Buổi chiều, sau khi tan việc, Tần Thanh đi lên đại sảnh tại lầu một, nhân viên ở quầy phục vụ gọi cô lại và đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ. Bên ngoài là một chiếc hộp giấy màu đen, chiếc hộp cũng không được gói lại, trông nó cũng không giống quà tặng. Tần Thanh tò mò nhận lấy, cẩn thận mở ra xem. Đó là một chiếc chìa khoá quen thuộc, có vòng tròn bên dưới, ngoài ra còn có cái móc khoá hình quả dưa hấu Thái Lan. Chính là chiếc chìa khoá cô để quên.  Tần Thanh lấy chìa khóa ra, thấy phía dưới có tờ giấy, viết: "Rơi ở Starbucks, lần sau nhớ cẩn thận." Vào lúc này, trong lòng Tần Thanh có cảm giác vui buồn lẫn lộn không nói nên lời.  Tần Thanh hốt hoảng chạy ra ngoài, đi tới cầu thang, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. cô ngẩng đầu thì thấy Lục Kiếm Thăng từ đâu xuất hiện.  Lục Kiếm Thăng vứt điếu thuốc đang cháy dở phân nửa, tùy ý mở miệng nói: "Cẩn thận chứ, chút nữa là đụng anh rồi." Tần Thanh nhìn anh ta một chút, lại hơi khẩn trương quay đầu liếc nhìn về cửa công ty. Sau đó cô không nhịn được nói: "Sao anh lại xuất hiện ở cửa công ty?" "Sao vậy? Anh không đến đây tìm em được sao?" Lục Kiếm Thăng từng bước áp sát vào người cô, nói: "Chẳng lẽ trong mắt em, anh không xứng đáng đến gặp em?" Lục Kiếm Thăng đột nhiên cười nhạo một tiếng, khuôn mặt thể hiện vẻ xem thường, nói: "Đúng là nực cười." Tần Thanh nhìn thẳng mặt anh ta, gằn từng chữ một: "Tôi không muốn gặp anh, có gì buồn cười?" Lục Kiếm Thăng như mất hết tính nhẫn nại, anh ta cực kỳ tức giận cầm bó hoa hồng đang để trên mui xe nhét vào ngực Tần Thanh, nói: "Sao vậy? Em còn đuổi theo anh ra đến tận đây cơ mà? Rốt cuộc em đang có chuyện gì?" Theo bản năng, Tần Thanh cầm lấy bó hoa tuyệt đẹp kia. Quả thực nó rất đẹp nhưng cô lại không muốn nhận nó chút nào.  Cô dậm chân một cái, sau đó ném bó hoa xuống đất. Từng cánh hoa bị rơi xuống đất theo gió bay tán loạn, màu đỏ như máu khiến người ta kinh hãi.  Tần Thanh không muốn đứng ở đây giằng co qua lại với Lục Kiếm Thăng quá lâu nên cô chậm rãi khuyên nhủ: "Anh mau đi nhanh đi, anh ở đây cũng không khiến tôi vui vẻ chút nào đâu chi bằng anh đi nơi khác tìm niềm vui thì tốt hơn." Lục Kiếm Thăng cũng hành động theo cảm tính, quát lên: "Không được, em hãy cho anh biết lý do." Tần Thanh tức giận, tay nắm thành quyền nói: "Tôi ghét anh, tôi thật sự rất ghét anh." Lục Kiếm Thăng giận quá nên cười to: "Em ghét anh ở điểm nào? Em nói đi, em ghét anh ở điểm nào?" Tần Thanh nhìn anh ta chằm chằm, dùng tốc độ cực nhanh đáp lại: "Điểm nào cũng ghét, tôi ghét anh vì anh luôn luôn toả sáng trước đám đông, luôn làm ra bộ dáng con nhà giàu." Cô chỉ vào chiếc xe màu đỏ Ferrari kia, nói tiếp: "Tôi chán ghét xe của anh, ở một nơi bình dân thế này mà anh lại lái chiêc xe sang trọng, có màu sắc tươi đẹp như thế để mọi người trầm trồ khen ngợi. Tôi rất ghét, tất cả mọi thứ trên người anh tôi đều ghét, ghét từ đầu đến chân." Lục Kiếm Thăng tức giận đến nỗi gân xanh hằn lên trán: "Em lấy những thứ này so sánh với anh sao?" Lúc này Tần Thanh bỗng giật mình. Lục Kiếm Thăng hung hăng nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ khiến em hối hận vì những lời nói ngày hôm nay." Nói xong, Lục Kiếm Thăng ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa xe, nhấn chân ga, gầm thét rời đi. Tần Thanh đứng ngẩn ngơ tại chỗ, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi. Bầu trời âm u, khí lạnh như đang dồn ép khiến Tần Thanh không khỏi rùng mình một cái. Cô cảm giác cả người mệt mỏi vô lực. Đang khi ngồi trên xe buýt để về nhà, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Lý Hạ. Tần Thanh đi tới nơi hẹn, từ xa cô cũng nhìn thấy Lý Hạ đang đứng chờ cô ở cổng.  Cô cũng rón rén đi tới sau lưng anh, đột nhiên cô nhảy dựng lên vỗ vai Lý Hạ. "Em làm anh hết hồn." Lý Hạ quay lại, cười với Tần Thanh nói. Tần Thanh cũng cười cười. "Hôm nay chúng ta đi ăn Pizza Hut, em mời." Tần Thanh nói. "Không phải em vẫn luôn không thích thức ăn tây sao?" "Không có gì là không thể thay đổi." Trong tiệm Pizza Hut, Tần Thanh cắt phần thịt bò bít tết chín bảy phần tái ba phần ở trước mặt, cô vừa ăn vừa suy nghĩ mông lung.  "Việc làm thế nào? Em có hoà đồng với các đồng nghiệp không?" Lý Hạ hỏi. Tần Thanh cười nhạt nói: "Vô cùng tốt." "Sao vậy? Có tâm sự phải không?" Lý Hạ thử hỏi. Tần Thanh nhìn anh, vì không muốn cảm xúc của mình khiến anh cũng không vui. Cô đột nhiên nhíu mày cười nói: "Em có quen một đồng nghiệp nữ xinh đẹp giống Phạm Băng Băng." Sau đó cô cố làm dáng vẻ say mê nói: "Anh biết không? Em thích nhất là nhìn những phụ nữ đẹp." Lý Hạ ngồi đối diện nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô chớp mắt như vậy, anh thấy không được tự nhiên. "Anh nói nhẫn kết hôn là khi nào mình muốn thì đeo, còn không đeo vẫn được sao?" Tần Thanh đột nhiên hỏi. Lý Hạ hắng giọng, thân thể nghiêng tới trước, nói nghiêm túc: "Trên cõi đời này, không chỉ có phụ nữ mà còn có đàn ông." Tần Thanh nén cười, cố làm vui vẻ nói: "Đúng, đúng, em thấy trên web có một người đàn ông hóa trang thành Phạm Băng Băng, giống như đúc." Lý Hạ nhìn thẳng cô, hỏi: "Em đổi số điện thoại mà không định nói cho anh biết sao? Em không muốn liên lạc với anh nữa sao?" "Ồ! Đúng rồi! Sao anh biết điện thoại em đổi số? Đừng nói nữa, gần đây em gặp chút trở ngại, điện thoại di động bị tên trộm khốn kiếp lấy đi rồi." Tần Thanh che giấu nói: "Em tức đến mức ngất xỉu, đang suy nghĩ làm cách nào để đăng trên Microblogging cho anh nhận được tin tức." "Anh cũng đã nhắn tin rất nhiều lần cho em rồi." Lý Hạ nói: "Nhưng em không có nhắn lại." "Gần đây em bận một chút." Tần Thanh thiếu tự tin nói: "Em không có thời gian để xem." "Thật ra anh vốn không muốn quấy rầy em." Lý Hạ bình tĩnh nói: "Nhưng anh có chút lo lắng, em một mình ở chỗ này không ai giúp đỡ." Giọng anh nghiêm túc thành thật nói: "Anh hi vọng em có thể coi anh là bạn." "Anh đừng nói như vậy" Tần Thanh tức giận nói: "Em đương nhiên coi anh là bạn. Thậm chí em còn hy vọng ngày nào anh cũng đến tìm em." "Chính Lưu Thư Tình nói số điện thoại của em cho anh biết." Lý Hạ bình tĩnh nói. "Hai người?" Ánh mắt Tần Thanh sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Nối lại tình cũ rồi đúng không?" "Chia tay trong hòa bình, vẫn là bạn bè tốt." Lý Hạ cau mày đáp. Buổi tối về đến nhà, tâm tình Tần Thanh vẫn không thể bình tĩnh. Cô nhớ từ trước đến giờ mình chưa từng cãi nhau với bất kỳ ai.  Hôm nay khi nói với Lục Kiếm Thăng những lời đó, cô thật sự bất ngờ.  Lúc này cô có chút tự trách, cảm giác mình đang làm quá đáng. Đêm nay, Tần Thanh không ngủ ngon được. Cô luôn mơ thấy có sương mù bao quanh mình, còn mình đứng đó cô độc, vô dụng không thấy gì xung quanh, mọi thứ trở nên mờ ảo.  Cảm xúc như thế vẫn kéo dài đến tận ngày hôm sau. Mãi cho đến giờ tan ca, đồng nghiệp đã ra về hết, cô mới lười biếng, chậm chạp đứng lên và rời khỏi phòng làm việc.  Đi xuống lầu một, cô mới phát hiện ngoài trời đang mưa. Tần Thanh không mang ô, cô đi tới quầy phục vụ để nhờ giúp đỡ. Cuối cùng, cô được biết không còn cây dù nào vì đã được mọi người mượn sạch.  Tần Thanh không còn cách nào khác đành đứng trước cửa công ty, cô nhìn mưa phùn rơi bên ngoài. Đó là mưa mùa đông Nam Phương, loại mưa khiến người khác bực mình nhất. Đang lúc suy nghĩ xem mình nên quay trở lại văn phòng nán lại một chút hay tiếp tục đứng đây đục mưa, hay là cô nên dứt khoát chạy về nhà trong làn mưa thì đột nhiên trên đỉnh đầu cô xuất hiện một chiếc ô màu đen.  Tần Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy đồng nghiệp Phương Siêu cười cười  đứng phía sau lưng mình. "Tôi có thể tiễn cô đến trạm xe buýt." Phương Siêu nói. Tần Thanh do dự một chút, khoát tay nói: "Cám ơn, tôi cũng không gấp, anh đi trước đi." "Vậy cô dùng ô này đi." Nói xong, Phương Siêu nhét ô vào tay Tần Thanh. Tần Thanh không nhận, hai người cứ khách khí lẫn nhau như vậy. Cho đến khi không biết từ đâu bỗng xuất hiện một người phụ nữ mặc áo màu đỏ, bước đến tát vào mặt Tần Thanh một cái như trời giáng.  Lúc này Tần Thanh liền cảm thấy bối rối. Chỉ nghe người phụ nữ kia lớn tiếng xông đến trước mặt Phương Siêu gào thét: "Cũng bởi vì con hồ ly tinh này mà anh không nhận điện thoại die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. của em, không trả lời tin nhắn của em phải không? Anh cho rằng như vậy là xong sao? Chưa xong, em với anh chưa xong đâu.” Phương Siêu sững sờ mấy giây, chợt tức giận nói: "Cô nói bậy bạ gì đó? Cô ấy chỉ là đồng nghiệp của tôi thôi. Cô xem lại bộ dạng của mình đi, một người đàn bà chanh chua như vậy, tôi muốn chia tay lâu rồi. Dù trên đời này chỉ còn một mình cô là phụ nữ thì tôi cũng không cần." Người phụ nữ kia nghe vậy liền phát điên xông tới cào cấu vào người Phương Siêu. Tần Thanh đứng bên cạnh, mặt bị đánh đến đau rát. Cô bụm mặt, tức giận, toàn thân phát run, hàm răng cũng run rẩy va vào nhau lạch cạch, trong lòng suy nghĩ thật may lúc này không có ai ở đây. Đang suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên từ trong thang máy xuất hiện một nhóm người, họ mang giày Tây với dáng vẻ rất lịch lãm đang bước ra ngoài.   Tần Thanh không tự chủ được quay đầu nhìn sang, cô lập tức ngây người. Mọi người đang bước đến gần cô, cô như thức tỉnh liền hốt hoảng chạy ra ngoài, định chạy trong làn mưa tuôn xối xả kia.  Ai ngờ mới bước xuống mấy bậc tam cấp, cô liền bị gọi lại, mà cô cũng không thể không cúi đầu quay lại. Lúc đó Tống Vũ Thành đang đưa một nhóm khách hàng ra ngoài. Chờ đến khi khách hàng đã ngồi vào xe, anh đi tới bên cạnh Tần Thanh, hỏi: "Không đem ô à?" Tần Thanh không dám ngẩng đầu lên, nghiêng mặt nhìn dưới mặt đất đáp: "Không sao, mưa không lớn." "Mặt của cô sao vậy?" Tống Vũ Thành nghiêng người nhìn cô, cau mày hỏi. Tần Thanh lúng túng cúi đầu không nói. Tống Vũ Thành nhìn về phía hai người đang cào cấu không thể tách rời. Trong lúc lơ đãng, Phương Siêu nhìn thấy Tống Vũ Thành. Anh ta lập tức ngậm miệng, nhận thức được mình và bạn gái cũ đã chọn không đúng chỗ để làm loạn.  Phương Siêu hốt hoảng lên tiếng chào hỏi Tống Vũ Thành, muốn kéo người phụ nữ kia rời đi. Ngược lại, người phụ nữ kia nhìn thấy Tần Thanh đang đứng bên cạnh người đàn ông khác nên cũng không dám làm gì. Cô ta chỉ phẫn hận trừng mắt, sau đó muốn cùng Phương Siêu rời đi. "Đứng lại!" Tống Vũ Thành nhìn hai người bọn họ, đột nhiên lên tiếng nói: "Đánh người xong liền muốn đi dễ dàng như vậy?" Tống Vũ Thành phất tay ra hiệu cho hai người bảo vệ đang đứng trực ngay cửa chính.  Hai người bảo vệ hiểu ý lập tức xông đến, họ bắt giữ Phương Siêu và người phụ nữ kia kẹp ở giữa không cho bọn họ rời đi.  Phương Siêu lập tức giải thích: "Tổng giám đốc Tống, chúng tôi khiến ngài chê cười rồi, hai người phụ nữ chỉ tranh giành người tình mà thôi." "Tranh giành người tình?" Khoé miệng Tống Vũ Thành lạnh lùng cười: "Chỉ vì cậu?" Anh xoay người lại, áp thân thể mình sát vào người Tần Thanh, cúi đầu nhìn gương mặt của cô, nhìn Phương Siêu với tia nhìn tàn nhẫn. Trong lúc này Phương Siêu chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Tống Vũ Thành khó chịu hỏi: "Cậu làm ở bộ phận nào?" Phương Siêu ngơ ngác, đưa tay tát người phụ nữ bên cạnh một cái, cả giận nói: "Cô làm loạn cái gì ở đây? Cô không dùng đầu óc suy nghĩ một chút, người ta có thể coi trọng tôi như vậy sao?" Người phụ nữ kia bị đánh đến nỗi mặt mày choáng váng, một lúc lâu sau mới tức giận thở gấp nhìn Tần Thanh đứng bên cạnh Tống Vũ Thành. Lúc này cô ta cũng hoàn toàn mất hết khí thế hào hùng khi nãy.  Tống Vũ Thành hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nhìn hai người kia nữa mà quay sang nói với Tần Thanh: "Đi theo tôi." Tần Thanh xấu hổ không chịu nổi, nhắm mắt đi theo sau Tống Vũ Thành về hướng thang máy. Trong thang máy, Tần Thanh nói thật nhỏ: "Người kia trách lầm tôi, tôi và anh ta chỉ nói chuyện vài câu thôi." "Không cần giải thích." Khuôn mặt Tống Vũ Thành vui vẻ nói: "Tôi hiểu cô và cậu ta không có gì. Lục Kiếm Thăng mà cô còn không chịu thì sao lại coi trọng anh ta." Tần Thanh đỏ mặt: "Tôi...... Không phải tôi đang giải thích." Thang máy rất nhanh tới tầng một, Tống Vũ Thành cũng đi về phía xe của mình. Tần Thanh đứng ngay cửa thang máy, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Cái đó...... Tôi...... tự về là được rồi." Tống Vũ Thành mở cửa xe cho cô, rất tự nhiên nói: "Đi thôi, mưa to lắm." Tần Thanh cũng từ từ bước vào, mặc dù do dự nhưng cuối cùng vẫn ngồi vào xe. Tống Vũ Thành lấy một chiếc khăn bông sạch từ phía sau xe và đưa cho cô: "Lau khô tóc đi, nếu không sẽ dễ bị cảm." Tần Thanh nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cám ơn!" "Gương mặt còn đau không?" Tống Vũ Thành ngồi vào trong xe, ân cần hỏi. "Cũng không còn đau." Tần Thanh cố làm ra vẻ thoải mái, cười cười: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ đau một chút thôi." "Chúng ta đi ăn cơm trước đã, ăn cơm xong tôi đưa cô về." Tống Vũ Thành vừa khởi động xe vừa nói.