Phàm nhân tu tiên 2

Chương 1280 : Bị phát hiện

Đi vào bên trong kiến trúc cao lớn, trước mắt bọn hắn là một hành lang rất dài và quanh co, kéo dài xuống tận dưới sâu. Nó đi qua một không gian hình tròn dưới mặt đất, rồi bị phân chia và ngăn cách thành nhiều khu vực riêng biệt. Trong không gian này có một ao nước màu máu, bên trong những khu vực bị ngăn cách kia là những cái lồng giam đang giam giữ các loại hồn phách. Những Câu hồn sứ giả đem hồn phách câu được nhốt vào trong lồng, ngoài ra còn một số tên Câu hồn sứ giả khác đang đứng im trong ao nước màu máu, không biết đang làm gì. “Xem ra nơi này là chỗ giam giữ hồn phách, nếu không có gì đặc biệt chúng ta nên đi tới chỗ khác xem sao, phải mau chóng tìm ra cách rời khỏi nơi này.” Đề Hồn nói. “Diêm La Chi Đỉnh thế nào, có còn chỉ dẫn phương hướng không?” Hàn Lập gật nhẹ đầu rồi hỏi. “Trong đỉnh truyền đến lực dẫn dắt là chỉ về phía sau đám mây đen kia.” Đề Hồn chần chờ một chút rồi nói. Hàn Lập nghe vậy ánh mắt chớp động nhưng không kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta chia nhau ra dò xét một chút, xem thử có tìm được cách rời khỏi nơi đây không, ngoài thành cũng không cần phải tìm. Lúc trước ta đã dùng thần thức xem qua, cũng không thấy chỗ nào để ra vào.” “Bí thuật này có thể duy trì một ngày một đêm, trong thời gian này thì không cần lo vấn đề gì hết.” Đề Hồn nói xong rồi cùng Hàn Lập trở về đường cũ, sau đó rời khỏi toà kiến trúc này rồi chọn hai phương hướng khác biệt rời đi. Hơn nửa ngày sau, hai người ở trong kiến trúc lồng giam gặp lại, sắc mặt đều có chút khó coi. Bọn họ đều không tìm được phương pháp để rời khỏi nơi này. “Nếu vậy, chúng ta cưỡng ép đột phá thử đi, xem có thể đánh vỡ không gian màu máu này không.” Đề Hồn đề nghị. Hàn Lập đang định nói gì thì thần sắc chợt động, bèn mang theo Đề Hồn trở lại nơi lồng giam phía dưới kiến trúc, ánh mắt hắn lần lượt đảo qua những lồng giam hồn phách kia. “Sao vậy Chủ nhân?” Đề Hồn thấy vậy liền hỏi Hàn Lập. “Ta đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có thể giúp chúng ta rời khỏi nơi này.” Hàn Lập cười nói. “Biện pháp gì” Đề Hồn nghe vậy ánh mắt sáng lên. “Nơi này nhìn kỹ không giống Minh Giới, những hồn phách này không thể giam vĩnh viễn ở đây, nên sẽ được đưa đến Minh Giới. Chúng ta chỉ cần tìm được phương pháp vận chuyển hồn phách của bọn chúng, thì có thể rời khỏi nơi đây.”Hàn Lập nói. “Có lý, vậy mà ta không hề nghĩ tới” Đề Hồn giật mình hiểu ra. “Chỉ là không biết, khi nào bọn chúng mới có hành động kế tiếp.” Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động rồi nói. “Vậy thì đơn giản? Ta tìm người hỏi một chút là được.” Đề Hồn kéo Hàn Lập lại, rồi nhanh chóng đi tới chỗ vắng vẻ gần lồng giam Một tên Câu hồn sứ giả vừa cầm trong tay hồn phách đưa vào lồng giam, sau đó quay người đi ra ngoài. Khi qua một chỗ rẽ bỗng có một cánh tay vươn ra nhanh như điện, bắt được tên Câu hồn sứ giả đó rồi lôi vào trong bóng tối. Phía sau có một tên Câu hồn sứ giả khác đi tới, chợt thấy hoa mắt, gã cảm giác giống như có đồng bạn đột nhiên lóe lên bay vào góc tường biến mất. Tên Câu hồn sứ giả này khi đi ngang qua góc tường, bèn thò đầu vào nhìn một lượt bên trong. Sâu trong góc là một ngõ cụt, trên mặt đất có một tiểu đỉnh đỏ sậm, dính đầy bụi đất, không biết là ai đã đặt ở chỗ này. Ngoài trừ tiểu đỉnh này, thì không có vật gì khác. Câu hồn sứ giả này lẩm bẩm một câu, rồi tiếp tục đi về phía trước, không quan tâm đến chuyện này nữa. Phía trong Diêm La Chi Đỉnh, Câu hồn sứ giả bị từng sợi xiềng xích màu đen cuốn lấy nên không thể cử động. “Chi...chi chít chít, chít chít chi chít...” Câu hồn sứ giả tuy không thể nhúc nhích, nhưng mặt tỏ ra giận dữ, trong miệng liên tiếp phát ra âm thanh kì lạ. Thanh âm này giống như tiếng Quỷ khóc giữa đêm khuya, lại như tiếng độc trùng bò sát, làm cho người nghe trong lòng cũng run lên, cảm giác cực kì khó chịu. “Ngươi có hiểu nó nói gì không?” Hàn Lập nhìn Đề Hồn. Đề Hồn cười khổ lắc đầu. “Ngươi thì sao?” Hàn Lập nhìn Tôn Trọng Sơn bên cạnh hỏi. “Ta tuy biết một chút văn tự Minh Giới, nhưng vẫn không đủ để nghe hiểu lời nó nói” Tôn Trọng Sơn lắc đầu nói. Rồi gã dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hàn Lập và Đề Hồn. Hai vị tiểu tổ tông này thật biết cách giày vò đấy, chưa được bao lâu đã bắt được một người ở Minh Giới rồi. “Không có biện pháp, ta trực tiếp sưu hồn là được, tuy không hiểu chúng nó nói gì, nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy được một số hình ảnh trong trí nhớ.” Đề Hồn nói, rồi đặt tay lên đầu tên Câu hồn sứ giả, từng đạo ánh sáng màu đen từ lòng bàn tay bay ra bao phủ lấy gã. Mặt Câu hồn sứ giả hiện ra vẻ thống khổ, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể đen sẫm bị ánh sáng bao phủ xuống, nhanh chóng khô quắt đi. Một lát sau, Đề Hồn buông tay ra. “Thế nào, có phát hiện được gì không?” Hàn Lập hỏi. “Đúng như ngươi dự đoán, cách một đoạn thời gian Minh Giới sẽ phái Quỷ Tướng đến, đưa hồn phách trong thành về. Theo như tính toán còn mấy ngày nữa sẽ tới .” Đề Hồn mừng rỡ nói. “Vậy là tốt rồi, nhưng Quỷ Tướng của Minh Giới làm cách nào đến được đây?” Hàn Lập nhẹ nhàng thở ra rồi hỏi. “Bên trong mảnh mây đen kia, lúc đó sẽ mở ra một thông đạo không gian, chở toàn bộ hồn phách trong thành đi trong một lần.” Đề Hồn nói. Hàn Lập nghe vậy ánh mắt sáng ngời. Thật là muốn cái gì thì cái đó đến a. “À, chúng ta bắt một tên Câu hồn sứ giả, có thể bị phát hiện không?” Hàn Lập nghĩ tới điều gì, chợt hỏi. “Điều này không cần lo lắng, số lượng Câu hồn sứ giả rất nhiều, lại là thành viên vòng ngoài xa xôi của Minh Giới, nên không thường xuyên kiểm kê nhân số.”Đề Hồn nói. Hàn Lập nghe vậy thì yên lòng. Trong mấy ngày kế tiếp, Hàn Lập và Đề Hồn cũng không đi đâu, đều ở trong Diêm La Chi Đỉnh cùng Tôn Trọng Sơn học tập văn tự Minh Giới. Sau khi sưu hồn Câu hồn sứ giả, Đề Hồn đã có nhận thức sơ lược về văn tự Minh Giới, hai bên kết hợp lại, nên Hàn Lập cũng rất nhanh hiểu được đại khái ngôn ngữ Minh Giới. Bảy ngày sau, mảnh mây đen đằng sau kiến trúc huyết sắc bỗng nổi lên sóng gió kịch liệt, từ đó lan ra lực chấn động vô cùng cường đại, làm toàn bộ không gian màu máu này run rẩy theo. Vô số phù văn màu đen từ trong mây đen bay ra, sau đó nhanh chóng tạo thành một vòng xoáy màu đen. Trung tâm vòng xoáy là một thông đạo màu đen, có vẻ vô cùng u ám, giống như con đường nối thẳng đến chỗ chí âm trong thiên hạ. Một bóng người màu đen từ trong thông đạo bay ra, toàn thân đều mặc màu đen, trong tay cầm đại bổng đen thui. Nhưng khuôn mặt dễ nhìn hơn so với những tên Câu hồn sứ giả kia, so với người bình thường cũng không khác nhiều lắm. Bên trong thành trì màu máu, Câu hồn sứ giả đã sớm tụ tập lại, và áp giải hồn phách tới trước đám mây đen. “Lên đường” Qủy Tướng giơ đại bổng màu đen trong tay lên, rồi dùng ngôn ngữ Minh Giới hô lớn. Những tên Câu hồn sứ giả nghe vậy, lập tức ném những hồn phách đang áp giải về phía trước. Trong thông đạo màu đen lập tức phát ra một cỗ lực hút, những hồn phách kia liền bị hút chui vào trong thông đạo. Số lượng hồn phách cất giữ trong thành không nhiều lắm, nên rất nhanh đã bị thông đạo màu đen hút hết. Qủy Tướng màu đen thấy vậy bèn lách mình bay vào trong đó. Thông đạo màu đen chớp động hai cái, rồi nhanh chóng khép lại. Nhưng trước lúc thông đạo khép lại, hai bóng người mơ hồ nhanh như điện bay đến, lóe lên một cái rồi biến mất vào bên trong. Hàn Lập và Đề Hồn cảm thấy toàn thân như đang bị man lực xé rách, chung quanh trời đất quay cuồng, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng không phát ra âm thanh gì. Một lúc lâu sau, man lực chung quanh mới biến mất. Hai người thấy hoa mắt, rồi xuất hiện trong một không gian màu đen, trước mặt họ là một vực sâu vô cùng lớn. Vực sâu rộng hơn mấy ngàn trượng, hai bên kéo rất dài không biết tới tận đâu, ở trung tâm vực là một cái hố màu đen rất sâu và âm u, không biết dẫn đến nơi nào. Trong vực sâu không ngừng toả ra cuồn cuộn hắc khí, những hắc khí này không những cực kì âm hàn, còn có một loại Quỷ khí khác thường. So với Quỷ khí bình thường thì rất khác, Quỷ khí nơi đây cực kì tinh khiết, hơn nữa còn trầm trọng, sền sệt giống như chất lỏng. “Nơi này là Minh Giới? Nhìn cũng không giống lắm.” Đề Hồn chứng kiến hoàn cảnh trước mắt, thì thào nói. Rồi nàng như nhớ ra điều gì, vội phất tay thả ra Diêm La Chi Đỉnh. Tiểu đỉnh màu đỏ sậm đang chớp động ánh sáng, chỉ về phía đáy vực sâu. Ánh mắt Đề Hồn sáng ngời, đang muốn tiến lên thì bị Hàn Lập giữ lại. “Chờ một chút.” Hàn Lập nhàn nhạt nói. “Chủ nhân, làm sao vậy?” Đề Hồn kỳ quái hỏi. Hàn Lập không trả lời nàng, mà nhìn về vực sâu phía trước, khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh, nói: “Các hạ cho rằng như vậy là có thể qua mắt được ta hả? Xuất hiện đi.” Đề Hồn nghe vậy giật mình, nhìn theo nơi ánh mắt Hàn Lập đang nhìn, nhưng nàng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. “A, vậy mà có thể cảm giác được sự tồn tại của ta, thần thức rất mạnh à.” Một thanh âm khó nghe giống như hai miếng sắt đang cạ vào nhau, từ phía trước truyền đến. Người này vậy mà nói ngôn ngữ của Chân tiên giới. Hư không ở phía trước hiện ra một đoàn hắc khí, nó nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt hóa thành một đoàn mây đen to lớn đến mấy ngàn trượng. Vô số âm thanh hiiihiii..ii.it.. kinh khủng của Lệ Quỷ từ trong mây truyền đến, giống như vô số mũi tên nhọn đang đâm vào trên thần hồn của Hàn Lập và Đề Hồn. Đề Hồn khẽ rên một cái. Lông mày Hàn Lập cũng nhíu lại, hai người vội vàng vận chuyển thần thức bảo vệ thần hồn, lúc này mới không bị âm thanh của Lệ Qủy phía trước ảnh hưởng nữa. Bên cạnh mây đen, Âm Phong đang không ngừng gào thét, hắc khí thì tràn ngập như để che đi tình hình phía trên. Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, tay phải vung lên, một mảnh lôi quang màu vàng chói mắt cuồn cuộn xuất hiện. Kiếm khí vô cùng cường đại dễ dàng xé rách khí thế trong hư không, trong nháy mắt đã quét sạch âm phong. Mọi thứ trên mây đen hiện ra rõ ràng trước mắt hai người. Phía trên Quỷ vật đứng đông nghịt, khoảng chừng hai ba ngàn tên. Những thứ Quỷ vật này cùng lũ Đề Hồn đã thôn phệ lúc trước giống nhau như đúc, khí tức cực kì tương tự, trong tay đều đang cầm cái chĩa ba màu đen. Chúng đứng thành từng hàng ngũ chỉnh tề, rất kỉ luật và nghiêm minh giống như đội quân chính thống. Hàn Lâp không để ý đến những tên Quỷ vật này, mà nhìn vào một bóng người đang đứng ở phía trước, trong mắt hắn hiện lên vẻ cảnh giác. Người trung niên nam tử này, thân hình thon dài, nhìn sơ qua cũng không thấy khác với người bình thường. Nhưng khi hai mắt gã chớp động lại hiện lên màu đỏ của máu làm người ta sợ hãi, lúc này gã đang nhe răng nhìn Hàn Lập mỉm cười. Gã mặc trên người một bộ trường bào hư ảo màu đen nhìn rất giống thực thể, theo gió thổi lên, các loại quỷ ảnh đáng sợ không ngừng thò ra thân thể từ đó. Sau lưng gã mang theo một cây chiến thương màu đen dài hơn một trượng, phía trên chớp động một tầng hung mang đen tối, tản ra khí tức hung lệ, làm cho Hàn Lập cũng cảm giác được nguy hiểm. “Các hạ là người phương nào, vì sao mai phục ở đây, định đánh lén chúng ta sao?” Hàn Lập nhìn hai mắt người này, rồi chậm rãi nói.