Pendragon 7 - Đặt Cược Sinh Mạng
Chương 36
Nhật kí #27
(Tiếp theo)
QUILLAN
Mình đã từng ở đây. Mình biết ở trong một nơi tối tăm và dễ bị tấn công là như thế nào. Loor đã huấn luyện mình trong bóng tối. Cô ấy đã dạy mình cách tận dụng các giác quan khác. Lắng nghe và cảm nhận. Mình biết phải làm gì. Mình nằm thẳng trên giường, giữ cho hơi thở không lộ. Nếu Đấu thủ Xanh Lục đang ở ngoài kia, mình sẽ nhận ra hắn trước khi hắn tiến đủ gần để tấn công.
Nhưng mình không nghe thấy gì. Không cảm nhận được gì. Mình như đang bềnh bồng trong cõi u minh. Nhưng mình không hoảng hốt. Di chuyển là phạm sai lầm.
Mình nghe một âm thanh. Không phải sinh vật sống, mà là… một thứ gì đó. Di chuyển rất nhanh, vụt qua trên đầu. Không quá một giây. Dù là gì, vật đó rít lên chói lói khi phóng qua. Mình nghe một âm thanh nữa tới từ hướng khác. m thanh đó vút qua mình rồi tắt ngay. Không còn nghi ngờ gì nữa, một vật bay qua trên mình trong bóng tối. Thêm một âm thanh nữa, lần này bay sát đầu mình. Mình cảm thấy không khí xao động khi vật đó phóng qua. Dù là gì, vật đó rất nhanh. Không muốn bị phóng trúng, mình vẫn nằm ngửa, lắng nghe.
Mình nghe thêm mấy vật nữa lướt qua, khi gần khi xa. Tất cả đều phóng vun vút. Là gì vậy? Dù mình không được cho biết luật chơi này, nhưng có điều vô lý. Mình hoàn toàn ở trong tối. Nếu không có ánh sáng, làm sao toàn thể Quillan có thể theo dõi những gì đang xảy ra?
Như để trả lời, chung quanh thình lình bừng sống. Ánh sáng trắng tràn ngập khắp phòng. Chói chang tới mức mình lóa mắt, mù tịt như khi còn trong bóng tối. Đồng thời nhạc nổi lên, dồn dập, rất lớn, như nhạc điện tử trong các bữa tiệc của những đấu thủ. Tiếng nhạc lớn tới mức làm mình không còn nghe được tiếng những vật đang bay quanh phòng. Còn tệ hơn là bóng tối nữa. Bây giờ mình đã bị tước mất hai giác quan. Mình vẫn ráng nằm yên như cũ. Mắt đã có thể nhận ra hình dạng mọi vật, mình nhìn quanh. Căn phòng trắng toát. Trần, sàn, tường… tất cả đều trắng. Những ngọn đèn sáng chói trên trần chuyển động theo tiếng nhạc. Hàng trăm đèn rọi sáng vào những hướng khác nhau, như đang vẽ lên căn phòng bằng ánh sáng, kh lòng nhìn rõ được căn phòng.
Một thoáng màu bạc vút qua đầu mình. Dù mình không nghe được âm thanh của nó vì tiếng nhạc quá lớn, nhưng chắc đó là vật đã phát ra âm thanh vù vù. Mình mất dấu nó trong ánh sáng chói lòa. Vật đó là gì? Bắt đầu cảm thấy nằm trên giường kiểu này rất nguy hiểm, mình lăn xuống sàn, khom người thật thấp, lợi dụng cái giường làm vật che chắn. Liếc qua tấm đệm, mình vừa kịp thấy một vật màu bạc vút tới, trên đầu mình chừng hơn một mét. Mình nhìn theo nó phóng qua cho đến khi cắm phập vào vách tường cách mình chỉ vài mét. Nó là cái gì? Mình ở cách bức tường đủ gần để tự tin bò lại. Mình bò sát bụng theo kiểu lính đặc công. Tới gần, nhìn lên, mình thấy vật đã gây ra âm thanh… tim mình muốn rụng. Đó là một cái đĩa bạc. Trông chẳng khác gì một đĩa CD. Vậy mà nó cắm ngập cả hai phân vào trong tường. Đĩa CD đâu có sắc kiểu đó. Mình nhận ra âm thanh mình đã nghe không chỉ đến từ một nguồn. Dù trò chơi trong căn phòng tắng toát, ồn ào này là gì, nó có nghĩa là phải né tránh những cái đĩa Frisbee sắc bén chết người đang vun vút phóng ra từ mọi hướng.
So với trò này, đám búp bê hề hung bạo bỗng có vẻ dễ chịu hơn.
Xoảng! Một đĩa nữa cắm phập vào tường, ngay trên đầu mình. Không phải trò đùa. Đây là những vũ khí giết người. Veego và LaBerge đã tăng mức độ nguy hiểm. Bây giờ vấn đề là: trò này là gì? Dựa lưng sát tường, mình nheo mắt nhìn căn phòng. Mắt mình đã có thể thấy một số chi tiết. Phòng cực lớn, trần rất cao. Nơi nay có thể chứa tám sân bóng rổ, và vẫn còn đủ chỗ cho một đường đua. Phòng không trống rỗng. Trông như có rải rác nhiều đồi núi chung quanh. Mình nói nghiêm túc đó. Khắp phòng là những gò đống cao tới hơn mười mét. Chúng cũng trắng toát như căn phòng, trông như những băng sơn khổng lồ. Mình thấy màu bạc lóng lánh của những cái đĩa sát nhân cắm vào khắp nơi, nhưng vẫn không biết trò này như thế nào, ngoài việc phải né để khỏi bị bay đầu.
Mình bắt gặp một sự chuyển động. Một màu sẫm nổi bật trên màu trắng. Đó là Đấu thủ Xanh Lục. Hắn đang leo lên một cái gò. Nếu mình bị phạt, vì thua trong trò đấu với hề, bằng cách không được cho biết trước luật chơi, thì có nghĩa: Đấu thủ Xanh Lục biết luật của trò này. Mình nhìn hắn để tìm hiểu. Hắn leo thật dễ dàng. Có nhiều chỗ để đặt chân và bám tay. Có vẻ như leo trèo là phần dễ. Phần khó là tránh né những cái đĩa bay vùn vụt. Mình thấy một đĩa bay vù vù tới, cắm phập vào sườn gò, sát bên chân hắn. Không hề nhìn thấy, khi đĩa chạm gò, hắn mới kinh ngạc bật người ra sau, suýt ngã. Như vậy có nghĩa là hắn không biết khi nào những vật này phóng tới. Điều đó có nghĩa là mình cũng sẽ không biết. Căng
Đỉnh của quả núi nhỏ này là một chóp nhọn. Đấu thủ Xanh Lục thoăn thoắt lên tới đỉnh, làm gì đó mình không thấy, rồi mau chóng xuống lại. Mình đoán, bất cứ điều gì hắn làm trên đó, mình cũng sẽ phải làm. Ít ra, bây giờ, mình đã có một mục tiêu. Leo lên những quả núi nhỏ đó, và cố tránh khỏi bị cắt làm đôi.
Quyết định: an toàn quan trọng hơn tốc độ, mình bò sát bụng trên sàn, tiến tới quả núi gần nhất. Chưa thấy bất kỳ đĩa nào bay thấp đến thế, nên mình đoán sẽ ổn cho tới khi bắt đầu leo.
Mình đã lầm.
Mới được nửa đường, mặt sàn trước mặt mình bỗng di động! Cả một phần sàn thình lình trôi sang phải, mở thành một hang động tối tăm. Cứ như căn phòng này được xây dựng trên không gian! Hay trên một khe đất nứt. Khoảng trống tối om, nên không thể biết là sâu tới đâu, nhưng mình không muốn nhảy xuống để khám phá. Không thể. Mình thoáng thấy có sự di chuyển bên trái. Cái giường đang phóng về phía mình! Mình nhận ra ngay: không chỉ cái giường mà mặt sàn bên dưới nó đang di chuyển. Cái giường lao qua sàn, rồi thình lình lộn nhào vào một lỗ hổng khác vừa mở ra trước nó. Vội vàng bò tới, mình nhìn xuống. Cái giường đã mất tăm. Kẽ nứt bên dưới rất sâu.
Mình đã biết thêm một thông tin trong trò chơi này. Mặt sàn là một trận đồ liên tục chuyển dời. Những lổ hổng mở ra cấp kỳ bất cứ lúc nào. Nếu ở nhầm chỗ là… vĩnh biệt. Nhưng không thể đứng dậy, nhảy từ điểm này sang điểm khác mà không bị những cái đĩa bay xé thịt. Mánh khóe là phải sống và lên tới đỉnh những quả núi kia, để làm… chẳng biết là làm cái quỷ quái gì. Ít ra thì vụ phạt đền của mình đã được xóa bỏ. Mình đã hiểu luật chơi. Ước gì mình đừng hiểu.
Vẫn đang nắm mép sàn, nhìn xuống cái hố đã nuốt chửng cái giường của mình, mình chợt thấy một phần sàn đang bay tới. Mình vội rụt tay tại, vừa đúng lúc những mảnh sàn loảng xoảng chạm nhau. Rầm! Cái hố khép lại quá nhanh và quá dữ dội làm mấy ngón tay mình suýt nát vụn.
Mình bò trở lại quả núi đầu tiên. Cảm thấy vài cái đĩa vù vù bay qua đầu, nhưng mình lo mặt sàn bất ngờ mở ra, nuốt chửng mình hơn. Tới chân núi, hít một hơi, mình mau chóng leo lên. Rất may, leo lên không gặp sự cố gì. Ít ra, nhờ vậy, mình có thể né tránh những cái đĩa. Nhảy lên, mình leo lên từ gờ này sang gờ khác, trong khi vẫn quan sát trước sau, canh chừng những cái đĩa bạc phóng tới. Mấy cái cắm trúng gò hai bên mình, nhưng không đủ gần để làm mình hốt hoảng. Một điều may là, hình như chúng không được nhắm. Nếu mình bị trúng có nghĩa là mình không ở đúng chỗ đúng lúc thôi.
Tới đỉnh, mình thấy điều phải làm. Đơn giản thôi. Có sáu ngọn đèn tròn và dẹt, đường kính chừng bảy phân, đặt trên một mặt phẳng trên đỉnh núi. Ba đỏ, ba xanh. Một trong ba ngọn đèn xanh đang tỏa sáng. Mình thử chạm tay vào một trong ba đèn đỏ. Nó sáng lên. Thì ra trò này là vậy. Leo lên ba ngọn núi, thắp sáng tất cả đèn của mình. Tất nhiên là… đừng để bị giết chết.
Cuộc đua bắt đầu. Quay lại, mình nhìn xuống toàn cảnh từ trên cao. Quá trắng và quá sáng làm toàn thể nơi này chói lọi. Nhìn từ đỉnh cao, sàn nhà trông như một bàn cờ với những ô vuông rộng khoảng mét rưỡi. Các ô vuông liên tục di động, mở ra những mảnh, trám vào những mảnh khác, không theo một mô hình nào. Vì vậy không thể nào đoán một lỗ hổng sẽ mở ra tại đâu. Mình cũng thấy những đĩa bạc loang loáng bay qua phòng. Thắng trò này là phải dựa vào may mắn và… giữ vững cái đầu. Cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Mình nhìn Đấu thủ Xanh Lục đang nhảy từ ô vuông này sang ô vuông khác trên sàn. Hắn nhảy lên một ô vừa đúng lúc ô đó di chuyển. Ô vuông di chuyển cực nhanh, làm hắn loạng choạng, phải bật người lại, nếu không đã bị quăng xuống lỗ hổng.
Ánh bạc loang loáng vút qua mình. Rất gần. Mình tập trung trở lại. Phải di chuyển gấp. Mình liều nhảy xuống chân núi. Lẽ ra không nên thế. Nhưng Xanh Lục đã dẫn trước mình. Mình cần phải rút gọn thời gian. May là mình không bị ngã lộn cổ. Chạm mặt sàn, mình lom khom để tạo thành mục tiêu nhỏ hơn và bắt đầu chạy tới quả núi gần nhất. Mới được vài bước, thấy một đĩa bạc phóng đúng tầm đầu, mình vội nhào sang một bên. Nó vụt bay qua, nhưng mình ngã ngay vào khoảng sàn đang mở! Mình vặn người đổi hướng khi đang ngã và chạm mặt sàn ngay bên cạnh khoảng trống mới mở toang hoác. Quá gần. Mình lăn sang phải vừa lúc mặt sàn dưới mình bắt đầu di chuyển. Nhanh tới nỗi nó quay mình như một cái thùng phuy. Mình phải cố kềm để không bị lăn tới mép hố. Mình nằm sấp, tay trái buông thõng trên miệng khe đất nứt. Thở hồng hộc một giây mới nhận ra đang ở trong một vị trí nguy hiểm, mình vội rụt tay về ngay trước khi các mảnh sàn khép lại, xém cắt đứt cánh tay mình.
Dù mừng rỡ nhưng mình không thể nằm yên. Không nơi nào an toàn. Mình bò tới quả núi kế tiếp. Tiếng nhạc oang oang thúc giục. Mình chỉ mong nhạc ngừng lại. Tiếng nhạc làm một trò chơi khó khăn càng trở nên khó khăn thêm. Tới chân quả núi kế tiếp, vừa bắt đầu leo lên, mình bỗng cảm thấy chân phải đau buốt. Nhìn xuống, mình thấy một cái đĩa cắt toạc lớp quần đen bên đùi phải, rồi cắm phập vào sườn núi. Chẳng thiết biết vết cắt sâu cỡ nào, vì mình đâu thể làm được gì. Mình leo lên, dù có đau cũng không biết. Máu huyết mình sôi sùng sục đến không thấy đau. Lên tới đỉnh, mình thấy chỉ còn một đèn đỏ và một đèn xanh. Phải cấp tốc tiến tới đèn đỏ kế tiếp. Mình đã dẫn đầu!
Mình xuống gò núi đúng lúc đèn xanh thứ hai bật sáng. Nhìn qua phòng, mình thấy Đấu thủ Xanh Lục đang ở trên một đỉnh gò khác. Tỉ số lúc này là hòa hai đều. Mình hấp tấp xuống, lần này thậm chí còn bất cẩn hơn lần trước. Tới sàn, mình quan sát nên leo lên gò nào. Đấu thủ Xanh Lục cũng đang quan sát. Chúng mình cách nhau khoảng hai mươi mét. Mình nhìn gò núi gần nhất. Không may là gò đó cũng gần nhất với Đấu thủ Xanh Lục. Đây là thời điểm quyết định. Tiến tới gò gần nhất và rất có thể phải đấu với Đấu thủ Xanh Lục để leo lên đỉnh? Hay liều chạy tới gò xa hơn?
Hai đứa mình vội nhìn nhau. Cả hai đều biết phải làm gì. Chúng mình chạy tới cùng một gò. Cả hai đều chọn cách choảng nhau hơn là liều lĩnh chạy qua vùng nguy hiểm chết người.
Chạy được nửa đường, mình thấy hai đĩa đang bay tới mình từ hai ngả khác nhau. Mình nhào xuống đất đúng lúc chúng va vào nhau, vỡ tan từng mảnh. Mảnh kim loại trút xuống như mưa, khứa lên cánh tay mình như ong đốt. Đấu thủ Xanh Lục ha hả cười. Cú nhào xuống đất làm mình mất mấy giây quý giá. Xanh Lục đã tiến gần tới gò. Mình sắp thua rồi.
Đúng lúc đó, mặt đất bên dưới Xanh Lục mở ra. Hắn ngã. Không ngã xuống sàn… mà ngã vào lòng hố. Hắn gào lên, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, bám lấy miệng hố. Cánh tay và vai nhô khỏi sàn, thân hình lơ lửng bên dưới. Hắn đã bị mắc kẹt. Mình thấy hắn quẫy đạp, cố đưa một chân lên, nhưng không thể. Không bị rơi xuống, nhưng cũng không thể nhoi lên.
Mình khiếp đảm nhận thấy, có thể hắn sẽ không bị rơi xuống, nhưng chỉ vài giây nữa hắn sẽ bị cắt làm hai khúc. Ngay khi mảnh sàn kia khép lại, hắn sẽ… đi vào lịch sử. Mọi chuyện gần kết thúc. Mình chỉ còn cách chiến thắng Đại hội X vài giây nữa thôi.
Thực tế này làm mình bàng hoàng. Con người này sắp chết. Mình sẽ là nhà vô địch, nhưng với cái giá nào? Thêm một cái chết thê thảm nữa? Trong vài giây sống còn đó, mình chợt nhận ra đây là một cơ hội. Điều nào gây ấn tượng mạnh cho dân Quillan hơn? Vinh quang của mình trong Đại hội X? Hay một hành động vị tha, nhưng chứng tỏ mọi chuyện sẽ đổi khác ra sao? Mình có thể thắng và để Đấu thủ Xanh Lục chết, hoặc có thể cứu hắn và trở thành một người hùng. Thậm chí nếu sau cùng mình thua trong Đại hội X, mình cũng sẽ cuốn hút được sự chú ý. Lựa chọn quá là dễ dàng.
Bò vội qua sàn, mình nắm lấy cánh tay Đấu thủ Xanh Lục. Hắn gầm gừ:
- Mi làm gì vậy?
Mảnh sàn bắt đầu di chuyển. Mình kéo thật mạnh. Nhưng hắn quá nặng. Hắn nhận ra ngay là mình đang cố cứu hắn. Hắn kêu lên:
- Kéo đi! Kéo đi!
Hắn đã đưa được một chân lên khỏi miệng hố và gần kéo được chân kia lên, mình bỗng nghe một tiếng “rắc”.
- Aaaaa!
Đấu thủ Xanh Lục gào lên khi ván sàn khép lại, nghiến nát bàn chân hắn.
Tiếng răng rắc còn lớn hơn cả tiếng nhạc. Thật khủng khiếp. Con người khốn khổ nằm bật ngửa, bàn chân kẹt giữa những mảnh sàn. Mình cố mở những mảnh sàn, nhưng chúng không nhúc nhích. Đấu thủ Xanh Lục đau đớn gào lên. Mình không thể làm gì giúp hắn… ngoài việc thắng cuộc. Mình tin, khi cuộc đấu kết thúc, hắn sẽ được giải thoát. Không tình huống nào có thể tốt hơn như thế. Mình không chỉ cứu mạng sống hắn, mà còn chiến thắng. Mau chóng rời khỏi hắn. mình leo lên gò. Những đĩa bạc phóng tới từ mọi hướng, nhưng mình không bận tâm né tránh. Bây giờ chỉ còn là may mắn hay không. Lên tới đỉnh, mình thấy hai cái đèn. Chỉ việc nhấn ngọn đèn đỏ cuối cùng, cuộc đấu sẽ kết thúc. Ngón tay mình ngập ngừng trên đèn. Trò chơi này đã thuộc về mình. Nhưng mình không nhấn đèn. Mình chợt nhớ lại những gì Nevva đã nói. Nếu tỉ số của những trận đấu là hòa, trận cuối cùng sẽ thường là một trận đấu tới chết. Nếu mình nhấn cái nút đó, tỉ số sẽ là hòa. Cứu Đấu thủ Xanh Lục và thắng trận này, rất có thể mình tự đặt mình vào cái chết.
Ước gì mình đã nhớ điều đó trước đây mấy giây.
Nhìn xuống, mình thấy Đấu thủ Xanh Lục đanh nắm chặt bàn chân dập vỡ. Hắn rất đau đớn. Dù trò thi đấu kế tiếp là gì, mình đang nắm lợi thế lớn. Mình tự hỏi, phải chăng mình vừa cứu hắn khỏi một cái chết ngẫu nhiên, chỉ là để đưa vào một vị thế tự tay mình giết hắn? Suốt đời mình chưa giết ai, và không muốn bắt đầu làm điều đó. Mình có phạm sai lầm lớn không?
Chỉ còn một việc để làm. Mình nhấn đèn .
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
65 chương
31 chương
114 chương
17 chương
83 chương
12 chương
17 chương