Phàm nhân tu tiên 2
Chương 657 : Loạn lưu
"Thạch huynh và Lệ huynh vừa mới phá cấm xuất lực lớn nhất, hai kiện bảo vật này các ngươi cũng nên được đấy." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười nói.
Vừa nói xong, thân ảnh màu đỏ sau lưng lão cũng biến mất vô tung, hóa thành một đạo hỏa quang dung nhập vào trong cơ thể.
"Lại nói tiếp, Lệ đạo hữu vừa mới gọi ra hồ lô kia, là một kiện Tiên Thiên Linh Bảo à? Chậc chậc, uy lực quả nhiên kinh người." Hồ Tam chợt nhìn về phía Hàn Lập, hỏi.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, cũng có chút hứng thú nhìn lại.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lúc trước đã thấy Hàn Lập thi triển bảo vật này đối địch, ngược lại cũng không có kinh ngạc.
"Đúng vậy, hồ lô kia là nhiều năm trước dưới cơ duyên xảo hợp, Lệ mỗ ngẫu nhiên đạt được một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, uy lực coi như không tệ." Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.
Lần này hắn tế ra hồ lô xanh biếc cũng đã cân nhắc, một mặt là vì Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đã biết rõ vật ấy, không cần phải che giấu, một phương diện khác là bày ra một ít thực lực, miễn cho hai tu sĩ Thái Ất là Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không cho là thực lực hắn không mạnh, động tâm tư gì khác.
Đương nhiên uy năng cùng khí tức bảo vật này hắn đã động tay chân một chút, cũng không hoàn toàn triển lộ hết.
"Tiên Thiên Linh Bảo trân quý vô cùng, bất luận một kiện nào đều không giống bình thường, không phải người có đại cơ duyên thì khó có được, xem ra số mệnh Lệ đạo hữu chính là thượng giai chi nhân, lần này có ngươi đồng hành quả thực không tệ, chúng ta cũng dính thêm chút cơ duyên của ngươi." Hồ Tam cười hặc hặc nói.
"Hồ Tam đạo hữu nói đùa, những cơ duyên này của tại hạ, há có thể so với ngươi." Hàn Lập lắc đầu nói.
Trong lúc mấy người đàm tiếu, mây mù màu trắng trên sơn môn cuồn cuộn kịch liệt, rất nhanh chuyển động hóa thành một vòng xoáy màu trắng thật lớn, ở trung tâm vòng xoáy mơ hồ lộ ra một thông đạo nhỏ hẹp.
Hào quang nhè nhẹ từ trong thông đạo thẩm thấu ra, thoạt nhìn cực kỳ thần bí.
Bốn người đều nhìn về trung tâm vòng xoáy thông đạo, ánh mắt đều lóe lên.
"Phá giải cấm chế đã tiêu phí không ít thời gian, chúng ta đi nhanh đi." Hồ Tam mở miệng nói, sau đó dẫn đầu hóa thành một tia sáng trắng, bay vào trong thông đạo.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lập tức theo sát phía sau, hóa thành một đoàn ánh sáng đỏ bay vụt xuống.
Thân hình Hàn Lập khẽ động, đang muốn đuổi theo, chợt quay đầu nhìn về phía Thạch Xuyên Không đứng ở một bên, tựa hồ không hề động thân, nói: "Thạch huynh không tranh thủ thời gian đi vào, chỉ sợ bảo vật bên trong sẽ bị hai người bọn họ cướp sạch không còn a."
"Lệ huynh đi trước đi, để ta thu pháp trận này lại đã, sau đó sẽ tới ngay, pháp trận này là bí truyền của Ma tộc ta, không thể tiết lộ ra ngoài được." Thạch Xuyên Không nở nụ cười, phất tay phát ra một mảnh ánh sáng tím, bao lại pháp trận màu bạc trên mặt đất, nhanh chóng thu lấy trận kỳ trận bàn bên trong.
"Vậy Lệ mỗ đi trước một bước a." Hàn Lập gật đầu nhẹ, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh bay vào trong thông đạo.
Thạch Xuyên Không nhìn Hàn Lập bay vào thông đạo, trong mắt xẹt qua một đạo quang mang kỳ lạ.
Hai tay y huy động, rất nhanh thu hết những thứ pháp trận màu bạc trên mặt đất lại, sau đó thân hình y nhoáng một cái, hóa thành một đạo ánh sáng tím chui vào trong thông đạo.
Bất quá ngay khi y bay vào thông đạo, trong nháy mắt một tiểu cầu màu tím từ trên người y bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Tiểu cầu lớn chừng hạt đào, mặt ngoài minh khắc vô số phù văn màu bạc nhỏ như hạt gạo, tán phát ra trận trận chấn động Không Gian Chi Lực.
Tiểu cầu màu tím chợt run lên, sau đó "Phanh" một tiếng bạo liệt ra, hóa thành một mảnh ma vân màu tím nồng đậm, vô số phù văn màu bạc trong đó nhảy lên.
Ma Vân màu tím cuồn cuộn, sau đó vặn vẹo giống như vật sống, chui vào trong hư không.
Nhưng những phù văn màu bạc trong ma vân không có chui vào trong hư không, lại chuyển động quay tròn, hóa thành một pháp trận màu bạc lớn chừng một trượng.
Hư không trong pháp trận rung rung kịch liệt, vỡ ra một khe hở, sau đó kéo ra hai bên.
Sau mấy hơi thở, một thông đạo không gian màu tím lăng không lơ lửng hiện ra.
Chỉ là không gian thông đạo này thỉnh thoảng vặn vẹo, bên trong có ánh sáng tím chớp động, cực không ổn định, tùy thời có khả năng tan vỡ.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo nhân ảnh từ trong không gian thông đạo bắn ra, rơi trước sơn môn.
Ba người đều mặc áo tím, toàn thân tản mát ra ma khí nồng đậm, đều là người Ma tộc.
Đi đầu là một lão giả thân thể gầy còm, tóc tai trên đầu khô héo thưa thớt, da mặt ngăm đen, gương mặt và hốc mắt đều hõm sâu xuống, nhìn như một bộ xương khô được bao phủ bởi một lớp da, nhìn có chút đáng sợ.
Mà trên hai tay lão, một chút da thịt cũng không có, dĩ nhiên là hai cánh tay xương đen kịt, phía trên minh khắc từng đạo phù văn màu tím như con giun, tản mát ra dao động ma khí mãnh liệt.
Đứng bên cạnh lão giả là một thanh niên tóc tím, thân hình thon dài, dung mạo cực kỳ anh tuấn, hình dạng cực kỳ khoa trương.
Thanh niên với một đầu tóc tím thật dài, hầu như có thể kéo đến mặt đất, bây giờ quấn cao lên, phiêu đãng phía sau lưng, trên người gã mặc một bộ trường bào màu tím, bên trong là một bộ vũ bào đỏ thẫm, tựa hồ dùng loại lông linh điểu nào đó dệt thành, nhìn tươi đẹp vô cùng, trường bào màu tím phía ngoài căn bản không thể che lấp hết, dưới chân đạp một đôi giày ngũ sắc, phía trên khảm đầy bảo thạch, lấp lóe sáng.
Người này thoạt nhìn giống như một con gà trống lớn, nhìn ngoài sức tưởng tượng.
Đứng bên cạnh thanh niên tóc tím là một thiếu phụ áo tím, mái tóc như thác nước, thân hình mềm mại thướt tha, đeo một cái khăn che mặt màu trắng, không thấy rõ dung mạo.
Sau khi ba người bay ra, rốt cuộc thông đạo không gian không chống đỡ nổi, chớp động mãnh liệt vài cái, "Oanh" một tiếng triệt để tan vỡ, rất nhanh lấp đầy rồi biến mất.
"Không gian thông đạo lại hỏng nhanh như vậy, xem ra chỗ Hắc Thổ Tiên Vực này cách không gian chúng ta cực xa, khó trách bất luận chúng ta thi pháp dò xét thế nào đều xác nhận không được vị trí di tích. Nếu không nhờ Thiếu chủ, chúng ta có tìm trên một vạn năm cũng vô dụng." Lão giả gầy còm nhìn sau lưng một cái, gật đầu nói.
Lão xoay chuyển ánh mắt, nhìn chung quanh thêm vài lần, cuối cùng rơi vào trên vòng xoáy màu trắng.
"Chỗ này chắc là cửa vào rồi, xem ra Thiếu chủ bọn hắn đã phá vỡ cấm chế, vậy chúng ta mau vào thôi." Cặp mắt thanh niên tóc tím sáng lên, nói ra.
Còn chưa nói xong, thân hình gã khẽ động, tính bay vào trong thông đạo.
"Chờ một chút, lúc trước Thiếu chủ đã nói chúng ta chờ ở chỗ này nửa khắc đồng hồ, mới được tiến vào di tích." Lão giả gầy còm nhấc cánh tay xương lên, mấy đạo quang tia màu tím từ đầu ngón tay bắn ra, chớp động lên ánh sáng tím âm u, ngăn trước người thanh niên tóc tím lại.
"Là ta quá nóng lòng, vậy chờ một lát rồi đi vào." Thanh niên tóc tím nhìn quang tia màu tím trước người, sắc mặt khẽ biến một cái, vội vàng cười làm lành nói.
Lão giả gầy còm "Hừ" một tiếng, lúc này mới buông cánh tay xuống.
...
Hàn Lập vừa bay vào vòng xoáy thông đạo, thân thể lập tức bị một cỗ lực lượng khổng lồ cuốn lấy, thấy hoa cả mắt, sau đó xuất hiện ở một dòng ánh sáng trắng mãnh liệt.
Dòng ánh sáng màu trắng chuyển động cuồng bạo không trật tự, xông tới, phát ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Hàn Lập chứng kiến tình cảnh trước mắt, sắc mặt khẽ biến.
Dòng ánh sáng màu trắng trước mắt này khá tương tự với không gian loạn lưu lúc trước hắn từ Linh Hoàn Giới đi qua Tiên Giới, chỉ là nơi đây ẩn chứa Không Gian Chi Lực cường đại gấp mười lần, mơ hồ còn kèm theo lực lượng Thời Gian pháp tắc nhè nhẹ.
Bây giờ tu vi Hàn Lập cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc đi qua Tiên giới, nhưng thân hình vẫn không thể đứng vững, cuốn theo dòng ánh sáng màu trắng về phía trước.
Từng cỗ man lực từ chung quanh vọt tới, không ngừng xé rách thân thể của hắn.
Trong tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân hiện ra một màng tinh quang óng ánh, lập tức ngăn cản lực lượng xé rách chung quanh hơn phân nửa, phần còn lại đã không cách nào tạo thành tổn thương thân thể hắn.
Làm xong hết thảy, hắn nhìn lại chung quanh, bốn phương tám hướng đều là lưu quang màu trắng cuồng bạo, thân ảnh đám người Hồ Tam, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đã sớm biến mất, không biết bị dòng ánh sáng này cuốn tới nơi nào.
Hàn Lập nhíu mày, đang muốn làm cái gì đó.
Vào thời khắc này, phía trước chợt lóe lên lưu quang, một đoàn bạch quang cực lớn lăng không xuất hiện, quấn lấy thân thể hắn.
Giữa bạch quang thình lình tràn ngập một cỗ Thời Gian Chi Lực cường đại, bất quá cực kỳ hỗn loạn.
Trong nháy mắt trước mắt Hàn Lập biến thành một mảnh màu trắng chói mắt, hai mắt đau đớn một hồi, vội vàng nhắm mắt lại.
Sau một khắc, thân thể của hắn đột nhiên trầm xuống, bị một cỗ lực lượng khổng lồ phía dưới lôi kéo xuống.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ cơ thể Hàn Lập đập vào một cái gì đó, lực lượng không gian loạn lưu chung quanh bị quét sạch, biến mất vô tung.
Hắn mở to mắt, kinh hỉ phát hiện đã thoát ly không gian loạn lưu màu trắng kia, cả người nện lên trên mặt đất, đánh ra một cái hố to, tóe lên mảng lớn bụi đất.
Thân hình hắn nhoáng một cái, từ trong hố lớn bắn ra, đứng ở không trung, nhìn lại chung quanh.
Xung quanh là một mảnh địa hình bằng phẳng, có chút hoang vu, nhìn thấy rất ít thực vật.
Bầu trời là một mảnh màu trắng mênh mông, khắp nơi cũng tràn ngập sương mù màu trắng.
"Nơi này chính là di tích Chân Ngôn môn..." Hàn Lập thì thào tự nói một câu, tình huống nơi này không giống với dự đoán của hắn.
Do chung quanh là một mảnh sương mù màu trắng nên nhìn không được bao xa.
Tâm niệm hắn vừa động, thả thần thức ra, sắc mặt chợt hơi đổi.
Hư không chung quanh tràn ngập một cỗ Không Gian Chi Lực kỳ dị, áp chế rất lớn thần thức của hắn.
Lấy thần Niệm Lực cường đại của hắn bây giờ, thần thức cũng chỉ lan tràn ra ba bốn trăm trượng đã đến cực hạn.
Tâm niệm hắn vừa động, hai mắt hiện ra một tầng tử mang, đã vận hành Cửu U ma đồng tử.
Phạm vi thị lực Cửu U ma đồng tử lớn hơn một chút so với thần thức, cũng chỉ có ngàn trượng, những sương mù màu trắng kia tựa hồ không phải sương trắng bình thường, gây trở ngại rất lớn đối với Cửu U ma đồng tử của hắn.
Tình huống chung quanh mặc dù có chút quỷ dị, bất quá Hàn Lập thoáng kinh ngạc một chút, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hắn xông qua vô số di tích Bí Cảnh, so với hoàn cảnh nơi đây càng kỳ lạ gấp trăm lần.
Thân hình hắn nhoáng một cái trở xuống mặt đất, vung tay lên, trước người loé lên ánh sáng tím, nhiều ra một cái khay ngọc màu tím lớn chừng lòng bàn tay, phía trên khắc từng đạo phù văn màu bạc, hình thành một cái pháp trận màu bạc phức tạp.
Vật này là trận bàn đưa tin mà Thạch Xuyên Không đưa cho hắn trước khi tiến vào Huyễn Yên Chiểu Trạch, chính là dùng bí pháp độc môn Ma Vực luyện chế thành, trong đó trộn lẫn một tia Không Gian Chi Lực, có thể vượt qua ngăn cản của không gian bích chướng để đưa tin, công hiệu hơn xa trận bàn đưa tin bình thường, thích hợp dùng trong các loại Bí Cảnh.
Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, khay ngọc màu tím lơ lửng lên, chuyển động quay tròn tản mát ra một vòng hào quang màu tím, chớp động lúc sáng lúc tối.
Qua một hồi lâu, khay ngọc vẫn như cũ không có bất kỳ hồi âm.
Hắn nhíu mày, lại chờ một lát, thấy khay ngọc vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng, liền phất tay thu vào.
Không biết do nguyên nhân gì khiến cho trận bàn đưa tin không có tác dụng, liên lạc không được bọn người Hồ Tam, lại có chút phiền phức rồi.
Tìm không thấy Hồ Tam, chớ nói chi hoàn thành nhiệm vụ Luân Hồi Điện lần này.
Dù sao chi tiết về nhiệm vụ lần này, hắn còn chưa biết, lúc trước mặc dù đã hỏi thăm Hồ Tam, nhưng đối phương chỉ cười hì hì nói đến địa phương sau sẽ nói tỉ mỉ với hắn, không ngờ bây giờ vừa mới đến nơi này thì hai người đã mất liên lạc.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương