Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư
Chương 36
_Tịch Hạ Di tự tử....
Bác sĩ Lâm do dự một hồi rồi thở dài quyết định nói ra, trong lời nói có phần do dự như sợ hắn không tin
_Cô ấy đang ở đâu?
Hắn mất kiểm soát lao nhanh ra cửa, bác sĩ Lâm nhanh tay kéo hắn lại, hắn điên cuồng đấm tay vào tường mấy cái chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu sôi sục đảo khắp nơi
_Tịch Hạ Di đang ở đâu?
Hắn thét lớn, bao nhiêu thứ trong phòng đều bị hắn đem ra vứt sạch, mấy lọ hoa trên kệ bây giờ là một đống đổ nát
_Tớ hỏi cô ấy bị cậu ức hiếp hả? Cô ấy lắc đầu chỉ nói là do cậu không muốn nhìn thấy cô ấy, cô gái này ngốc quá
Phàm Khiết Thần đến bệnh viện tìm cô, hắn lái xe với tốc độ rất cao, hắn mặt kệ bàn tay đầy máu, hắn muốn gặp cô, hắn nhớ hình ảnh nhỏ nhắn ngốc nghếch đó lắm, nhớ nụ cười ánh mắt, gương mặt ngây thơ...nếu cô có mệnh hệ gì cả đời này hắn cũng không tha thứ cho bản thân vì cô là tình yêu khắc sâu vào tim
_Đồ ngốc...nếu em có chuyện gì xảy ra tôi nhất định không để em yên thân ngày nào, cả đời cũng truy đuổi em
Hắn mang sự bực tức, cộc cằn đến tìm cô, định bụng gặp cô rồi sẽ cho cô một trận nhớ đời, trong lòng bức bối khó chịu, tâm trí bị dày vò đau khổ, hắn không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nhưng những hình ảnh cô rời xa hắn cứ xuất hiện, hắn lần đầu tiên lo sợ cô sẽ xa hắn mãi mãi
_Két...
Hắn mở nhanh cửa ra vào ở phòng bệnh, hắn đảo mắt tìm cô, cô nằm trên giường ngủ say, hơi thở đều đều, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn còn nhịp thở, hắn nhẹ lòng đến gần cô, trong tim đau nhói tự trách bản thân quá vô tình khiến cô tìm đến cái chết
_Là tôi sai, đã không biết thể hiện tình cảm với em...
Hắn nắm tay cô ân hận, từ trong khoé mắt cô chảy ra dòng nước ấm, ngay cả trong giấc ngủ cũng không ngon, hắn xót xa nhìn tấm thân tiều tụy của cô
_Mau tỉnh dậy đi Tịch Hạ Di...tôi không bao giờ ép buộc em bất cứ điều gì nữa
Hắn hôn lên tráng cô, nước mắt cô vẫn rơi, cuối cùng khóe môi cũng trả cho cô sự tự do muộn màng, nhưng sâu thẫm trong tâm hồn cô đã khắt sâu vết thương sâu sắc, hắn nhận ra cái ích kỷ của mình đã hại người hắn yêu, hắn cũng không thoải mái chút nào, rất đau đớn, lần đầu nếm trải đau khổ trong tình yêu thật quá đáng sợ
Hắn đưa cô về nhà, liền mấy hôm sau cô vẫn không thèm nhìn mặt hắn, ngay cả ăn uống cũng không màng đến nếu hắn xuất hiện, cô nhốt mình trong phòng lặng im nhìn ra cửa sổ giết thời gian, cả ngày trôi qua vô vị, đến nữa lời nói cũng không muốn nói với hắn, hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô mà không thể đến gần
Hôm nay cũng thế hắn đứng nép ngoài cửa nhìn cô
_Phàm chủ tịch...ngài làm tôi đau lòng quá, vết thương ở tay ngài...ngày càng nặng rồi, cũng có thể bên trong bị gãy xương Hic....hay để tôi băng bó cho ngài nha...rồi phải đến bệnh viện nữa...
Phiến Đông bức bối nhìn bàn tay tuyệt đẹp của hắn bị thương rỉ máu, do mấy hôm nay hắn không chịu sát trùng băng bó, ngoài trời lập đông nên đang lạnh dần, vết thương bị thời tiết ảnh hưởng đau buốt rất khó chịu thế mà hắn dửng dưng xem như không có chuyện gì
_Cút đi, để Hạ Di nghĩ ngơi
Hắn vào phòng bắt chuyện với cô dù biết là cô không trả lời hắn
_Em muốn ăn gì không? Hay uống chút nước đi
Hắn đến gần cô, vừa ngồi xuống giường cô đã rụt người lại, ánh mắt nhìn ra xa không quan tâm, bàn tay nào đó định nắm tay cô đành thu về trong luyến tiếc, cảm giác cô ở ngay trước.mặt nhưng xem hắn vô tình thật quá thất vọng
_Có buồn ngủ không? Có mệt không? Tay chân có đau nhứt không? Vết thương của em có làm em đau không?
Hắn hỏi một loạt câu hỏi cô đều không trả lời, cô im lặng mặt kệ hắn, nếu hắn muốn nổi giận với cô thì cứ việc vô tư, cô giờ đây buông xuôi tất cả không màng
_Cốp...
Trong túi cô rơi ra cái lọ thuỷ tinh nhỏ xíu dạng như lọ cắm hoa, chỉ bằng ngón tay út, được làm rất công phu, nó trong suốt nhưng có in chữ nổi tên cô, khi nó rơi xuống lớp thuỷ tinh mỏng manh vỡ ra thành hai mảnh dưới sàn
_Vỹ Nhân....
Cô nhăn mặt muốn cúi xuống nhặt, nhưng vết thương ở cổ khiến cô đau khi cúi xuống nên cô nhặt không được, hắn thấy vậy vội nhặt hai mảnh thuỷ tinh rơi ra từ cái lọ nhỏ, hắn biết cô gọi tên người đàng ông đó khi cái lọ rơi xuống có nghĩa là tên đó tặng cô cái lọ này và nó rất quan trọng
Hắn im lặng không nói, nhặt xong đem ra khỏi phòng, không một chút phản ứng. Lần này không nổi giận chỉ dùng cách im lặng bao trùm bầu không khí nặng nề
_Phiến Tây làm ơn giúp tôi...
Cô hốt hoảng chạy xuống giường tìm Phiến Tây, thuộc hạ của hắn lúc nào cũng trực ngoài cửa
_Ủa...Tịch tiểu thư...cô chịu bước xuống giường nói chuyện rồi à?
Phiến Tây rất bất ngờ, anh ta vui mừng đến ăn nói lắp bắp, anh ta còn định đi tìm hắn nữa
_Phàm chủ tịch lấy cái lọ của anh Vỹ Nhân tặng tôi rồi, nó rất quan trọng với tôi, làm ơn giúp tôi lấy lại đi
Cô gấp rút rất lo lắng, nhìn thái độ của cô thì đủ biết cái lọ nhỏ đó quan trọng cỡ nào
_Cô thật là quá đáng trong khi Phàm chủ tịch lo lắng cho cô đến vậy thì cô lại...nói xem tôi việc gì phải giúp cô?
Phiến Tây ấm ức thay cho boss lớn của mình, anh ta không chấp nhận việc hoang đường này được cho nên sẽ không giúp.
Tiếp theo: Chap 37 Một ngày trôi qua
By Thuytinh103
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
84 chương
639 chương
10 chương
23 chương