Phân cửu tất hợp
Chương 150 : Quay Phim
Hiện giờ Liễu Ngọc Dao có giá trị thế nào, sẽ gặp ảnh hưởng thế nào khi tham gia một bộ phim đồng tính, làm thế nào để vượt qua hai cửa ải quản lý và công ty, những chuyện này Ngư Hi đều đã trải qua, nên cô rõ hơn ai hết, ngày sau Liễu Ngọc Dao sẽ chịu bao nhiêu rủi ro.
Cô vừa bước ra khỏi vũng lầy, thật sự không muốn thấy lại có người khác rơi vào.
Trước khi diễn thử, cô nói với Liễu Ngọc Dao: "Hay cô đừng nhận nữa."
Nghe giọng nói nghiêm túc, Liễu Ngọc Dao nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi tưởng cô sẽ rất vui chứ?"
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ rất vui đấy, không chừng còn có thể nhân cơ hội này kéo tôi xuống."
Nghe lời nói không đúng trọng tâm của cô ấy, Ngư Hi lắc đầu: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Thế thì." Liễu Ngọc Dao nhìn cô, cười: "Cũng bởi vì cô sẽ không nghĩ như vậy, tôi mới quyết định nhận vai này."
"Đừng nghĩ nhiều, Liễu Kiện nói sẽ trực tiếp đưa ra nước ngoài dự thi, không chiếu trong nước, nên sẽ không gây ảnh hưởng lớn cho tôi." Đây cũng là lý do quan trọng nhất để cô thuyết phục quản lý, đề tài đồng giới bắt đầu phổ biến ở nước ngoài, thêm cô cũng không phải bao nhiêu, nếu nhận được giải thưởng thì sẽ rất vinh dự, chỉ là rủi ro vẫn tồn tại, cô sẽ xem phải dọn dẹp như thế nào.
Thấy Liễu Ngọc Dao mềm không được cứng không xong, Ngư Hi đành bất đắc dĩ nói: "Chuẩn bị xong, diễn thử thôi."
"Đọc kịch bản chưa?"
Liễu Ngọc Dao cúi đầu: "Đọc trước cả cô rồi."
Trước kia Liễu Kiện viết xong sẽ đưa cô giữ, có điều bởi vì đề tài, cô cảm thấy không làm được, không muốn làm, vậy mà giờ đây lại có thể vào vai nữ thứ, cô và bộ phim này, cũng khá có duyên với nhau.
Cô nhếch môi, khẽ cười một tiếng.
Ngư Hi bên cạnh liếc qua, chớp chớp mắt, cũng vùi đầu vào kịch bản.
Diễn thử hôm nay là cảnh Tiêu Lệ Thủy cãi vã cùng người yêu sau khi ngã bệnh.
Trước khi tự sát, Tiêu Lệ Thủy đã bị trầm cảm nặng, nhưng trong kịch bản có thay đổi nhỏ, xóa bỏ điều này, sửa lại dựa theo tình trạng hiện tại của Ngư Hi, đổi thành ngã bệnh không thể đi lại.
Liễu Kiện đứng dưới sân khấu, ngẩng mặt lên hô: "Sẵn sàng chưa ạ?"
Ngư Hi đáp lại bằng ký hiệu OK, Liễu Ngọc Dao cũng đặt kịch bản xuống gật đầu, Liễu Kiện hô bắt đầu, mọi người đều dồn ánh mắt lên sân khấu.
"Chia tay đi." Ngư Hi ngồi trên xe lăn, đầu cúi gằm, nét mặt bị giấu trong mái tóc rối tung, nhìn không chân thật, chỉ có thể nghe được tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần đè nén.
Liễu Ngọc Dao cười khổ: "Chia tay?"
"Cậu dựa vào cái gì mà nói chia tay với mình? Ban đầu chúng ta ở bên nhau là cậu quyết định, hiện giờ chia tay cũng là cậu quyết định, mối quan hệ của chúng ta, có phải chỉ cần một mình cậu quyết định?"
"Tiêu Lệ Thủy, cậu nhìn mình đi! Cậu nhìn mình đi!"
Liễu Ngọc Dao xông tới trước mặt Ngư Hi, khóa cô lại trong xe lăn, lắc hai vai cô, hung hăng gào lên: "Vì sao không nhìn mình! Nhìn mình đi!"
Ngư Hi nghiêng đầu, tóc dài khẽ lướt theo thân thể, có thể nhìn thấy góc mặt thấp thoáng của cô, ánh mắt ảm đạm, thiếu sức sống, cả người như một vũng nước phẳng lặng.
Bầu không khí đè nén trên sân khấu lập tức tràn xuống dưới, len lỏi vào trong lòng mỗi người, mọi người lập tức bị Ngư Hi đưa vào trong thế giới của Tiêu Lệ Thủy.
Phải đón nhận đầy trời dư luận nghiệt ngã, tinh thần và thể xác chịu đả kích cùng một lúc, cô giống như một con búp bê bị gió đẩy ngã, hoàn toàn không còn ý muốn sống tiếp, chịu bị đánh chịu bị mắng, không hề hé môi.
Sự im lặng chết chóc quẩn quanh từ trên xuống dưới sân khấu.
"Tiêu Lệ Thủy." Liễu Ngọc Dao đang khóc, khóc một cách kìm nén, hoàn toàn khác với cô gái vừa mới gào to khi nãy, lại càng khiến người ta cảm động hơn.
Liễu Kiện cũng rưng rưng, không biết đang xúc động, hay đang đắm chìm trong thế giới do hai cô tạo nên.
"Cậu đi đi." Ngư Hi khàn giọng: "Cậu đi đi."
"Đạo diễn Liễu." Phó đạo diễn đẩy cánh tay cậu ta: "Kết thúc rồi."
Liễu Kiện bừng tỉnh, lập tức hô: "OK!"
Mấy phút sau khi kết thúc, mọi người vẫn chưa trở lại bình thường từ bầu không khí đè nén kia.
Liệu Kiện chỉ thiếu chưa ôm Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao hét to hoàn hảo, có điều người trước thì cậu ta không dám, người sau thì --- không đánh cậu ta là may.
Sau khi đoàn phim giải tán, Liễu Kiện đề nghị cùng đi ăn trưa, Liễu Ngọc Dao bực mình nói: "Đi với mày ăn không trôi."
Liễu Kiện quay đầu nhìn Ngư Hi, còn chưa mở miệng, Liễu Ngọc Dao lại chen lời: "Đừng hỏi, cô ấy cũng cảm thấy giống chị."
Ngư Hi nhún vai, Liễu Kiện đành ủ rũ cúi đầu đi khỏi.
Không lâu sau, Liễu Kiện lập một nhóm chat nhỏ cho đoàn phim, xác định thời gian vào đoàn vẫn là đầu tháng năm, tuy rằng thay người, nhưng nhờ Liễu Ngọc Dao tham gia, tiến độ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Ngư Hi nhìn rồi đặt điện thoại xuống, gọi Chung Thần đưa mình về.
Giang Tĩnh Bạch không trở lại, hôm nay không phải cuối tuần, cô ấy vẫn đang ở công ty làm việc.
Chung Thần hỏi cô có muốn đến thẳng công ty hay không, nhưng Ngư Hi sợ mình xuất hiện sẽ gây ảnh hưởng, lấy cớ không cần.
Chung Thần cũng hiểu nỗi lo ngại của cô, mua bữa trưa cho cô trên đường.
Sau khi về nhà ăn trưa xong, Ngư Hi lại ôm kịch bản, một lúc sau thấy mệt mới vào phòng ngủ nghỉ ngơi, còn chưa thiếp đi liền nghe thấy phòng khách có tiếng động, cô nghiêng đầu gọi: "Tĩnh Bạch?"
Cửa phòng được mở ra, Giang Tĩnh Bạch bước lên ánh sáng đi vào: "Mệt không?"
Ngư Hi ngồi dậy, lấy tay ấn đầu: "Sao giờ này cậu lại về?"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Trốn việc."
Nhìn người kia nói hai tiếng này một cách đứng đắn, Ngư Hi không hiểu sao nhớ lại thời đi học, cô rất thích kéo Giang Tĩnh Bạch trốn tiết, thế nhưng cô ấy lại dùng giọng cán bộ nghiêm túc giảng đạo nói, sống chết cũng không trốn cùng cô.
Không ngờ phong thủy luân chuyển, người này còn có thể trốn việc.
Thật là --- "Trốn việc vui không?"
Giang Tĩnh Bạch véo má cô: "Ở cùng cậu, làm gì cũng vui."
Lại được tỏ tình bất ngờ, dù Ngư Hi nghe đã quen nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, Giang Tĩnh Bạch đứng dậy nói: "Ăn trưa chưa?"
"Ăn rồi." Ngư Hi vuốt tóc, Giang Tĩnh Bạch rất ăn ý lấy sợi dây trên tủ đầu giường, giúp cô buộc tóc lên, Ngư Hi tựa vào đầu giường: "Cậu vẫn chưa ăn? Muốn mình làm cho không?"
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu hôn nhẹ xuống môi cô, cất tiếng khàn khàn nói: "Cậu muốn làm cho mình?"
Ngư Hi không phản ứng kịp, nhìn Giang Tĩnh Bạch bằng ánh mắt ngơ ngác, thấy cô ấy cởi áo khoác mới hiểu ra, rồi cong môi: "Đã rất lâu không làm, bị lạ tay rồi."
Giang Tĩnh Bạch cởi áo khoác ngồi xuống mép giường, hai tay ôm mặt Ngư Hi, vừa hôn vừa thì thầm: "Không sao, bị lạ tay thì làm thêm mấy lần."
Ngư Hi nâng bàn tay đang buông thõng bên người, chỉ cảm thấy có nhiệt độ thấm vào đầu ngón tay, cực nóng, rất nóng, giống như nhiệt độ trong cơ thể của Giang Tĩnh Bạch.
Cửa sổ đóng chặt, cửa phòng khép hờ, âm thanh trầm thấp truyền ra ngoài theo khe hở, từng tiếng thầm thì lại giống như tiếng nỉ non của hai người yêu nhau.
Giọng nói của Giang Tĩnh Bạch vang lên bên tai Ngư Hi: "Quen chưa?"
Cô đặt đầu ngón tay vào đúng điểm, chầm chậm mân mê, cắn môi nói: "Vẫn chưa."
Tư thế lập tức thay đổi, Giang Tĩnh Bạch ôm hai vai của cô: "Mình dạy cho cậu."
Phóng túng đi qua, kết quả là Ngư Hi ngủ hết một buổi chiều, buổi tối lại bị Giang Tĩnh Bạch đánh thức, không biết cô ấy bị cái gì kích thích, hay là đột nhiên có hứng thú, trên giường không đủ thỏa mãn, ôm cô đến bệ cửa sổ làm mấy lần.
Ngư Hi bị đòi hỏi đến nỗi mất giọng, nói chuyện còn phải thở gấp.
Đêm khuya, hai người ôm nhau ngồi trên bệ cửa sổ.
Giang Tĩnh Bạch kéo chăn mỏng đắp cho hai người.
Ngư Hi có chút khó chịu cử động thân mình, khàn giọng nói: "Có thể bỏ tay ra được không?"
Giang Tĩnh Bạch nâng tay trái vòng lên vai cô, ôm cô vào trong lòng, Ngư Hi cắn môi, không thể nhịn thêm nói: "Mình nói cái tay kia!"
Người đang ôm cô thoáng cứng lại, vẫn đành từ từ rút tay khỏi nơi ấm áp, môi Ngư Hi bị cắn đỏ tươi, đôi mắt mơ màng.
Giang Tĩnh Bạch dùng khăn ướt lau sạch tay, sau đó ôm Ngư Hi ngồi trên bệ cửa sổ, không nói tiếng nào, cứ vậy giữ im lặng, vẫn là Ngư Hi không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay cậu sao thế?"
Chưa nói đến trốn làm, ngay cả khi hai người làm việc, cậu ấy cũng đặc biệt nhiệt tình, hoàn toàn khác so với bình thường.
"Không sao." Giang Tĩnh Bạch ôm Ngư Hi, đặt cằm trên vai cô, mái tóc lòa xòa ôm lấy tấm lưng mịn màng của cô, ngứa ngáy khó tả.
Ngư Hi nghe vậy nghiêng đầu, nhéo mũi Giang Tĩnh Bạch: "Muốn mình bức cung?"
Cô nói xong buông tay xuống, thấp giọng: "Không phải đã nói sau này chúng ta làm gì cũng sẽ thẳng thắn với nhau sao?"
Giang Tĩnh Bạch thì thầm bên tai cô: "Là cậu không thẳng thắn trước."
"Mình không thẳng thắn lúc nào?" Ngư Hi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, nghe được giọng nói càng quạnh quẽ của cô ấy: "Cậu không nói cho mình biết, cậu sẽ hợp tác với Liễu Ngọc Dao."
Ánh trăng sáng ngời làm nét mặt của Giang Tĩnh Bạch trở nên rõ ràng, nhìn khuôn mặt đã khắc sâu trong tim mình, Ngư Hi bật cười: "Vậy ra cậu là vì chuyện này?"
Cô cười càng lớn: "Cậu lớn bằng ngần nào rồi, ba tuổi? Sao còn ghen vì điều này, mình đóng phim mà."
"Mình biết." Giang Tĩnh Bạch ôm hai vai cô kéo vào trong lòng, giọng nói không còn lạnh nhạt mà xen lẫn dịu dàng và lưu luyến: "Nhưng mình vẫn để ý."
Ngư Hi nở nụ cười: "Vậy làm thế nào mới không để ý?"
"Làm thêm mấy lần?"
Nghe được ý kiến của cô, Giang Tĩnh Bạch nghiêm túc suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Có thể thử."
Ngư Hi:......!
Tự ném đá vào chân!
Chớp mắt đã đến đầu tháng năm, Ngư Hi và bác sĩ một lần nữa sửa lại kế hoạch phục hồi chức năng.
Hiện giờ cô đã có thể đi vài bước, nhưng không được lâu.
Bác sĩ nói thẳng cô là người phục hồi nhanh nhất mình từng thấy, chưa nói đến chuyện chịu đựng những cơn đau, tự điều chỉnh cũng rất nhanh.
Bác sĩ đã nhìn thấy rất nhiều người dần dần rơi vào chán nản trong quá trình phục hồi, những người như Ngư Hi, thật sự không có nhiều.
Ngư Hi nhận lời khen của bác sĩ đi đến phim trường.
Giang Tĩnh Bạch đến đón cô.
Cô ấy nói đây là ngày đầu tiên cô quay phim sau khi "trở lại", cảm thấy lo lắng, nên muốn đến xem.
Ngư Hi nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, nhưng không nói gì.
Có điều vì Giang Tĩnh Bạch xuất hiện, toàn bộ đoàn phim vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Năm nay độ nổi tiếng của Giang Tĩnh Bạch đã tăng lên, được lên tạp chí kinh tế tài chính hai lần, được vinh danh là ngôi sao mới trong giới tài chính, thế nên khi nhìn thấy cô, mọi người vẫn không nhịn được bàn tán.
Ngay cả Liễu Ngọc Dao cũng khẽ nhướng mày: "Sao cô ấy lại đến?"
Liễu Kiện ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, giải thích: "Cô ấy là bà chủ."
"Vớ vẩn, đương nhiên chị biết cô ấy là bà chủ, chị hỏi tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây."
Liễu Kiện: "Cô ấy là bà chủ bỏ tiền làm bộ phim này."
Liễu Ngọc Dao:...!
Sau khi đi theo Ngư Hi vào đoàn phim, Giang Tĩnh Bạch được thu xếp riêng.
Liễu Kiện ở bên cô từng khắc, lúc thì giải thích với cô cái này gọi là gì, lúc thì giải thích cái kia có tác dụng gì, rồi nghe được Giang Tĩnh Bạch giơ tay nói: "Được rồi, tôi biết."
Liễu Kiện cho rằng cô đến đây để "thị sát", dù sao hôm nay cũng là ngày quay đầu tiên, vậy nên cậu ta bảo mọi người nhanh chóng làm việc, tranh thủ thời gian trang điểm thay quần áo.
Ngư Hi đang trang điểm, nghiêm túc mà nói, đây là đoàn phim có điều kiện kém nhất cô từng tham gia, cần gì cũng không có, ngay cả trang phục cũng phải tự chuẩn bị, thế nhưng mọi người đều có tấm lòng chân thành, đây là điều quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.
Sau khi trang điểm xong, Liễu Ngọc Dao tới đẩy cô đến trước máy quay.
Liễu Kiện liếc nhìn nét mặt của Giang Tĩnh Bạch, cân nhắc hai giây rồi hô: "Chuẩn bị xong chưa ạ?"
Hai người trước ống kính đáp lại bằng ký hiệu OK, thư ký trường quay gõ bảng.
"Action!"
Đây là phương pháp quay theo trình tự thời gian ngược từ sau trở về trước, nên phía cuối là phân cảnh ấm áp giữa Tiêu Lệ Thủy và người yêu, cô ấy đã lên kế hoạch, quyết định lại cho cuộc đời của mình, chỉ là vẫn còn có chút tiếc nuối, muốn làm một bữa tối cho người mình yêu trước lúc ra đi.
Trong bếp, Ngư Hi đang cúi đầu bận rộn, tuy rằng phải ngồi trên xe lăn, nhưng hành động vẫn rất thuận tiện, có lẽ vì đã quen.
Cô đang thành thạo nấu cơm, phía sau, Liễu Ngọc Dao nghiêm túc nhìn bóng lưng của cô thật lâu, rồi tiến lên vài bước, cúi xuống, hợp với xe lăn ôm cô vào lòng từ phía sau.
"Lệ Thủy ---" Tiếng nói rất khẽ gần như không thể nghe thấy, Liễu Ngọc Dao nhắm mắt, dụi vào má Ngư Hi, thì thầm: "Lệ Thủy."
Cách đó không xa, Giang Tĩnh Bạch chắp hai tay sau lưng xem cảnh này, vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Liễu Kiện đứng bên cạnh nhận thấy áp lực liền nghiêng đầu nhìn, đánh giá vẻ mặt của cô.
Không hài lòng ư?
Cậu ta cân nhắc mấy giây, nhìn chằm chằm vào màn hình, hô: "Cắt!"
"Làm lại một lần!"
Mặt Giang Tĩnh Bạch càng đen.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tĩnh Bạch đen mặt.
Liễu Kiện: Cắt! Quay lại!
Mặt Giang Tĩnh Bạch càng đen.
Liễu Kiện: Cắt! Quay tử tế hơn!
Mặt Giang Tĩnh Bạch cực kì đen.
Liễu Kiện: Cắt cắt! Hôm nay không quay nữa!.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
17 chương
42 chương
112 chương
93 chương
89 chương