Sáng sớm, 4 giờ sáng, đôi mắt nhắm nghiền của Dạ Tiểu Vũ mở ra, hoàn toàn là một bộ dáng thanh tỉnh. 7 giờ 30 lũ người sao Jun sẽ tấn công doanh trại, không thể ngủ nữa! Nhanh chóng đem mái tóc bó lại gọn gàng, đeo lên cặp đít chai ngàn năm không đổi, Dạ Tiểu Vũ lẻn ra ngoài khu kí túc xá. Cô phải chuẩn bị kĩ càng trước cuộc chiến này, là một pháo hôi, hơi sơ hở một chút là sẽ đi đời nhà ma ngay! Tần Đông sau khi Dạ Tiểu Vũ rời đi thì ngay lập tức mở mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô rời đi. Hắn chần chừ một chút rồi lẻn ra theo sau cô. Sở Lưu đợi cho hai người bọn họ rời đi thì cũng mở mắt tỉnh dậy. Hắn nhìn bọn họ rời đi, khuôn mặt lạnh lùng vậy mà hơi biến đổi. Cô gái kia... Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không biết bản thân đã bị phát hiện, hí hửng xin phép được vào kho vũ khí. "Sao vậy? Cho dù muốn ngắm súng thì cũng không đến mức dậy sớm vậy đi?" Nữ binh mặc áo che đi dấu hôn mờ ám, ánh mắt lia đi lia lại Dạ Tiểu Vũ. "Vâng, em chỉ là muốn ngắm súng thôi mà, tại em rất tò mò..." Mồ hôi lạnh chạy ào ào sau lưng, Dạ Tiểu Vũ miễn cưỡng dùng luôn lí do mà nữ binh nói ra. "Được rồi, vào đi!" Nữ binh mỉm cười, cấp giấy cho Dạ Tiểu Vũ. Nha, ngắm súng a "ngắm súng". "Lão Lâm, em cũng muốn "ngắm súng"!" "Được, được, ha ha ha..." ................. Dạ Tiểu Vũ đi vào kho súng, ánh mắt lóe lóe. Với chỉ số gen cấp D hạng trung bình của cô, chọn vũ khí phù hợp cũng rất vất vả. May mắn thay Dạ Vũ cô chính là mẹ ghẻ của bộ truyện này, vấn đề cách dùng hay gì gì đó cũng không đến mức làm khó được cô. "Cấp D hạng trung bình..." Dạo một vòng, trong kho súng khổng lồ không thấy điểm cuối, Dạ Tiểu Vũ bị máy phân loại ném đến một kho súng bé xíu, tấm giấy "kho súng hạng D" bay bay theo chiều gió. Súng ống và máy móc đều phân cấp theo loại gen, gen cấp D là hiếm của hiếm rồi, vậy nên súng cho gen cấp D cũng rất ít. Đến cả cô cũng bất ngờ nha, nhiều súng như vậy là đã quá dự kiến rồi. "Đầu năm nay làm pháo hôi cũng thật khó sống a~" ................. 7 giờ 30 phút. "Viu.............ẦM!!!" Doanh trại yên bình đột ngột bốc khói mịt mù. Một quả bom ánh sáng dội thẳng vào khu trung tâm doanh trại. "ĐỊCH TẬP!!!!!!!!!! BÍ BO BÍ BO!!!!!" "KHẨN CẤP TẬP HỢP!!!" "NHANH LÊN! NHANH LÊN!" Dạ Tiểu Vũ lăn lộn trong kho súng cũng nhân dịp hỗn loạn mà lẻn ra, trên người nhiều thêm vài món đồ linh tinh. Nhỏ mà có võ a~ "Ra đa dò ra thế quân địch cách doanh trại 70km. Chúng ta được lệnh tử thủ nơi đây, không được phép lùi bước. Các binh sỹ, chuẩn bị!" Dạ Tiểu Vũ bị lôi đến khu hậu cần, bưng trà rót nước, lau chùi máy móc, súng ống cho binh sỹ sắp ra trận. Rất bất ngờ, cô vậy mà lại phải lau chùi, phục vụ cho Tần Đông. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, có một cặp thanh mai trúc mã(?) mắt to trừng mắt nhỏ. Dạ Tiểu Vũ không thèm nhìn vào Tần Đông, chăm chỉ hoàn thành nghĩa vụ của cô. Tần Đông thì lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vô cùng... kì lạ. Vỗ vỗ lên bộ áo sắt bảo vệ của Tần Đông, ánh mắt Dạ Tiểu Vũ trừng trừng bộ máy cường hóa gen cấp S hạng B của Tần Đông. Tại sao, lại phân biệt đối xử như thế chứ... (Máy móc và một số thứ được phân loại D~SSS a. Ví dụ như máy cường hóa gen cấp S có hạng D, C, B, A, S, SS, SSS, chỉ dành cho người có gen hạng S xài, các loại gen khác không xài được. Hạng máy móc càng cao thì tính năng càng cao) Nhìn vào cái hộp cứng cồng kềnh gắn sơ sài trên lưng, so sánh cùng hộp đen nhỏ xinh lủng lẳng trên thắt lưng của Tần Đông, bạn học Dạ tự nhận bản thân chính là đang tự ngược. "Xong rồi! Đi đi!" Hừ! Đi chết đi! Dạ Tiểu Vũ mong ước như vậy, thế nhưng tên này có vầng sáng nhân vật chính, muốn hắn chết còn khó hơn ước cô sống. Tần Đông im lặng lướt qua Dạ Tiểu Vũ, lại nói một câu khiến cô đông cứng. "Chờ tôi, tôi sẽ đến..." bảo vệ em. .............. Tiếng súng ngày càng kịch liệt vang lên bên tai người của bộ hậu cần, cũng khiến cho Dạ Tiểu Vũ nôn nóng không thôi. "Sư đoàn trưởng! Tổng chỉ huy yêu cầu tất cả binh sỹ phải ra chiến trường, kể cả bộ hậu cần!" Một nam binh cả người đen nhẻm khẽ cúi chào Sư đoàn trưởng,ánh mắt kiên định cùng bi thương. "Không thể nào, bộ hậu cần làm sao..." Sư đoàn trưởng hét lên, thế nhưng, cô lại im lặng. Bởi khung cảnh của chiến trường, đang ở ngay trước mắt cô. "Tất cả đều đứng lên cho lão nương!" Sư đoàn trưởng lại hét ầm ĩ, ánh mắt trừng thật to, một hạt nước rớt xuống. Bởi vì, có một thân ảnh vừa ngã xuống - người đàn ông luôn mỉm cười rất dịu dàng với cô đã ngã xuống rồi. "Ngoài kia! Thấy không hả? Những nam binh kia đang gào thét! Những binh sỹ quý giá của chúng ta đang ngã xuống! Lão nương cũng không muốn chết! Các ngươi cũng không muốn chết! Thế nhưng lão nương thà chết cũng không muốn nhìn lũ ngu ngốc kia chết trước mắt lão nương!" Sư đoàn trưởng nước miếng văng tung tóe, thế nhưng lúc này lại không ai đứng ra chế nhạo. "Đứng lên hết cho lão nương! Ai dám lùi bước, lão nương đè chết hắn! Lấy súng ra! Bắn không được thì cầm lấy nó mà đập chết kẻ địch cho ta!" Sư đoàn trưởng dẫn đầu xông ra bên ngoài, che dấu đi những bước chân run rẩy, cũng lơ đi sự nghẹn ngào trong cổ họng khàn khàn. Dạ Tiểu Vũ trầm mặc một lúc, rồi nhận lấy phần vũ khí của mình, bước đi theo bóng lưng kiên cường phía trước. Cứ tưởng bản thân đã đủ vô tình, vô tâm rồi, thế nhưng, hình như cô đã đánh giá bản thân mình quá cao chăng... =to be continued =