Phàm Nhân Ca
Chương 17
Hoa cúc lại nở.
Cậu nhớ mang máng hồi còn bé, mẹ có từng hát bài đó.
“Hoa cúc, hoa cúc bao giờ thì nở, hôm nay không nở thì mai ra hoa…”
“Chuyển đến nhà tôi đi.” Trương Thụy bảo: “Nhà tôi rộng hơn.”
“Để nói sau được không?”
“Sau là khi nào?”
Một mình đi phía sau, hoảng hốt không nhìn đường, dường như va phải ngực ai đó.
“Trương Thụy, cậu đi nhanh quá.”
Trương Thụy từ xa dõi theo, cười khổ: “Tôi đợi là được rồi.”
Còn có thể nói gì đây? Nói gì cũng đều là khẩu thị tâm phi. Lông mày người ta thế kia, đôi mắt, mũi, miệng đều quen đến thế.
Thời đại này không nói đến tấm lòng.
Triệu Á kinh ngạc. Cậu khẽ cong khóe miệng: “Ôm tôi một chút được không?”
“Cẩn tuân thánh mệnh.”
Nhất thời, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cậu ngửi mùi hương trên người Trương Thụy, nghĩ tới nửa đêm hoan lạc vô độ. Mặt đỏ, cậu nhớ rõ trong nháy mắt khi tứ chi va chạm, cái cảm giác đó là khát vọng.
“Chuyển đến đi.” Giọng nói Trương Thụy quanh quẩn bên tai, tựa như tiếng hát trầm trầm.
Cậu đáp có lệ: “Sẽ bàn sau.”
Lười biếng, cái gì cậu cũng không muốn nói. Công việc đã dần quen, không còn gì tốt hơn thế, cậu ngày ngày ngồi trong phòng làm việc nghe tiếng gõ bàn phím cùng tiếng sư phụ Đại tự biên tự diễn.
“Á Á, Á Á, cậu biết không? Tôi từ nhỏ đã thích gọi cậu như vậy. Tên của cậu thật dễ nghe.”
“Tôi biết.”
“Kì thực tên của tôi cũng thế, Thụy Thụy. Cậu gọi xem.”
“Thụy Thụy, Thụy Thụy.” Triệu Á bị Trương Thụy nhàm chán làm cho buồn cười: “Thụy Thụy…”
“Chuyển sang đi.” Trương Thụy kể lể: “Tôi sẽ nấu cơm cho cậu, gọi cậu rời giường, giúp giặt quần áo, giúp cậu đun nước rửa chân.”
Triệu Á đánh giá vẻ mặt đầy mơ tưởng của cậu ta, đột nhiên hỏi: “Kì lạ, nhiều năm như vậy, cậu sao lại không có quen ai hết?”
Trương Thụy mở miệng phản bác: “Cậu sao cũng không gặp ai khác ngoài Đồ Nhan.”
Bầu không khí vui vẻ thoáng quay một trăm tám mươi độ, hai người trầm mặc, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả vờ không thèm để ý sắc mặt nhau.
Triệu Á cúi đầu xem báo, Trương Thụy bóc cái túi công văn ra.
So với Đồ Nhan, thì Triệu Á đối với Trương Thụy vẫn là kiên trì hơn.
Trương Thụy đưa ra rất nhiều thứ, tuy nhiên cậu vẫn không chịu chuyển qua. Trương Thụy chẳng thể làm gì khác hơn là mỗi ngày chạy đến kí túc xá đơn của cậu.
“Phòng tắm riêng cũng không có, này là kí túc xá gì chứ.”
“Bốn năm đại học của tôi đều tắm ở nhà tắm công cộng, cũng thành quen rồi.”
“Tất cả đều bị nhìn thấy?”
“Đúng vậy, tôi bình thường đều *** đi tới đi lui trong nhà tắm công cộng.”
“Đi tới đi lui?” Vẻ mặt Trương Thụy ghen tuông.
Triệu Á nén cười, nghiêm trang gật đầu: “Mượn xà phòng mà.”
Bất mãn bắt đầu bộc phát, Trương Thụy kêu: “Sau này không cho cậu đến nhà tắm công cộng tắm nữa!”
Triệu Á cười ha ha, quấy động không khí trong căn phòng. Hai người dây dưa, “bịch”, tiếng vang nặng nề truyền tới, hai người từ trên sofa lăn xuống dưới đất.
Cuộc sống thì ra rất đơn giản, chỉ là chúng ta cứ phức tạp hóa nó lên.
Ăn, ngủ, làm việc, thư giãn, tất cả đều đã làm.
Tiền, đến tay thì tiêu. Cảnh đêm trên sông Châu ngày càng đẹp, bỏ ra bốn mươi nhân dân tệ là có thể an an ổn ổn đi ngắm một hồi và thưởng gió sông.
Triệu Á làm đồ ăn không được tốt lắm, Trương Thụy nấu canh cũng tạm được. Trù nghệ của hai người kẻ tám lạng người nửa cân, kết quả là hai người tranh nhau xuống bếp.
“Đây là tôi nấu, cậu không ăn hết thì là đồ không có nghĩa khí.”
Trên bàn là đĩa trứng rán biến thành màu đen, co lại, người làm ra món này vô cùng đắc ý.
Còn người đáng thương kia: “Cùng nhau ăn nhé?”
“Không được, này là làm riêng cho cậu. Bữa cơm tình yêu, ha ha.”
Cậu tới tôi đi, quay đi quay lại thành tôi và cậu cùng sống.
Trương Thụy học rất thông minh, cuối cùng có thể ở nhà Triệu Á tự mình nấu một bữa cơm. Cơm nóng, còn có vịt quay và thịt gà kho mua trên phố tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Này, tôi khao cậu.” Trương Thụy phát hiện trên mặt đất một túi plastic (nhựa) to, bên cạnh là một mảnh hỗn độn: “Làm gì vậy?”
Triệu Á quỳ trên mặt đất, hết sức chăm chú: “Dọn dẹp lại một chút.” rồi nhanh tay mở túi, lấy từng thứ trong túi, phân loại đâu ra đấy.
“Đống phế phẩm này?” Trương Thụy đặt đồ ăn, cũng ngồi xổm xuống.
“Không cho nói chúng là đồ phế phẩm.” Trừng mắt cậu ta, Triệu Á tiếp tục cẩn thận lấy đồ trong túi nhỏ.
Mở ra, toàn bộ là mô hình.
Nhiều năm trôi qua, có bộ đã biến màu. Triệu Á cầm lên, nhẹ nhàng thổi, dùng khăn ướt tỉ mỉ lau.
“Cậu đều giữ lại?”
“Ừ.”
Ánh mắt lơ đãng như đang thấy lại ngày ấy.
Triệu Á bày hết đống mô hình ra, trông thật như trẻ con.
Hình dáng chiếc KK45BW ngày ấy Triệu Á chăm chú lắp trong kí túc xá hiện ra trước mắt, gần như vậy, dường như đưa tay là sờ thấy. Trương Thụy cong khóe môi, bùi ngùi: “Á Á, cậu biết không, kì thực tôi không thích mô hình, tôi sẽ không mua mấy thứ này.”
“Tôi biết…” Triệu Á cúi đầu sờ sờ đống mô hình: “Hiện tại tôi đã biết.” Cậu ngẩng đầu lên, cau mày hỏi: “Tôi nói… chúng ta lúc đó sao lại ngốc như vậy?”
Một cái túi to có thể che được hai người đều đựng mô hình, Trương Thụy giúp cậu lấy bớt: “Tôi giúp cậu.”
Tiếp tục mở cái túi, đầu tiên là sửng sốt, dịu dàng trong mắt biến mất, kia chẳng phải là KK45BW. Trương Thụy liếc nhìn Triệu Á, cầm lấy bộ mô hình hỏi: “Đây là gì?”
Mô hình này cùng với bộ KK45BW vừa nãy giống hệt nhau.
Trương Thụy không nói lời nào.
“Một bộ là cậu tặng, một bộ là của Đồ Nhan.” Triệu Á đem mô hình chia làm hai, ở giữa là một khoảng trống làm hàng rào: “Này.. tất cả đều là của cậu lúc trước, ở Chấp Tín tặng, kia… là Đồ Nhan tặng.”
“Cậu đều giữ lại?”
“Cậu nghĩ tôi có thể vứt bỏ sao?”
Ánh mắt đôi bên giằng co. Triệu Á nỗ lực phân tích ý tứ trong ánh mắt đó, nhưng vô ích.
Tràn ngập kia, đống ngổn ngang ấy là minh chứng cho quá khứ của bản thân, là thứ đáng quý trọng, là khoảng thời gian hoàng kim chẳng thể nào trở lại được nữa.
Không khí đột nhiên ngưng đọng, thế giới dường như chỉ còn lại mô hình, những hoang mang, ngượng ngùng cùng hoảng hốt của ngày hôm qua đều đang du đãng ngoài cửa sổ.
Triệu Á im lặng mãi mới lên tiếng: “Cậu còn không biết, lúc trước bọn tôi gọi cậu là ô tô con.”
“Bọn tôi?” Trương Thụy nhấn mạnh: “Hừ, bọn tôi.” Cậu ta cười, nụ cười lạnh lùng che giấu đau khổ.
“Cậu mất hứng?”
“Không, tôi thật cao hứng.” Trương Thụy đứng lên, dường như muốn thở dài một cái quên mọi chuyện cũ, ngã vào sofa, giọng thì thào: “Dù sao hiện giờ chỉ có tôi và cậu. Tôi và cậu, Trương Thụy và Triệu Á, là chúng ta…” Ánh mắt thường ngày lợi hại giờ mất đi ánh sáng, ngẩn ngơ, chăm chú nhìn đống mô hình dưới sàn nhà.
Triệu Á có chút bất an: “Không phải là muốn ăn gì sao? Tôi đi làm, cậu mua gì vậy, đun nóng lại nhé?” Cậu đứng dậy, tay nắm lấy vạt quần.
Trương Thụy như bị giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên đứng lên. Đứng không vững, lảo đào, dưới chân truyền đến tiếng “rắc” thanh thúy, hình như là vật gì đó bị gãy.
Hai người cúi đầu, đường nhìn đều dừng trên bộ KK45BW bị giẫm phải.
Đuôi máy bay bắt mắt, không chịu nổi trọng lượng cơ thể Trương Thụy đã từ bỏ thế gian, gãy rời.
“Đây là của tôi tặng.”
“Ừ.” Triệu Á gật đầu.
Trương Thụy thở dài: “Vậy cũng tốt.” dừng một chút, cậu thờ ơ: “Tôi đêm nay phải tăng ca.”
“Này…”
“Cơm tối cậu ăn đi. Nhớ đun nóng lại.” Cậu ta đặt cái túi vào tay Triệu Á, bỗng nhiên mỉm cười với Triệu Á: “Không cho tôi một nụ hôn tạm biệt sao?”
Triệu Á đưa người tới, nhưng Trương Thụy lại nghiêng đầu tránh.
Triệu Á ngây ngẩn, con ngươi đen láy trừng nhìn Trương Thụy.
Trương Thụy nhàn nhạt nói: “Tôi đi.”
Cậu lách qua người Triệu Á, cẩn thận không để giẫm phải đống mô hình bày đầy trên đất.
Cánh cửa sau lưng Triệu Á nhẹ nhàng đóng. Trong không khí vắng vẻ là sự sợ hãi, bi ai, còn có Triệu Á kiêu ngạo đứng đó.
Đi đi.
Tinh linh trong không khí tràn ngập đắc ý cười nhạo, ca hát lượn vòng quanh Triệu Á.
Đi đi.
Cả người Triệu Á rét run, cậu tinh tường nhớ rõ mùi vị này. Trái tim như bị nghiền thành bột, lại thêm nước mắt dinh dính chảy ra, hòa vào nhau, tạo thành hình dáng trái tim khác, một lần nữa để nguyên chỗ cũ.
Lấy tay sờ, sẽ tan vỡ mất, những mảnh vụn ấy.
Cậu bất lực muốn tìm một góc để dựa, dùng hai tay ôm chặt bản thân.
Răng rắc! Một tiếng truyền đến, lòng bàn chân như có gì đó! Triệu Á như giẫm phải bom, kinh hoảng cúi đầu.
Chính mình giẫm lên bộ mô hình xe của Trương Thụy, phần nhô lên ở trên đầu mô hình bị gãy, còn in cả dấu bẩn.
Triệu Á ngồi xuống, mô hình không tiếng động nằm đấy, dùng sự im lặng tuyệt đối lên án.
“Xin lỗi.” Triệu Á xin lỗi mô hình. Vừa mở miệng nói, viền mắt đỏ hoe, cậu vội vàng lấy tay dụi mắt, hơi nước ẩm ướt mu bàn tay, dưới ánh sáng đèn trông lại có vẻ lạnh lẽo hơn.
“Có gì mà phải khóc chứ.” Cậu để mô hình lên sofa, trên đó sẽ không dễ dàng giẫm phải. Quay đầu lại nhìn kí túc vắng vẻ: “Không có việc gì.”
Trong ngực cũng cảm giác trống rỗng như kí túc xa, khoảng trống khiến cậu đau, khiến cậu bất an. Triệu Á nỗ lực nghĩ sự việc rốt cuộc là sai ở đâu. Mặc kệ ra sao thì đều là do cậu.
Trương Thụy? Trương Thụy không sai.
Trương Thụy sống phóng khoáng, chân thực. Triệu Á khâm phục cậu.
Cửa lúc này có tiếng vang lên. Triệu Á tự hỏi, là bị ai đẩy ra vậy.
Phía sau có người nhẹ nhàng tới gần Triệu Á. Người đó không lên tiếng, nhưng Triệu Á dường như biết rõ từng hành động của người nọ. Mãi cho đến khi người ấy quỳ xuống, từ phía sau ôm lấy Triệu Á, thu vòng tay, gắt gao ôm cậu vào lòng.
“Ai?” Triệu Á dùng chất giọng hầu như chưa bao giờ nghe thấy hỏi.
“Cậu nghĩ là ai?”
Triệu Á yên tâm, thả lỏng cơ thể, tựa trong lòng người ấy, nhớ lại: “Buổi sáng hôm cùng Đồ Nhan, tôi tỉnh dậy, phát hiện cậu ấy nằm bên cạnh. Tôi quay đầu lại, nói hai chữ.”
“Hai chữ gì?”
Con mắt trong suốt của Triệu Á bỗng nhiên run rẩy, cơ thể cậu trong lòng Trương Thụy như bị công kích, căng lên: “Tôi nói… tôi nói…” Cậu giống như lá vàng bị gió thu thổi cuốn đi. Cắn răng, chăm chăm nhìn lên trần nhà trắng, hai chữ kia lại ùa về trong đầu, mãi không chịu biến mất.
Nước mắt rơi.
Trương Thụy an ủi vỗ vỗ lưng, nhẹ hôn lên cổ cậu, ôm lại càng chặt hơn.
Triệu Á từ bỏ, nỗ lực ổn định lại tâm tình, nhắm mắt. Một lúc sau, cậu thấp giọng nói: “Tôi thường nghĩ, con người không chung huyết thống, như thế nào có thể yêu nhau. Cũng không nhận ra rằng, yêu và được yêu, tim hòa vào với tim, điều này là có thể. Có thể nào giống tình yêu kinh thiên động địa như vua chúa xưa, như vua Đường Minh đêm mộng Dương quý phi, rồi thì Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hóa bươm bướm, thật có dũng khí, tình yêu thật sâu đậm. Rồi hiện tại, sao tìm mãi mà không được nổi một người?”
Trương Thụy thở dài: “Á Á ngốc, cậu cho rằng những chuyện này tồn tại thật ư?”
Á Á mơ màng, nhìn vào khoảng không trước mắt.
Ngoài cửa trời tối đen, ánh đèn ne-on sáng che khuất ánh trăng, một phần kí ức cùng mộng tưởng của cậu lang thang ngoài cửa sổ. Mộng ước có cánh nhàn nhã bay, bỗng nhiên như bị hóa thạch, ở giữa không trung rơi xuống, tan thành từng mảnh nhỏ.
Triệu Á lớn tiếng khóc.
“Đừng khóc, Á Á.” Trương Thụy quay người cậu lại, lau nước mắt, ôm lấy cậu.
Triệu Á không dừng khóc được, cậu không cách nào dừng được.
Cậu từng cho rằng mình chỉ có một mình.
Từng cho rằng tình yêu chỉ là tình yêu.
Cậu cũng từng nghĩ trời đất thay đổi vô thường, nhưng ít ra còn có gì đó gọi là vĩnh cửu.
Cậu từng nghĩ đến một người, nhưng giờ lại ngã vào trong lòng một người khác mà khóc.
Triệu Á căm hận bản thân, cậu bắt đầu rõ ràng Trương Thụy cũng hận cậu khắc cốt ghi tâm. Trương Thụy hận cậu, cũng không nói ra miệng, cậu ta là thật lòng hận, cũng như thật lòng yêu cậu.
Triệu Á khóc: “Tôi tàn nhẫn, vô tình, phụ bạc, nhu nhược.”
Trương Thụy nhẹ xoa lưng cậu: “Cậu chỉ tham lam chút thôi.”
“Đúng, tôi tham lam.”
Tiếng nức nở lại tiếp tục vang lên, Trương Thụy ôm chặt, lẳng lặng xoa lưng cho cậu.
Tấm lưng gầy trơ cả xương, khuôn mặt bất lực tái nhợt.
Cứ ôm như thế đến đêm, mãi khi Triệu Á không khóc nữa. Hai người động đậy, chầm chậm thu dọn đống mô hình.
Từng bộ từng bộ để vào cái túi cũ, đợi đến lần thứ hai đóng lại.
“Tôi vẫn cho rằng mình rất yêu Đồ Nhan.”
“Hiện tại thế nào?”
“Khoảng thời gian kia, tôi rõ thế nào là yêu sao?”
“Hiện tại thế nào? Hiện tại sẽ biết rồi chứ?”
Triệu Á tức giận ngẩng đầu, vỗ nhẹ lên khuôn mặt Trương Thụy. Trương Thụy di chuyển, cắn lên môi cậu.
“Ừm…”
“Không nên suy nghĩ nữa.”
Thở dốc, ngực phập phồng, con trai với con trai kịch liệt một hồi, tình cảm triền miên mãnh liệt.
Cái túi to trên mặt đất không được chú ý.
“Gì cũng đừng nghĩ đến.”
Chỉ cần đôi môi đỏ mọng này còn, nụ hôn nồng nhiệt này còn, cảm giác chạm vào da thịt nóng bỏng này còn.
Đừng bận tâm.
Không cần phải lo lắng tìm kiếm mục tiêu, có lẽ trái tim, là điều trước giờ chúng tôi không hề có.
Càng tìm kiếm lại càng mông lung, càng chắc chắn thì càng bất an.
“Á Á, cậu vĩnh viễn sẽ không thật lòng yêu tôi.”
“Hử?”
“Tôi biết.”
Ái ngữ bên tai bồi hồi.
Cơ thể dính sát vào nhau, nhưng vẫn thấy thật xa lạ.
Chúng tôi cũng chỉ là những con người bình thường. Cái gì dài đằng đẵng, cái gì mà sông cạn đá mòn, không tới lượt chúng tôi.
“Nhưng chúng ta cùng một chỗ.” Gương mặt Triệu Á dịu dàng: “Tôi và cậu, Triệu Á và Trương Thụy, là chúng ta.”
Trung tâm thể dục ngày trước, cỏ không ấm, nhưng lại có rất nhiều người nằm trên đó thoải mái ngắm sao, cười, hát, giẫm lên.
Quên đi Đồ Nhan, không có tiếng khóc của Hào Hùng.
Cô đơn cùng vắng lặng, đó mới là kẻ thù lớn nhất.
“Tôi rất cô đơn.”
“Tôi cũng vậy.”
Ôm, hôn nồng nhiệt, triền miên, có thể khiến chúng ta chống lại được sự cô đơn vắng lặng, giờ phút khó khăn.
Chỉ cần có người bên cạnh, mặc kệ là ai.
Là cậu?
Là cậu?
Sáng sớm hôm đó, hai chữ, cũng hiểu rõ nội tâm mình.
Công việc bận rộn, cậu khó chịu công việc lại càng bề bộn, càng chậm, dù sao người thúc giục cũng không hung dữ.
Triệu Á ở công ty thường tìm được khoảng thời gian trống để nhâm nhi tách cafe, hương vị thơm ngon tỏa xung quanh.
“Màu xanh có lẽ sẽ hợp hơn.”
“Khách hàng là mấy bà mẹ thì thường có xu hướng thích màu hồng.” Triệu Á đem giấy tờ để trên bàn: “Vật dụng trong gia đình bằng gỗ lim, dường như là truyền thống của họ.”
“Như vậy, cũng không phải theo phong cách phương Tây, chả có thẩm mĩ gì cả.”
“Thẩm mĩ là dựa vào sáng tạo của chúng ta.”
Trương Thụy dựa vào bàn làm việc, ngón tay di di trên mặt bàn gỗ: “Thẩm mĩ cũng dựa trên mĩ quan khoa học.”
Triệu Á cười rộ lên: “Kế hoạch tôi đã viết rồi, vừa đóng dấu, cậu nhìn xem.”
Nhận lấy tờ giấy được đưa đến, nhìn lướt qua bản vẽ, nụ cười câu dẫn bên môi hiện ra, nhẹ tay kéo, ôm lấy gương mặt người kia.
“Trương Thụy?”
“Tôi muốn ôm cậu.”
Hai tay Triệu Á ngăn lại: “Nhìn kế hoạch trước.”
“Xem rồi, tốt.” Trương Thụy nói: “Cậu ngày hôm qua tăng ca xong ngủ quên, trong tay còn cầm bản sơ thảo. Đừng quên là ai ôm cậu lên xe.”
“Đồ lừa đảo cậu, ư…”
“Tôi là kẻ lừa đảo.”
Lừa và bị lừa, chỉ cần là cam tâm tình nguyện.
Cậu yêu Triệu Á, người này vừa rời khỏi cậu thì bóng lưng liền cô đơn, một người đơn độc bước đi bỗng nhiên quay đầu lại dường như đang tìm kiếm vật nhỏ của mình.
Á Á, tên này thật dễ nghe, nhiều năm như vậy, gọi cứ như nhai trầu trong miệng, dư vị vô tận.
Cậu ở trong gió si ngốc yêu Á Á, nghe tiếng mưa rơi. Á Á thường đưa tay sờ thân cây già nua ven đường, cúi đầu trầm tư. Não Á Á nhỏ bé nhưng lại thật chứa thật nhiều ưu phiền. Trương Thụy cảm thấy những phiền não ấy rất thú vị, Á Á giống như nhà thơ đa sầu đa cảm, giống như thủy tinh trong suốt.
“Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Triệu Á ngửa đầu hỏi: “Có phương pháp nào vĩnh cửu sao?”
“Sẽ có.”
“Thôi đi.”
Trương Thụy bị kích động, muốn hôn đôi môi hồng nhạt kia: “Chỉ cần không xa rời nhau.”
“Nếu như chúng ta là một nam một nữ, có giấy đăng kí kết hôn. Chí ít còn có chút bảo đảm.”
“A, cậu đánh mất cái gọi là cảm giác an toàn rồi.” Trương Thụy ung dung: “Một tờ giấy cũng có thể khiến cậu thấy an toàn.”
“Một tờ giấy so với không có, vẫn có sức mạnh hơn.”
Cằn nhằn, củi gạo dầu lửa. Hôn nhân với công việc, tình yêu với bánh mì, không có đời sau, điều đó bọn họ đều rõ ràng.
“Tôi thật muốn có một thứ để bảo đảm, đem giấu bên người, cậu đã bị tôi bắt gọn.”
Trương Thụy chớp mắt: “Cuối cùng không thể trao nhẫn cho cậu rồi.”
“Vì sao không thể?”
“Cậu không phải phụ nữ.”
Triệu Á gật đầu: “Đúng vậy, không phải phụ nữ.” Vai, chân, thắt lưng, mắt, tất cả đều là của đàn ông. Dường như cảm thấy cậu chịu đựng áp lực hiện thực so với dự tính đã đủ, Trương Thụy ôm lấy cậu.
Thời gian trôi qua, Triệu Á tốt nghiệp đã được hai năm.
Sau một hồi triền miên, gương mặt hồng nhuận. Nửa đêm, nằm trên giường thương lượng, cách vài giây có người lại hối lộ một nụ hôn, cuối cùng cậu đáp ứng chuyển đến nhà Trương Thụy.
Triệu Á bảo: “Dọn nhà không đơn giản, cần phải xin nghỉ.”
“Nơi này của cậu có cái gì? Đồ dùng gia đình không có, bỏ hết đi, chỉ cần mang theo mấy bộ đồ là được.”
Triệu Á nằm nghiêng, khóe môi nhếch lên: “Hay là chỉ cần mang người đi thôi?”
Trương Thụy vẻ mặt khiêu khích, bắt chước giọng Bắc Kinh gật đầu: “Diệu kế, diệu kế.” lộ ra nụ cười quỷ dị, ôm lấy thắt lưng Triệu Á, để cậu dính sát vào người mình, trầm giọng nói: “Chúng ta làm lần nữa nhé.”
“Tôi muốn ngủ.” Triệu Á nhắm mắt.
“Tốt thôi. Cậu ngủ, tôi chủ động là được.” Trương Thụy trộm cười.
“Kháng nghị.”
“Kháng nghị vô hiệu.”
“Này! Tôi… ư… ư… ừm…” Lửa nóng bắt đầu bao trùm, Triệu Á vội vàng thở dốc: “Ít động đi, lại ra mồ hôi giờ. Ngủ!”
“Ngoan, tẹo tôi giúp cậu tắm, chà lưng.”
Đêm xuân, khí nóng tỏa ra.
Chăn rơi xuống giường, chừa ra được một khoảng không. Tiếng gọi thấp cùng tiếng rên rỉ hợp tấu, trang trí trên đó là một chút mồ hôi.
Chúng ta, tôi và cậu, Trương Thụy và Triệu Á. Hòa vào nhau.
Nhưng vẫn thiếu. Phải gần thêm nữa, cho đến khi trong tôi có cậu, trong cậu có tôi.
“Ngày mai muốn ăn gì?”
“Tay nghề của cậu, tôi xem như miễn.”
“Gần đây có tiến bộ…”
Tiếng thở dốc cũng ngọt ngào, đắm mình trong hương vị tiếng cười. Mỗi một mảnh xương đều được bao bọc bởi làn da mềm mại, nhấp nhô lên xuống thật tuyệt đẹp.
Bỗng nhiên nhận một lực lớn, khiến trước mắt trắng xóa.
“A!”
Triệu Á hét lên, ngửa cổ ra sau, thân thể như cứng lại. Nhìn đỉnh giường vài giây, sau chậm thả lỏng, thở mạnh.
“Tôi sớm muộn gì cũng chết trên tay cậu.” Triệu Á oán giận.
Trương Thụy cúi đầu, cắn cái thân thể cậu vừa yêu vừa hận: “Cậu không chết trên tay tôi thì chết trên tay ai hử?”
Triệu Á thấy buồn cười, cong môi, tay vỗ lên cái trán ướt sũng của Trương Thụy: “Có lí.”
Trương Thụy xoay người, nằm song song với Triệu Á.
“Á Á, chuyện còn nhỏ của chúng ta, ấn tượng với cậu nhất là gì?”
“Chuyện cậu trêu chọc tôi đều nhớ kĩ.”
“Hắc, vẫn mang hận sao?”
“Trước đó tôi bị cậu chỉnh cho thảm lắm.”
“Nào có? Tôi lúc nào cũng che chở cho cậu.”
“Gạt tôi đến dự sinh nhật của cậu, mẹ tôi còn bắt mang siro bổ dưỡng đi tặng cậu. Kết quả bị cậu ép uống.”
“Đó không phải vì tốt cho cậu sao.”
Triệu Á đấm nhẹ một cái vào bụng dưới Trương Thụy: “Đấm này cũng là tốt cho cậu, cho cậu hiểu được đạo lí làm người.”
“Hu…” Trương Thụy khoa trương ôm bụng: “Ruột đều đứt cả rồi.”
“Ha, đáng đời.”
“Ha ha, tôi muốn trả thù.” Trương Thụy đột nhiên ngồi dậy, cúi người đè Triệu Á.
Triệu Á liếc mắt: “Có muốn tôi kêu to cứu mạng để phối hợp không?”
“Đừng mạnh miệng, đợi ít nữa thế nào cầu xin tha thứ.”
Cười cười.
Xa xa ánh đèn ne-on lóe sáng, nơi nào thiếu tiếng cười?
Tiếng động ồn ào, nhưng đời người khổ đau ngắn ngủi chỉ như chén rượu giải sầu.
Đêm khuya, trong phòng tối đen, còn lại tiếng hô hấp bình thường, hai người như sợ lạnh, ôm lấy nhau.
“Biết tôi sợ nhất là gì không?” Trương Thụy hỏi.
Trong bóng tối, Triệu Á tròn mắt: “Trương Thụy, không nên để lộ nhược điểm của mình cho người khác.”
Trương Thụy thấp giọng: “Á Á, tôi sẽ mãi mãi bên cậu.”
“Thế nào tự dưng nhớ cho tôi một lời hẹn ước vậy?”
“Có hứa hẹn so với không hứa hẹn tốt hơn mà.”
Trầm mặc.
“Chúng ta đều không thể có con cháu.” Triệu Á thở dài: “Cậu như vậy, có ai biết?”
“Cậu đừng bận tâm.” Trương Thụy nói: “Binh lai tương đáng*, có thể làm gì được tôi nào.”
*Nguyên là “Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm”. Ý nghĩa là phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà ra biện pháp thích hợp. Thành ngữ này có từ đời Nguyên. Tuy nhiên văn Huỳnh Dị vẫn thường dùng điển tích, câu thơ hay thành ngữ của đời sau dùng cho đời trước.
Triệu Á không nói gì, trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, quay trở lại vườn trường Chấp Tín quen thuộc.
Ngoài cửa cổng Chấp Tín, có đại thụ tán cây um tùm xanh biếc. Ngồi đối diện với Nhược Lâm, trên bàn đều là những món Triệu Á thích.
Đồ Nhan phải đi, Đồ Nhan phải đi du học.
Triệu Á nhớ rõ, bởi vì cậu hôn bức ảnh chụp Đồ Nhan. Ảnh chụp Đồ Nhan thật đẹp, trông như một thiên thần vậy.
Kìm lòng không được, thực sự là kìm lòng không được.
Một đám mây trắng trôi dạt qua tim, thật nhiều thật nhiều biến thành cây bông, che lấp mất.
Khó thở quá.
“Á Á, làm sao vậy?” Trương Thụy xoay người, một tay chống đầu.
“Không…”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
27 chương
14 chương