Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 56 : Đêm cuối cùng

Cảm giác nguy cơ trùng trùng khiến Kim Hi quyết định mau chóng trở lại Bộ lạc. Chủng tộc vô danh xuất hiện, làm hắn ý thức được thế giới này còn có vô vàn điều hắn không biết, thời đại đại dân tộc giao lưu, chiến tranh, dung hợp sắp tiến đến, muốn chiếm cứ vị trí thống trị thế giới này, Bỉ Mông Lạc Mông Sóc Mông nhất định phải nhanh chóng dung hợp, trở thành Bộ lạc lớn nhất trên Hô Luân thảo nguyên, như vậy mới có thể sinh ra đời sau ưu tú nhất, chiếm cứ địa vị thống trị khi xã hội này đang biến chuyển nhanh chóng. Thần Long chở đoàn người bọn hắn đi, dọc theo Khuê hà nghịch lưu mà lên, bơi về phía Bộ lạc Bỉ Mông, mục đích đoạn đường này chính là nhanh chóng hồi hương, Khuê hà cuồn cuộn bị Thần Long chẻ đôi, dùng hết tốc độ lao về phía trước, Thần Long chỉ dùng một ngày, khi mặt trời ngả về tây đã tới Bộ lạc Bỉ Mông. Lúc này trời chiều hạ xuống, Khuê hà liễm diễm hồng quang, Hô Luân thảo nguyên cỏ xanh thành đỏ thắm, tráng lệ dị thường. Thần Long khổng lồ khiến chiến sĩ Bộ lạc cảnh giác, tất cả đều chạy lên đỉnh núi, nắm cung tên, song đầu kiêu bay vòng giữa không trung, thời khắc chuẩn bị đánh chết nó. Nhưng bất ngờ nhìn đến Kim Hi, toàn bộ thần dân Bộ lạc đều hoan hô lên. Nhưng Kim Hi mẫn tuệ phát hiện, số lượng chiến sĩ Bộ lạc rõ ràng không đúng, ở trên đỉnh núi hắn thấy được một bóng dáng quen thuộc, Bạch Linh đang ngoắc gọi hắn, mà Bạch Thiền và Khang Địch lại vắng mặt. Trước tình cảnh dị chủng như Thần Long xâm nhập, nếu Bạch Thiền và Khang Địch đều không xuất hiện, chỉ có thể nói rõ bọn hắn đều không có ở Bộ lạc. “Đã xảy ra chuyện gì?” Kim Hi mang theo tươi cười ấm áp cùng Bạch Linh trấn an người dân đang lưu thủ tại Bộ lạc Bỉ Mông, để bọn họ biểu đạt tán thán với Thần Long xong, liền kéo Bạch Linh vào thần miếu. Ánh mắt Bạch Linh phức tạp: “Ta còn tưởng ngươi không về được nữa.” “Làm sao vậy?” Kim Hi mơ hồ đoán được đáp án. “Sóc Mông truyền đến tin tức, các ngươi bắt cóc Vương trướng Sóc Mông, Long Tước, tiến nhập Thánh Địa, quyết định phát động chiến tranh với Sóc Mông. Nhưng sau đó Vương trướng Sóc Mông Long Tước lại đi ra chiến đấu, chúng ta dùng tam đầu giác ngưu mới đổi được tin tức về các ngươi, các ngươi đã chết ở Thánh Địa.” Bạch Linh cười lạnh một tiếng, “Ta và phụ thân còn có Bạch Thiền tôn đều không tin tưởng tin tức này, tuy rằng có chút gấp gáp, vẫn tiến hành liên minh với Lạc Mông gây chiến với Sóc Mông. Vốn lưu thủ là Bạch Thiền tôn, nhưng bởi vì ở tiền tuyến ta thiếu chút nữa làm liên minh tan vỡ, cho nên bị bắt trở về.” Thấy Bạch Linh biến hoá kỳ lạ lại tươi cười mang theo một tia ngạo khí, Kim Hi lập tức liền đoán được đáp án: “Tiếu cùng Thoan Lưu?” “Lần đầu tiên giáp mặt với Sóc Mông trong trận chiến hai người bị bao vây, ta vì cứu viện không kịp, khiến hai người tử vong. Lạc Mông trách ta là cố ý không cứu viện, nhưng bị Ô Giang tôn cùng Tộc trường Nộ Phong áp chế, vì bình ổn phẫn nộ ta đành rút khỏi chiến trường lưu thủ Bộ lạc.” Bạch Linh cười đắc ý, “Vốn ta còn nghi hoặc quyết định của ngươi, dù sao hại chết một Tộc trưởng và một miện hạ cũng không dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại xem ra, ánh mắt ngươi nhìn xa hơn ta. Ô Giang tôn vẫn còn rất trẻ, một nhi tử chết vẫn còn có thể cố gắng sinh một đứa, có hi vọng, hắn cũng không dám dễ dàng gây chiến vào thời khắc nguy cấp như vậy. Mà Nộ Phong tuy rằng có thể áp đảo người Lạc Mông, nhưng về mặt kinh nghiệm lại không cách nào đối kháng với phụ thân ta, trong chiến tranh này, chiến lực của Lạc Mông đã giảm bớt không ít.” Xem ra vô luận là thời kỳ nào, nhân loại đều thực giỏi bày mưu tính kế, việc này nói thì đơn giản, thực hiện lại rất gian nan, nhưng mục đích đã đạt được, chính là chuyện tốt. “Lúc này Sóc Mông tựa hồ cũng biết đang đối mặt với sinh tử tồn vong, chiến đấu đặc biệt ương ngạnh. Nhưng sau khi Long Tước trở về, chiến cuộc lại trở nên giằng co.” Sắc mặt Bạch Linh cổ quái nhìn Kim Hi, “Hắn yêu cầu hai Bộ lạc tiến hành quyết đấu, nếu Sóc Mông không thể chiến thắng liên minh hai Bộ lạc, liền cam nguyện làm nô lệ. Mà nếu Sóc Mông thắng, như vậy thuyết minh một chiến sĩ Sóc Mông cường đại hơn hai Bộ lạc, Sóc Mông muốn nhập vào Bỉ Mông và Lạc Mông, cùng xây dựng một Bộ lạc mới bình đẳng.” “Nô lệ và bình dân, sự khác biệt thân phận thật lớn.” Kim Hi thần sắc nháy mắt chuyển lạnh, “Chúng ta thật vất vả mới đả kích được Lạc Mông, tiếp tục chinh phục Sóc Mông, Hô Luân thảo nguyên chính là một nhà Bỉ Mông duy nhất. Nếu Sóc Mông thành công tránh được kiếp nạn này, sẽ biến thành Sóc Mông và Lạc Mông cùng đối phó Bỉ Mông! Mà nếu quả thật thành lập Bộ lạc liên hợp, sẽ không thể dùng chiến tranh để quét sạch địch nhân, còn không bằng không liên hợp!” “Hiện tại không phải đã như vậy sao, Lạc Mông hiện tại cũng ủng hộ yêu cầu ấy, không muốn tiếp tục hao tổn chiến lực, mà chúng ta hiện tại chỉ có thể giằng co với bọn họ.” Bạch Linh có chút phẫn hận nói. “Giằng co?” Kim Hi kinh ngạc, “Ta thật sự nghĩ không ra lý do Lạc Mông giằng co, nếu Nộ Phong và Ô Giang không nắm chắc cơ hội này, bọn hắn không khỏi làm ta quá thất vọng rồi.” “Làm sao ngươi còn nói giúp đối thủ.” Bạch Linh cười khổ, “Nhưng ngươi nói đúng, Nộ Phong và Ô Giang quả thật ủng hộ trận đấu này, nhưng ngươi đã quên một nhân tố trọng yếu.” Nói xong lại dùng ánh mắt nhìn nhóm Tát nhĩ phía sau Kim Hi. “Chiến sĩ mạnh nhất Bỉ Mông và Lạc Mông cơ hồ đều bị ngươi mang đi, nếu đấu với Sóc Mông thua thảm, chúng ta sẽ tổn thất càng nhiều. Ngoài trận tỷ thí với Long Tước, chúng ta không được phép thua một trận nào a.” Bạch Linh mắt sáng lên, “Hơn nữa trận đấu này còn có Giống đực, Bộ lạc chúng ta ngoài ngươi ra còn ai nữa?” “Nói ta biết quy tắc cụ thể.” Kim Hi sắc mặt ác liệt, nhưng lại bất giác liếc Bạch Linh một cái, đại chiến sắp tới, nếu như mình thật sự chiến thắng Sóc Mông, thành anh hùng, như vậy Bạch Linh chẳng phải sẽ bị mình áp chế càng thêm lợi hại, trong lòng hắn, lại thật sự không có khúc mắc sao? Cao xử bất thắng hàn, Kim Hi vào thời khắc này dần dần cảm nhận được ý nghĩa những lời này. “Sóc Mông đưa ra là song phương phái ra mười người, không hạn Giống đực hay Thú nhân. Đầu tiên do hai chiến sĩ quyết đấu, bên thắng được ở lại đài, bên thua có thể phái chiến sĩ tiếp tục tham gia, đến khi song phương chỉ còn một người.” Bạch Linh cười khổ một tiếng, “Chiến lực của mỗi một chiến sĩ Sóc Mông đều mạnh hơn hai Bộ lạc, giai đoạn trước chúng ta muốn phái chiến sĩ cực mạnh lên, sớm biết chỉ là cho Long Tước cơ hội. Long Tước kia thật sự quá mạnh, lực chiến đấu của hắn quá cao, hơn nữa không biết hắn làm thế nào, có thể tiến vào một loại trạng thái đáng sợ, ngay cả Ngả Lộ Ni lực cũng không thể đụng vào hắn, Thú nhân chống lại hắn đều thua không thể nghi ngờ.” “Ta và bọn Hi Tư Lạc tới trước xem tình huống.” Kim Hi nhíu mày, “Phương pháp quyết chiến này quá mạo hiểm, nhưng cũng không phải không được, vẫn cần nhìn thực lực của Sóc Mông rồi nói sau.” Thú nhân Sóc Mông đuổi giết bọn hắn ở hoang nguyên cũng không cho hắn cảm giác quá cường đại, thế nhưng khi đi theo bên cạnh hắn đều là chiến sĩ ưu tú nhất của cả ba Bộ lạc. Hắn còn nhớ rõ Long Tước từng có một lần tiến vào trạng thái mà Bạch Linh đề cập tới, khi đó ngay cả hắn cũng suýt nữa không thể thắng Long Tước, nếu Sóc Mông không phải có mình y nắm giữ loại năng lực này, vậy Bỉ Mông và Lạc Mông liền xác định rồi. Bạch Linh vỗ vỗ vai hắn: “Ta nói nhiều hơn nữa cũng không bằng ngươi tận mắt xem, tuy rằng vẫn luôn xung đột với Lạc Sóc, nhưng vẫn là lần đầu tiên phát sinh chiến tranh chinh phạt. Bỉ Mông mặc dù có chiến lực yếu nhất trong ba Bộ lạc, nhưng lại từng chinh phạt Bộ lạc Bắc Man, có kinh nghiệm chiến tranh, hơn nữa nếu hợp lại thì thực lực cực mạnh, trái lại chiếm được ưu thế. Thấy rõ điểm này, Lạc Mông không tín nhiệm chúng ta như ngoài mặt, nếu lần này liên minh bị phá vỡ, chúng ta lại biến thành ba cỗ thế lực độc lập trên Hô Luân thảo nguyên, cái gọi là thống nhất mà ngươi nói không biết phải chờ đến bao giờ.” “Ngươi có biết ta lần này tới Thánh Địa thu hoạch lớn nhất gì không?” Kim Hi ánh mắt lóe lóe, “Ta phát hiện một khu chợ ở sâu trong Khuê hà, nơi đó tụ tập chủng tộc ta chưa từng gặp, thế giới này đối với các đại chủng tộc mà nói, đều có vẻ càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng gần, chúng ta nhất định phải giao lưu, chinh chiến, cuối cùng thống nhất ba ‘Mông’ Bộ lạc, đoạt lấy phiến đất dưới bầu trời này là bước đầu tiên của chúng ta, chúng ta tuyệt không thể thua ở điểm khởi đầu.” Bạch Linh nhìn tà dương phía chân trời, trong mắt lóe ra quang mang bao hàm dã tâm: “Kim Hi, ngươi không giống ta, tâm ngươi hướng lên trời, lòng ta nằm ở đất, mấy ngàn năm sau, mọi người chỉ nhớ kỹ từng có một vị quân vương tài đức sáng suốt gọi là Bạch Linh, lại vĩnh viễn tôn sùng một vị Thần sử vĩ đại gọi là Kim Hi. Ngươi từng nói với ta, anh hùng bồi dưỡng lịch sử, lịch sử tạo thành anh hùng, hiện tại chúng ta chính là kẻ viết lên lịch sử, để cho chúng ta viết xuống trang lịch sử huy hoàng nhất đi.” Này xem như thần phục, hay là bộc bạch? Kim Hi biết Bạch Linh không đơn giản như vậy, lại không nghĩ rằng ánh mắt hắn có thể hiểu được mưu đồ của Kim Hi, vô luận sau này có thể nắm tay cùng tiến hay không, giờ phút này, mục tiêu của bọn họ là giống nhau. Nhưng mà, kế hoạch có biến hóa bất ngờ, sau khi tới rừng rậm Lạc Mông, Bạch Thiền thân thể khẽ trượt, tay đỡ thân cây, thống khổ ôm đầu mình. “Phụ thân!” Kim Hi cuống quít chạy tới, tuy rằng hắn cũng không có tình cảm sâu đậm với lão cha tiện nghi này, nhưng bất ngờ thấy hắn như vậy, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi. “Ngươi đã làm thế nào?” Bạch Thiền phi thường hậm hực hỏi Kim Hi. “Cái gì?” Kim Hi thực kinh ngạc mở miệng. Đại Tế Ti Ô Giang mang theo ánh mắt phức tạp lại bất đắc dĩ lại gần: “Ngươi làm thế nào, khiến ba người bọn họ đều mang thai.” “Gì? Mang thai?” Kim Hi trợn tròn mắt, Tạp Tắc Nhĩ mang thai hắn biết, nhưng ba? Còn có ai? Bạch Thiền và Ô Giang một tả một hữu cầm tay Hi Tư Lạc và Hoa Lê, sau đó ăn ý gật đầu: “Thời gian Thú nhân mang thai phản ứng trì độn hơn, nhưng không hề nghi ngờ, bọn hắn đều mang thai.” Kim Hi há to miệng, trong lòng trống rỗng, cảm giác sáp sáp vui sướng tràn đầy tim hắn, lại có loại cảm giác khó tin. Hắn tự tay nắm éo Hi Tư Lạc và Hoa Lê, hai người cũng cực kỳ kinh ngạc. Lại nói hôm nay cách ngày ăn loại cá thần kỳ ở Khuê hà không có mấy ngày, bởi vì không rõ ràng phản ứng thời kỳ mang thai, bọn hắn đều không có tự hỏi vấn đề này, không nghĩ tới loại cá này thật sự có thể nói là thần dược mang thai, thật không ngờ hiệu suất cao như vậy. Vui sướng vì có tôn tử khiến Bạch Thiền ngậm miệng không nói gì, Đại Tế Ti Ô Giang lại nói thẳng: “Sóc Mông yêu cầu luận võ quyết chiến, hiện tại chiến sĩ xuất sắc nhất hai Bộ lạc đều mang thai, chúng ta làm sao bây giờ?” “A, Đại Tế Ti Ô Giang, thực xin lỗi.” Kim Hi vẻ mặt áy náy, “Ngài gần đây tang tử, ta lại thảo luận chủ đề này trước mặt ngài, thực xin lỗi.” Ô Giang sắc mặt nháy mắt tái nhợt, hắn cố nén tức giận, lạnh giọng cười nói: “Thần sử Kim Hi cơ trí vẫn nên ngẫm lại nên ứng chiến với Sóc Mông như thế nào thì hơn.” “Các ngươi lo lắng chẳng qua là Long Tước, chỗ dựa duy nhất của Sóc Mông bất quá cũng chỉ là Long Tước.” Kim Hi cười cúi đầu, trong ý cười lại mang hàm xúc giải thoát, “Báo với Sóc Mông, để ta và Long Tước quyết chiến, để quyết định thắng bại của ba Bộ lạc đi.” “Ngươi không khỏi quá mức tự phụ đi?” Nộ Phong cười đi tới, “Tuy rằng ta biết Kim Hi miện hạ thực lực rất mạnh, thế nhưng Giống đực đối chiến Thú nhân, còn là cận chiến, thật khôi hài.” Kim Hi ngẩng đầu, ánh mắt thâm hàn: “Đối với các ngươi mà nói, đây chỉ là trận chiến giữa ba Bộ lạc, nhưng đối với ta và Long Tước mà nói, trậ này lại có thể quyết định mấy ngàn năm sau ai mới là bá chủ thế giới này.” Sáu Ca linh hồng nhạt đáng yêu bên cạnh hắn dấy lên luồng điện thật lớn, giống như Lôi Thần hạ phàm, cây cối chung quanh nháy mắt cháy đen một mảng, nhưng không thương tổn đến bất cứ người nào, hắn như đứng giữa ngục lôi nói, “Long Tước đã phát hiện năng lực mạnh hơn của Thú nhân, Giống đực đã không có cách nào đả thương hắn. Trên đường chúng ta tới Thánh Địa đã phát hiện một loại cá, có thể làm Thú nhân dễ dàng mang thai. Bây giờ có khả năng chiến thắng Long Tước, chỉ còn lại mình ta, nếu trận chiến này không giành thắng lợi, Sóc Mông sẽ càng ngày càng cường đại, cuối cùng bị nô dịch, chỉ có thể là Bỉ Mông và Lạc Mông!” “Ngươi thật sự có phần tự tin này?” Nộ Phong miễn cưỡng duy trì tươi cười. Kim Hi thu hồi luồng điện bên người, thu phát tự nhiên khiến những kẻ bàng quang của hai Bộ lạc rung động từ đáy lòng: “Cho dù các Tát nhĩ của ta không mang thai, ta cũng sẽ không để bọn hắn đi quyết đấu, đây là trách nhiệm của Giống đực, vì sao lại khiến Thú nhân đổ máu? Đây là Bộ lạc của ta, con dân của ta, nên để ta thủ hộ!” Tiếng vỗ tay thưa thớt dần dần vang dội như sấm. Nộ Phong sắc mặt tái nhợt, hắn phái chiến sĩ Lạc Mông gây rối Sóc Mông, muốn tung tin miện hạ cường đại này đã chết, không ngờ tới hắn lại thành công tiến nhập Thánh Địa. Hắn vốn tưởng rằng trong trận chiến hắn lập công huân có thể áp chế một đầu, không nghĩ tới Kim Hi vừa về đã cướp đoạt công lao lớn nhất, cố tình công lao này hắn muốn cũng muốn không nổi. Từ khi miện hạ này thức tỉnh, trong nửa năm ngắn ngủn, thế cục ba Bộ lạc đều biến hóa cực lớn, Nộ Phong biết đây là một trận nổi loạn, nhưng hắn hiện tại mới phát hiện, hắn cũng không phải một kẻ đủ tư cách lãnh đạo, trong trận biến hóa này, Lạc Mông chỉ có thể là nước phụ thuộc. Trải qua thương nghị ngắn ngủi, sứ giả được phái đến Bộ lạc Sóc Mông, bất ngờ là, tựa hồ bên kia đã sớm chờ tin tức này, sứ giả đã trở về Lạc Mông ngay trong ngày, báo cáo Sóc Mông đã đáp ứng điều kiện. “Sóc Mông hiện tại cũng là nỏ mạnh hết đà.” Bạch Thiền nhẹ giọng cảm thán, “Sóc Mông miện hạ chết trận, Đại Tế Ti lại bỏ mình, bọn hắn cũng bị đánh sợ.” Chứng kiến biểu tình kinh ngạc của Kim Hi, Bạch Thiền mang theo tươi cười tự tin của nam nhân thành thục: “Tiểu tử, trước khi ngươi tỉnh lại, ta vẫn luôn là Giống đực cực mạnh trên Hô Luân thảo nguyên.” Kim Hi buồn cười, Bạch Thiền vỗ vỗ vai hắn: “Bồi bên các Tát nhĩ của ngươi đi, ngày mai, người bọn hắn lo lắng nhất chính là ngươi.” “Trong phòng bọn hắn ta đã thả một chút mê điệt hương, sẽ ngủ một ngày một đêm.” Kim Hi cắn môi, ánh mắt hiện lên một tia âm u. Bạch Thiền ngạc nhiên, lập tức thoải mái: “Như vậy, có lẽ cũng tốt, đi ngủ sớm một chút đi, ngươi và Long Tước kia, ngày mai chính là một trận chiến sinh tử.” Kim Hi không nói với Bạch Thiền mình đã sớm giao thủ với Long Tước, cũng không nói dây dưa giữa hắn và Long Tước, trong lòng hắn rất loạn, lại không tìm được câu trả lời. Thế nhưng khi hắn trở lại chỗ của mình, lại phát hiện có người đứng ở cửa, đang chờ hắn. “Sao ngươi không ngủ?” Kim Hi sửng sốt, lập tức hiểu được, “Ngươi vẫn luôn không ngủ!” Nạp Lan mặt than lộ ra một chút ý cười, y không biết Kim Hi ra tay, bởi vì y chưa hề về gian phòng của bọn hắn. Trong lòng Kim Hi nổi lên một trận áy náy, ngày hôm nay tin ba Tát nhĩ mang thai khiến hắn cao hứng muốn hôn mê, duy nhất còn Nạp Lan không mang thai, bị hắn vô ý vắng vẻ. Nạp Lan mở miệng muốn nói chuyện, rồi lại tựa hồ không biết nên nói cái gì. Kim Hi tiến tới ôm lấy y, đưa y lên cây, tay vội vàng thăm dò vào trong quần mỏng của Nạp Lan. “Ngươi ngày mai còn phải chiến đấu, đừng lãng phí thể lực!” Nạp Lan vội vàng cự tuyệt. “Nếu ta chết đi, ít nhất có thể để lại cho ngươi tưởng niệm.” Kim Hi cũng không biết trong đầu mình nghĩ như thế nào, giờ này khắc này, hắn chỉ muốn giữ lấy nam nhân này, chứng minh sự tồn tại của bản thân ở thế giới này, ngày mai, quyết đấu, đều ném ra đầu đi. Trận chiến cuối cùng Kim Hi cùng Long Tước đối chiến, được xưng là trận đấu pháp thượng đẳng trong lịch sử. Bỉ Mông, Lạc Mông, Sóc Mông, tam đại Bộ lạc vây thành một vòng, quan sát trận chiến này. Khí thể như bốc cháy hừng hực trên thân Long Tước, thậm chí khu vực chung quanh y, đều bị loại năng lực cường đại này bao trùm, Ngả Lộ Ni lực của Kim Hi cũng không thể tới gần. Long Tước rốt cuộc tìm được phương pháp dùng thân thể Thú nhân đối kháng pháp lực. Sáu con Ca linh nhẹ giọng cười, nhưng lại trở nên đỏ tươi như máu, khổng lồ, pháp lực vô hình chuyển động giữa chúng nó. Pháp lực cùng đấu khí lần đầu tiên va chạm, cứ như vậy triển hiện trước mặt tam đại Bộ lạc, vũ lực của Long Tước gần như trở lại nguyên trạng, pháp lực của Kim Hi cũng đạt tới đỉnh. Vốn đang muốn khắc chế bản thân Kim Hi lại phát hiện, Long Tước đã mạnh đến mức có thể đối kháng trực diện với hắn, Long Tước, thật sự ôm quyết tâm phải giết hắn, chỉ hơi lưu thủ, có lẽ chết chính là mình. Trường đao bọc đấu khí chẻ ngang ngọn lửa Kim Hi dấy lên, liệt diễm hình thành từ pháp lực trước khi đụng tới Long Tước đã bị ép tách ra, trường đao trong tay Long Tước chém thẳng vào Kim Hi. “Thực xin lỗi, Long Tước.” Kim Hi mở miệng, đồng thời, hắn thấy được Long Tước cũng nhẹ nói: “Thực xin lỗi, Kim Hi.” Kim Hi mở hai tay, đối mặt Long Tước, nhẹ nhàng mở miệng: “Chư thần hàng lâm!” Ba vòng minh nguyệt hiện lên phía sau hắn, quang, ám, thủy, hỏa, phong, lôi, sáu loại năng lực xoay chuyển trong ba vòng minh nguyệt, giống như tận thế rơi xuống, Kim Hi mở miệng thì thào: “Hủy diệt.” Sáu loại năng lực ngưng kết thành năng lực như ánh mặt trời, hung hãn đánh bay Long Tước ra ngoài. Trầm mặc thật lâu sau, vô luận là liên quân Bỉ Mông Lạc Mông giành thắng lợi, hay Sóc Mông thất bại, đều bị năng lực kia làm kinh sợ. Khó có thể hoàn hồn. Tam đại Bộ lạc sau trận đánh này liền liên hợp, sinh ra Bộ lạc cường đại nhất trên Hô Luân thảo nguyên, Bộ lạc chinh chiến, chiếm đoạt, cuối cùng dung hợp thành quốc gia nguyên thủy, cuối cùng đã bắt đầu. Mà buổi tối sau trận quyết chiến, Kim Hi tìm được Long Tước bị hắn đánh bay. Một kích kia cũng không giết chết Long Tước. Nhưng sự chênh lệch của năng lực song phương đã mười phần rõ ràng, Long Tước tìm được chìa khóa đả bại Kim Hi, nhưng phiến cửa ấy còn chưa hoàn toàn mở ra, con đường y phải đi còn rất dài. “Long Tước, Sóc Mông đã hoàn toàn sát nhập vào Bộ lạc Bỉ Mông, ngươi, sẽ làm gì bây giờ?” Kim Hi nhìn Long Tước ôm trường đao ngồi đó, cái chuôi trường đao này thật sự là thần khí, một kích kia đã đạt tới toàn lực, tới mức không thể thu hồi. Nhưng chính vì dùng trường đao ngăn chặn, Long Tước mới thành công chặn được công kích của Kim Hi. “Ta không phải thua vì không bằng ngươi, mà là thua vì chưa hoàn toàn nắm giữ loại năng lực này, có loại năng lực này, vũ kỹ của ta sẽ đạt tới trình độ hoàn toàn mới.” Long Tước tiêu điều mở miệng, “Kim Hi, ngươi giết ta đi. Khi ta ở Khuê hà thiếu chút nữa đã đẩy ngươi vào chỗ chết, hiện tại Sóc Mông lại thua trận, chết, đối với ta mà nói, là kết quả tốt nhất.” “Vậy năng lực mới mà ngươi phát hiện thì sao?” Kim Hi hỏi, “Ngươi thật sự nhẫn tâm để sáng tạo vĩ đại này như vậy mai một?” “Ngươi thật sự không biết hay cố ý!” Long Tước phẫn nộ đứng lên, trong ánh mắt quang hoa chớp động, “Ngươi không giết ta, chính là có lỗi với con dân của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn thả ta đi sao? Ngươi cho ngươi là thần sao? Từ bi bố thí cho địch nhân của ngươi? Ngươi là đứa ngốc?” “Ta biết, nếu lưu lại mạng ngươi, đối với cả Bỉ Mông mà nói chính là một uy hiếp.” Kim Hi nói, “Nhưng ta thực chờ mong nhìn xem năng lực của ngươi có thể lớn đến mức nào, nếu ngươi thật sự hoàn thành nó, đối với Bỉ Mông cũng là cống hiến thật lớn. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, bất kể thời điểm nào cũng có thể tới khiêu chiến ta. Phát huy toàn bộ ý chí chiến đấu để hoàn thành loại năng lực này đi.” “Toàn bộ ý chí chiến đấu sao? Vậy gọi nó là đấu khí đi.” Long Tước đứng lên, cắm trường đao bên chân Kim Hi, “Ta sẽ không tiếp tục mang theo cây đao này, mang theo nó, ta sẽ luôn may mắn, chỉ khi bỏ quên nó, ta mới có thể chân chính đối mặt với ngươi. Kim Hi, ngươi hôm nay làm một quyết định sai lầm, nếu ta thật sự phát triển đầy đủ đấu khí, có lẽ nó chính là điểm tựa để ngày sau ta chinh phục Bộ lạc của ngươi.” “Thời bình phải nghĩ tới thời loại, nước không có ngoại xâm, nước sớm vong.” Kim Hi cười khẽ, “Ta có tâm thả ngươi, cũng có tâm suy nghĩ vì Bộ lạc, Long Tước, ta sẽ không cho ngươi cơ hội.” Long Tước nhìn hắn thật sâu, xoay người muốn rời đi. “Chờ một chút.” Kim Hi lại đột nhiên mở miệng. Long Tước thản nhiên xoay người, bộ dạng như đã liệu trước: “Đổi ý sao?” Kim Hi lại lắc đầu: “Nếu là cho ngươi cơ hội khiêu chiến, không khỏi tốt quá với ngươi đi. Việc ngươi làm với ta, là sai lầm vĩnh viễn không thể tha thứ, ta không thể cứ như vậy bỏ qua ngươi.” “Vậy ngươi muốn thế nào, phế bỏ một cánh tay của ta, hay là một chân?” Long Tước giọng điệu thoải mái mà mở miệng. Kim Hi lại quỷ bí nheo mắt lại: “Đều không phải, thương tổn ngươi, ta không đành lòng, bỏ qua ngươi, ta không cam lòng, cho nên ta quyết định, để ngươi mang thai hài tử của ta.” “Ngươi không sợ ta xúi giục hài tử của ngươi tới giết ngươi?” Long Tước trừng to mắt, hoảng loạn lui về phía sau từng bước. Kim Hi lại không kiêng sợ nở nụ cười: “Nếu ngươi dùng tới cách ấy, chỉ sợ cả đời này ngươi cũng đánh không lại ta, ta, chính là tâm ma của ngươi.” Hắn từng bước đến gần Long Tước, Long Tước từng bước lui về phía sau: “Ta không biết dùng năng lực gì, đây là thưởng ta nên được, đây là trừng phạt ngươi nên nhận. Long Tước, là Thú nhân nên chịu trách nhiệm về hành động của mình.” “Ngươi là muốn, là muốn…!” Long Tước nói không ra cái từ kia, thế nhưng y lại đứng ở đó. Kim Hi đứng cách y một thước, lời nói không chút lưu tình: “Ngươi sợ? Một lần lại một lần, ỷ vào ta yêu ngươi, là có thể tham sống sợ chết? Bởi vì ta sẽ không đả thương ngươi, cho nên ngươi không sợ hãi, ngươi không muốn trả giá cái gì, lại muốn nhận hết sao? Nếu quả thật hèn hạ như vậy, Long Tước, ngươi muốn đả bại ta thế nào?” Trong mắt Long Tước bắt đầu dấy lên lửa giận, y sáp thanh nói: “Kim Hi, sau ngày hôm nay, ta không nợ ngươi cái gì, mang hài tử của ngươi được hay không, là bổn sự của ngươi!” Kim Hi cũng đã vươn tay tới thân thể Long Tước. Long Tước vũ lực xuất sắc, đã dẫn phát thân thể biến hóa, làn da nóng hơn người thường, không sợ lạnh, cho nên thường xuyên lõa thân trên. Đường nét cơ thể y cực kỳ hoàn mỹ, cơ vai chắc mẩy, xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực căng đầy, gần như hình thoi, hai nụ hoa phấn nộn điểm xuyết đường cong viền dưới cơ ngực, không chỉ có tám khối cơ bụng hoàn mỹ, hai sườn cùng thắt lưng cũng có thể thấy rõ những múi cơ, phần eo nhân ngư tuyến kéo dài vào trong quần da, dưới vùng phong cảnh bị che lấp, là hai bắp đùi thon dài thẳng tắp. Tay Kim Hi phủ trên ngực Long Tước, ngực Long Tước không tự giác bắt đầu phập phồng. Kim Hi lại không hề tiếp tục động tác: “Đã giác ngộ việc này?” “Tùy ngươi đi.” Long Tước chuyển mắt, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục. Kim Hi lắc đầu: “Tùy ta? Ngươi có thể làm thật sao? Vô luận ta khiến ngươi làm cái gì?” “Đương nhiên có thể!” Long Tước biết mình nói những lời này nhất định sẽ hối hận, thế nhưng y lại vô pháp khắc chế mình. “Vậy quỳ xuống.” Kim Hi lạnh giọng hạ lệnh. Long Tước ngây người, ánh mắt chứa phẫn nộ quỳ xuống. “Cởi quần ta ra.” Kim Hi hờ hững mệnh lệnh. Long Tước đỏ mặt lên, cắn răng, kéo quần Kim Hi xuống, điều kiện ở nguyên thủy, cho dù là Kim Hi, cũng không có quần lót để mặc, cho nên khi cởi quần ra, dương v*t bán bột liền bắn ra, trà qua má Long Tước. Long Tước muốn né tránh, nhưng khứu giác mẫn cảm của Thú nhân khiến mũi y tràn ngập hơi thở Giống đực của Kim Hi. Y từng cảm thấy Giống đực đều thối đều ghê tởm, ngay cả tới gần cũng không nguyện ý, nhưng vào lúc này đối mặt với hung khí của Kim Hi, lại cảm thấy một cỗ hương vị khó hình dung nhét đầy chóp mũi khiến y cả người khô nóng. “Biết cái gì là khẩu giao không?” Kim Hi hỏi. Long Tước cau mày, thứ này, Mẫu mụ y chưa từng dạy đến, thế nhưng y lại không muốn thừa nhận, “Nắm nó, sau đó dùng đầu lưỡi của ngươi liếm.” Long Tước do dự nâng tay, cầm nhục côn lửa nóng của Kim Hi, độ ấm này còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể y, khi y cầm, cái kia vốn còn có chút mềm lại nhanh chóng nâng lên, trên lăng trụ dần dần lồi ra mạch máu, phần da đỉnh cao nhất rút xuống, quy đầu hình dạng dữ tợn đỏ tươi cứ như vậy thẳng tắp đâm đến trước mặt y, tản mát ra một loại hương làm y nhịn không được, Long Tước lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy quy đầu của Kim Hi, đầu lưỡi ấm áp mang theo cảm giác hơi xước khiến Kim Hi thích ý, cả căn nhục côn nhảy đánh một chút, đỉnh vào miệng Long Tước. Long Tước chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ dùng miệng hàm chứa vật này của Giống đực, nhưng trên ấy có hương vị mằn mặn thản nhiên lại khiến y muốn ngừng mà không được, y dùng môi ngậm lấy quy đầu của Kim Hi, đầu lưỡi đảo quanh đỉnh, quy đầu bóng loáng giống như thứ mỹ vị gì đó, làm y không biết thẹn không ngừng liếm láp. “Đừng có cắn nha.” Kim Hi cúi đầu nhìn Long Tước, gia hỏa ngạo khí, cường đại, chưa bao giờ chịu nhìn thẳng xem bất luận kẻ nào này, lại mở cánh môi không ai chạm qua, ngậm lấy quy đầu của mình, còn lộ ra biểu tình thực thích, rồi lại chán ghét rối rắm. Kim Hi nắm lấy cằm Long Tước: “Há lớn một chút.” Long Tước hướng trừng mắt nhìn hắn, lại há lớn miệng, quy đầu xát qua đầu lưỡi y, hướng vào sâu trong yết hầu tìm kiếm, cảm giác không khoẻ làm y muốn nôn khan, thế nhưng y lại không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, đành phải nâng cổ lên, để thứ thô dài còn giống như không có điểm cuối kia tiến vào được thông thuận. Thân dương v*t gồ lên dán vào đầu lưỡi y, mũi Long Tước cách Kim Hi ngày càng gần, cuối cùng áp lên âm mao của Kim Hi, biết Kim Hi cố ý chỉnh mình, cho nên cho dù khóe mắt rưng rưng, Long Tước cũng chưa từng lùi bước. Kim Hi chậm rãi rút nhục côn ra, mặt trên đã phủ đầy nước miếng trong suốt, Long Tước nhịn không được nhẹ giọng nôn một chút, sau đó bất khuất mà nuốt lấy nhục côn của Kim Hi lần nữa, có điều tuy rằng y làm bộ không chút nào e ngại, nhưng lần thứ hai lại chỉ tiến vào được hơn phân nửa. Kim Hi thích nắm miệng Long Tước, tùy ý Long Tước trước sau hầu hạ thịt côn của hắn, thoải mái trong chốc lát hắn liền rút ra. “Tận lực tách đầu gối ra, hai tay cầm lấy chân mình.” Kim Hi hạ lệnh, Long Tước mở hai đầu gối gần như thành một đường thẳng, hai tay ở sau người nắm mắt cá chân mình, Kim Hi dùng chân nhẹ nhàng gảy cao hoàn của Long Tước: “Liếm thịt côn của ta, sao lại khiến ngươi cứng rắn thành cái dạng này.” Long Tước xấu hổ quay đầu, y không biết mình làm sao nữa, phía dưới thế nhưng lại vừa cứng vừa nóng, y không muốn thừa nhận ngón chân Kim Hi nhẹ nhàng gảy nhục côn cùng cao hoàn lại làm y thích tới mức muốn kêu lên. Nhưng thân thể y vẫn bán rẻ cảm giác của y, Kim Hi ngồi xổm xuống cầm cao hoàn của Long Tước, dùng bàn tay nhẹ nhàng đè ép rồi thả lỏng, tay kia thì dọc theo phân thân chậm rãi đụng đến đỉnh quy đầu, cơ bụng chỉnh tề của Long Tước không ngừng phập phồng, khe rãnh giữa cơ thể như là làn sóng nhô lên lại trũng xuống, cơ đùi không ngừng căng cứng, cao hoàn bởi vì phấn khởi mà co rút nhanh, nhục côn vểnh lên thẳng tắp, ngón tay Kim Hi chậm rãi dọc theo thân đụng đến đỉnh thì mã nhãn chảy ra một giọt chất lỏng trong suốt, Kim Hi gạt lấy chất lỏng dâm mỹ kia, đưa đến bên miệng Long Tước: “Nếm thử hương vị d*m thủy của bản thân, chưa từng thích đến như vậy đi?” Long Tước trừng mắt Kim Hi, ngậm lấy ngón tay Kim Hi, Kim Hi lại thuận thế đâm ngón tay vào, Long Tước quay đầu né tránh. Kim Hi vỗ vỗ cái mông y: “Lật người, úp sấp như dã thú ấy.” Long Tước dùng lực trở mình, tứ chi chấm đất, Kim Hi bắt lấy nhục côn cứng rắn đã dán vào cơ bụng của y, triệt động như là vắt sữa, lòng bàn tay cầm quy đầu của Long Tước như vặn ốc. Lần đầu tiên nhận thức loại khoái cảm ngập đầu này, Long Tước uốn cong thắt lưng hữu lực, hai tay chống đất, vai gắt gao co lại, bắp thịt trên lưng đều căng cứng, miệng phát ra rên rỉ dâm mỹ: “Không! A!” Kim Hi lại không ôm y, “Giúp ta kéo thứ dâm loạn ấy tới đây.” Long Tước quay đầu lại nhìn Kim Hi, tay lần tới giữa hai chân, ép nhục côn cứng rắn đến phát đau của mình đến khi vuông góc với mặt đất, tay Kim Hi tùy ý xoa nắn trên đỉnh nhục côn, ngón tay thô làm Long Tước nhịn không được hai chân run rẩy, ngón chân đều co rụt. Kim Hi vươn ngón tay dính d*m thủy Long Tước chảy ra, bôi lên mặt sau chưa được khai phá, chậm rãi vói vào, tiểu huyệt nhanh chặt lại nóng hơn so với bọn Tạp Tắc Nhĩ nhiều liền nghênh đón vị khách đầu tiên, Kim Hi chậm rãi khai phá, một bên lấy tay vuốt vuốt nhục côn của Long Tước dời lực chú ý, một bên cắm vào hai ngón tay, lần đầu khuếch trương kỳ thật còn lâu mới kết thúc, nhưng Kim Hi muốn cho Long Tước một ấn tượng khắc sâu, buông tay ra quỳ gối giữa hai đùi Long Tước, đè thấp bờ vai y, hai tay vuốt ve cơ ngực cùng cơ bụng khoẻ đẹp của y, sau đó đỡ thịt côn của mình đâm vào hậu huyệt của Long Tước. “Đau quá, ngao!” Bởi vì đau đớn khó nhịn, Long Tước gầm lên giận dữ, thế nhưng biến thành một con kim lân sử xinh đẹp, Kim Hi cũng đã là cung đã lên dây, hắn túm lấy lông trên cổ Long Tước, như dũng sĩ Hercules trong truyền thuyết chế phục sư tử da đồng, hắn dùng lợi mâu dưới hạ khố xuyên thủng hậu huyệt của Long Tước, da lông phía sau Long Tước hơi bạc cọ vào thân thể hắn, thế nhưng hắn lại không thèm quan tâm dùng sức tiến lên. Thú hình Long Tước cuộn lại chân sau, quỳ rạp trên mặt đất, tùy ý Kim Hi ghé vào trên người y, mà Kim Hi nửa thân dưới còn như máy đóng cọc lạch cạch lạch cạch đập vào thân thể y. Khoái cảm mãnh liệt làm Long Tước phát ra tiếng rống kịch liệt, Kim Hi cảm thụ được sự nhanh chặt khác hẳn nhân hình, thế nhưng sản sinh dục vọng với một con sư tử, hắn cũng phát ra tiếng kêu như dã thú, hai người ở giữa trời đất nguyên thủy, như là hai con dã thú giao cấu. Sau khi gieo hạt giống vào thật sâu trong thân thể Long Tước, Kim Hi giữ lấy Long Tước đã biến thành nhân hình lại làm sáu lần, đúng là nhất dạ thất thứ lang hàng thật giá thật, Long Tước bị quỳ thao, đối mặt cầm hai chân thao, còn từ bên sườn thao, các loại tư thế cơ hồ đều bị Kim Hi chơi mấy lần, y giữ mình thời gian dài, lại bị Kim Hi cả đêm bù đủ, cuối cùng không còn khí lực rên rỉ, hai chân càng không ngừng run rẩy, phía sau bị uy no, vừa động liền thấy chất lỏng trắng đục chảy ra. Kim Hi lại đem một viên Lệ châu bối nhét vào thân thể y, làm thứ chất lỏng dâm ác ấy, cứ như vậy bị giữ chặt trong thân thể y. Kim Hi xem y mệt đến mức hai chân đều đứng không nổi, liền ở bên chiếu cố y một ngày, đợi cho Long Tước rốt cục khôi phục năng lực hành động, y hung hăng đánh Kim Hi một quyền rồi bỏ chạy. Mà khi y lôi Lệ châu bối ra thì trừ bỏ quanh cửa huyệt còn sót lại, thì chất lỏng trắng đục vùi sâu bên trong đều bị y hấp thu, chỗ sâu nhất trong thân thể y đều bị Giống đực chết tiệt kia để lại dấu vết và khí vị, đời này đều rửa không sạch hương vị độc chiếm ấy. Sau đêm đó, Long Tước thật sự mang thai hài tử của Kim Hi. Sau đó, hàng năm Long Tước đều sẽ tìm Kim Hi khiêu chiến, nhưng lại luôn bị Kim Hi áp chế, mỗi lần thất bại, đều bị Kim Hi ăn xong lau sạch. Cái này coi như là tương ái tương sát đi.