Tạ Trúc Tinh không chỉ nhìn bề nổi, cậu nghĩ sâu hơn. Chính là càng nghĩ sâu lại càng thất vọng. Cậu hỏi Lưu Thông Minh, “Việc này có phải toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết, chỉ có mình tôi chẳng hay biết gì?” Lưu Thông Minh vội nói, “Thật sự không phải, chỉ vài người biết thôi. Nếu không phải Tiểu Vu nói với tôi thì tôi cũng không biết được tin này đâu. Con gái bên đầu tư trong nước của bộ phim kia là bạn thân với Tiểu Vu, lúc tán gẫu mấy cô ấy có nói về chuyện này, Tiểu Vu biết cậu với Vương Siêu là một đôi nên mới hỏi tôi có phải hai người toang rồi không. Tạ Trúc Tinh cúi đầu buồn bực nghĩ, ai mà nghe được tin này cũng đều cảm thấy bọn họ toang rồi. Lưu Thông Minh kỳ quái hỏi, “Cậu thì nghe ai nói?” Tạ Trúc Tinh, “Trong công ty chúng ta có một ca sĩ dân gian, là bạn học với Vương Siêu.” Lưu Thông Minh biết người này, chợt nói, “Cũng khó trách, cậu ta là tiểu tam của một nữ lãnh đạo, có lẽ nghe được từ kim chủ. À không phải, cậu ta muốn hóng hớt thì hóng hớt đi, nói cho cậu biết làm gì?” Tạ Trúc Tinh không muốn nhắc tới kẻ không liên quan này, “Chắc là ăn no rửng mỡ.” Lưu Thông Minh nghe ra có khuất tất, không hỏi nữa mà khuyên giải, “Vương Siêu khẳng định là không đúng, có điều cậu cũng nên nghĩ xem tại sao cậu ấy làm như vậy, nói trắng ra chẳng phải là vì không có cảm giác an toàn ư? Cảm giác này anh quá hiểu, mỗi lần Tiểu Vu nhận được giải thưởng gì, ngoại trừ mừng thay cho cô ấy anh còn cảm thấy bản thân không xứng với cổ, mong cô ấy ngày càng tốt hơn, rồi lại sợ cô ấy quá tốt.” Nói ra tâm trạng của mình xong, y thở dài một hơi. Cảm xúc Tạ Trúc Tinh down tới đáy không lên nổi, hỏi y, “Vậy anh có giở trò sau lưng, làm cho bạn gái anh đừng trở thành diễn viên không?” Lưu Thông Minh, “… Sẽ không.” Tạ Trúc Tinh xoay chiếc nhẫn trên tay, trong lòng buồn bực từng cơn, “Người trưởng thành ai lại làm mấy chuyện này? Chỉ là anh ấy chưa trưởng thành thôi. Quay show trông trẻ còn không khó bằng trông anh ấy, mấy đứa nhỏ ít ra đều mong mình mau lớn mỗi ngày, anh ấy ngược lại, vốn không hề muốn lớn lên, ngày nào cũng cười ha ha ngốc nghếch, mấy đứa bé nghịch ngợm còn không quậy bằng ảnh, làm gì cũng chỉ có một mục đích là khiến bản thân vui vẻ, chỉ cần anh ấy cân nhắc tới tôi một chút thôi cũng sẽ không làm ra chuyện thế này. Anh ấy không có cảm giác an toàn? Tôi thì có?” Lưu Thông Minh thấy mình hết khuyên nổi, bất đắc dĩ nói, “Chờ tối nay cậu ấy về thì cãi nhau một trận, đừng động thủ, có động thủ cũng đừng đánh vào mặt cậu ấy, mấy ngày nay cậu ấy có vài cái thông cáo, mặt không thể bị thương.” Buổi tối Vương Siêu từ Thượng Hải bay về, vui vẻ từ sân bay chạy thẳng về nhà, tới cửa không vội vào ngay mà lục tung túi xách tìm nhẫn của mình mang vào rồi mới mở cửa. Tạ Trúc Tinh đã ở nhà chờ hắn từ lâu. Hắn không biết mưa gió sắp tới, còn cợt nhả vồ tới đùa giỡn lưu manh, sờ mặt sờ cơ ngực sờ đùi sờ phía dưới. Tạ Trúc Tinh, “Anh tránh ra đi.” Hắn nghe lời mới là lạ, làm tới định tuột quần cậu xuống. Tạ Trúc Tinh nhéo mặt hắn, kéo mạnh lên. Hắn xuýt xoa vài tiếng, tự vò mặt mình hỏi, “Làm gì thế? Anh đã nhịn mấy ngày rồi.” Mặt Tạ Trúc Tinh không có tý cảm xúc nào, “Disneyland chơi vui không?” Vương Siêu chẳng hiểu làm sao, đáp, “Anh chỉ theo đoàn phim đi dạo chút thôi, còn chưa mở cửa chính thức mà, đã cho chơi đâu.” Tạ Trúc Tinh lại hỏi, “Có khu vực chủ đề Marvel không?” Vương Siêu là fan não tàn của Marvel, vui mừng kể, “Đương nhiên là có, anh cho xem coi ảnh nè, anh còn chụp chung với bộ giáp HulkBuster* á.” // <img alt=hulk data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/20991/2020-04-hulk.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=hulk src="https://static.8cache.com/chapter-image/20991/2020-04-hulk.jpg" data-pagespeed-url-hash=309249656 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> HulkBuster là một trong những bộ giáp có kích thước lớn nhất và được trang bị nhiều lò phản ứng cũng như gia tăng sức mạnh lớn nhất của Iron Man, dùng để đối đầu với người khổng lồ xanh Hulk. Hắn lấy di động ra, ốp lưng màu đen, trên mặt là bốn chữ lớn màu trắng “Uống nhiều nước ấm”, vừa bảo vệ điện thoại vừa có thể diss Tạ trai thẳng, nhất cử lưỡng tiện, hắn cực kỳ thích. * Ngôn ngữ mạng, đại khái là câu nói có ý mỉa mai mấy chàng trai thể hiện sự quan tâm một cách có lệ, lạnh – uống nhiều nước ấm, dì đến – uống nhiều nước ấm, đau đầu – uống nhiều nước ấm… Câu này nằm trong danh sách đen của con gái. Hắn còn chưa tìm ra ảnh, Tạ trai thẳng đã đột nhiên nói, “Anh thích siêu anh hùng như thế, tại sao không muốn em diễn?” Vương Siêu sửng sốt, “… Cái gì?” Tạ Trúc Tinh nói, “Anh sợ em đóng phim bom tấn sẽ nổi hơn bây giờ? Anh không muốn em nổi?” Con ngươi Vương Siêu đánh qua đánh lại, “Cái gì thế, em là người yêu của anh, kẻ ngốc mới không muốn em nổi.” Tạ Trúc Tinh, “Đừng giả bộ, Lưu Thông Minh nói với em hết rồi.” Mặt mày Vương Siêu ủ rũ, giận chó đánh mèo, “Sao miệng Lưu Thông Minh lại rộng như vậy?” Tạ Trúc Tinh nói, “Anh đã làm rồi còn trách người khác nói?” Vương Siêu thấy không lừa được cậu nữa liền thừa nhận, “Phải phải, chuyện như vậy đó, anh đúng là không muốn cho em diễn, anh đúng là sợ em quá nổi, anh đúng là… sao? Không được hả?” Tạ Trúc Tinh chịu phục, “Có phải anh cảm thấy mình làm đúng lắm không?” Vương Siêu không cảm thấy mình làm đúng, có điều nếu Lưu Thông Minh đã nói với Tạ Trúc Tinh thì hẳn là bên đoàn phim tìm tới cậu rồi, còn gì quá đáng đâu, liền nói, “Vậy chuyện đã qua rồi có phải không? Sau này anh không bao giờ nhúng vào nữa được chưa?” Nói xong còn muốn sáp lại gần lấy lòng. Lúc này Tạ Trúc Tinh thật sự nổi giận, đẩy hắn ra, “Không được! Sao đã qua rồi?” Vương Siêu, “… Em tức giận cái gì chứ?” Tạ Trúc Tinh nhận ra hắn chẳng coi đây là chuyện gì, giận không chỗ phát tiết, “Em không phải anh, tuỳ tiện đi dự bữa tiệc là có thể hát nhạc phim bom tấn, cho dù lần này anh không được chọn thì lần sau anh vẫn có cơ hội hát cho phim khác như thường, cơ hội là đặt trước mặt cho anh lựa chọn, nhưng em thì phải đợi cơ hội tới chọn em. Bây giờ một cái tìm tới anh lại thay em đuổi đi mất, em ngay cả tiếng “không thể” cũng chẳng có cơ hội nói, anh còn hỏi em tức giận cái gì? Em không phải phú nhị đại, cũng không có ông anh lợi hại, có phải tới tức giận em cũng không được phép phải không?” Cậu cũng không phải cố ý, lời nói lúc tức giận chọc vào chỗ đau của Vương Siêu, lập tức xù lông lên, “Cái gì mà anh tuỳ tiện đi dự bữa tiệc là có thể hát nhạc phim, mười mấy năm anh học nhạc là công cốc ư? Giấy chứng nhận dương cầm violin anh thi cũng như không? Anh là phú nhị đại thì trêu ai ghẹo ai? Vậy anh sinh ra ba anh có tiền cũng trách anh hả? Anh cả anh trâu bò cũng là tại anh? Người khác nói anh như vậy thì thôi, tới em cũng nói anh!” Tạ Trúc Tinh, “Em không nói anh, đây không phải chuyện em muốn nói, em đang nói chuyện của em.” Vương Siêu chửi cậu, “Em bị làm sao thế? Còn có mặt mũi mà kêu anh dựa dẫm ba dựa dẫm anh, nếu không phải anh cả anh đề cử em, em cho là đạo diễn Hollywood nhắm mắt chọn vai hay gì? Em từng đóng phim gì mà người ta mời em diễn? Đóng một bộ phim thần tượng nhảm nhí thì đã coi mình là ảnh đế?” Tạ Trúc Tinh, “…” Tốt, rất tốt. Vương Siêu xả xong liền hối hận, lại không chịu mất mặt nên tiếp tục mạnh miệng, “Được rồi, chuyện có cái rắm gì đâu, tại sao phải cãi nhau. Em còn muốn đóng bộ phim điện ảnh đó không? Thực ra anh của anh…” Tạ Trúc Tinh ném ra hai chữ, “Không muốn!” Vương Siêu, “… Không muốn thì thôi!” Hai người ngồi hai đầu sopha, tự ôm cục tức. Một lát sau, Vương Siêu không nhịn được lên tiếng trước, “Nè, buổi tối ăn gì?” Tạ Trúc Tinh không phản ứng lại hắn. Vương Siêu bảo, “Muốn ăn tôm hùm đất, đi nhà hàng Huda đi?” Tạ Trúc Tinh đứng phắt dậy. Vương Siêu, “…” Tạ Trúc Tinh vào phòng, bên trong lạch cạch leng keng. Vương Siêu nhìn dáo dác muốn vào xem, do dự hồi lâu vẫn không đứng dậy. Tạ Trúc Tinh kéo valy ra khỏi phòng. Vương Siêu, “… Em làm gì thế?” Tạ Trúc Tinh không nhìn hắn, đáp, “Tháng này em không có thông cáo, ra ngoài chơi.” Vương Siêu, “…” Tạ Trúc Tinh đi ra cửa, khom lưng thay giày. Vương Siêu bước vài bước vọt tới, đẩy lưng cậu một cái, “Em có ý gì?” Tạ Trúc Tinh phải vịn vào tủ giày mới đứng vững, đáp, “Chẳng có ý gì.” Vương Siêu ngơ ra, “Vậy em làm thế là sao? Cãi nhau không phải chuyện thường ư? Hai ta ngày nào chẳng cãi?” Hắn che cửa lại, Tạ Trúc Tinh lạnh mặt, “Anh tránh ra.” Vương Siêu tức giận, “Vậy tới đây đánh một trận, cho em đánh thoải mái, anh mà đánh lại thì anh là đồ khốn.” Mỗi lần cãi nhau đánh một trận chịch một phát là ổn, tới bây giờ Tạ Trúc Tinh mới phát hiện đây là một vòng tuần hoàn chết tiệt, không hề muốn động thủ với hắn chút nào, đẩy mạnh hắn qua một bên rồi mở cửa ra ngoài. Lưng Vương Siêu va vào tường, xương cốt bị đụng tới phát đau, đá tung cửa gọi theo bóng lưng Tạ Trúc Tinh, “Em dám đi thì đừng về nữa!” Tạ Trúc Tinh dừng chân, quay đầu lại nói, “Đây là nhà em.” Vương Siêu, “… Đệt.” Hắn mới từ Thượng Hải về, hành lý sẵn đó, không cần thu dọn mà kéo đi luôn. Tạ Trúc Tinh bấm thang máy chờ xuống dưới, rốt cuộc thành bấm cho Vương Siêu, Vương Siêu kéo valy giành với cậu vào thang máy trước, trước khi đi còn chỉ vào tờ quảng cáo mới dán trong này, “Cái tiểu khu rách nát này! Nhà rách! Chỉ mấy đồ nghèo khổ như em mới muốn mua! Bố không bao giờ ở! Em có kêu anh là bố anh cũng không thèm!” Tạ Trúc Tinh, “…” Đồ ngốc mới gọi anh là bố.