Phản địa đàng
Chương 4 : kế hoạch chăn thả wyvern
Chương 4: kế hoạch chăn thả wyvern "p1"
Ánh sáng bao phủ tầm mắt kết thúc.
Hiển thị trước tầm nhìn của watanabe saiichi là một gã thanh niên còn rất trẻ, gã mặc cho mình bộ vest được ủi rất phẳng, cùng với đó là một cặp mắt kính trông vô cùng tri thức.
Tuy vậy khi nghe gã cất giọng nói lại là chất giọng nam trầm già dặn không phù hợp lứa tuổi
Sau đấy gã còn giới thiệu bản thân là thư kí cho chủ nhân của toà nhà này – công ty dược phẩm yagiri.
Kèm theo là lời dặn dò hết sức kĩ lưỡng và cùng một câu chúc may mắn, watanabe saiichi tiếp tục một lần nữa bị nhấn chìm vào trong cái thứ ánh sáng kia.
Tỉnh giấc. xung quanh saiichi là một khoảng không rộng lớn vô cùng. dường như nơi đây là một cái đồng bằng hoang vu.
Gốc cây ngọn cỏ nơi đây mọc đầy rẫy, thậm chí cách vài ba thước lại có một cái hố lõm xuống. trên bầu trời các đám mây vẫn bay, vẫn là màu xanh lam thường thấy.
Dường như anh đã bị dịch chuyển vào một cái thế giới khác, khác vs thực tại.
“yo!”
Watanabe saiichi đưa tay lên vuốt mặt, trong lúc anh ta đang nằm ngửa mắt hướng lên nhìn bầu trời.
“nơi nào thế này?” anh nghĩ.
“yo!”
“hở, ai đấy?”
“ngươi tỉnh rồi à?”
Một người đàn ông đứng tay chống hông chắn trước tầm mắt của watanabe saiichi, tới nỗi toàn bộ cơ thể của gã che khuất tầm nhìn, che đi áng mây trên bầu trời.
Một gã đàn ông bụi bậm.
Mái tóc gã rất bù xù, đã vậy trông nó đặc quện lại vs nhau, như thể đã nhiều ngày rồi gã không tắm táp một chút nào. khuôn mặt vuông vức, và một đôi lông mày rậm. trông gã cực kì dữ tợn.
Thân thể đồ sộ vs những múi cơ nổi gân. và cái thân thể này nếu không phải thuộc về một kẻ mê gym đến độ ám ảnh tập luyện điên cuồng, thì hẳn là tên này sở hữu gen hoàn toàn vượt trội so với loài người đi.
Gã cao to này chính là người đang nói chuyện với saiichi.
“sao? ngươi đang nhìn cái gì hả? quá trình bị dịch chuyển tới đây não bộ bị lộn xộn rồi à? có cần ta sắp xếp lại không?” gã nói cùng nụ cười dữ tợn.
Watanabe saiichi giật bắn người, ngồi bật hẳn dậy. anh dùng ngay tư thế thủ, mặt đối mặt vs tên cơ bắp khổng lồ.
“không, ta ổn.”
“khà khà nhìn ngươi kìa, không cần phải thủ thế. chí ít ngươi còn thú vị chán. nhìn đi, cái tên còn lại suốt ngày mặt cứ hầm hầm, đã vậy còn choàng tấm áo dài kia trên người, nhìn chả có tí quái gì ra tư vị.”
Gã đồ sộ trỏ trỏ ngón tay cái ra sau lưng, nơi mà ở đó đang có sự hiện diện của một người khác.
Mắt phải đeo kính nhưng mắt trái thì không, một loại kính một tròng, kính độc nhãn.
Gương mặt hầm hố lạnh tanh dường như sẽ chẳng bộc bạch ra ngoài tí cảm xúc nào, poker face. cùng tấm áo choàng toàn thân, che đậy toàn bộ tay chân và thân hình của gã.
“một gã đàn ông bí ẩn.” saiichi có ấn tượng đầu tiên.
“ngươi cũng tới để phỏng vấn sao?”
“đúng vậy. ta tới để tham gia phỏng vấn, còn ngươi?”
“ồ, ta cũng vậy, ngươi cũng vậy, hắn cũng vậy.”
“chúng ta có cần giới thiệu bản thân một chút không… ta là watanabe saiichi, đấu sĩ, vai trò “kị sĩ””.
“ta là vương nhất thông, tiên phong, “berserker””.
Nghe tới đây thì watanabe saiichi không còn giấu nổi vẻ kinh ngạc, anh liền lập tức hỏi.
“berserker, sub class nổi tiếng khó thuần phục nhất trong class tiên phong?”
“còn phải nói.” vương nhất thông cười cực to, nụ cười ồm ồm tự mãn.
Sub class dịch là phân hệ hay phân lớp, ám chỉ một trong ba hệ thống sức mạnh tại thế giới này.
“quý ngài đeo kính mắt một bên, có phiền không khi ta hỏi thăm về ngươi. dù gì chúng ta cũng đều đã tới đây, không bằng đi cùng nhau cho an toàn.”
Gã đeo kính mắt vẫn giữ cái dáng vẻ khó chịu ban nãy. gã nhìn thoáng về watanabe saiichi nhưng không mở miệng nói năng gì.
Watanabe saiichi cảm thấy khổ sở, dường như đã đụng tới một kẻ không mấy gì là thân thiện rồi.
Vương nhất thông trông vào thái độ của tên mắt kính tỏ vẻ vô cùng hậm hực.
Gã bỗng hừ một tiếng và vội xua hai tay sang hai bên. ngay tức khắc, mỗi bàn tay của gã xuất hiện một chiếc rìu và gã lao thẳng về phía tên đeo mắt kính.
Một động tác mạnh mẽ và dứt khoát.
Tại vị trí watanabe saiichi chỉ cảm nhận được một luồng gió thổi nhẹ qua, còn tên berserker kia đã lao gần tới gã đeo mắt kính.
Một tiếng nổ lớn xảy ra.
Tảng đá mà tên đeo kính mắt đã ngồi vỡ vụn thành từng mảnh.
Một tiếng gầm thét dữ tợn. từng nhát rìu được vung lên hạ xuống rất mãn nhãn kèm theo là ánh sáng đỏ đi theo từng đường rìu.
Đôi mắt giận dữ và đầy hung hăn. tên “berserker” không hề kiên nể bất cứ thứ gì, hắn xử lý tất cả những vật cản trước mặt.
“nếu ngươi không nói, thì không cần phải nói. cứ im lặng mãi ở suối vàng đi. ta tiễn.”
Tiếng đá vỡ vụn, tiếng gió như bị ai đó xé toạt.
Tên đeo kính mắt nhảy nhót tránh khỏi vùng chiến một cách uyển chuyển.
Rồi hắn rút ra một con dao nấu ăn lưỡi nhỏ.
Tên “berserker” bổ thẳng hai rìu cùng một lúc vào vị trí hiện có của tên đeo kính.
“keng.” tiếng vũ khí hai bên vang vọng lên cả vùng trời.
Ẩu đả diễn ra ngày một cao trào, từng tiếng sang chấn của kim loại va chạm khiến cho vùng chiến trường trở nên thô ráp và kịch tính khó tả.
Bỗng, một làn khói màu tím bốc lên. làn khói màu tím này đến từ nơi của gã đeo kính một mắt.
Đáp trả chính là màu đỏ từ từng phát rìu như trời giáng đến từ gã “berserker”.
Gã đeo kính lúc này thuận thế vừa né tránh vừa lấy ra từng con dao lưỡi nhỏ tương tự và phi về phía ngực của gã cầm hai chiếc rìu kia.
Nếu ai đó khác không hiểu chuyện nhìn vào tình cảnh lúc này chắc sẽ nghĩ hai người đang phối hợp vs nhau, một sự ăn khớp đến kì diệu.
“rầm.”
Lại có tiếng vỡ vụn, lần này là một cái cây gần đó, cái cây đã bị chặt làm đôi, nửa trên của cái cây bị hất văng đi theo đà quán tính của cặp rìu.
“một vết cắt rất ngọt.” saiichi cảm thấy da đầu tê rần.
Anh đang tưởng tượng dù là mình nếu đánh trực diện với tên cuồng kia, không bị bổ làm đôi thì cũng bị chặt làm vài khúc.
“quá đáng sợ.” mồ hôi trán của anh tuôn như nước mưa.
Quan sát trận chiến và tự ngẫm nếu mình là đối thủ của một trong hai tên này, ắt hẳn cầm lấy phần thua.
Không bàn về gã tiên phong kia, chỉ việc đánh trúng được cái tên đeo mắt kính thôi, cũng đã quá khó khăn rồi.
Động tác linh hoạt, xử lý từng cú bổ trí mạng một cách nhẹ nhàng, bước chân di uyển chuyển không lệch trọng tâm dù phải thực hiện liên tục.
“tên này là một trinh sát, dựa vào cách di chuyển hẳn thuộc vào nhóm sub có thể trạng cơ động. đúng là khắc tinh không đội trời chung vs mình.” gã cơ bắp có đôi phân tích trong trận đánh.
Vương nhất thông dừng hành động, gã liếm liếm môi và rồi giơ cao hai cây rìu ra đằng sau đầu. gã dùng một lực thật mạnh và bổ cùng lúc cả hai cây rìu ra phía trước.
Hai chiếc rìu từ vị trí vung ra đằng sau đầu, rồi vùng thật mạnh ra đằng trước.
Cả hai như nhập vào làm một.
Một thứ giống vs ánh sáng hình bán nguyệt lướt vút ra sau cú bổ, luồn ánh sáng này màu đỏ, màu đỏ bordeaux.
Luồng sáng đỏ bordeaux lao vút về phía tên áo choàng vs vận tốc không tưởng. gần như cả thiên địa xung quanh đây chỉ còn ánh hiện lên màu đỏ đậm đà này.
Nếu gã kia không tránh, máu chắc chắn sẽ đổ.
Tên áo choàng đeo kính mắt nhìn về phía luồng sáng đang lao tới. tay phải gã đưa lên và làm động tác như đẩy cái kính mắt lên rồi hạ xuống. tiếp, gã duỗi tay trái lên, và miệng thì lẩm bẩm.
Lại một luồng sáng khác được xuất hiện.
Một luồng sáng màu tím.
Luồng sáng vừa hiện thì bay ngược về phía bán nguyệt đỏ bordeaux nọ.
Hai nguồn sáng va chạm nhau.
“rầm.”
Mặt đất rung chuyển!
Một chiếc hố được tạo ra bên dưới vị trí va chạm của cả hai nguồn sáng.
Như một kết quả cho quá trình phản ứng hoá học, trận chiến cũng đã đi tới hồi kết.
“ngươi cũng được đấy, ta đã phải dồn toàn lực thì mới thi triển được chiêu này. mà ngươi trông có vẻ quá bình thản dù đã ra sức ngăn cản chiêu của ta. rất ấn tượng. khà khà khà.”
Vương nhất thông tắc lưỡi khen ngợi.
Phía bên kia.
Gã đeo kính mắt trông chẳng có vẻ gì là tổn hại cả và gã vẫn giữ gương mặt lạnh tanh vô cảm xúc.
Thứ có khác lúc này chắc là ánh nhìn của gã, nó không còn cảm giác khinh thường như trước nữa.
“ta họ bùi, tên không tiện nói ra. là một trinh sát, “kẻ lừa gạt” thuộc jabbawokeez.”
“jabbawokeez…”
“ồ. là cái nhóm mới nổi gần đây đó ư. nghe nói các ngươi đang tuyển thành viên đi săn wyvern, thế quái nào lại có một tên xuất hiện ở đây?”
“thông cảm, ta không giỏi nói chuyện. việc của trưởng nhóm, ta không có quyền để tiết lộ.”
“trinh sát mà kém giao tiếp cái *beep. ngươi giỡn mặt ta đấy à tên khốn.”
“thôi nào, thôi nào. không đánh không quen biết. dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý.”
“hừ!”
“…”
Đoạn hội thoại không thể tiếp diễn một cách gượng gạo, watanabe saiichi lúc này mới cất lời.
“ta gọi ngươi là bùi huynh được chứ?”
Tên đeo mắt kính gật đầu.
“bùi huynh và lão vương, hiện chúng ta đã bị dịch chuyển tới đây, vẫn chưa có bất kì dấu hiệu nào từ phía tập đoàn yagiri về mục đích của họ. ta có một cái đề nghị, rất mong hai huynh nghe qua.”
Watanabe saiichi dừng lại đôi nhịp.
“ta muốn 3 người chúng ta sẽ đi chung một party nhỏ, và mong rằng sẽ không có bất kì sự đấu đá nào xảy ra cho tới khi chúng ta nhận thức rõ mục đích của việc bị dịch chuyển tới đây là gì. hai huynh thấy ý của tiểu đệ như thế nào?”
Saiichi nhìn thẳng về phía hai tên vừa chiến đấu kia.
Trong khi đó tên đeo mắt kính thì nhìn chằm chằm vào gã họ vương.
gã họ vương thì ngoảnh mặt đi nhìn nơi khác, kèm theo một tiếng hừ.
“rất cảm ơn hai huynh đã đồng ý.”
Ngập ngừng, watanabe saiichi tiết lộ rằng trước khi bị đưa tới đây, anh ta đã gặp qua một anh chàng mặc đồ vest có giọng nói thâm trầm già dặn. trước khi bị màn sáng dịch chuyển thì gã ta đã có truyền thông tin tới watanabe saiichi một phần hình ảnh trong như nửa tấm bản đồ.
Nghe tới phần hình ảnh, vương nhất thông cảm thấy khoái chí và gã đề nghị watanabe saiichi vẽ phần bản đồ ấy trong khi lão hì hục lấy một câu bút và vẽ lại hình ảnh mà gã nói rằng cũng được tay thư ký truyền lại.
Nói rồi cả hai cho ra lò hai bức hình trong hoàn toàn ăn khớp với nhau, nếu ghép chúng lại sẽ xuất hiện một cái sơ đồ thật lớn, tuy vậy có vẻ như sơ đồ này bị thiếu mất đi một góc.
Hai người cùng nhìn về phía gã đeo mắt kính họ bùi.
Tên trinh sát này biết rằng mình không thể im lặng, hắn vội chìa tay mượn tạm cây bút trong tay lão vương và cặm cụi vẽ.
Bức hình mà gã cho ra mắt chính là mảnh ghép còn thiếu.
“thì ra là vậy. ta biết rõ tấm bản đồ này, đây là bãi săn wyvern của gia tộc hansen.”
Watanabe saiichi với vốn kiến thức từ thời còn là học viên tại học viện takahashi lên tiếng phát biểu. thời còn là học viên, anh đã nghiên cứu rất kĩ càng từng tấm địa đồ của các khu vực bãi săn ở hoa linh. gần như thứ mà anh nhìn thấy ở đây hơn chín mươi phần trăm là bản đồ bãi săn của gia tộc hansen.
Trước ánh nhìn như dò hỏi từ vương nhất thông, watanabe saiichi gật đầu một cách chắc chắn và nói rõ anh biết địa điểm có pháp trận truyền tống có thể quay trở về.
Ngón trỏ tay phải chỉ về một điểm trên bản đồ, tuy vậy lời anh ta sắp nói không mấy phần dễ chịu.
“nơi đây là pháp trận truyền tống, tuy vậy nếu muốn qua được nơi này, chúng ta – ba người – phải bước qua lãnh địa gần hang ổ bọn wyvern.”
Hít một hơi lạnh, watanabe saiichi cũng không dám cược hoàn toàn sự gan dạ của mình qua câu nói kia.
Hang ổ bọn wyvern kinh khủng cỡ nào, anh chàng dư sức biết rõ, đặc biệt trong tình thế party nhỏ không có y sư như hiện nay thì tỷ lệ của việc vượt qua trở ngại này thấp đến đáng thương.
“nếu thế thì toang, chúng ta không có y sư không thể nào trụ vững được lâu. thậm chí, chúng ta còn không có công cụ để tấn công tầm xa.”
“điều kiện chiến đấu như thế này quá là khắc nghiệt, gần như không thể đứng vững nửa ngày chứ đừng nói tới việc đi tìm bọn khốn yagiri kia.”
“aizzzz. cái định mệnh nhà nó. ta mà trở về được nhất định sẽ đập cho lũ khốn yagiri kia một trận”.
Vương nhất thông không thể dấu nổi sự bực tức, gã đứng lên rồi vung thật mạnh đôi chân. lực chân vừa đủ mạnh khiến vài cọng cỏ như bị thổi bay. lão tàn phá môi trường nhằm mục đích trút giận.
Watanabe saiichi đầy tĩnh lặng trông về phía gã họ bùi, nhận thấy gã này cũng chẳng mặn mà gì với sự việc đang xảy ra nhưng vẫn dành tặng lại anh một cái gật đầu.
Watanabe saiichi hít thật sâu một hơi và nói.
“ta cần sự hợp tác đến từ hai huynh. việc này khó rất khó và ta chỉ là kẻ tầm thường không tạo ra nổi kì tích. nhưng chúng ta có một trinh sát từ jabbawokeez, chúng ta phải thử một lần.”
“thử? ý của ngươi là?”
“phải, chúng ta sẽ dịch chuyển quay trở về.”
Vương nhất thông sáng rực đôi mắt nhìn chằm chằm gã thanh niên hai mươi hai tuổi mặt bộ đồ vest trước mặt. với khuôn mặt không giấu nổi nét tươi cười, lão vương giơ ngón tay cái rồi sau đó vỗ vai thật mạnh là watanabe saiichi suýt bật ngửa.
Và rồi cả ba lập kế hoạch cho một cuộc thám hiểm ngoài sự chuẩn bị.
***
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
45 chương
83 chương
66 chương
1402 chương