"Bình thường cô có thường xuyên đi dạo phố không?" Tống Vũ Thành rất tự nhiên hỏi. "Rất ít đi, trừ phi cần thiết, nếu không cũng sẽ không đi dạo." Tần Thanh thành thật đáp. "Thật không?" Tống Vũ Thành với gương mặt chất vấn nhìn cô: "Phụ nữ không phải ai cũng đều thích đi dạo phố mua đồ sao?" Tần Thanh hé miệng oán than, sau đó mới đáp: "Thời đại khác nhau rồi, hiện giờ nếu muốn mua đồ thì cũng không cần đi nhiều cho mệt mỏi như vậy. Chúng ta có thể mua hàng qua mạng." Tống Vũ thành cười liếc nhìn cô một cái: "Trên đường phố đèn hoa thật đẹp, cô cũng không thích đi dạo sao?" Tần Thanh không chớp mắt, thành thật nói: "Không có ngoại lệ sao." Tống Vũ Thành chủ động nói chuyện với cô. Anh hỏi một câu, cô đáp một câu. Phía trước có một toà nhà cổ kính, khi đến gần thì ra đó là Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, một quán Starbucks, bên trên còn có treo biển có logo hình nàng tiên cá. Kiến trúc của quán thể hiện nét độc đáo của Trung Tây Mỹ. Tống Vũ Thành đi tới cửa quán Starbucks, nhìn Tần Thanh môt lát, có ý bảo cô cùng vào. Tần Thanh giơ tay lên xem đồng hồ, chần chừ nói: "Bây giờ đúng lúc mọi người đang nghỉ trưa, nếu bây giờ mình về thì có thể tham gia hoạt động tiết mục buổi chiều." Tống Vũ Thành không quan tâm đi đến cửa Starbucks, thuận miệng nói: "Vậy thì không cần tham gia." "Ôi?" Vẻ mặt Tần Thanh thoàng bối rối, nói: “Anh không muốn về sao?" "Nếu có tôi ở đó, bọn họ lại không thoải mái, tôi vốn muốn cho các nhân viên thả lỏng một chút." "Nhưng vậy thì tôi cũng không thể không tham gia." Tần Thanh cũng vội vàng nói. "Cô muốn tham gia tiết mục nào? Cô cảm thấy có hứng thú sao?" "Buổi chiều có tiết mục kéo co và leo núi." Tần Thanh đáp. Tống Vũ Thành ngồi vào vị trí sát cửa sổ và gọi một ly cà phê đen. Sau đó, anh hỏi Tần Thanh: "Cô uống gì?" Tần Thanh cũng ngồi xuống theo, lắc đầu đáp: "Tôi không uống, uống cà phê sẽ rất khó ngủ." Phục vụ đứng bên cạnh lập tức tiếp lời, đề cử thêm mấy loại nước uống có hương vị ngọt ngào có trong quán. Tần Thanh nghẹn lời, nhất thời cô không tìm được lời nào để phản bác. Tống Vũ Thành chủ động gọi cho cô một ly Caramel Macchiato. Tống Vũ Thành tiếp tục nói: "Bây giờ cô cũng không còn sức để về thế mà lại cứ muốn giằng co mãi." Anh nhíu mày cười nhạt, nói: "Không phải cô cũng mới vừa leo núi sao?" Tần Thanh thì thầm nói: "Cái đó làm sao tính được?" "Trước kia cô có leo núi sao?" "Không có, cho nên mới muốn thử một chút." "Không cần phải thử, leo núi rất mạo hiểm." Tần Thanh tò mò: "Không phải anh cũng là người thích mạo hiểm sao?" Tống Vũ Thành suy tư một chút, nói: "Còn phải xem tình hình nữa." Tần Thanh hỏi tới: "Ví dụ như?" "Tạm thời không có ví dụ để minh chứng bởi vì tôi chưa từng mạo hiểm." Tống Vũ Thành cũng thành thật đáp. Tần Thanh dần mất vui, nhỏ giọng nói: "Tôi không mang theo điện thoại di động. Nếu không về cũng không xin nghỉ thì sẽ bị khiển trách." "Vậy cô xin nghỉ phép chung với tôi là được." Tống Vũ Thành nhàn nhạt nói: "Tôi duyệt." Tần Thanh cắn môi dưới, cũng không nói gì nữa. Cô nhìn khắp nơi một chút, chung quanh cũng có nhiều người đang ngồi thưởng thức cà phê và không khí trong lành nơi đây.  Cô quay đầu nhìn Tống Vũ Thành, âm thầm quan sát anh. Tống Vũ Thành mặc một bộ thể thao đen xám, bên ngoài có khoác chiếc áo tây âu. Chiếc quần jean đậm màu xanh dương kết hợp cùng giày thể thao, trông anh có phong thái thật tự nhiên, phóng khoáng cũng không mất vẻ trầm ổn vốn có của anh. Cử chỉ anh ưu nhã cầm trong tay ly cà phê, vừa nhìn đã biết là một quý công tử chịu ảnh hưởng của nền Giáo Dục phương Tây. Anh nhàn nhã ngồi trên ghế sopha, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật thoáng mát, bên trên là chiếc cầu nhỏ, bên dưới là nước chảy cùng với phong cảnh sơn thủy hữu tình hòa làm một thể, càng làm người ta say mê ngắm nhìn.  Tần Thanh hết nhìn anh, lại nhìn cảnh vật chung quanh, cô có cảm giác mình mặc trang phục thể thao đến ngồi ở đây, thật sự không thích hợp chút nào. Cô bắt đầu cởi áo khoác len màu vàng nhạt cổ hình chữ V, bên trong áo len có thấp thoáng cổ áo sơmi trắng được cắt may khá tỉ mỉ. Ngoài ra Tần Thanh còn cố tình làm lộ ra chiếc nơ hình con bướm ở cổ áo.  "Vết thương của cô đã lành hẳn chưa?” Tống Vũ Thành đột nhiên hỏi. Tần Thanh vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Vũ Thành đang chăm chú nhìn cô. "Cũng ổn rồi." Tần Thanh cúi đầu đáp, sau đó cô cầm muỗng khuấy bọt sữa trong ly mình.  Tống Vũ Thành đang theo dõi động tác của cô, nhất thời không nói gì. Tần Thanh liếc nhìn anh một cái, bổ sung thêm một câu: "Không có để lại sẹo." Tống Vũ Thành cố nén cười, gật đầu khen ngợi: "Khả năng hồi phục rất nhanh." Anh vậy mà lại nói đùa với cô, trong đáy mắt ẩn chứa nụ cười, như một quân tử khiêm tốn lễ độ. Tần Thanh thật sự không hiểu trong lòng mình đang cảm thấy thế nào.  "Thật xin lỗi." Tống Vũ Thành thu lại nụ cười, thành thật nói: "Tôi nợ cô một câu xin lỗi." "Vì sao nói xin lỗi?" Tần Thanh làm như tò mò nhìn anh. "Chuyện cô bị thương cũng do tôi xử lý không tốt." Tần Thanh trầm mặc chốc lát, hỏi: "Lúc đó, anh  thật sự muốn tôi và người đó té xuống dưới sao?" Tống Vũ Thành nhẹ nhàng lắc đầu: "Người kia chắc chắn không dũng cảm đến như vậy, nhưng…" Anh dừng một chút, nói: "Lúc đó cho dù cô có bị té xuống, tôi cũng không quan tâm." Tần Thanh bỗng tức giận, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lúc này, ngoài cửa sổ còn có một đường đi bằng đá, xung quanh có suối chảy.  Ở vùng nước chảy xanh biếc, chuông chùa nơi đâu bắt đầu vang lên, hương cà phê toả ra thơm ngào ngạt. Cảnh vật thật thoáng mát, tươi đẹp khiến lòng người cũng thoải mái.  Lúc này Tần Thanh nhẹ nhàng thở dài, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Tôi cũng nên cám ơn anh vì lúc đó đã kéo tôi ra kịp thời." "Đó là lúc trước, còn nếu là bây giờ, tôi sẽ không làm như vậy. Có lẽ tôi sẽ đồng ý yêu cầu của người kia, chỉ cần không làm cô bị thương thì chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng." Tống Vũ Thành nói nghiêm túc. Tần Thanh nghe vậy chợt quay đầu lại, Tống Vũ Thành đang nhìn thẳng vào mắt cô.trong ánh mắt anh như có lửa khiến cô có chút ngại ngùng. Tần Thanh rũ mắt nhìn bàn tay anh đang để trên bàn, trong phút chốc cô như cảm thấy hôn mê. Tại sao lúc này lại biến thành mười ngón tay trống trơn rồi. Tần Thanh quay mặt đi, trong ánh mắt lóe lên tia khinh bỉ mà người khác không dễ dàng phát giác được. Mà khi nhìn thấy ánh mắt cô, Tống Vũ Thành lại vui vẻ khi phát hiện gương mặt đáng yêu của cô, đáy mắt anh dường như có ẩn nụ cười.  Trên đường trở về, mặc kệ Tống Vũ Thành nói gì, Tần Thanh cũng chỉ là "Ừ, à"  đơn giản cho qua chuyện. Cuối cùng cũng sắp về đến khách sạn, Tần Thanh đột nhiên yêu cầu Tống Vũ Thành dừng xe. "Để làm gì?" Tống Vũ Thành hỏi. "Đoạn đường còn lại để tôi tự về là được rồi. Hôm nay cám ơn anh về bữa cơm.” Tần Thanh hết sức lễ phép nói lời khách khí. Tống Vũ Thành cau mày nhìn cô: "Lên xe, cô sợ cái gì?" "Xin anh đừng làm khó dễ tôi...tôi không muốn người khác hiểu lầm." Mặc dù cúi đầu hạ mí mắt, nhưng giọng nói cô vẫn rất kiên định. "Vậy cũng không cần cách một khoảng xa như vậy, cô lên đi, khi gần đến tôi sẽ mở cửa xe cho cô xuống." Tống Vũ Thành nói giọng thương lượng. Tần Thanh giằng co một lát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lên xe. Nhưng gần đến khách sạn, Tống Vũ Thành đột nhiên tăng tốc độ xe, không có ý dừng lại. Tần Thanh kinh hoảng nhìn anh, cuối cùng bất đắc dĩ cúi đầu. Tống Vũ Thành vẫn lái xe đến cửa khách sạn mới dừng lại. Khi xe còn chưa dừng hẳn, Tần Thanh liền nhảy xuống  xe, giống như mình là kẻ trộm đang đột nhập vào khách sạn. Cô cũng không quay đầu lại chào Tống Vũ Thành mà chạy thẳng tới cầu thang. Tần Thanh ở lầu ba, cô nhờ nhân viên phục vụ  giúp mở cửa phòng. Khi vào được trong phòng, cô ngồi ở mép giường, ngây ngốc không biết mình nên làm gì. Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy Tống Vũ Thành đang trò chuyện với trưởng phòng Giao. Theo bản năng, cô dậm chân một cái, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài. Lúc này các đồng nghiệp lục tục trở về khách sạn vì bọn họ phải trở về thành phố. Ngày mai bọn họ phải đi làm lại bình thường. Tần Thanh đang chuẩn bị dọn đồ vào vali. Cô đang tìm ví tiền, tìm trong túi áo khoác không có, kết quả chỉ có một trăm đồng mà không có chìa Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, khoá cửa nhà. Tần Thanh hét to một tiếng: "Nguy rồi." Cô lập tức chạy ra ngoài, mới chạy đến phòng khách lầu một, cô liền chạm mặt Tống Vũ Thành. "Có chuyện gì? Sao lại hốt hoảng như vậy?" Tống Vũ Thành hỏi. "Tôi bị mất chìa khóa cửa." Tần Thanh dừng bước lại đáp. “Chìa khoá rất quan trọng sao?" "Là chìa khóa nhà." Tống Vũ Thành nhíu mày: "Cô mới vừa nói không mang điện thoại di động. Vậy tại sao lại đem chìa khoá nhà đi theo?" Tần Thanh ngập ngừng nói: "Tôi có thói quen luôn đem theo chìa khoá nhà, cái này không thể rời khỏi người." "Vậy cô biết mình đánh rơi ở đâu sao?" Tần Thanh chợt hiểu đáp: "Không biết." "Vậy làm sao tìm? Hay đi lại chỗ cũ tìm?" Tần Thanh tỉnh táo lại, mặt như đưa đám. "Cô không có chìa khoá dự bị sao? Tối nay cô có chỗ ở chưa?" Tống Vũ Thành nghiêm túc hỏi. Tần Thanh nhìn anh một chút, ngây ngô đáp: "Có, có chìa khoá dự phòng rồi. Tôi để ở công ty. Nếu không có việc gì, lát nữa tôi đến công ty lấy." Tống Vũ Thành gật đầu một cái: "Nếu cần tôi giúp gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Cô biết số điện thoại của tôi rồi đó." Tần Thanh gật đầu nói cảm ơn. Trên đường về nhà, Tần Thanh hết sức buồn bực. Cô đi trong hành lang, tìm khắp nơi mọi ngõ ngách cũng không có chiếc chìa khoá mà mình cần tìm.  Sau khi gọi điện thoại, cô chờ khoảng hai mươi phút, một người đàn ông tầm khoảng bao mươi tuổi đang chạy đến.  Tần Thanh và anh ta vừa đến cửa, cô có chút chần chờ chỉ vào cửa nhà mình: "Ở đây." Thợ mở khóa cũng không nói nhiều, ông để thùng dụng cụ xuống và chuẩn bị làm việc. Tần Thanh lui ra ngoài mấy bước. Trên hành lang cô làm bộ như đang nói chuyện điện thoại thật sự với ai đó, cô nói lớn tiếng: "Anh về làm gì? Không phải là không có thời gian đi họp luôn sao? Em đã tìm thợ mở khoá rồi…. Được rồi, vậy anh cũng mau chóng trở về." Vốn là thợ mở khóa đang ngồi chồm hổm trên mặt đất tìm công cụ để mở khoá, nhưng lúc này ông cũng đang ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Tần Thanh cố giả bộ làm ra vẻ tự nhiên nói: "Chồng tôi vốn nói trước rằng anh ấy không thể về nên tôi mới tìm ông để mở khoá." Cô cố làm ra vẻ ảo não, nói: "Nhưng lúc này anh ấy đang trên đường trở về, anh ấy sẽ lập tức về ngay." Cô lại nói: "Không có gì đâu, dù gì ông cũng đã đến, hãy mau giúp tôi mở khoá. Tôi sẽ trả tiền đầy đủ." Người kia không chậm trễ chút nào, cầm dụng cụ bắt đầu mở khoá. Tần Thanh đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn, cô giật mình khi thấy ông thoăn thoắt tháo xuống tay nắm cửa. Sau đó ông lấy một cây vít dài đâm vào trong. Không quá ba phút, cửa liền được mở ra.  Trong lúc Tần Thanh còn đang choáng váng vì động tác quá nhanh của ông thì ông đứng bên cạnh thúc giục: "Cô lấy chìa khóa dự bị ra thử một chút, nếu không được thì cô cũng nên lấy thẻ căn cước cho tôi xem một chút." Tần Thanh bước vào trong nhà, lấy chìa khoá ở tủ đầu giường đưa cho ông. Ông cầm lên rồi cũng nhanh chóng để xuống, thầm thì nói: "50 đồng." Tần Thanh kinh ngạc: "Mắc vậy." "Giá chót rồi." Tần Thanh không muốn người này ở lâu trước cửa nhà mình nên cô vội vàng trả tiền. Sau khi đi làm trở lại, các đồng nghiệp vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc tranh tài ngày hôm qua. Mọi người vui vẻ bàn luận về kết quả đạt được của từng phòng ban. Cũng khỏi phải nói đến Tần Thanh, cô đang lo lắng những người khác có thể sẽ hỏi cô chạy đi đâu, lại không thấy cô tham gia tiết mục nào.  Trưởng phòng Giao cũng không hỏi gì. Người mà Tần Thanh cho là khó đối phó nhất đó chính là Lữ Đan. Tần Thanh nói mình bị lạc đường, nên một mình cô đến nơi gần đó chơi cả ngày trời.  Mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng cuối cùng Lữ Đan cũng bỏ qua chuyện này, không nhắc đến nữa.