Pháp sư vô tâm
Chương 21 : Ngẫu nhiên gặp đạo trưởng
Nhạc Khởi La tin chắc mình cần tẩm bổ, thậm chí hy vọng sau một trăm năm có thể tiếp tục lớn lên. Cô nhận định cơ thể này đích thị là một cái phôi thai mỹ nhân, đáng tiếc thời gian chỉ đọng lại trên cành đậu khấu. Một đóa hoa tươi hé nụ, không nở rộ một lần thật sự là rất đáng tiếc.
Liếm đôi môi nhỏ nhắn, mút vào vị ngon mềm như đậu hũ của thịt trẻ con. Thịt nhừ tan vào canh, nước canh sền sệt toàn thịt. Nâng bát canh thịt vừa ăn vừa uống, bỗng nhiên cảm thấy mỹ mãn ợ một cái, cô hỏi: "Đại ca, huynh sao không ăn?"
Vô Tâm lắc đầu trong đám hơi nóng: "Ta là người, người không ăn người."
Nhạc Khởi La lại nhè ra một đoạn xương nhỏ: "Ai nói người không ăn người? Huynh chưa thấy qua người ăn thịt người?"
Vô Tâm đáp: "Người bị ăn phải chết, người ăn rồi cũng sẽ chết. Kết quả đều như nhau, chi bằng không ăn."
Nhạc Khởi La nhấc đũa đảo đảo trong bát: "Đại ca, đáng tiếc máu của huynh có độc, nếu không ta nhất định phải nếm thử."
Vô Tâm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Đoàn Tam Lang ăn được không?"
Nhạc Khởi La đổi thìa, ý muốn vét hết chỗ thịt còn dính: "Huynh cũng biết Đoàn Tam Lang? Đoàn Tam Lang không có gì hay, lúc ấy thu hồn phách của hắn chơi, chơi chán rồi để hắn đi chết."
Vô Tâm hơi nở nụ cười: "Nhưng Đoàn gia cuối cùng cũng không tha ngươi!"
Nhạc Khởi La sờ môi, nghiêng đầu hơi cười nhìn hắn: "Đoàn gia là cái gì, sa cơ thất thế mà thôi. Có người muốn đối phó ta, thế nào chẳng tìm được cơ hội. Tính mạng Tam Lang, cơ hội của hắn!"
Vô Tâm hứng thú nhìn cô: "Hắn là ai?"
Nhạc Khởi La uống thêm một ngụm canh thịt, sau đó nhìn hắn lắc lắc cái thìa: "Ta không nói cho huynh."
Vô Tâm đứng lên: "Ta đi đây."
Nhạc Khởi La buông thìa: "Không được đi!"
Vô Tâm xoay người bỏ chạy, nháy mắt đã ra khỏi cửa tiệm. Nhạc Khởi La mắt thấy không đuổi được, lập tức đứng dậy lấy từ trong ngực ra một chuỗi người giấy. Người giấy bay lên lơ lửng, đồng thời cô cũng lẩm bẩm vẽ bùa vào hư không. Cuối cùng phất ống tay về phía cửa sổ hét lớn một tiếng: "Đi!"
Giấy nhân theo tật phong bay ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng hóa thành hình người giương nanh múa vuốt đuổi theo Vô Tâm. Vô Tâm sợ thì không sợ, chỉ là lười xé mấy con người giấy kia. Một hơi chạy hai dặm đột nhiên muốn rẽ sang đường lớn, kết quả thiếu chút nữa vì nhanh quá mà va vào một chiếc xe ngựa rất to.
Xe ngựa to mười phần uy vũ, hai con ngựa Arab chạy song song phía trước, phía sau treo hai ngọn đèn bão. Xa phu cuống quít kéo trụ dây cương, chỉ nghe một hồi người kêu ngựa hí, người ngồi trong xe không kịp phòng bị sợ hãi ngã xuống. "Cốp" một tiếng, một cây phất trần từ trên trời rơi xuống, nện trúng đầu Vô Tâm.
Vô Tâm biết mình gây họa vội vàng xoay người nhặt phất trần. Khách trên xe vốn ngã sấp giờ tự đứng lên đứng lên. Vô Tâm mở mắt nhìn xem, chỉ thấy đối phương đầu đội mũ, thân mặc đạo bào, là một vị đạo sĩ khí vũ hiên ngang. Đạo sĩ vung ống tay áo, chắp tay cao giọng nói với Vô Tâm: "Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn!"
Vô Tâm không nghĩ tới vị đạo sĩ thật bao dung, ngã thành chó ăn cứt còn không chửi người. Hai tay cung kính dâng lên phất trần, hắn muốn xin lỗi không ngờ đạo sĩ bỗng nhiên biến sắc, to mồm chửi: "Đồ vô liêm sỉ kia giỏi lắm, nửa đêm còn chạy loạn cái gì? Vạn nhất ta ngã xảy ra chuyện không hay, ngươi đền nổi sao?"
Vô Tâm như thình lình trúng một cái cái tát, nhất thời co mặt giận dữ hỏi: "Ngươi là ai? Như thế nào tùy tiện đánh người?"
Đạo sĩ giơ đèn bão lên trước mặt ngạo nghễ đáp: "Bần đạo pháp danh Xuất Trần Tử, đương kim Tổng thống cũng phải gọi một tiếng chân nhân, tối nay đánh ngươi, ngươi còn không phục sao?"
Vô Tâm nuốt xuống một ngụm ác khí, nâng tay chỉ về sau: "Đạo trưởng, phía trước có quỷ! Ta có lòng tốt đến đón ngươi, ngươi còn không cảm kích?"
Xuất Trần Tử cười lạnh một tiếng, tiến lên đoạt lại phất trần lập tức xoay người ngang nhiên lên xe. Đoan đoan chính chính ngồi vững, hắn vung phất trần tự cao tự đại nói: "Nực cười! Bần đạo lúc này đố ai dám trêu vào!"
Lời vừa dứt, phía trước lập loè bóng trắng, vừa hay người giấy đuổi đến. Xa phu ngồi lên xe, có vẻ sợ hãi vung roi mà không dám nói. Xuất Trần Tử cười nhạt, giọng nói như chuông đồng: "Không cần sợ, đi!"
Xa phu nhắm mắt vung roi, xe ngựa lạo xạo đi tiếp. Xe ngựa càng về phía trước, bóng người càng nhạt, tới lúc ngoặt ra đường lớn thì biến sạch. Xuất Trần Tử trong lòng đắc ý, lấy khăn lụa trắng lau sạch bụi đất trong lòng bàn tay, xong rồi thuận tiện ném theo gió. Bỗng có cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn lại giật mình đối mặt với Vô Tâm!
Vô Tâm từ nãy vẫn bám vào mặt sau xe, giờ bị Xuất Trần Tử phát hiện hành tung, tiện tay chui luôn vào trong ngồi cạnh Xuất Trần Tử. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, cuối cùng vẫn là Vô Tâm mở miệng trước: "Đạo trưởng, ngài là trụ trì Thanh Vân quan sao?"
Xuất Trần Tử không trả lời, nhướn mi chất vấn: "Ai cho ngươi lên xe? Đi xuống!"
Vô Tâm nhìn Xuất Trần Tử từ trên xuống dưới, thầm nghĩ người này dường như thật có vài phần bản lĩnh, mình không thể dễ dàng buông tha hắn. Cho dù hắn không chịu ra mặt hỗ trợ, có thể cho vài lá bùa cũng tốt.
Vô Tâm tính toán, sống chết ngồi xe thẳng đến Thanh Vân quan. Mà hừng đông cũng là lúc Nhạc Khởi La rời tiệm cơm, một mình đi về hướng huyện Văn.
Trước khi rời đi cô còn bày trò đùa dai, để hai vợ chồng chưởng quầy ngồi trước bàn. Ra khỏi cửa rồi liền trả lại hồn phách cho họ, có lẽ chỉ một lát sẽ cùng nhau hoàn hồn. Hoàn hồn nhìn một bàn đầy xương cốt, Nhạc Khởi La không tưởng tượng nổi bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Mọi việc có đảo lộn như xiếc, cô cũng vĩnh viễn không chơi đủ. Nếu Vô Tâm không đề cập tới Tam Lang, cô có lẽ đã quên hẳn. Đoàn Tam Lang chết thật náo nhiệt, là con rối thứ hai của cô. Thứ nhất chính là tiểu nha hoàn bên cạnh, tiểu nha hoàn nhất định không rõ vì sao bản thân lại yêu tiểu thư như thế… Bởi vì hồn phách của nàng đều nằm trong tay tiểu thư.
Nhạc Khởi La muốn tìm một nơi cư trú, Vô Tâm thích làm người, vậy cô sẽ dùng con người chinh phục hắn. Thật ra chinh phục được rồi có gì lợi? Cũng chẳng dùng vào việc gì được. Cô không ăn nổi hắn, thậm chí đem hắn luyện thành đan cũng không có gan dùng. Làm cho hắn yêu cô ở bên cô? Rồi cô cũng sẽ ngấy, huống hồ hắn căn bản không có cảm tình gì với cô.
Nhạc Khởi La đi trên con đường hẻo lánh, không gặp ai đi bên cạnh. Với tay vào trong bộ ngực nhỏ hơi gồ lên lấy ra chiếc gương, cô đứng dưới trời nắng hơi nheo mắt.
Mắt phải dính một giọt máu của Vô Tâm như muốn mù.
Vô Tâm về nhà lúc nửa đêm.
Trong nhà mọ sự thái bình, Nguyệt Nha đang trông mòn con mắt chờ hắn. Vô Tâm lấy trong người ra một xấp giấy đưa cho Cố đại nhân: "Lão đạo trụ trì Thanh Vân quan tự mình vẽ, này nếu vô dụng ta cũng không còn cách nào khác!"
Cố đại nhân nửa đêm không ngủ tốt, bị sái cổ. Nghieng đầu nhận giấy mở ra xem, xem xong tinh thần tỉnh táo: "Sư phụ, chỉ có người là giỏi! Đêm nay chúng ta lại lên núi đi?"
Vô Tâm tiếp nhận khăn mặt trong tay Nguyệt Nha, lau mặt và cổ một lần: "Bọn ta không đi, chỉ ngài đi thôi!"
Cố đại nhân nhất thời há to miệng: "A?"
Vô Tâm đưa khăn mặt trả Nguyệt Nha: "Ngài có biết lỗ mũi Thanh Vân quan kia to như trâu rồi không? Mặt mũi ta đều không cần, quấn quít lấy hắn xin xỏ vẽ cho bao nhiêu bùa. Cố đại nhân, tự bản thân đặt tay lên tim suy nghĩ xem, ta đối với ngài cũng coi như tận tâm giúp đỡ?"
Nguyệt Nha nghe Vô Tâm nói cảm thấy thật mạnh mẽ, không phải loại trượng phu yếu đuối. Cố đại nhân hoàn toàn choáng váng, cầm bùa cứng họng.
Vô Tâm không hề để ý đến hắn gọi Nguyệt Nha vào phòng. Lấy lá bùa vàng trong túi thơm ra vẽ lại, tính đi Thanh Vân quan lần nữa hỏi Xuất Trần Tử. Không thể ngồi nhà chờ Nhạc Khởi La đánh tới cửa, hắn phải sớm có chuẩn bị.
Có điều đối với Nguyệt Nha hắn không nói nhiều, nhất là không đề cập tới Nhạc Khởi La, sợ cô kinh hãi.
Ba ngày qua đi, Cố đại nhân do dự không lên núi một mình, Vô Tâm lại đường dài đi Thanh Vân quan.
Thanh Vân quan ở đỉnh núi Thanh Vân, khí thế nguy nga tựa như thiên cung. Bình tĩnh xem xét, núi Thanh Vân ngoài cái tên nghe êm tai, còn lại cũng không hơn gì núi Đầu heo. Đơn giản là nhờ Thanh Vân quan mới thành danh thắng.
Thanh Vân quan thuộc chính phái, không khí bên trong tự do tự tại. Vô Tâm được tiểu đạo sĩ dẫn qua chính điện, không biết qua mấy khu nhà mấy lỗi rẽ, cuối cùng dừng ở một khoảnh sân thanh u như vẽ, gặp được đạo trưởng Xuất Trần Tử.
Xuất Trần Tử mặc một bộ quần áo trắng tuyết lạ lùng, tóc tai bù xù đứng bên trong hành lang, trong tay cầm một ly Martell. Ra vẻ từ trên cao nhìn xuống, nghiêng người dựa vào cột trụ đồng thời nâng chén nhấp một ngụm: "Nghe nói ngươi có bùa chú kỳ quái muốn cho ta xem?"
Vô Tâm có việc cầu người, mười phần cung kính hai tay mở ra tờ giấy, tiến lên đưa đến trước mặt Xuất Trần Tử. Xuất Trần Tử tiếp nhận cao thấp xem hai lần, bảo trì mặt trắng không có biểu tình: "Từ nơi nào có được?"
Vô Tâm đáp: "Trong một chiếc quan tài."
Xuất Trần Tử bỗng nhiên cười, hiện ra nếp nhăn trên khóe mắt ngoài bốn mươi: "Ta xem không hiểu."
Vô Tâm gật đầu, chắp tay với Xuất Trần Tử: "Đã quấy rầy đạo trưởng, nếu đạo trưởng không hiểu ta cũng chỉ còn nước cáo từ. Đúng rồi đạo trưởng, lại nói với ngài một câu… Người trong quan tài đã ra ngoài một thời gian rồi."
Chỉ nghe "Xoảng" một tiếng thanh thúy, chén rượu thủy tinh rời tay mà rơi, chạm xuống nền đá vỡ nát.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
153 chương
801 chương
307 chương
123 chương