Phản Diện Siêu Cấp
Chương 40 : Bàn Nhược Đường
"Cũng được, mấy người các ngươi hãy đi đến di tích với ta!"
"Vâng." Đại đương gia của Vạn Tượng Sơn biệt khuất nói, hắn phát hiện ra mình tính hơi sai rồi. Bọn hắn hố Long Ngạo Thiên một nhát, nhưng sao lại có thêm ba đại gia tới, con bà nó chứ!
"Đúng rồi." Diệp Lương Thần đột nhiên dừng lại, nói: "Để cho những tán tu bên ngoài vào, còn có một số đệ tử Thuần Dương Cung, để cho toàn bộ bọn hắn đi vào. Loại vật như di tích, bốn người chúng ta cũng thăm dò không hết."
Diệp Lương Thần nói như vậy, đương nhiên cũng có tính toán của hắn. Dù sao thì thân là đệ tử chân truyền, ở dưới tay của hắn cũng có rất nhiều tiểu đệ. Bây giờ lão đại muốn ăn thịt, chung quy không thể ngay cả canh cũng không cho tiểu đệ uống, nếu không lòng người sẽ tản. Đội ngũ thì không tiện mang theo, thế nên hắn đương nhiên phải cho tiểu đệ nhà mình tranh thủ một chút lợi ích trong phạm vi cho phép.
Mà mấy vị đệ tử chân truyền khác đương nhiên cũng có ý tứ này, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Chỉ có Long Ngạo Thiên là tái xanh mặt, hắn không có ý định mang tiểu đệ theo. Từ đầu tới đuôi hắn đều suy nghĩ ăn một mình, thậm chí còn nghĩ tới việc, sau khi đạt được truyền thừa, sẽ diệt khẩu toàn bộ bọn đạo phỉ ở Vạn Tượng Sơn. Không chỉ có thể che giấu tin tức, còn có thể dùng mạng của những đạo phỉ này để tăng cao danh vọng.
Đáng tiếc là, bây giờ toàn bộ tính toán của hắn đã đổ sông đổ bể.
"Nhịn, chờ đến khi ta đạt được Long Tượng Bàn Nhược Công, sẽ cho đám người này trả giá đắt!"
Sau đó, nhiều võ giả bắt đầu tụ tập lại. Đương nhiên tầng ngoài cùng chính là rất nhiều võ giả tán tu, mà tầng trong cùng thì là đệ tử ngoại môn của Thuần Dương Cung. Đương nhiên cầm đầu chính là bốn vị đệ tử chân truyền, nhưng Long Ngạo Thiên lại chỉ có một mình, trông hơi cao ngạo.
Mà trong những đệ tử của Thuần Dương Cung, Trần Tiêm Tiêm cũng rất tò mò đánh giá di tích đã đào được hơn phân nửa.
"Đây chính là kỳ ngộ mà mấy vị sư huynh nói a, lúc đầu ta chỉ nhìn trúng dược liệu ở Vạn Tượng Sơn, dự định tới đào thuốc, xem ra là ta có vận khí không tệ."
Chẳng qua là sau khi nhìn thấy Long Ngạo Thiên, Trần Tiêm Tiêm lập tức biến sắc, vội vàng che đậy thân hình, ẩn núp ở trong đám người, không dám đi về phía trước.
"Sao lại gặp phải tên biến thái kia! Hắn cũng là đệ tử Thuần Dương Cung?!" Trần Tiêm Tiêm chán ghét thấp giọng lẩm bẩm, đồng thời Thông Thiên Phù Đồ trong đan điền cũng khẽ rung, tỏa ra Phật lực tinh thuần tràn vào cơ thể nàng, che giấu toàn bộ khí tức của nàng.
"Còn may là có Thông Thiên Phù Đồ, nếu không sẽ bị hắn bắt được, xem ra lần kỳ ngộ này cũng không dễ chịu a, phải cẩn thận mới được."
Cùng lúc đó, Dương Xuân cũng cõng hộp kiếm to lớn không hợp với thân hình, đi tới tầng ngoài cùng của di tích, vòng của võ giả tán tu.
"???" Thế này là thế nào a? Không phải nói di tích còn chưa hiện thế sao? Sao toàn là người a???
"Hả, đây là chuyện gì?" Trong đầu của Dương Xuân, tiểu Yêu cũng nghẹn họng nhìn trân trối, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Dưới sự thúc giục của Long Ngạo Thiên và ba vị đệ tử chân truyền, di tích trong Vạn Tượng Sơn nhanh chóng bị đào móc. Toàn bộ di tích trông rất giống mộ táng của Võ An Hầu trước đây, nhưng có vài phần khác biệt. So với thế ngoại đào nguyên trong mộ táng của Võ An Hầu, tòa di tích này do vài tòa kiến trúc tổ hợp lại với nhau.
Kiến trúc trông hơi tàn tạ, nhưng phong bế rất hoàn mỹ, cũng chính vì như thế nó mới có thể được bảo tồn hoàn hảo trong lòng đất. Mà trên vách tường của kiến trúc, có từng chữ Phạn văn khổng lồ, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, một cỗ khí tức khiến cho người ta thư thái ập tới.
"Quả nhiên là Đại Lôi Âm Tự!" Khuôn mặt của Long Ngạo Thiên không thay đổi, nhưng trong nội tâm lại cuồng hỉ. Phạn văn vàng óng trên vách tường tuyệt đối là Phật tông chính thống, cho dù là Thiếu Lâm Tự bây giờ, sợ rằng cũng không có truyền thừa Phạn văn hoàn chỉnh như thế. Chỉ có Đại Lôi Âm Tự do Phật tổ Thích Ca Mâu Ni khai sáng, nhưng đã sớm bị hủy diệt trong thời đại thượng cổ —— mới có ấn khắc Phạn văn đầy đủ như vậy!
"Đây là truyền thừa của Phật tông?"
"Có ý tứ."
"Thảo nào Long Ngạo Thiên lại đặc biệt chạy đến đây, truyền thừa của Phật tông có không ít đồ tốt."
Ba người Triệu Hạo không giống như Long Ngạo Thiên, không hiểu rõ về Đại Lôi Âm Tự, cho nên ở trong một thời gian ngắn cũng không nhận ra tòa di tích này là Đại Lôi Âm Tự. Chẳng qua, chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến việc bọn hắn tiến hành thăm dò.
Diệp Lương Thần mỉm cười, khoát tay nói với Long Ngạo Thiên: "Xin mời?"
Dù sao thì hắn cũng không quen thuộc tòa di tích này, có trời mới biết ở trong này có cơ quan gì đó hay không, cho nên đương nhiên không thể là người thứ nhất đi vào, mà Long Ngạo Thiên chính là nhân tuyển tốt nhất để dò đường.
"Hừ!" Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn tương đối khinh thường loại khôn vặt như Diệp Lương Thần, chẳng qua bây giờ tình thế có chút phức tạp, cho nên hắn cũng không cự tuyệt.
"Chờ đến khi bản tọa lấy được truyền thừa Long Tượng Bàn Nhược Công, lại tính toán với các ngươi!" Long Ngạo Thiên vừa nghĩ trong lòng, vừa trực tiếp tung người nhảy lên, đưa tay dùng một quyền đánh bay đại môn của di tích, vọt vào với tốc độ nhanh nhất.
Không giống với ba người khác, hắn đã nghiên cứu phi thường thấu triệt về Đại Lôi Âm Tự, trước đó cũng đã điều tra rất nhiều tư liệu, biết rằng trên cơ bản thì loại di tích này cũng không có cơ quan nguy hiểm gì, tối đa chỉ có một số trận pháp bày ở ngoài sáng. Đại Lôi Âm Tự cũng không giống như Thiếu Lâm Tự bây giờ, là Phật tông chính thống chân chính, chú trọng một chữ "Duyên", cho nên sẽ không cố ý hãm hại ngoại nhân tiến vào chùa miếu.
Thấy Long Ngạo Thiên quả quyết như thế, đám người Triệu Hạo cũng sững sờ, chẳng qua cũng nhanh chóng tung người vọt vào. Mà sau khi thấy mấy vị đại lão đi vào, các đệ tử Thuần Dương Cung cũng liên tiếp vọt vào di tích, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Trần Tiêm Tiêm và Dương Xuân.
"Xú nha đầu, đừng theo đám người kia, đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ tốt!" Tiểu Yêu lớn tiếng nói ở trong cơ thể của Dương Xuân, tuy chuyện di tích Đại Lôi Âm Tự tự nhiên bị phát hiện đã hơi vượt quá dự liệu của hai người, nhưng hình như tiểu Yêu lại hiểu rất rõ tòa di tích này, cho nên hai người cũng không hốt hoảng, vẫn vọt vào di tích theo đám người.
"Đám người kia hẳn là còn chưa biết, tòa di tích này là một phân viện của Bàn Nhược Đường thuộc Đại Lôi Âm Tự ngày xưa, hơn nữa còn là một phân viện cực kỳ trọng yếu. Thủ tọa của Bàn Nhược Đường năm đó xuất thân từ nơi này, cho nên kỳ thực ở trong này có chôn dấu thần công truyền thừa của Bàn Nhược Đường —— >." Tiểu Yêu vừa nói, vừa chỉ dẫn Dương Xuân, xuyên qua từng chỗ rẽ, vòng qua kiến trúc di tích nhìn như hùng vĩ, đi tới một vùng đổ nát rõ ràng đã hoang phế.
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
45 chương
95 chương
70 chương
130 chương
48 chương
483 chương
68 chương