Nhìn thang máy đóng cửa đi xuống, Tạ Trúc Tinh quay người về nhà, sập cửa bùm một tiếng. Qua vài phút, cậu đi ra bấm thang máy, chờ thang máy đến nơi liền bước vào xé hết mấy tờ quảng cáo dán bên trong. Quảng cáo bây giờ toàn được dán bằng keo chuyên dụng, căn bản xé không sạch. Tạ Trúc Tinh về nhà bưng một chậu nước nóng ra lấy khăn lau, thử lau một lát hiệu quả tốt hơn xé tay, tuy nhiên cũng chẳng hơn là bao, nửa ngày mới chùi sạch được hai tờ, vẫn còn vài tờ nữa. Cậu ngồi xổm xuống giặt khăn, nước nóng đã nguội. Tạ Trúc Tinh đứng lên, đột nhiên không biết bản thân đang làm gì, nhất thời tức giận ném mạnh khăn vào chậu nước, bọt nước bắn lên cao cả mét. Vương Siêu rũ mi cụp mắt đi về nhà. Trời tối, anh hai hắn đang kéo ống nước tưới hoa trong sân, phát điên à? Vương Cẩm còn ghét bỏ hắn, “Sao mày lại mò về?” Hắn hơi xù lông, bi phẫn đáp, “Đây là nhà em mà em không được về?!” Hắn chẳng muốn nói chuyện với Vương Cẩm, hung hăng đi lên lầu, không thèm cởi giày mà nhảy lên giường nằm trùm chăn kín đầu, tức đến váng đầu hoa mắt. Không có ai là người tốt hết! Không một ai! Một lát sau Vương Cẩm lên gõ cửa phòng hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý tới. Vương Cẩm đứng ngoài cửa hỏi hắn, “Ăn tối chưa?” Vương Siêu thò đầu ra khỏi chăn. Vương Cẩm, “Ăn tôm hùm đất không? Tao đặt về cho mày.” Vương Siêu giống như cái khinh khí cầu, xì một phát xả hết khí ra, đứng lên mở cửa cho Vương Cẩm. Trên máy bay hắn chưa ăn gì, muốn về ăn chung với Tạ Trúc Tinh nên chỉ ăn vài miếng hoa quả, sớm đói meo. Vương Cẩm không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ nói, “Một lát nữa đồ ăn tới mày tự ra mà lấy, ăn xong ngủ sớm chút, đừng có như lần trước nửa đêm nửa hôm vừa đàn vừa nhảy ầm ầm, không đánh mày thì đánh ai.” Vương Siêu ỉu xìu đồng ý. Hôm trước hắn vui lắm, chứ hôm nay có bắt hắn đàn bắt hắn nhảy hắn cũng không làm nổi. Thức ăn tới, hắn ngồi ăn tôm dưới lầu một một mình. Lột vỏ, hối hận chầm chậm dâng lên trong lòng. Một vai diễn thôi mà cãi nhau thành thế này? Còn bỏ nhà đi? Khi còn bé ba hắn anh hắn đánh hắn tới mức mông nở hoa hắn còn chưa bỏ nhà đi nữa là. Lúc bỏ đi thi nhau nói nặng lời hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, bây giờ tỉnh táo lại, Tạ Trúc Tinh chắc là sẽ không cầu xin hắn quay về đâu, vậy hắn làm sao về nhà bây giờ? Qua vài hôm thì mặt dày mày dạn giả ngu mò về? Mày có biết xấu hổ không? Tôm cũng chẳng muốn ăn nữa, bố buồn chết mất. Tạ Trúc Tinh dọn sạch mấy tờ quảng cáo trong thang máy, về nhà cầm di động, rất muốn gọi điện thoại cho Vương Siêu. Nói cái gì bây giờ? “Em dọn sạch mấy tờ quảng cáo rồi, anh về coi thử xem?” Như đồ ngốc. “Không nên nói anh dựa dẫm ba dựa dẫm anh, anh rất tài hoa, rất ưu tú.” Đạo đức giả quá. “Có muốn đi Huda ăn đêm không?” Với tình hình bây giờ, gặp mặt là lại cãi nhau thôi. Cậu cầm tới lúc di động ấm lên mà vẫn chưa nghĩ ra phải gọi cuộc điện thoại này thế nào.  Vẫn là thôi đi, hôm nay cậu nổi nóng kéo valy đòi đi đâu đó là vì lúc đó nghĩ đây là biện pháp thích hợp nhất hiện giờ, đánh chửi chẳng có tác dụng, chi bằng cứ tách nhau ra vài ngày đã, để cho tiểu ngu ngốc kia suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc hắn sai chỗ nào. Cậu vừa thả di động xuống thì màn hình sáng lên. Phản xạ có điều kiện cho là Vương Siêu gọi tới, ánh mắt sáng rỡ, đến khi nhìn thấy tên Lưu Thông Minh trên màn hình thì có chút thất vọng. Lưu Thông Minh gọi cậu đi ra ngoài, “Giang hồ cấp cứu, đến giúp một chút.” Vương Siêu không đánh đàn cũng không nhảy tap-dance, nằm trên giường lăn lộn trằn trọc. Nhớ tới những lúc hai người ngọt ngào, đánh nhau hoài nhưng vẫn cứ là ngọt, nhiều lần Tạ Trúc Tinh đánh hắn tới mức không ngồi nổi hắn cũng chẳng trở mặt, bây giờ cùng lắm chỉ nói vài câu khó nghe, có gì đâu mà không nhịn được? Hơn nữa cũng là hắn sai trước, rảnh rỗi không chuyện gì làm phá đám cái gì, Tạ Trúc Tinh Bắc tiến chẳng dễ dàng, cơ hội tốt như vậy xém chút bị hắn ném mất, tức giận cũng phải thôi. Dù sao cũng đã vô số lần không cần mặt mũi, thêm lần này có sao… Không thì ngày mai cứ mò về đùa giỡn lưu manh một chút? Vương Siêu cảm thấy mình nghĩ thông rồi, vui vẻ ngủ mất. Hôm sau thức dậy nhảy phắt xuống giường như cá chép, chuẩn bị đi tắm rồi sẽ thay một cái quần lót ôm sát người, mặc một bộ đồ đẹp, xịt nước hoa, sau đó về nhà chơi xấu làm hoà. Còn hơi buồn ngủ, đi đánh răng trước đã, vừa đánh vừa lướt weibo muốn tìm truyện cười gì đó đọc cho hết hai phút. Kết quả một tia sấm sét ầm ầm giáng xuống. Bản thân hắn thường xuyên dính phải mấy tin lá cải, không cần biết thật giả, dù sao cũng nhiều lần có scandal với nữ minh tinh này hot girl nọ rồi, tới fan của hắn cũng đã quen, trước mặt công chúng hình tượng của hắn chính là như vậy, anti gọi hắn là ngựa giống, fan thì bảo là phong lưu. Cái kiểu giật tít “XX qua đêm ở nhà nữ minh tinh!” như hôm nay, nếu XX là hắn thì tin này quá là điều bình thường luôn. Nhưng mà XX hôm nay không phải hắn, là Tạ Trúc Tinh. Có clip có ảnh chụp, vẫn còn đang hot hòn họt, mới đăng cách đây mấy tiếng. Hơn mười một giờ khuya, Tạ Trúc Tinh bị chụp được ở dưới lầu nhà nữ minh tinh, nữ minh tinh đích thân xuống dưới đón cậu, cùng nhau lên lầu, đến tận hơn hai giờ khuya Tạ Trúc Tinh mới xuống, lên xe rời đi. Trong clip Tạ Trúc Tinh vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc bọn họ cãi nhau hôm qua, mới vừa cãi nhau xong đã chạy tới nhà nữ minh tinh này?! Nữ minh tinh Vu Hạm này Vương Siêu có biết, muốn gia thế có gia thế, muốn dáng người có dáng người, còn có thêm gương mặt vợ hiền mẹ tốt, chính là kiểu trai thẳng khắp thiên hạ thích nhất không gì sánh bằng. Răng mới đánh được một nửa, hắn nhổ một bãi nước miếng và kem đánh răng, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Trúc Tinh, gọi nhiều lần mà đường dây cứ bận mãi. Vương Siêu tức giận đến mức đứng chửi ầm lên trước bồn rửa mặt, hết chửi Tạ Trúc Tinh lại chửi tới mạng di động Trung Quốc, trong miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, cuối cùng hắn còn chửi cả hãng kem Darlie. Hắn không thay quần lót bó sát không mặc quần áo đẹp không xịt nước hoa, mặt cũng chẳng rửa, tuỳ tiện tròng đại một bộ đồ lên người rồi ra ngoài, trên đường kẹt xe dễ sợ, vốn đã tức rồi giờ còn kẹt xe càng khiến hắn muốn bùng cháy. Rốt cuộc cũng tới dưới nhà, xoay tới xoay lui đậu xe xong liền chạy lên lầu, vừa vào thang máy thì thấy hơi khang khác, nhìn một vòng, hôm nay thang máy đặc biệt sạch sẽ nha, đã không còn mấy tờ quảng cáo mà còn phát sáng long lanh, bên bất động sản hôm nay uống lộn thuốc à? Bất động sản có uống lộn thuốc không hắn không biết, nhưng mà Tạ Trúc Tinh nhất định là uống lộn thuốc rồi. Nếu không sao hắn vừa vào cửa, còn chưa kịp nói gì Tạ Trúc Tinh đã trực tiếp chặn họng hắn, “Không muốn cãi nhau với anh, hai ta tạm thời tách nhau ra hai ngày đi.” Cả người hắn dại ra, lửa cũng tắt, biến thành một viên pháo lép hỏi, “Tách nhau ra hai ngày? Vậy ngày mốt anh về nha?” Tạ Trúc Tinh, “Anh đừng có giả bộ hồ đồ.” Điện thoại di động của cậu rung không ngừng nãy giờ, cậu nhìn màn hình, vừa bấm từ chối thì lập tức lại rung lên. Vương Siêu thật sự đang hồ đồ lắm, lại hỏi, “Vậy em với Vu Hạm là thế nào?” Rốt cuộc Tạ Trúc Tinh cũng bị di động chọc tới phiền, thẳng tay bấm tắt máy. Vương Siêu không biết cậu phiền di động hay là phiền mình, xông tới hỏi, “Vu Hạm đang tán em hả?” Tạ Trúc Tinh cau mày, “Anh đừng nói lung tung…” Vương Siêu trách móc, “Vậy thì là em muốn tán cổ? Anh biết ông ngoại cô ta là ai. Người ta là Miêu Hồng* ba đời, có phải là có giá trị lợi dụng hơn phú nhị đại chỉ biết dựa dẫm vào ba như anh đây không!” *  Ý chỉ gia đình danh giá có gốc rễ lâu đời. Tạ Trúc Tinh kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng trừng hai mắt. Giọng điệu Tạ Trúc Tinh hơi khác thường, “Anh cảm thấy em là người như vậy?” Vương Siêu, “Em có phải vậy không?” Thực ra hắn chỉ muốn nghe Tạ Trúc Tinh nói một câu “Em không phải”, chẳng cần biết Tạ Trúc Tinh nói gì, hắn đều sẽ tin hết. Nào ngờ Tạ Trúc Tinh lại cười rộ lên nói, “Chẳng trách anh lại không muốn em diễn bộ phim Hollywood kia.” Cái gì mà chẳng trách? Vương Siêu chua chát nói, “Vu Hạm có thể cho em diễn chắc.” Tạ Trúc Tinh vứt di động lên bàn, bốp một tiếng, cả màn hình di động và mặt bàn đều lãnh đủ. Vương Siêu ngẩn ra, bực bội nói, “Em còn mặt mũi mà ném đồ?” Vẻ mặt và giọng điệu Tạ Trúc Tinh đều rất lạnh lùng cứng rắn, “Bây giờ em không muốn nói chuyện, hoặc là anh câm miệng, hoặc là anh ra khỏi nhà em.” Môi Vương Siêu run rẩy, “Nhà em?” Hắn không hề để ý căn nhà này do ai mua, cũng chẳng để ý trên giấy tờ bất động sản có tên hắn hay không, đã nói là nhà của cả hai mà, sao bây giờ không còn là nhà của hắn nữa rồi. Hắn bước tới cạnh cửa, cảm thấy ngay cổ họng có một ngụm máu sắp phun ra ngoài, không nhịn được quay đầu lại. Tạ Trúc Tinh đứng đó nhìn hắn, gương mặt thẫn thờ, chẳng biết đang nghĩ gì. Vương Siêu nói, “Ai lại đòi chia tay người đó làm cháu, em còn nhớ không?” Tạ Trúc Tinh không lên tiếng. Vương Siêu bảo, “Đứa cháu này anh làm.”