Ngô Nhược Vân vẫn là Ngô Nhược Vân trước đây, dung mạo tinh xảo, mặt mũi ưa nhìn, trên người luôn có một loại khí chất sang trọng thượng lưu, khiến người ta sinh ra vài phần kiêng dè. Song chỉ có Vương Nguyên là biết được bên trong vẻ mặt lạnh nhạt xa cách đó là một linh hồn cố chấp đến mức nào. Chỉ cần đạt được mục đích, bà ta có thể chấp nhận trắng tay. Ngô Nhược Vân cũng quan sát cậu, nhưng chỉ là liếc mắt một cái rồi gật đầu cho có lệ: "Khách đến nhà chơi nhưng tôi không có cách nào tiếp đãi đường hoàng, thật có lỗi." Bà ta cũng chỉ là nể mặt Vương Phục mới nói, nói xong lập tức xoay người đi xuống lầu. Theo bước chân Ngô Nhược Vân đến gần, Vương Nguyên ngửi thấy một mùi hương thanh tân nhàn nhạt, khác với mùi nước hoa trước đây bà ta từng dùng. Ngô Nhược Vân đi thẳng đến phòng bếp, sau khi biết Liêu Bác và Gelina gặp sự cố xin nghỉ việc, bà ta cũng không quan tâm lắm, giải quyết bữa sáng xong lại lập tức lên lầu nhốt mình trong phòng. "Tôi muốn vào phòng bà ta xem vài thứ." Vương Tuấn Khải nói: "Cần có người cầm chân bà ta trong vòng mười phút." "Chủ nhà đi ra ngoài, khách nhân muốn đột nhập phòng ốc trái phép, đây là phạm pháp." Vương Nguyên nhắc nhở, thấy hắn nhìn chằm chằm mình, lập tức sửa lời: "Nhưng nếu là việc có liên quan đến mạng người, không cần cân nhắc nhiều thứ như vậy." Vương Tuấn Khải mặt đầy hứng thú: "Cậu có bản lĩnh đó không?" "Không có." Vương Tuấn Khải nhướng mày. Vương Nguyên: ". . .Thực sự không có." Vương Tuấn Khải đột nhiên cầm tay cậu: "Vì công lý." Vương Nguyên: ". . ." Cái mông! Cuối cùng, Vương Nguyên vẫn phải khuất phục trước uy hiếp của Vương Tuấn Khải mà hy sinh đi dụ dỗ Ngô Nhược Vân ra khỏi phòng. Thực ra trong lòng cậu cũng đã tính toán, chuyện này chắc chỉ có cậu mới làm được. Nơi đầu tiên cậu đến là phòng cũ của chính mình. Vương Nguyên đã sống trong căn phòng này mười bốn năm, không ai quen thuộc kết cấu của nó hơn cậu. Thừa dịp Vương Tuấn Khải đi nơi khác bày binh bố trận, cậu mò vào phòng trộm lấy quần áo của bản thân khoác lên người, chọn một chiếc mũ lưỡi trai có thể che đậy tóc tai, quấn chiếc khăn choàng màu xám khói lên cổ rồi chuồn đi. Chính cậu cũng không nghĩ có ngày mình sẽ trở lại căn phòng này, chỉ là may mắn không phải dùng thân phận Vương Nguyên mà thôi. Vương Nguyên đi vòng ra sau nhà, men theo lối mòn bí mật ở bên hông nhà mà ít người biết, lựa địa thế trèo lên ban công tầng một. Nơi này từng là góc chôn tuổi thơ của cậu, khi còn nhỏ cậu không hề có bạn chơi cùng, chỉ có thể tự tạo niềm vui cho bản thân, Vương Nguyên cũng không lấy đó làm sầu, luôn luôn tìm được nhiều nơi thú vị giải toả nỗi buồn. Quanh căn biệt thự có rất nhiều dây leo lâu năm, cứng cáp dẻo dai, mất vài phút để trèo lên ban công tầng một đối với thiếu niên mười tám tuổi là không khó. Cách ban công tầng một hai sải tay, chính là cửa sổ phòng Ngô Nhược Vân. Vương Nguyên chần chừ một chốc, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng gõ lên đó bốn tiếng. Kế tiếp là hai tiếng. Đây là mật mã riêng chỉ có cậu và Ngô Nhược Vân biết được, nói tới cũng là kỳ khôi, Ngô Nhược Vân chưa từng đảm đương thành công vai trò của một người mẹ nhưng lại rất tài năng trong việc dạy dỗ con nít. Vương Nguyên lớn lên trong sự huấn luyện của bà ta, mặc dù không hoàn toàn hiểu hết con người bà ta, nhưng cũng biết cái gì có thể hấp dẫn bà ta. Cậu gõ xong hai tiếng, trong phòng không có động tĩnh gì, Vương Nguyên tiếp tục nghiêng người gõ thêm hai tiếng, sau đó nhảy xuống đất chạy về hướng khuôn viên dinh thự. Người làm không hiểu cậu đang muốn làm gì, song chỉ thấy không đầy một phút sau, Ngô phu nhân mở cửa bước ra ngoài đuổi theo Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải đã vào phòng Ngô Nhược Vân thành công. Hắn ẩn thân bước vào, thu liễm khí tức, trở thành một bóng dáng vô hại không ảnh hưởng đến thứ trong phòng. Từ nơi này tản mác ra một loại mùi hương thanh tao dễ chịu với khứu giác, vô thức khiến lòng người yên tĩnh, nhưng nếu ngửi kỹ một chút, sẽ nhận ra lấp ló trong hương vị man mát nhẹ nhàng đó là một tia huyết tanh nhỏ ít. Đó là do Vương Nguyên nhạy cảm ngửi ra, còn Vương Tuấn Khải thì nhìn thấy từng sợi từng sợi huyết khí mỏng mang đong đưa khắp không gian phòng. Ở cánh cửa phòng Ngô Nhược Vân có một lá bùa được dán trong khe cửa, chính nó đã tạo ra kết giới ngăn huyết khí tản ra ngoài, như một cái lồng giam vô hình nhốt chúng nó chỉ ở bên trong. Thứ này không trực tiếp lấy mạng người, lại âm thầm hút đi dương khí trên thân thể người sống, ngày qua ngày càng lúc càng dày đặc, cho đến khi nó đủ dày để bện thành một bó chính là lúc có thể đường đường chính chính tước đoạt hồn phách. Vương Tuấn Khải đi theo nguồn phát ra huyết khí, phát hiện trong phòng Ngô Nhược Vân có một cái tủ gỗ được đóng kín, huyết khí từ đó đang dần dần chảy ra xung quanh. Hắn không muốn mở cửa tủ, chỉ sợ vừa mở Ngô Nhược Vân liền biết có kẻ đụng vào nó, liền cẩn thận ngưng hồn nhìn xuyên thấu qua tủ gỗ, quan sát thứ bên trong. Là. . .thi thể đã phân huỷ của một con mèo. Vốn dĩ mèo chết đi thì phân huỷ là bình thường, nhưng hiện trạng của con mèo này lại là quá trình đi ngược. Sở dĩ nói như vậy bởi vì thân thể con mèo đó đang dần dần phục hồi, vết hư thối mục ruỗng đang được chữa lành, da thịt mất đi cũng được bù đắp bởi những mảnh vụn thịt tươi mới. Tròng mắt mèo trống rỗng nhìn thẳng tắp về phía hắn, trong lòng ôm một mảnh ngọc màu đen như mực, rõ ràng không có linh hồn lại làm cho hắn nhíu mày. Hắn nhớ Gelina từng nói, Tôn Đình biết thuật cải tử hoàn sinh, đây có thể là tác phẩm chưa chính quy của hắn ta. Nhưng tại sao Tôn Đình phải hồi sinh một con mèo? Tại sao Ngô Nhược Vân giấu thi thể con mèo ở trong này, còn cố ý dùng hắc ngọc giữ mùi không cho vị hôi thối lan xa? Người bình thường có lẽ không hiểu, nhưng Vương Tuấn Khải biết rất rõ. "Lưu lạc tới tình cảnh này, còn không phải là do tạo nghiệp quá nhiều?" Hắn ngồi xổm dưới đất, nhìn một thi thể thối rữa cách một cánh cửa gỗ, giễu cợt trào phúng, lại không hề khinh miệt. Dẫu sao, nó cũng từng là bạn cũ của hắn. Hắn nhìn ra được, linh hồn của con mèo này vẫn còn lưu lại trong thân thể, ngủ say không tỉnh. Nhớ tới mẹ của Vương Phục vẫn còn là người thực vật trong bệnh viện, hắn thoáng mất kiên nhẫn, đứng dậy: "Nên buông bỏ đi thôi, người chung quy sẽ có ngày sinh tử luân hồi, nàng ta cũng đã gả chồng sinh con, làm tới mức này, kẻ đau khổ nhất chẳng phải là ngươi?" Nếu con mèo vẫn còn sống tốt, chắc sẽ nhảy dựng lên cười lạnh nhạo báng hắn một phen. Chính mình làm không được, còn muốn khuyên bảo ai? Trong phòng Ngô Nhược Vân không còn thứ gì giá trị, Vương Tuấn Khải xoay người định đi ra ngoài, nào ngờ vào lúc này một tiếng mèo kêu nhỏ nhắn phát ra từ trong tủ làm cho hắn nheo mắt, phiền không chịu được: "Còn sức thì cứ để dành đầu thai, kêu kêu cái gì." Song, tiếng mèo kêu vẫn còn văng vẳng trong tiềm thức. Vương Tuấn Khải nhíu mày một lần nữa ngồi xuống đối diện tủ gỗ, một hình ảnh chớp nhoáng hiện lên trước mắt hắn. . . Vương Nguyên chạy được một lúc, thở phì phì quay đầu nhìn lại. Cậu biết Ngô Nhược Vân sẽ đuổi theo cậu nên cố ý chạy đến khuôn viên phía sau dinh thự. Nơi này là khu vườn trồng hoa hồng đỏ tươi như máu, thân cây lại cao như người, nếu có kẻ nấp bên trong cũng khó phát hiện. Sở dĩ cậu chọn địa điểm này để dẫn dụ Ngô Nhược Vân là bởi vì nếu chạy loạn ở đây, bà ta sẽ mất kha khá thời gian để tìm kiếm cậu, đồng dạng cậu cũng khó có thể biết được bà ta đang đứng ở chỗ nào. Vương Nguyên đang cược, 50:50, cậu không cần thắng, chỉ cần kéo dài được thời gian cho Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải thực ra có thể khiến Ngô Nhược Vân ngất đi rồi lẻn vào phòng, nhưng hắn không ưa làm chuyện lén lút, cũng không thích ám chiêu, hơn nữa còn muốn cho Vương Nguyên rèn luyện một chút nên mới cố ý thử cậu. Có lẽ hắn và Vương Nguyên đều không ngờ, chuyện này về sau trở thành một trong những việc Vương Tuấn Khải hối hận nhất. Vương Nguyên trốn vào một bụi hoa hồng thưa thớt, tránh né gai góc, chọn nơi đất cao quan sát tứ phía. Ngô Nhược Vân có lẽ đang ở nơi nào đó tìm kiếm vị trí của cậu, cậu phải cúi thấp người, đè nén hơi thở, đề phòng bà ta thông thuộc địa hình mà giở trò trong bóng tối. . . Chỉ cần mười phút thôi! "Vương Nguyên." Âm thanh từ khắp nơi vọng tới, mơ mơ hồ hồ, lúc nhanh lúc chậm, khi gần khi xa. Vương Nguyên: ". . ." Cậu thu hồi kế hoạch ẩn mình trong âm mưu. Cậu không phải là người hợp với việc suy tính kẻ khác. "Vương Nguyên." "Vương Nguyên." "Vương Nguyên. . ." Vương Nguyên nhăn mặt, thầm cảm khái, cậu quả thật trước giờ chưa từng hiểu gì về người phụ nữ này. Bà ta luyện tà thuật? Bà ta đã bắt đầu từ khi nào? Chắc chắn là lúc cậu vẫn còn ở dinh thự này, và cậu không hề biết tí gì. "Vương Nguyên." Âm thanh thở dài mang theo sự luyến tiếc nhẹ nhàng khiến Vương Nguyên giật thót, có ảo giác bản thân đã trở về những chuỗi ngày làm mẹ mình thất vọng. Nỗi sợ hãi lên men dần dần xâm nhập vào tâm trí cậu, khiến cậu run rẩy, những cảnh tượng quen thuộc nối tiếp nhau chạy xẹt qua tầm mắt làm cho cậu mất bình tĩnh, há miệng thở dốc. "Vương Nguyên. . . Vương Nguyên.. .?" Ngô Nhược Vân đẩy cành hoa hồng ra, đứng ở phía sau lưng thiếu niên, miệng bà ta không hề mở, âm thanh lại từ đó mà truyền ra ngoài. Bà ta nhíu mày. Người này mặc quần áo của con bà ta, nhìn từ xa đúng là rất giống, đến gần mới phát hiện không phải. Vương Nguyên không khoẻ mạnh như vậy. "Cậu là ai?" Tiếng ngân vang tắt lịm, Vương Nguyên sực tỉnh, nuốt một ngụm nước bọt. Cậu chậm rãi quay đầu, đối diện với đôi mắt dò xét của Ngô Nhược Vân, chịu đựng sự đánh giá của bà ta, nở nụ cười: "Xin chào phu nhân, là tôi đây." Có lẽ Ngô Nhược Vân cũng không ngờ đối phương là cậu, hơi kinh ngạc nhìn cậu. Vương Nguyên chết rồi sống lại trên cơ thể người khác, cũng từng soi qua dung mạo hiện tại của mình. Gương mặt người điên so với cậu lạnh lùng hơn một chút, cũng có mùi thần kinh hơn một chút, nhưng tổng thể rất là hài hoà, thanh tú đẹp trai, lúc cười rộ lên dễ khiến người ta xiêu lòng, nhưng cũng không đến mức để Ngô Nhược Vân nhìn chằm chằm như thế này. Người phụ nữ kia không ngừng đảo mắt quan sát cậu, nhìn đến nổi da đầu cậu tê dại mới thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: "Không có việc gì thì cậu đừng chạy loạn trong này, nơi đây rất nguy hiểm. Hai đêm trước vừa có mưa, đất trơn đường chất nhiều sỏi đá, cẩn thận bước đi." "Cảm ơn phu nhân, tôi sẽ chú ý." Cậu cười lấy lòng, cố gắng biểu thị bản thân không có gì đáng chú ý, song vẫn bị Ngô Nhược Vân dòm ngó một lần cuối mới hết. Bà ta xoay người muốn trở về dinh thự, nhưng không hiểu sao lại quay ngược trở về, nhìn Vương Nguyên: "Hay là để tôi dẫn cậu ra khỏi đây đi." Bà ta trần thuật, không phải nghi vấn. Vương Nguyên bị ánh mắt như đang xem xét một món hàng của Ngô Nhược Vân doạ khiếp sợ, trong lòng cả kinh, người phụ nữ này cũng có lúc tốt bụng như thế sao? Không có, cho nên đây chắc chắn là bẫy. "Tôi tự mình tìm đường ra là được." "Cậu có chắc không?" Ngô Nhược Vân nhếch mép, lúc này Vương Nguyên mới để ý, khu vườn hoa hồng đột nhiên trở nên rất xa lạ, vẫn là mảnh đất này, vẫn là nhành hoa này, nhưng phía trước không còn dinh thự to lớn, cũng không còn đường ra. Chiếc nhẫn trên cổ Vương Nguyên nóng lên, nóng đến mức da thịt cậu bỏng rát. Đã như vậy, đi theo Ngô Nhược Vân so với lẻ loi một mình không biết bà ta ở trong tối âm mưu cái gì tốt hơn nhiều. Vương Nguyên chấp nhận đi theo Ngô Nhược Vân, dọc đường thầm ghi nhớ đường đi, nhưng cậu đoán chỗ quỷ quái này không phải đi là có thể ra, cho nên cũng không ôm tâm lý được cứu. Quả nhiên, Ngô Nhược Vân đi được một lúc lại vòng về chỗ cũ, hay nói đúng hơn bà ta dẫn cậu trở về nơi ban đầu hai người gặp nhau. Bà ta bày tỏ bản thân lớn tuổi quên trước quên sao, nếu đi thêm một lần nữa ắt hẳn có thể ra. Vương Nguyên không nói gì hơn là đồng ý. Chuyện tốt nhất bây giờ chính là đã câu giờ thành công cho Vương Tuấn Khải. Thủ trưởng tương lai, anh xem tôi vì anh mà hy sinh biết bao nhiêu! Hết Chương 28