Hơn bảy giờ sáng, bà Ninh Hinh gọi điện thoại cho Tân Thần, bảo rằng Lục Chấn lập tức lái xe đưa bà và Thuấn Thuấn ra ngoại thành để đón cô ngay sau khi biết tin cô sắp về đến nơi. Thuấn Thuấn nhảy tót xuống xe ngay khi thấy cô, cậu nhóc bước dài bước ngắn chạy bổ nhào vào lòng Tân Thần, gọi một tiếng “Chị!” rõ to. Tân Thần bế cậu bé lên rồi hôn khắp mặt nó. Ninh Hinh được Lục Chấn dìu tới chỗ cô, đôi mắt đỏ hồng vì khóc nhìn cô chăm chú, Tân Thần cất giọng gọi “Mẹ” khiến bà khóc òa lên thành tiếng. Lục Chấn ôm lấy vợ yêu, thấp giọng vỗ về: “Con đã về rồi, sao em lại khóc thế này?” Ngôn Tuấn từ trên xe bước xuống, vừa thấy anh, mắt Thuấn Thuấn sáng lên, vui vẻ gọi: “Anh khoai tây chiên!”. Ngôn Tuấn cười, anh định đưa tay ra bế cậu bé nhưng thằng nhóc không chịu, nhất mực ôm ghì lấy cổ Tân Thần, hỏi: “Anh trai em đâu? Em muốn anh trai cơ!” Lục Chấn vội dỗ cậu bé: “Thuấn Thuấn, anh trai đi công tác rồi, hai ngày nữa mới về.” Thuấn Thuấn chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng, gào lên: “Bố lừa con! Anh trai đi tìm chị mà, còn mang theo nhiều đồ ăn nữa! Lúc chú Kinh gọi điện con đã nghe lén đấy!” Tân Thần hốt hoảng, vội nhìn Lục Chấn và Ninh Hinh. Sắc mặt Lục Chấn nhàn nhạt không nhìn ra chút biểu cảm, còn bà Ninh Hinh nhìn cô với ánh mắt đầy bất đắc dĩ. Ngôn Tuấn vốn luôn yên lặng, đến lúc này mới mở miệng: “Anh gọi về Vũ Dương hỏi tình hình.” Tân Thần biết anh và Thẩm Viễn quen biết nên không nói gì. Đúng lúc ấy, Lục Chấn cất tiếng: “Bá Nghiêu tối qua đã biết Thần Thần về rồi, nó chỉ tiện đường mang đồ cứu tế đến Vũ Dương rồi đến công ty ở đó theo dõi tình hình thôi. Không dám làm phiền Phó chủ tịch Thẩm.” Ngôn Tuấn vẫn thản nhiên như không nghe thấy lời nói đầy khách sáo của ông, anh lễ phép gật đầu: “Dạ.” “Lần này nhờ tiên sinh giúp đỡ nên Tân Thần nhà chúng tôi mới có thể về nhà an toàn.” Trong mắt Lục Chấn không có một chút ý cười, “Thật sự cảm ơn tiên sinh.” Ngôn Tuấn “Vâng” một tiếng rồi nhìn về phía bà Ninh Hinh, anh cười chân thành: “Thưa cô, cháu nghe nói trong người cô không được khỏe? Suốt dọc đường Thần Thần đứng ngồi không yên vì lo cho cô đấy ạ.” Ninh Hinh “À” một tiếng, nghe xong lập tức đỏ mặt, hai mắt Thuấn Thuấn thì sáng lên, cu cậu đắc ý nói: “Em biết đấy em biết đấy! Trong bụng mẹ có em bé, Thuấn Thuấn muốn có em gái cơ!” Thằng bé xoay đi xoay lại trong lòng Tân Thần khiến cô phải vỗ vỗ mấy phát vào mông thằng bé, sau đó nhìn hai vợ chồng nhà họ Lục nói: “Về thôi. Thuấn Thuấn muốn ngồi cùng xe với bố mẹ hay ngồi với chị nào?” Thuấn Thuấn ôm ghì lấy cô: “Thuấn Thuấn muốn chị!” Ngôn Tuấn đón lấy cậu nhóc rồi cho Thuấn Thuấn ngồi lên bả vai mình, cậu bé vui sướng cười khanh khách, Tân Thần không nhìn mẹ và dượng lấy một lần, cô lặng lẽ đi theo hai người một lớn một nhỏ kia vào trong xe. *** Về nhà được một ngày, Tân Thần nói muốn đến tòa soạn để nộp bài viết, Lục Chấn lại bảo cô cứ nghỉ thêm hai ngày nữa: “Mẹ con mấy ngày nay lo lắng không yên, cứ ở nhà thêm mấy ngày để trấn an mẹ đã, còn việc nộp bài ở tòa soạn từ từ cũng được.” Bà Ninh Hinh mới mang thai được ba tháng, lần trước biết tin Tân Thần mắc kẹt ở huyện Vũ Dương mà lo lắng đến mức không ngủ được, Lục Chấn lúc này chỉ mong cho vợ được yên tâm vui vẻ. Tân Thần lại tỏ ra vô cùng khó chịu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng ra khỏi nhà. Khi gặp Ngôn Tuấn, cô xả hết bực tức trong lòng với anh: “… Bọn họ làm gì không làm, sao lại dựng một cái lồng sắt để nhốt em lại thế? Mẹ em vẫn sống vui vẻ, ăn uống như bình thường, ngày nào cũng nằm bên cửa sổ phơi nắng, cần gì em phải ở nhà cùng như lời ông ta nói!” Ngôn Tuấn mua hai chai trà xanh từ máy bán đồ uống tự động, mở sẵn một chai rồi đưa cho cô, không nhịn được cười: “Bọn họ? Anh trai em cũng đối xử với em như vậy à?” Tân Thần nhận chai nước, hừ một tiếng, “Chỉ có hơn, không có kém. Một câu nói của anh ta có thể khiến tổng biên tập chuyển em sang mục báo cáo lại giá hạch giá đào ngoài chợ, cứ thế mà chuyển thôi, không nói trước một câu! Ngôn Tuấn tựa vào cạnh cửa sổ, ánh mắt của anh khiến người ta khó đoán được tâm trạng anh lúc này. Anh mở nắp chai trà xanh, thong thả uống một ngụm rồi nói: “Công việc chưa ổn định đã đổi sang chỗ khác, anh ta muốn lấy lòng, nhưng xem ra đã quá vội vàng rồi, chẳng trách mấy năm vẫn chưa có kết quả.” Nghe anh nói vậy, Tân Thần nhớ Lục Bá Nghiêu từng bảo với mình anh chuyển từ bộ ngoại giao sang bộ phận tình báo quân sự một cách dễ dàng, trong lòng cô thầm run lên, hưng phấn hỏi anh: “Ngôn Tuấn, anh thích làm gì nhất?” Ngôn Tuấn nhìn cô, “Chưa nghĩ tới chuyện đó.” Anh nhẹ nhàng nói, “Anh từng làm rất nhiều thứ, đơn giản lẫn phức tạp, thú vị hay tẻ nhạt đều có, chỉ có thời gian làm việc ít hay nhiều mà thôi, cứ thế dần dần sẽ tìm được công việc mà mình thích.” Thấy cô nhìn mình với đôi mắt sáng long lanh đầy ngưỡng mộ, tâm trạng Ngôn Tuấn trở nên vui vẻ, anh cười: “Chà! Đúng là cô bé ngoan, biết quan tâm đến ông xã như vậy, đúng là ông Trời không bất công với ai bao giờ.” Tân Thần trợn mắt, “Nói ai đấy?” “Nói em,” Ngôn Tuấn ôm lấy, cười tít mắt, “Anh chưa có việc làm nhưng tìm được tình yêu rồi, chỉ còn một thứ để tìm nữa thôi.” “Ngôn Tuấn, anh đúng là đồ giỏi đổi trắng thay đen, cái cứ dẻo quẹo thế mà không biết ngượng à!” “À, thế kiểm tra miệng hộ anh nhé?” Anh cười gian, ôm chầm lấy cô rồi cúi đầu hôn người con gái trong lòng. Tại sảnh tòa thị chính rộng lớn thoáng đãng, những chiếc cửa sổ sạch sẽ với thiết kế đơn giản đón ánh sáng Mặt Trời khiến cả sảnh sáng bừng. Ở một góc ghế băng sát cửa sổ trong sảnh, có một chàng trai dáng người cao lớn đang ôm trọn lấy một cô gái nhỏ xinh trong lòng, người ngoài chỉ thể thấy hai cánh tay trắng ngần yêu kiều của cô gái đang vòng trên cổ chàng trai. Trong một góc sảnh khác, Lâm Trạch Sinh đứng sau cánh cửa phòng họp lớn nhìn hai người đang nồng tình ý mật ngoài hành lang, khuôn mặt luôn ôn hòa, bình thản của anh ta bỗng trở nên thâm trầm khó đoán. *** Lục Bá Nghiêu trở về vào buổi đêm của ba ngày sau. Sáng sớm tinh mơ, Tân Thần mới mở mắt ra đã thấy anh ta đứng bên cạnh giường nhìn cô chằm chằm, trên tấm thảm dưới chân anh ta là chiếc áo vest bị vò nhăn nhúm một cách đáng thương. Ba ngày qua cô liên tục gọi điện cho anh nhưng anh không nghe lấy một lần. Tân Thần rửa mặt thay quần áo rồi mới xuống nhà, Lục Bá Nghiêu bấy giờ đã ngồi trong phòng ăn, trước mặt là bữa sáng thịnh soạn nhưng anh ta chỉ nhâm nhi một tách cà phê đen. Cô lúng túng không biết nên nói gì cho phải, vừa lúc ấy bà Ninh Hinh hỏi cô muốn uống sữa bò hay sữa đậu nành cho bữa sáng. Không kịp để cô trả lời, Lục Bá Nghiêu đã đặt tách cà phê xuống mặt bàn, đứng dậy đi ra ngoài. Tân Thần cụp mắt uống một ngụm sữa đậu nành, một dòng sữa ấm trôi từ thực quản xuống dạ dày, những tưởng nó sẽ khiến cô dễ chịu hơn nhưng lòng cô vẫn nóng như lửa đốt. “Bá Nghiêu,” Lục Chấn gọi con trai cả, “Tối nay có buổi từ thiện cho vùng gặp thiên tai, con đưa Thần Thần đi cùng đi. Bố và dì muốn ở nhà nghỉ ngơi yên tĩnh.” “Con đi cùng bạn gái rồi.” Lục Bá Nghiêu không dừng bước. “Đứng lại.” Lục Chấn gọi anh lại, bình thản dặn anh: “Tiện đường thì đưa em gái đến tòa soạn.” Lục Bá Nghiêu xoay người lại, ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn Tân Thần đang cúi đầu gặm bánh sandwich rồi cười lạnh, “Con hướng đông, nó hướng tây, tiện cái gì mà tiện? Mà từ lúc nào nó là em gái con? Nó họ Lục à? Đứa bé đang ở trong bụng dì mới là em gái của con.” Người bà Ninh Hinh khẽ run lên, Lục Chấn vội vàng giang tay đỡ lấy vợ, ánh mắt sắc bén lẫn cảnh báo nhìn vào mặt con trai cả của mình, Lục Bá Nghiêu cũng không kém cạnh, ánh mắt anh nhìn bố cũng trở nên lạnh lùng hơn mấy phần. Tân Thần từ đầu đến cuối vẫn im lặng ăn sáng, thấy tình hình như vậy thì đứng lên, nói một câu “Con đi làm” rồi rời khỏi bàn ăn. Khi đi qua Lục Bá Nghiêu, cô dừng lại nhìn anh một chút, nói: “Tôi và anh đều là con ghẻ cả, chỉ khác là mẹ tôi không mặt nặng mày nhẹ với anh mà thôi. Nếu có thể thì cho tôi ra khỏi cái nhà này đi, đừng bắt ép tôi phải ở lại cái nơi này bằng cách ngọt nhạt chèn ép tôi nữa! Anh coi tôi là cái gì, là loại gái đứng đường mà còn muốn đũa mốc đòi chòi mâm son sao?” “Thần Thần! Nhà này là chỗ cho con muốn nói nhăng nói cuội gì thì nói à!” Bà Ninh Hinh tức giận đến mức trợn trừng mắt, “Xin lỗi Bá Nghiêu ngay!” Tân Thần đang bức xúc trong lòng, nghe mẹ nói vậy càng phẫn hơn, cô nhìn lại mẹ mình với ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Xin lỗi, con không được dạy dỗ tử tế, có cha sinh mẹ đẻ nhưng không có người dạy nên mới thành thế này.” Bà Ninh Hinh nghe con gái nói vậy thì nước mắt tràn mi, bà nhìn con gái với ánh mắt không thể tin nổi, sau đó che mặt xoay đi hướng khác. Lục Chấn sắc mặt cũng xanh mét, gọi người giúp việc đỡ vợ sang phòng khác nghỉ ngơi. Lục Bá Nghiêu nhíu mày, không nói không rằng kéo Tân Thần ra khỏi nhà. Lòng Tân Thần lúc này chẳng khác gì chảo dầu sôi sùng sục. Cô nhìn về phía mẹ đang được hai người giúp việc cẩn thận đỡ đần, kí ức hạnh phúc hồi bé chợt ùa về. Hồi đó khi bố cô còn sống, sau mỗi bữa tối ba người nhà cô lại tản bộ ven nhánh sông gần nhà, gió đêm thoang thoảng mát rượi nghịch ngợm mái tóc của cô, bố một tay dắt mẹ, một tay dắt cô chậm rãi bước đi… Cảm giác được dòng nóng hổi đang dâng lên trong khóe mắt, cô cắn chặt răng, nói gần như hét: “Bà về sau còn mặt mũi nào mà đi gặp bố tôi hả?!” Lục Chấn đi tới đối diện hai người, thần sắc ông lạnh lùng nghiêm nghị, ông giơ tay tạt thật mạnh về phía Lục Bá Nghiêu một phát. Lúc Lục Chấn giơ tay lên, Tân Thần được Lục Bá Nghiêu ôm chặt vào lồng ngực, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng “chát” vang lên rõ ràng. Người đang ôm chặt cô hơi lảo đảo một chút rồi lập tức trụ vững lại cơ thể, vòng tay ôm cô càng siết chặt hơn. Cô không nhìn được mặt của hai người đàn ông mà chỉ nghe được giọng nói lạnh hơn băng của Lục Chấn vang lên: “Lục Bá Nghiêu, bố đã hết kiên nhẫn rồi.” Lục Bá Nghiêu không nói không rằng, Tân Thần cố giãy dụa thoát ra nhưng bị anh ta gắt gao đè lại, nhốt chặt cô trong lòng mình. Tân Thần mở miệng la hét gào thét nhưng vẫn vô tác dụng, Lục Bá Nghiêu vác hẳn cô lên rồi đi ra ngoài. Bà Ninh Hinh lúc này nước mắt đẫm mặt, chỉ kịp đuổi theo hai bước đã bị Lục Chấn chặn lại: “Kệ chúng nó.” Sau đó ông bảo người giúp việc gọi bác sĩ gia đình tới rồi ôm vợ lên phòng ngủ, “Đến lúc để con bé biết chuyện rồi, sớm muộn gì con bé cũng phải biết.” *** Lục Bá Nghiêu khiêng thẳng Tân Thần ra gara rồi ném cô vào trong xe, gáy cô bị đập vào ghế xe khiến cô đau đến mức nổ đom đóm mắt. Tân Thần nhớ lại lần trước khi mình cùng Ngôn Tuấn từ huyện Vũ Dương trở về, anh cũng tức giận ném cô vào xe, nhưng khi ấy anh chỉ giả vờ ném cô vào xe thôi chứ không dồn toàn lực như Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi giẫm mạnh chân ga, phóng xe ra khỏi gara với tốc độ chóng mặt, mãi sau khi đi khỏi biệt thự một quãng xa, anh mới bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Liếc nhìn người bên cạnh đang sợ hãi đến mức cuộn tròn người lại, anh buồn bực rút một điếu thuốc ra hút, giảm tốc độ rồi dừng lại bên vệ đường, sau đó quay mặt ra ngoài cửa sổ trầm ngâm hút thuốc. Sau khi anh dừng xe, Tân Thần lần tìm điện thoại trong túi áo khoác rồi run rẩy bấm một dãy số quen thuộc. Người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì, nước mắt cô đã không kìm được mà chảy dài: “… Đến đón em.” Không biết Ngôn Tuấn ở đầu dây bên kia nói gì với cô khiến cô dần bình tĩnh lại, Tân Thần lau khô nước mắt rồi “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Em chờ anh, anh đến nhanh nhé.” Cô cúp máy, Lục Bá Nghiêu cười lạnh, “Chẳng trách, có chỗ dựa như vậy nên mới không biết sợ trời đất, xem ra đã tìm được một chỗ khác tốt hơn rồi.” Tân Thần hận không thể xông lên tát người đàn ông trước mắt một phát. Cô xoay người định ra khỏi xe nhưng Lục Bá Nghiêu đã chồm tới kéo cô lại, nửa thân trên của anh ta gần như dính sát vào cô, sắc mặt cũng sầm lại. Tân Thần cũng không nhúc nhích, nhìn lại anh ta, trong mắt cô dần dâng lên một tầng hơi nước. Đôi mắt phượng hẹp dài của Lục Bá Nghiêu nặng trĩu tâm sự, anh ta nhìn cô chằm chằm rồi mở miệng nói: “Người cũng đã đi rồi, sao cô cứ níu kéo quá khứ để hành hạ người thân xung quanh? Tân Thần, cô mới là người không có mặt mũi nào để đi gặp bố mình. Cô không làm tròn nghĩa vụ của một người con, thay bố mình chăm sóc tốt cho dì Ninh Hinh, đến cả bản thân cô cũng không tự lo được.” “Bà ấy bây giờ ăn sung mặc sướng, so với trước kia còn tốt gấp trăm lần! Bố anh chăm sóc mẹ tôi cũng giỏi thật đấy, một bó tuổi rồi mà vẫn có thể cố sinh thêm một đôi trai gái song toàn!” Tân Thần cắn môi đến nỗi bắt đầu cảm nhận được vị tanh ngọt trong khoang miệng, “Còn tôi thì, Lục Bá Nghiêu anh chẳng phải quan tâm chăm sóc tôi tận tình chu đáo đấy thôi? Mấy năm nay tôi sống trong nhung lụa, có vô vàn hạnh phúc, chẳng lo nghĩ gì còn gì!” Cô cứ như lên cơn điên vậy, từng lời từng chữ toát ra từ miệng cô sắc như dao đâm thẳng vào Lục Bá Nghiêu khiến anh ta khó có thể che giấu sự đau xót trong ánh mắt mình. Tân Thần thấy vậy thì cơn tức cũng dịu xuống một chút, song cô vẫn trừng mắt nhìn anh. Cũng không biết hai người giằng co như vậy bao lâu, nhưng Ngôn Tuấn tới rất nhanh. Tân Thần đẩy Lục Bá Nghiêu ra, hoảng loạn nhảy xuống xe rồi bổ nhào vào lòng anh. Ngôn Tuấn ôm lấy cô, vừa vỗ về vừa nói nhỏ vào tai cô gì đó, cô chỉ có thể đáp lại một hai câu rồi càng khóc tợn, hai bả vai nhỏ nhắn run lên. Lục Bá Nghiêu ngồi trong xe nhìn theo cô qua kính chiếu hậu, trong đầu hiện lên cảnh tượng sáng sớm nay khi ánh trăng vẫn còn. Anh ngày đêm lái xe gấp gáp trở về để nhìn cô, còn người con gái ấy đang chìm vào giấc ngủ giữa ánh trăng khuya khoắt, một bên cổ áo ngủ bằng lụa màu trắng trượt khỏi bả vai cô. Trên bờ vai trắng nõn ấy có một dấu hôn đỏ chót như mai đỏ trong tuyết còn chưa kịp mờ. Anh đứng im lìm bên mép giường cô, mắt nhìn không chớp vào dấu hôn đó. Hình ảnh đóa mai ấy khắc dần vào trái tim anh, sâu đến nỗi mọi thứ trước mắt anh dần biến thành đỏ như máu.