Phải lấy người như anh
Chương 2 : chương 02
Nhà hàng Rochelle hôm nay đông đặc biệt. Ô tô sang trọng đỗ san sát. Bãi để xe máy cũng đầy rẫy những chiếc xe ga đời mới. Vân cua một vòng điệu nghệ trên chiếc Vespa màu “tro của hoa hồng” và dựng chân chống ngay trước mũi một đám Spacy, @ hợm hĩnh. Dù chỉ trị giá 6 triệu đồng kể cả công tái tạo sắc đẹp và hàn khung inox, “tình yêu mini” của nàng trông có phong cách và sang trọng hơn hẳn những chiếc scooter trị giá mấy ngàn đô dán đề can chống xước kia!
Hất mái tóc và chỉnh lại chiếc nơ trang trí bên hông bộ váy màu hồng nâu gợi cảm, nàng rút một chiếc phong bì trong túi xách và bước những bước kiêu hãnh về phía cửa, tà váy quấn quýt vờn lấy cặp chân dài, đôi sandal cao gót khiến những bắp thịt săn chắc như được tôn lên. Vân mỉm cười. Nàng không có gương mặt thật sự nổi bật, nhưng thân hình của nàng thì hẳn ối kẻ phải ghen tị.
Nhanh nhẹn leo qua mấy bậc cấp, tiến đến trước mặt cô dâu chú rể, nàng ngắm nhìn bộ váy suông màu trắng trang trí bằng những đoá hồng cuộn từ lụa và dải khăn tơ hờ hững trên vai cô dâu, vờ dằn dỗi:
- Ai cũng tự lo váy cưới như mày thì tao chết đói… Nhưng mà thôi, xí xoá ày... Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!
Đan cười dịu dàng nắm tay Vân lắc lắc rồi khẽ nghiêng mặt đưa tay giới thiệu nàng với chồng. Anh chàng nở nụ cười thân thiện, lên tiếng cảm ơn bạn vợ và nhã nhặn mời nàng tự nhiên nhập tiệc. Vân cũng lịch sự rút lui để nhường chỗ cho những đợt khách tiếp theo, nàng bỏ phong bì vào chiếc hộp hình trái tim có ghi chữ “Nhà gái” đặt ngay lối đi rồi bước tới bên bàn cầm đĩa chọn đồ ăn. Thức ăn có vẻ ngon, đầy phong vị nước Nga và biển cả, tôm hấp và cá hồi hun khói đỏ au, salad Nga nhiều màu, những miếng mực tẩm bột rán vàng rộm cùng một khay đầy những lát bánh mì đen kèm theo phô mai trắng và trứng cá muối xanh đỏ.
Lấy kẹp gắp mỗi món một hai miếng, Vân cầm đĩa đi lòng vòng tìm gặp đám bạn đại học. Cũng không có nhiều người lắm vì một số đã đi nước ngoài hoặc vào Nam làm việc. Gã Tố “tồ” như nhảy nhổm lên khi thấy nàng. Vừa làm điệu bộ lật vẩy tay áo, Tố vừa giả giọng phim Hồng Kông léo nhéo:
- Đại sư tỷ giá lâm.
Lũ con trai xung quanh cũng vờ vịt hô hào:
- Đại sư tỷ cát tường!
Vân cười ngất, nàng phẩy tay theo kiểu của các vị thái hậu trong phim:
- Tồ “tồ” bình thân. Các khanh bình thân.
Tố “tồ” nhón một miếng cá hồi trong đĩa của nàng rồi cười hì hì:
- Trông đại tỷ càng ngày càng… nạc ra. Ngon ngon là!
- Nạc ra, mỡ ở lại chứ gì - Vân lăm le giật lại miếng cá trên tay Tố - Lâu lắm không tụ tập rồi đấy nhỉ? Tố dạo này vẫn làm cho Silvermoon chứ?
- Vưỡn tỷ ạ. Em bắt cơ sở cách mạng với một nữ đồng chí ở đấy rồi. Mai phục lâu dài chờ thời cơ là… lá la.
- Thằng “tồ” nó điêu đấy tỷ ơi, chẳng đứa nào ngó ngàng đâu - Một cậu bạn khác lên tiếng - Còn tỷ giờ sao? Từ hồi cưới cái Quỳnh là tỷ mất mặt.
- Thì ta chém nó vì vụ váy bảy tầng đuôi cá đuối dài hai thước nên mới phải lặn. Chứ nói dại, nó bắt được nó chém lại thì cổ đâu mà đỡ!
- Đời tỷ tàn rồi tỷ ơi, cái Quỳnh nó cầm dao phục ở ngay sau kìa.
Biết là cậu bạn nói đùa vì cô bạn tên Quỳnh đã theo chồng sang tận Ba Lan, Vân vẫn quay lại. Chợt nàng thấy một gương mặt quen thuộc ở gần đó. Người đàn ông vẫn chia động từ yêu ở thì hiện tại tiếp diễn với nàng đang đi cùng vợ. Bắt gặp ánh mắt của nàng, anh ta lảng tránh rồi quay hẳn người sang chỗ khác. Bà vợ già xồ xề tội nghiệp xun xoe hết hỏi han lại chạy đi chạy lại lấy đồ ăn đồ uống cho chồng. Tự nhiên một nỗi chán chường dâng lên ngang cổ làm Vân không thể nuốt nổi miếng mực thơm ngon. Một ai đó gọi tên làm nàng giật mình bừng tỉnh. Diễn “cảm” mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính dày cộp:
- Bọn em đang bảo tỷ thay thêm mấy đời bồ rồi?
- Ôi giời, hỏi khó thế! Đợi ta đếm đã nhé.
- Không định dừng vó phiêu du hả tỷ?
- Khi nào tìm được “bác” nào như “bác” Lập nhà cái Đan thì ta dừng! - Vân vuốt tà váy ngồi xuống bên một dãy ghế mà nhà hàng kê sẵn để mọi người nghỉ chân. Nàng liếc đám bạn bằng đôi mắt có đuôi sắc lẻm - Không thì ta cứ làm ngựa hoang tàn phá những đồng cỏ bất kể già non. - Eo ôi, tỷ đừng doạ bọn em.
Nhìn vẻ co rúm sợ sệt đầy tinh thần diễn xuất của đám bạn, nàng cười khanh khách. Tất cả đám này đều thua tuổi nàng, thậm chí Tố “tồ” vì đi học sớm còn kém nàng tới 3 năm. Tuy ra trường không còn gặp nhau thường xuyên nhưng cả bọn vẫn coi nàng là thủ lĩnh tinh thần như thuở nào. Tố, Diễn, Quyền và Hải Anh vẫn là những gã trai nghịch ngợm giống hệt hồi còn lê dép quèn quẹt trên giảng đường. Hoài Đan cùng mấy cô bạn khác đã lấy chồng nhưng còn giữ nguyên được những nét trẻ trung. Còn nàng thì đã quá già và mệt mỏi vì những cuộc tình chẳng biết tương lai và những người đàn ông không thích nói đến ngày mai. Dường như trong tất cả đám sinh viên tốt nghiệp cùng khoá, chỉ có nàng càng ngày càng cằn cỗi và chua chát đi. Nhướng mắt về phía người đàn ông với dáng điệu hãnh tiến đang cười nói bên bà vợ chính thức, nàng nâng ly rượu vang sóng sánh trước mặt đám bạn, chép miệng nói nhỏ:
- Ta muốn dừng nhưng chẳng ai cho…
Rồi hướng về phía cô dâu chú rể đang đi đến, nàng ngay lập tức trở nên tươi tắn sôi nổi:
- Nào các khanh, uống mừng Đan sư muội đi chứ nhỉ!
* * *
Xong tiệc cưới, từ giã cô dâu chú rể đẹp đôi và đám bạn nhí nhố, Vân vi vu cưỡi “tình yêu mini” đến nhà hàng Bia hơi Mỏ neo dự một cuộc họp mặt với hội đồng hương Lào Cai. Dịp cuối tuần nàng thường rảnh rỗi quá mức. Người tình phải ở nhà với vợ hoặc nếu có ra ngoài cũng là đi chơi golf hoặc ăn uống với đối tác làm ăn, nàng chẳng còn cách nào hơn là nhận lời tham gia hết cuộc gặp nhóm bạn này đến buổi họp hội đồng hương khác.
Vân đến cũng là lúc tiệc bia sắp tàn, mọi người đang hứng chí rủ nhau đi karaoke. Nàng ngồi một lát, ăn uống một chút cho phải phép rồi rút lui êm đẹp. Sau đám đồng hương này, nàng còn một buổi báo cáo về “tình yêu mini mới cưới” trước câu lạc bộ Vespa nữa. Nàng chẳng muốn có một phút nào trống trong cái ngày chủ nhật mà lòng nàng đã quá trống trải chán nản này.
Quán café nằm trên con đường lớn và đẹp vào bậc nhất thành phố, buổi chiều vắng vẻ, những ngôi biệt thự Pháp cũ im lìm trong nắng thu, chỉ có những chiếc lá vàng xào xạc rơi trên vỉa hè rộng thênh. Dựng “tình yêu mini” bên cạnh một hàng Vespa cổ điệu đà khác, nàng liếc qua đám xe như để điểm danh chủ nhân rồi bước tới đẩy cửa nhanh nhảu chào. Một đám già trẻ lẫn lộn ồ lên đáp lễ. Nàng ngoắc ngón tay về phía dãy xe, hỏi ngay:
- “Em” Acma xanh yên đỏ là của bác nào mới “cưới” đấy?
Thành, người được coi là sáng lập câu lạc bộ Vespa, cười chỉ vào một người ngồi phía trong:
- Của Thanh. Vân chưa biết Thanh nhỉ.
Vân nghiêng đầu nhìn và hơi sững lại với chủ nhân của chiếc Acma*. Tưởng ai, hoá ra người quen cả thôi mà! Đôi mắt nâu nhìn nàng cười hiền lành. Dù cảm thấy khá dễ chịu với gương mặt sáng sủa theo kiểu thanh niên năng động của Thanh, nàng vẫn không khoái nổi anh chàng này. Chỉ cần gặp anh ta đi với một mình Vinh hay Hạnh Phương là đã quá mất cảm tình rồi, đằng này nàng còn thấy anh ta dính theo cả hai. Mà vĩ nhân nào đó đã dạy, hãy cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ nói anh là người thế nào. Thanh đã làm bạn với hai nhân vật nàng chẳng ưa gì thì… Thành vỗ tay lên bàn lộp bộp làm cho Vân không nghĩ tiếp được, anh ngồi xích vào trong nhường ghế:
- Ngồi đi Vân. Thằng này là cháu ruột… thừa của anh, mới đi học ở Sing về.
Vân gật đầu trước nụ cười thân thiện của Thanh, mặt không tỏ vẻ gì nhưng thầm nghĩ: có lẽ “cháu” cũng mới tập tành Vespa theo phong trào thôi! Như hiểu được ý nghĩ của nàng, một chú lớn tuổi trong hội lên tiếng trêu:
- Cô Vân đừng thấy cháu nó trẻ mà khinh nhé! Trông thế thôi, “nghiện” hai chục năm rồi.
- Ấy, họ hàng gì mà cô với cháu! Mấy bác cứ làm em nó sợ - Vân lắc lắc mái tóc nâu. Thành tươi cười nói tiếp luôn:
- Thằng này có thâm niên cưỡi Vespa của ông già từ hồi mới đẻ cơ. Ông già nó là cái lão từng bỏ vợ để cưới một lúc ba em tăng-đa đấy?
Vân à lên một tiếng. Người đó thì nàng biết, quái kiệt Túc “sáu ngón”. Giới chơi xe cổ ở miền Bắc không ai không nhắc đến ông bằng vẻ kính nể lẫn ái ngại vì niềm đam mê Vespa tới độ tan nát gia đình. Bất giác nàng liếc sang Thanh với một chút cảm thông. Nghe nói vợ cũ của ông Túc đã có chồng mới và sang Đức làm ăn sinh sống. Xa mẹ, lại sống với ông bố ngoài xe ra không biết gì hơn, có lẽ cậu ta cũng phải vất vả nhiều.
Thanh chuyển quyển thực đơn cho Vân, giọng nhẹ nhàng:
- Chị gọi đồ uống đi. Nghe chú Thành nhắc đến chị suốt. Chị chính là người ép giá con mini của ông Đỗ ở Nhổn, đúng không?
- Ờ… - Vân mỉm cười đáp lại - Nhìn “em” của Thanh mình lại thấy tiêng tiếc “em” Acma năm 1957 máy gin mua hụt trong Sài Gòn.
Linh, vợ Thành, xoay xoay chiếc móc đeo chìa khóa hình Vespa, dài giọng ra vẻ đàn chị:
- Úi giời ơi, can cô! Chị đây nếm mùi một ác-ma máy gin rồi, ác lắm. Trung bình hai ngày dắt bộ một lần, hụt hơi sái tay tím đùi, gãy gót vài ba đôi giày, muộn làm không biết mấy chục bận. Thôi, phận gái phải biết điều. Cô cứ đi con mini đấy cho dễ xử lý lại đỡ tiếc tiền. 6 triệu cái xe “dọn” tinh tươm, chị thấy thế là quá được! - Phải đấy. Nữ đi mini cho nhẹ nhàng - Một người khác góp chuyện.
Vân vung tay hào hứng:
- Ấy, kiếm được một “em” standard ngon thì cũng đi được chứ sao. Chẳng lẽ các bác lại cứ bắt em chết dí với mini à? Hồi xưa em đi “con” super tân trang thành sprint thì sao?
Nghe Vân nói vậy, Thanh cười xoà:
- Chị Vân thì không nói làm gì rồi.
Nhận thấy vẻ thán phục thật lòng trong câu nói của anh ta, Vân thoáng ngượng. Nàng cũng mới chơi Vespa được ba bốn năm nay, chỉ vừa mới sang đời xe thứ hai thôi, xét ra thì thua xa con nhà nòi như Thanh hoặc dân gạo cội như Thành. Chẳng qua vì tính hiếu thắng ngông nghênh chọn loại xe ít nữ tính nhất để đi nên mới… nổi tiếng đôi chút. Nàng không biết đáp lại Thanh thế nào thì mọi người bắt đầu nhao lên, hết bàn luận về “tình yêu mini mới cưới” của nàng lại chuyển sang “em Acma xinh tươi gốc Sing” của Thanh. Buổi họp mặt càng lúc càng rôm rả.
* * *
Khi Vân từ đám hội họp Vespa trở về nhà thì thành phố đã lên đèn. Khu chung cư cao tầng chìm trong ánh sáng cao áp tạo nên một vẻ ngăn nắp, đơn điệu nhưng thanh bình. Nàng gửi xe rồi bấm nút gọi thang máy. Cánh cửa bóng loáng mở ra và nàng hơi giật mình vì người đang ở trong đó. Gương mặt dài vô cảm, cặp mắt nhỏ nhìn suốt từ đầu đến chân nàng không nói năng gì. Vân bước vào thang máy, bấm nút đóng cửa lại rồi mới hỏi: - Anh có chìa khoá cơ mà, sao không vào nhà? Chờ em lâu chưa?
- Đứng ngoài mỏi chân định về đây. Chìa khoá để quên trong túi quần vứt trong máy giặt em đã chịu giặt cho đâu.
Nàng ngẩng mặt nhìn lên dãy số sáng lần lượt trên bảng điều khiển thang máy, chán ngán nói với ông chồng hờ:
- Anh mang về bảo gấu mẹ vĩ đại giặt đi. Em bận.
Gương mặt đàn ông kề sát vào mặt nàng, giọng cười khề khà:
- Lại ghen đấy hả?
- Không - Nàng nhích ra, tránh bàn tay đang định đặt lên eo mình. Vừa lúc đó thang máy dừng, cánh cửa từ từ mở ra một hành lang vắng tanh, những cánh cửa gắn số đóng im ỉm. Nàng bước về phía căn hộ của mình, mở túi xách lấy chùm chìa khoá. Chưa kịp tra chìa vào ổ, nàng đã giật thót người vì hai bàn tay từ phía sau vòng ra chộp lấy ngực mình. Thân thể đàn ông gần như ép nàng vào cánh cửa, hơi thở mơn trớn nồng mùi rượu:
- Để anh chờ lâu quá rồi đấy!
Vân mặc kệ những ngón tay bấu trên áo, nàng mở khoá cửa rồi co chân cởi sandal, cặp đùi săn chắc hằn lên sau làn váy mềm mại. Người đàn ông hấp tấp đẩy nàng vào hẳn trong nhà. Không để Vân bật điện, anh ta kéo nàng nằm dài trên tấm thảm nỉ trải sàn phòng khách, bàn tay túm chặt bờ vai mịn, bàn chân đi giày da nghiến lấy vạt váy mỏng…
48 tuổi, Thìn thừa thô bạo để làm nàng đau đớn và mệt mỏi. Bất cứ lúc nào, nửa đêm hay sáng sớm, anh ta cũng có thể xuất hiện, tóm lấy người nàng và thực hiện cái kiểu chiếm đoạt nhanh gọn như thế này. Không hôn, không vuốt ve, không hỏi han dạo đầu, những cuộc ái ân vừa đơn điệu vừa chóng vánh khiến nàng càng lúc càng ngán ngẩm. Đã một năm nay nàng chịu đựng cuộc sống kiểu này. Thìn chu cấp cho nàng tiền thuê nhà và vài khoản chi tiêu hàng tháng, đổi lại, nàng có nghĩa vụ phải đáp ứng khi anh ta yêu cầu.
Đợi người đàn ông dừng lại và nằm vật ra thở, nàng trở dậy nhặt váy áo đi vào phòng tắm với tâm trạng chán chường. Đây không phải lần đầu Vân chung sống với người tình, cũng chẳng phải lần đầu nàng biết tới vị nhạt nhẽo của cái mà người đời vẫn ca ngợi là men say mật ngọt. Trước Thìn nàng đã đi lại với những người thậm chí còn già và quái gở hơn. Nhưng không một ai làm cho nàng cảm thấy ngán ngẩm và coi thường như anh ta. Hành động lờ hẳn nàng ở tiệc cưới buổi trưa rồi buổi tối lại tìm đến đòi hỏi quan hệ chỉ là một trong những biểu hiện đáng chán mà nàng thấy ở Thìn.
Nhưng ngẫm lại thì nàng cũng có tử tế gì hơn anh ta đâu. Nhờ lợi dụng lòng ham muốn của anh ta đối với thân thể mình, nàng đã có chỗ ở, có vật dụng đắt tiền, có tài khoản ngân hàng và có cả những tháng ngày không trống vắng… Ngâm mình trong bồn tắm, Vân thở dài, khép mắt mặc kệ thời gian trôi. Nghĩ lại thì nàng đâu có mất mát gì, có chăng chỉ là chút niềm tin vào đàn ông và hy vọng về cuộc sống gia đình, mà những thứ ấy thì đã tiêu tan từ lâu lắm rồi, từ khi nàng vừa mới bước chân về Hà Nội. Ngày ấy…
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
49 chương
8 chương
129 chương
10 chương
40 chương