Phàm Nhân Ca
Chương 4
Hai thằng nhóc 16 tuổi rất dễ trở nên thân thiết, sau đó Đồ Nhan còn cho cậu chơi cùng mô hình. Triệu Á cũng đem mấy thứ tạp chí về về vũ tích góp được cho Đồ Nhan xem cùng. Thì ra bọn họ đều thích mấy thứ dao nhỏ sắc bén hơn là vũ khí hiện đại, sở thích chung này lại càng khiến hai người thân hơn một chút.
Sáng sớm hôm nay, Triệu Á đang suy nghĩ mang Đồ Nhan đến trung tâp tập thể dục hay là đi bơi, còn có đi trượt pa-tanh, nếu như mệt, thì có thể sang ngay bên cạnh ăn cơm.
“Nếu như bạn học với tớ hôm nay không đi chơi tennis thì tớ đã có thể dẫn cậu theo rồi. Ai, mà cậu có biết chơi tennis không?”
“Không, cậu dạy tớ đi.”
Triệu Á nhìn vẻ mặt Đồ Nhan hoài nghi liền nói: “Tớ nghĩ cậu biết chứ, che giấu thực lực à?”
Đồ Nhan ngây ngốc cười, rốt cuộc thừa nhận.
Đang muốn lôi kéo Đồ Nhan ra ngoài thì gặp mẹ với dì Nhược Lâm đi mua điểm tâm về. Mẹ Triệu Á hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đến trung tâm thể dục ạ.”
“Đến trung tâm thể dục.” Mẹ Triệu Á ngăn cản: “Biết là con sẽ quên mà, hôm nay là sinh nhật của Thụy Thụy, con đã đồng ý đến nhà nó rồi mà.”
Triệu Á kêu oan: “Con đâu có đồng ý.”
“Dù sao thì con cũng phải đi.” Mẹ liếc mắt Triệu Á, quay qua Đồ Nhan cười hiền: “Dì hôm nay đưa con đi mua quần áo.”
Nhược Lâm nói: “Hắc, cậu sợ nó không có quần áo mặc sao? Đừng thế.”
“Có lòng mà.” Mẹ Triệu Á kéo tay Đồ Nhan: “Từ khi con sinh ra, dì còn chưa mua cho con được thứ gì.”
“Không cần đâu dì à, con có nhiều quần áo lắm.”
“Mẹ…” Triệu Á đứng giữa cửa: “Cho con đi trung tâm thể dục đi, con với Đồ Nhan hẹn nhau rồi mà.”
“Không được, con đến nhà Thụy Thụy cho mẹ.” Mẹ Triệu Á giục: “Nhanh đi, không thì sẽ muộn.” Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, lại hỏi: “Con chuẩn bị quà chưa?”
Triệu Á chun chun mũi, cúi đầu.
“Thụy Thụy là ai?” Đồ Nhan hỏi.
Triệu Á: “Chả là ai cả.”
Mẹ Triệu Á nói: “Là bạn học của Triệu Á, cùng nhau thi vào Chấp Tín. Hôm nay sinh nhật thằng bé, mời Á Á đến dự sinh nhật.”
“À, là bạn học.” Đồ Nhan nói với Triệu Á: “Cậu đi đi, chúng ta mai đến trung tâm thể dục cũng được.”
Triệu Á thấy Đồ Nhan không chịu giúp cậu, sầm mặt lại, giọng cũng trầm xuống: “Ngày mai tớ không đi.” Lỗ mãng khom lưng đi giày, giẫm linh tinh lên chiếc giày để dưới đất.
“Á Á, con đã chuẩn bị quà cho Thụy Thụy chưa?” Mẹ Triệu Á vẫn còn đang hỏi.
“Chuẩn bị quà gì? Đến ngồi một lúc không phải sao?” Triệu Á buồn bực.
“Con nghĩ con còn nhỏ à? Một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không biết.” Mẹ Triệu Á quay đầu thì thầm với Nhược Lâm: “Cậu nói xem thằng nhóc này sau ra ngoài làm việc làm sao có thể tốt được đây?”
Nhược Lâm nói: “Từ từ, không cần phải vội.”
Mẹ Triệu Á kéo Triệu Á: “Chờ một chút, mang quà tặng cho Thụy Thụy.”
“Con không có quà.” Triệu Á mất hứng. Đồ Nhan đứng một bên nhìn cậu, cậu liếc lại nhìn Đồ Nhan, rồi lại quay đầu sang chỗ khác không cho Đồ Nhan nhìn thấy mặt.
“Không có quà không được, con đến nhà người ta, ăn bánh ăn thịt nhà người ta, nào có thể đi tay không chứ?”
Triệu Á tí nữa thì hét to lên, kìm nén tức giận nói: “Con không ăn bánh của cậu ta.”
Mẹ Triệu Á không có kiên trì, vẻ mặt hung dữ: “Con đứng lại cho mẹ.” Xoay người vào phòng nửa ngày, lúc đi ra mang theo một cái túi to: “Cái này là quà của con tặng cho Thụy Thụy.”
Là một hộp, bên ngoài còn viết Bổ huyết ích não, này là siro học sinh chuyên dụng.
Vùng xung quanh lông mày Triệu Á nhăn lại: “Con không cầm, này trên thị trường đầy.”
“Con cầm cho mẹ!” Mẹ Triệu Á phát hỏa.
Đồ Nhan bất an nhìn Triệu Á, muốn nói gì đó. Nhược Lâm mở miêng: “Quyên Tử, đừng có quát con như thế, chuyện gì cũng từ từ thôi.”
“Cậu xem nó đáng giận thế nào.”
Triệu Á cúi đầu, trước mặt Đồ Nhan bị mắng khiến trong lòng cậu cực kì khó chịu, cậu ít nhiều có thể cảm nhận được vẻ mặt của Đồ Nhan, tránh né ánh mắt cậu ta, bỗng nhiên lại nghĩ: mình sao mà phải trốn, đều là cậu ta không tốt, chỉ cần cậu ta mở miệng ra xin mẹ, thì mẹ sẽ nhất định cho đi. Tức giận không thể nói ra miệng, cậu ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Đồ Nhan.
Đồ Nhan bị Triệu Á trừng mắt, nhất thời kêu không ổn, nghĩ mình vô tội mà. Cậu tiến lên một chút, nhỏ giọng nói với mẹ Triệu Á: “Dì à, con rất muốn đến trung tâm thể dục…”
Triệu Á cảm thấy mình như bị đâm cho một phát, bỗng nhiên tiến lên hai bước đoạt lấy món quà trong tay mẹ, cúi đầu ra cửa.
“Á Á!” Đồ Nhan muốn đuổi theo lại bị mẹ Triệu Á kéo.
“Đừng động vào nó, lớn như thế rồi, lại cứ như trẻ con vậy.” Mẹ Triệu Á bình tĩnh quở trách Triệu Á, rồi lại cười khen Đồ Nhan: “Á Á đến lúc hiểu chuyện được như con, dì mới yên tâm.”
Đồ Nhan nghe mấy lời khen không vào, nhìn bóng lưng Triệu Á biến mất ở nơi kia, trong lòng trống rỗng một lúc, hối hận: mình nên tỏ thái độ sớm hơn một chút. Không biết vì sao buổi tối lại nhớ lại chuyện của Triệu Á và Thụy Thụy, trong lòng chấn động: ai nha, cậu ấy sao lại không muốn đi, lẽ nào đứa trong trường bắt nạt cậu ấy chính là thằng kia? Vì vậy càng khó chịu, đứng ngồi không yên.
Triệu Á ra đến cửa, rất muốn đem quà ném đi thật xa. Nhưng mà nghĩ ngợi một chút liền thấy tinh thần thoải mái hơn, dù sao thứ này bán cũng được tiền, nhưng mà sau này nhỡ mẹ tới hỏi Trương Thụy thì phải nói thế nào.
Cậu cúi đầu nổi giận đùng đùng mà đi, không giống như cầm quà đi sinh nhật mà cứ như là cầm theo súng ống chuẩn bị đi bắn người. Cậu đi vài bước nhớ tới Đồ Nhan, trong lòng lại khó chịu, cái cảm giác ê ẩm nói không nên lời, cứ có cảm giác như bị phản bội. Bước mấy bước nữa, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, lại nghĩ Đồ Nhan bị oan uổng.
Mẹ lúc đó mắng, Đồ Nhan mở to mắt, không nghĩ tới dì Quyên Tử xinh đẹp mà cũng như thế. Này hình tượng thục nữ của mẹ trong mắt Đồ Nhan sụp đổ rồi.
Nghĩ như vậy Triệu Á lại cười rộ lên. Cậu chậm rãi khôi phục lại vẻ mặt, nghĩ nghĩ, bên môi vẽ thành nụ cười ngốc.
“Đang suy nghĩ cái gì mà cười tủm tỉm như thế?”
Triệu Á hoàn hồn, phát hiện Trương Thụy đứng trước mặt, thì ra đã tới nhà Trương Thụy.
Trương Thụy mặc bộ đồ tây hiếm thấy, thật đẹp.
“Nghĩ tới được ăn bánh gato của tôi sao?” Trương Thụy làm mặt quỷ: “Thế nhưng tôi không có chuẩn bị bánh gato.”
Vẻ mặt tươi cười của Triệu Á không cánh mà bay: “Tôi không định ăn bánh của cậu.”
Trương Thụy mặc kệ vẻ mặt Triệu Á, cười đến sung sướng, lông mi cũng giương lên thật cao, thấy món quà trong tay Triệu Á, vui vẻ hỏi: “Này là cho tôi ư?”
“Là mẹ tôi tặng cậu.”
Trương Thụy không chút khách khí nhận lấy: “Siro bổ dưỡng.” Tấm tắc mấy tiếng.
Triệu Á xấu hổ muốn chết, hận mẹ cổ lỗ, giải thích: “Này không phải là tôi muốn đưa.”
“Lên lầu đi.”
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
13 chương
80 chương