Phía sau Triều Khuyết thành có một ngọn núi lớn. Ngọn núi này diện tích khá rộng, có sông và các thung lũng bao quanh. Năm xưa thời điểm khắp núi xanh tươi không biết nuôi sống bao nhiêu gia đình thợ săn tiều phu. Từ lúc đại hạn tới nay, dân chúng Triều Khuyết thành đều hướng lên núi đào nguồn nước tìm thức ăn, cơ hồ đem phía trước núi trở thành trơ trọi như lão nhân trọc đầu, chỉ dăm ba côn trùng cây cỏ còn ở dưới đất kéo dài hơi tàn. Phía sau núi so với phía trước núi càng hiểm trở. Rất nhiều người đi vào tìm thức ăn, kết quả người sống đi ra rất ít, còn lại ngay cả xương vụn cũng làm mồi cho súc sinh. Có người nói đó là do phía sau núi có quá nhiều cầm thú xà trùng cực kỳ đói khát, cũng có kẻ đồn đại bên trong ẩn giấu yêu quái ăn thịt người. Yêu hồ vào phía sau núi, thân thể liền dài ra theo gió, nháy mắt liền từ hơn một thước đến cao cỡ một người lớn. Nó cúi đầu ngậm Bảo nhi quẳng lên trên, nam hài liền vững vàng rơi xuống lưng nó, ở trong khu rừng yên ắng đáng sợ chạy vút đi. "Oa ...." Bảo nhi hưng phấn kêu, nắm thật chặt hai nhúm lông ổn định thân thể. Tròng mắt đỏ đậm của Yêu hồ nhanh chóng quét qua, đột nhiên hướng một thân cây nhào tới: phía trên đó có một con rắn đang cuộn lại. Chỉ chốc lát sau, Bảo nhi đem con rắn rửa sạch sẽ, dùng cây nhọn xuyên qua, mắt trông mong mà nhìn lại đây. Yêu hồ lỗ tai rung một cái, hướng đống củi vụn thở ra một hơi, hỏa diễm liền cháy bùng lên. Mùi thịt rắn nướng thơm lừng dần dần tỏa ra. Bảo nhi lấy ngón tay ở trên thân rắn đo đo, miệng lẩm bẩm: "Ta ăn một nửa, lại cho nương một nửa...!A, mới đến một tiểu đệ đệ, vậy phần này ta phân cho nó một nửa!" "Nó quá nhỏ, ăn không hết thịt." Dừng một chút, yêu hồ lại nói "Mẹ ngươi cũng không ăn." Bảo nhi gãi đầu một cái: "Nương không ăn không đói bụng sao?" Yêu hồ không nói thêm nữa. Bảo nhi không thể làm gì khác hơn là đem thịt rắn lấy xuống, bỏ đi vài chỗ phân thành hai phần, sau đó mới bắt đầu ăn. "Tiểu hài nhi, ngươi muốn rời khỏi nơi này không?" Yêu hồ nhìn cậu ăn đến vui vẻ, đột nhiên mở miệng "Chỗ này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngay cả ngụm nước sạch cũng khó uống, ngươi vẫn còn nhỏ như thế, không muốn đi xem thế giới bên ngoài sao?" "Hảo a!" Bảo nhi dĩ nhiên muốn sống qua ngày tốt hơn "Vậy chúng ta trở lại nói với nương một chút, ngày mai cùng đi đi!" Yêu hồ nói: "Mẹ ngươi không đi được." "Tại sao?" Đối mắt với hài tử, yêu hồ do dự chốc lát, rốt cuộc không giấu diếm cậu: "Nàng rời khỏi tòa thành này sẽ biến mất." Bảo nhi ngây ngốc nhìn y. Yêu hồ hỏi: "Bảo nhi, ngươi biết con người là cái gì không?" Cậu chớp chớp mắt, chần chờ gật gật đầu, liền nghe thấy yêu hồ tiếp tục hỏi: "Con người có sinh lão bệnh tử, như vậy người sau khi chết sẽ biến thành cái gì?" Bảo nhi nhớ tới mẫu thân nói kể chuyện xưa, hơi co người lại: "...!Quỷ?" "Nói chính xác là âm linh." Yêu hồ dùng lời đơn giản nhất nói cho cậu hiểu "Âm linh không chịu nổi ánh mặt trời, không thể rời khỏi nơi chôn xương cốt, không ăn được thức ăn nhân gian, người bình thường đều không nhìn thấy bọn họ." Bảo nhi như hiểu mà không hiểu: "Nhưng mà...!điều này có quan hệ gì với nương của ta?" "Mẹ ngươi, chính là âm linh." Bảo nhi cả người cứng đờ! Yêu hồ lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm nương, là ở năm năm trước. Khi đó nó bị một đại yêu gây thương tích. Thời điểm thoát thân đi qua nơi đây, lại lọt bẫy, bị đám thợ săn bắt được sắp sửa lột da bán đi, may mà được Nhiễm nương mua lại. Lúc đó Bảo nhi mới vừa đầy một tuổi, Nhiễm nương ôm cậu chuẩn bị đặt mua ít đồ. Nhìn thấy hồ ly kia linh tính đáng yêu, nàng động lòng trắc ẩn, nghĩ muốn tích chút phúc cho đứa con nhà mình, liền dùng tiền mua nó đem phóng sinh. Phàm là kẻ tu hành, đều phải chú ý nhân quả báo ứng. Yêu hồ nhận ân tình của nàng, sau khi báo thù xong liền muốn đền đáp lại. Nhưng đến lúc đuổi tới Triều Khuyết thành, tình hình hạn hán nghiêm trọng, Nhiễm nương đã nhà tan người mất. Thời điểm nó nhảy vào tường viện, những kẻ liều mạng đến cướp đoạt đồ vật đã chạy từ lâu, trong viện chỉ để lại mấy thi thể phụ lão trẻ nhỏ bị đánh chết, trong đó có Nhiễm nương. Yêu hồ đưa những người chết an táng mồ yên mả đẹp, sau đó về tới nhà Nhiễm nương, lại nghe thấy có tiếng khóc của tiểu hài tử. Bảo nhi sáu tuổi được Nhiễm nương giấu ở trong hầm bí mật dưới sàn nhà, căn bản không biết lúc mình đang ngủ đã không còn người thân, chỉ thấy vừa mở mắt liền phát hiện mình bị giam tại chỗ tối tăm không thấy ánh mặt trời này, vừa đói vừa sợ, nhất thời khóc to lên. Yêu hồ đang chuẩn bị đem sàn nhà xốc lên cứu cậu ra, không ngờ tới một bóng người từ ngoài cửa vội vã chạy vào. Nó ở trên xà nhà nhìn xuống, người kia vậy mà lại là Nhiễm nương mới vừa được chính mình an táng. Trên trán Nhiễm nương bị cục đá đập ra cái một lỗ hổng đã không còn thấy nữa, chỉ dư lại vết máu đáng sợ, được nàng nhấc tay áo lau sạch. Yêu hồ nhìn thấy nàng mở cửa hầm, ôm Bảo nhi bị chấn kinh ra, nhẹ giọng dỗ dành. Sau đó nàng thu thập đồ đạc chạy ra ngoài, dọc theo đường vừa đi vừa tìm, rốt cuộc tìm được chỗ từ đường rách nát này làm nơi đặt chân. Dưới chân của nàng không có bóng, yêu hồ ngửi thấy được mùi vị thối nát thuộc về âm linh, không nồng đậm lại lạnh lẽo. Nhiễm nương đã chết, nhưng mà nàng không buông bỏ được cừu hận, cũng không buông bỏ được nhi tử nhỏ tuổi của mình, liền hóa thành âm linh trở lại thế gian. Thế nhưng âm dương khác biệt, nàng có thể bảo vệ nhi tử của mình không bị kẻ ác xâm hại, có thể từ nơi khác lặng yên ăn cắp đồ ăn nuôi nấng Bảo nhi, nhưng mà ánh dương quang sẽ thương tổn hồn phách nàng, thổ địa trói buộc việc đi ra ngoài của nàng, linh thể hoàn toàn dựa vào chấp niệm để tồn tại cuối cùng cũng phải tiêu tán. Biện pháp duy nhất tăng cường linh lực, chính là đi ăn tươi nuốt sống hồn người. Nàng cứ như vậy không bỏ mặc Bảo nhi được, sợ cậu sau khi mình biến mất liền bị người thương tổn, chấp niệm ở trong hồn phách thâm căn cố đế. Nếu như không có yêu hồ nhúng tay, Nhiễm nương e là đã biến thành tai hoạ hại người hại mình. Đối với một hài tử nói điều này thật có chút tàn nhẫn. Thế nhưng Nhiễm nương đã sắp đến cực hạn, yêu hồ không muốn để cho nữ tử ôn nhu thiện lương này chết rồi lại biến thành ác quỷ. Một khi Nhiễm nương dính phải mạng người, đó chính là vạn kiếp bất phục, khó đầu thai tái thế. Ngày sau Bảo nhi biết được chân tướng, cũng nhất định hối hận day dứt cả đời. "..." Bảo nhi hiển nhiên không thể tiếp thu lời nói của nó, quẳng luôn miếng thịt rắn chạy về hướng trong thành, hiển nhiên là muốn đi tìm mẹ. Yêu hồ khẽ thở dài một tiếng, đảo mắt đã đến bên cạnh Bảo nhi, nghiêng đầu hất một cái, đem tiểu hài nhi quẳng lên lưng, chạy thật nhanh trở về. Vừa mới vào thành, bóng dáng yêu hồ liền biến mất. Bảo nhi vừa chạy vừa ngã, lăn lộn mà hướng về phía từ đường đổ nát kia. Không ngờ nơi đó lại bốc lên một ngọn lửa lớn, không ít người vây quanh, vừa mắng chửi, vừa quẳng củi gỗ vào bên trong. "Quỷ a ..." "Ăn thịt người! Ta thấy nàng ăn thịt người!" "Nàng ăn thịt trẻ con! Khóe miệng còn có máu!" "Đốt nàng chết! Đốt nàng chết!" Đám đông mồm năm miệng mười, tiếng chửi mắng liên tục vang dậy. Bảo nhi bị bọn họ dọa sợ, lăng lăng nhìn từ đường đổ nát bị ngọn lửa vây quanh. Thanh âm ôn nhu, vẻ mặt tươi cười của Nhiễm nương ở trong đầu cậu nhanh chóng xẹt qua, một luồng khí nóng thật giống từ đôi mắt thẳng tới trong lòng, cậu đột nhiên nắm lấy nam nhân chửi mắng hung hăng nhất, mạnh mẽ cắn một cái trên đùi hắn! "A....!" Nam nhân kêu thảm một tiếng, vung chân đá cậu văng ra "Tiểu quỷ chết toi, ngươi điên rồi sao?" "Mẹ ta không phải quỷ! Nàng không ăn thịt người!" Bảo nhi bị hắn bị đá không bò dậy nổi, nước mắt tràn mi mà ra "Đó là mẹ của ta! Không cho ai đốt nàng! Không cho!" "...!Mẹ ngươi?" Trong đám người bàn luận sôi nổi. Nam nhân nheo mắt lại đem cậu nhấc lên, "Ngươi là nhi tử của nữ quỷ kia?" Hai chân Bảo nhi ở trên không trung đạp loạn, khó nhọc nói: "Mẹ ta không...!không phải là quỷ!" Nam nhân nhổ một bãi nước bọt lên mặt cậu: "Ta mới vừa tận mắt nhìn thấy! Mẹ ngươi đem một cái anh nhi ăn thịt, không tin tự nhìn xem!" Bảo nhi bị hắn vứt sang một bên, nhìn thấy trên mặt đất một cái tã lót rách nát, mặt trên đều là vết máu mới mẻ, trên mặt đất lại còn có mấy khối xương vỡ thịt nát linh tinh. Phút chốc, cả người nam hài đều phát run. Cậu không thể tin đi sờ mảnh tã lót này. Dù cho chỉ gặp một lần, cậu cũng có thể nhận ra nó thuộc về anh nhi đêm nay mới được yêu hồ mang đến. Thời điểm bọn họ đi, anh nhi còn ngủ ngon lành trong lòng Nhiễm nương. Những người này nói, là nương ăn thịt nó, nương chính là ác quỷ ăn thịt người! Bảo nhi hét to một tiếng, quay người liền chạy vào trong từ đường đổ nát. Có người thấy thế kinh hãi đến biến sắc, ngay lập tức liền chạy lên trước muốn ngăn cản hài tử tự nhảy vào biển lửa, lại bị nam nhân kia chặn đứng. Chỉ nghe hắn mắng: "Nhi tử của ác quỷ, lớn lên cũng là ác quỷ, thiêu chết mới đúng!" "Có phải không?" Thanh âm u lãnh đột nhiên vang lên "Như vậy, nhi tử của hung thủ giết người có phải cũng nên đuổi tận giết tuyệt, miễn cho sau đó nó lớn lên lại đi hại người?" Mọi người kinh nghi bất định nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Bảo nhi sắp nhào vào biển lửa được một cái tay đẩy ra. Nhiễm nương từ trong từ đường đổ sụp đi ra, đem nhi tử của mình ngăn ở phía sau, giơ tay lau sạch vết máu bên miệng. Bảo nhi trố mắt mà nhìn nàng, thì thào gọi: "Nương..." Chỉ ngắn ngủi hai canh giờ, Nhiễm nương cơ hồ trở thành người cậu không nhận ra được. Dưới chân nữ tử vẫn không có bóng, trên đầu lại sinh ra hai cái sừng màu đen, tròng mắt kéo dài thành một đường màu xám trắng. Màu da vẫn luôn trắng trẻo cũng thay đổi thành tái nhợt, càng khiến vết máu ở khóe miệng nàng nổi bật, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Mọi người đều xôn xao, dồn dập nhấc vũ khí lên, bước chân lại không nhịn được lùi về phía sau. Chỉ có nam nhân dẫn đầu kia không lùi. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm tay Nhiễm nương. Nơi đó siết một cái khóa bằng đồng nhỏ, thuộc về nhi tử năm nay mới vừa ra đời của hắn. Sau một khắc, hắn quay đầu nhìn tã lót đầy máu trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên quay người, hoảng sợ nhìn Nhiễm nương, cả người phát run: "Ngươi...!ngươi..." "Ta là quỷ, ăn thịt người." Nhiễm nương tiến về hướng hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Ngươi vì cướp lương thực, giết một nhà sáu người của ta. Hiện tại ta ăn thịt nhi tử của ngươi, có tính là thanh toán xong hay không?" Nam nhân trong chớp nhoáng này ngã xuống đất co quắp, mặt xám như tro, run cầm cập. Hắn tên gọi Hà Thuận, vốn là thợ xây trong thành. Một tháng trước, hắn thấy trong nhà không còn lương thực, lại không dám mạo hiểm vào núi tìm ăn, liền bắt đầu có ý đồ xấu với láng giềng. Mà ở khu thành đông, tình huống tốt nhất chính là nhà Nhiễm nương. Cùng sống trong Triều Khuyết thành, gia đình Nhiễm nương năm xưa quang vinh thịnh vượng bao người ước ao, hiện giờ xuống dốc chỉ còn dư lại vài người già trẻ em, giữ lại những thứ đó cũng là lãng phí. Nghĩ như vậy, Hà Thuận kêu mấy huynh đệ có cùng tính toán, nhân màn đêm lẻn vào nhà Nhiễm nương làm trộm cướp. Nhưng bọn họ không ngờ tới vừa vặn chạm phải người gác cổng què chân kia, trong nháy mắt kích động nhanh hơn lý trí. Chờ Hà Thuận phục hồi tinh thần lại, người gác cổng đã vỡ đầu chảy máu mà ngã xuống, hung khí chính là liêm đao trong tay hắn. Người gác cổng trước khi chết kêu gào kinh động người trong nhà. Nhiễm nương mang theo mẹ chồng cùng hai gia đinh vội vã chạy đến, thấy được bộ dạng đám hung thủ. Không biết là ai nói một câu: "Nếu để cho bọn họ gọi người tới, chúng ta sau này đều không cách nào giấu diếm được nữa." Sáu nam nhân mang theo vũ khí, đối lại năm người già yếu phụ nữ, kết quả không cần nói cũng biết. Thời điểm Nhiễm nương bị hắn chém ngã xuống đất còn chưa chết, lại trở tay ôm chặt lấy chân Hà Thuận đang muốn chạy đến nhà chính, khiến hắn sợ hãi khom lưng nhặt lên hòn đá, nhắm mắt đập xuống. Đợi đến lúc cảm giác chân được buông lỏng, hắn cũng không dám liếc mắt nhìn một cái, mang theo năm người vơ vét đồ đạc chạy ra ngoài. Ngày thứ hai hắn liền nghe thấy có người nói, một nhà Nhiễm nương đều biến mất. Hà Thuận tưởng đồng bọn nào quay lại hủy thi diệt tích, cũng không dám truy hỏi. Mắt thấy một tháng trôi qua, không ai hoài nghi đến hắn, Hà Thuận liền muốn đêm nay giở lại trò cũ. Không ngờ mới từ nhà nọ trộm nửa bao gạo đi ra, hắn liền thấy một nữ nhân ôm hài tử từ phía trước xẹt qua. Nữ nhân, hài tử... Trong đầu hắn xoay chuyển ý nghĩ lung tung, quỷ thần xui khiến đi theo, một đường chạy tới ngôi từ đường rách nát bốn bề vắng lặng này. Hắn nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi ở ngưỡng cửa, ôm anh nhi ngẩn người một chốc, đột nhiên há miệng cắn vào tay hài tử! Ánh trăng chiếu vào trên người nữ nhân, Hà Thuận lúc này mới phát hiện nàng không có cái bóng! Càng làm cho người ta sợ hãi chính là, hắn rốt cuộc nhận ra nữ nhân này: là Nhiễm nương một tháng trước đã chết trong tay mình. Nhiễm nương tựa hồ cũng phát hiện ra hắn, ngẩng đầu nhìn lại. Hà Thuận hét to một tiếng, lăn lộn té ngã chạy đi, gọi tới một đám người. Hắn một mặt vì việc Nhiễm nương ăn thịt người mà sợ hãi, một mặt lại cao hứng. Mọi người quả nhiên không tha cho ác quỷ như vậy, chuẩn bị đem nàng cùng cả cái từ đường đổ nát này đồng loạt đốt cháy. Nhưng mà Hà Thuận không ngờ tới, kẻ bị Nhiễm nương ăn thịt lại chính là nhi tử của mình! Hắn vừa kinh vừa sợ, lại không dám theo Nhiễm nương liều mạng, hai chân run cầm cập đến không đứng lên nổi, mùi nước tiểu tràn ra, chỉ có thể dùng hai tay di chuyển lùi về phía sau. Có người vung côn bổng cùng cuốc xẻng lên hướng về phía Nhiễm nương. Mấy thứ binh khí phàm tục đó đánh lên người nàng như xuyên qua không khí, trái lại hai người động thủ bị Nhiễm nương bóp cổ, mạnh mẽ nâng lên! Đôi mắt trống rỗng của nàng nhìn những người này, lẩm bẩm nói: "Thịt ...sống...a..." Những người khác cao giọng rít gào, chạy ra tứ phía. Nhưng mà cho dù bọn họ chạy hướng nào, cuối cùng đều xoay quanh mảnh đất này, phảng phất mỗi người đều có mắt như mù, căn bản trốn không thoát. Bảo nhi ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này. Cậu không hiểu trong hai canh giờ ngắn ngủi, nương vì sao lại biến thành như vậy, càng không hiểu chính mình phải nên làm như thế nào. "Mẹ ngươi vì ngươi biến thành âm linh, đừng để cho nàng đánh mất nhân tính cuối cùng ..." Lời yêu hồ mới vừa nói lần thứ hai hiện lên, trong đầu cậu một đoàn rối nùi, đầy hoang mang lo sợ. Ngay tại lúc này, một thanh âm không hề dự triệu ghé vào lỗ tai cậu vang lên. Thanh âm này rất nhẹ, rất nhỏ đến mức không thể nghe thấy, lại gằn từng chữ đập vào lòng Bảo nhi... "Nàng không phải mẹ ngươi, nàng là ác quỷ..." "Giết nàng! Cứu những người này, đây mới là biện pháp giải thoát cho nàng..." Trong đầu Bảo nhi vang lên ong ong, tay sờ đến một cái dùi gỗ nhọn không biết từ đâu mà đến, mặt trên có khắc ám văn không biết là gì. "Ngươi phải làm việc đúng đắn, ngươi không thể tái phạm sai lầm..." "Giết ác quỷ! Phải giết!" Thân thể nam hài như con rối bị điều khiển đứng lên, chậm rãi tới gần Nhiễm nương, ánh mắt cậu đờ đẫn, nắm chặt thanh gỗ nhọn ở sau lưng cơ hồ khảm vào lòng bàn tay. Nhiễm nương nghe thấy tiếng bước chân của cậu, buông hai người sắp bị nàng tươi sống bóp chết kia ra, quay người ngồi xổm xuống, ôm lấy nhi tử của mình. Dù cho dáng dấp khủng bố, âm thanh nàng vẫn ôn nhu như cũ: "Bảo nhi, là sợ sao? Nương liền ..." "Giết nàng!" Đôi mắt Bảo nhi đột nhiên trừng lớn, thanh gỗ nhọn giấu trong lòng bàn tay đâm mạnh ra ngoài! Máu tươi đỏ sẫm bắn tung tóe trên mặt đất! Nhiễm nương cúi đầu, nhìn thấy thanh gỗ nhọn đâm vào tay trái Bảo nhi. Nam hài đau đến sắc mặt trắng bệch, co quắp ngồi phịch xuống đất khóc rống thất thanh, một chữ cũng không nói nên lời. Cùng lúc đó, một bóng trắng như sao băng bay xuống, chuẩn xác đạp trúng cái bóng dưới thân Bảo nhi. Chỉ thấy một màn sương mờ mịt đen như mực từ giữa bị bức ra, thời điểm rơi xuống đất lại như bùn nhão tự động nhào nặn, rất nhanh rút đi màu đen, biến thành một tiểu hài tử cỡ ba tuổi. "Ta và con nhện yêu kia, trái lại đều nhìn lầm..." Cái đuôi dài của yêu hồ quét qua, đem Bảo nhi cùng Nhiễm nương đều che lại phía sau. Móng vuốt sắc bén từ dưới đệm thịt nhô ra, tròng mắt màu đỏ tươi sáng lên huyết quang, khóa trên người tiểu hài tử như cục tuyết đáng yêu này. Nó cất tiếng cười "khanh khách", trên người không mảnh áo che thân, nhưng yêu hồ nhìn thấy rõ nốt ruồi son trên ấn đường của nó, cũng ngửi được mùi vị quen thuộc. Đây chính là tiểu anh nhi sau khi nó giết chết Hắc Chu cứu ra; Cũng chính là.. thủ phạm đầu độc Nhiễm nương hóa thành tai hoạ!