Pendragon 7 - Đặt Cược Sinh Mạng
Chương 28
Nhật kí #26
(Tiếp theo)
QUILLAN
Chúng mình bị tấn công.
Ông già sững sờ nói:
- Sao chúng có thể tìm ra chỗ này?
Không ai nán lại để trả lời. An ninh dado đang xuống ngay trên đầu, như một toán đặc công. Chúng thoăn thoắt tụt xuống dây điêu luyện và chính xác như lính nhà nghề. Khoảng tám tên. Ai biết trên mái còn bao nhiêu tên nữa. Chúng đông hơn tụi mình. Tệ hơn nữa, chúng có súng. Bản năng đầu tiên của mình là chạy. Với tất cả những gì mình đã biết, thì đây là đội ám sát. Mấy người kia cũng nghĩ như mình. Không ai muốn ở lại đấu với chúng.
Magna ra lệnh:
- Tản ra!
Năm người phục hưng chạy năm ngả. Mình nhìn Nevvaô trợn trừng khiếp đảm:
- Tôi sẽ tìm anh sau.
Dứt lời, cô bỏ chạy. Mình làm theo. Khi tụi dado đang tụt xuống, mình chạy tới cầu thang dẫn lên tầng trên, nhảy ba bậc một. Tới đầu cầu thang, mình tiếp tục chạy xuôi một hành lang rộng. Mình hoàn toàn bối bối vì không biết chạy đi đâu. Hy vọng tìm được cửa ra ngoài, trước khi tụi dado chạm mặt đất và đuổi theo mình. Tất nhiên mình sợ gặp một cửa dẫn tới đường cùng, rồi bị chúng túm cổ, đưa lại về lâu đài. Hoặc tới một nơi kinh hơn nữa. Một người phục hưng chạy trước mình. Mình quyết định ngay là bám theo anh ta. Chắc anh ta phải biết là đang tiến tới đâu.
Phụt! Phụt!
Quá muộn! Bọn dado bắn mấy khẩu súng vàng trước khi chúng chạm đất. Anh chàng phục hưng trúng cả hai viên, đầu lật ra sau, thân đổ nhào tới trước. Mình nghĩ anh ta đã bất tỉnh trước khi ngã xuống sàn. Mình nhào xuống, lết sấp trên nền đá hoa cương. Cố trở thành mục tiêu càng nhỏ càng tốt. Nhìn vội lại, mình thấy đám dado đã tụt khỏi tầng mình đang nằm, xuống tầng trệt, nơi mấy phút trước bọn mình vừa đứng. Có nghĩa là mình còn vài giây, trước khi chúng hạ xuống mặt đất, chạy lên thang, và bắn tiếp. Để ý thấy cây gậy kim loại người phục hưng làm rơi khi bị bắn, theo bản năng mình bò lại nhặt. Con người bất tỉnh này không sử dụng tới nó nữa. Cây gậy dài gần hai mét, mỏng nhưng nặng. Không nặng bằng vũ khí gỗ trên Zadaa, nhưng mình cần một thứ để tự vệ. Phải tự vệ.
Vừa định đứng dạy chạy, mình chợt thấy người phục hưng bất tỉnh đang nằm trong tầm định đoạt của bọn an ninh dado. Chuyện gì xảy ra nếu chúng thật sự là đội ám sát? Hoặc chuyện gì xảy ra nếu chúng bắt và bắt anh ta khai ta những bí mật của phục hưng? Không thể bỏ mặc anh ta được, mình buông cây gậy, nắm chân anh ta, kéo vào một cửa hàng trống rỗng. Bên trong, từ cửa tới cuối gian hàng, mình thấy hàng hàng lớp khung kệ. Đây từng là một cửa hàng sách. Các kệ sách gần như trống trơn ngoài mấy quyển sách ố vàng buồn thảm. Trong thoáng giây đó, mình tưởng tượng những hàng kệ đầy sách màu sắc rực rỡ. Ý nghĩ con tim và linh hồn của toàn bộ một lãnh địa bị hủy hoại, quên lãng, phủ kín bằng một lớp xi măng xám làm lòng mình đau thắt.
Còn đau lòng hơn khi biết tụi mình đang bị một đám robot sát nhân truy đuổi. Mình không có thời gian luẩn quẩn ở đây, để thương tiếc sự mất mát những cuốn sách của Quillan. Nắm một tay một chân người phục hưng bất tỉnh, mình vụng về kéo anh ta lên, cõng theo kiểu lính cứu hỏa. Anh ta nhỏ con và khá nhẹ, nhưng thú thật, mình đang mạnh dần lên. Tất cả việc làm tại trại huấn luyện trên Zadaa đã đạt kết quả. Thêm vào đó là mình đang schết được. Như mình thường nói, xung lực là bạn tốt. Khi anh ta ở trên vai, mình biết là có thể di chuyển. Ít ra là trong một lúc. Tuy không thể chạy nhanh hơn ai được hết, nhưng ít nhất cũng có thể đưa mình và anh ta tới một nơi trú ẩn an toàn. Vừa bước được hai bước về cuối cửa hàng… kế hoạch của mình tan vỡ cùng với cửa kính mặt tiền của hiệu sách.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chúng đã nhìn thấy tụi mình. Khi ba tên dado nhảy qua cửa sổ kính vỡ, mình hụp xuống dưới một kệ trống. Gần như hoàn toàn hành động theo bản năng. Với anh chàng phục hưng vẫn còn trên vai, mình dựa lưng vào kệ sách, đẩy mạnh. Cái kệ dài đổ ụp lên đám dado đang xông tới. Hy vọng làm chúng chậm chân, đủ để mình vượt qua, chạy khỏi cửa hàng. Không còn gì có thể làm cho anh chàng này nữa. Nếu cố vác anh ta, tụi dado sẽ bắt được cả hai. Mình đành phải bỏ anh chàng tội nghiệp này lại, tìm đường thoát thân.
Nhảy qua kệ sách vỡ nát, mình vượt qua tụi dado đang chới với, phóng qua cửa sổ kính vỡ, trở lại khu thương mại. Mình chuẩn bị đón nhận một cú sốc rung động khắp người khi bị trúng đạn. Mình tự nhủ, cứ tiếp tục di chuyển cho đến khi điều đó xảy ra. Khi vượt qua cửa sổ, mình thấy cây gậy kim loại nằm ngay chỗ mình bỏ lại. Không ngần ngừ, mình nhặt lên ngay.
Hai giây đó là quá đắt giá. Đủ để mấy tên dado trong cửa hảng lấy lại tinh thần. (Robot có tinh thần không nhỉ?) Ngay khi mình vừa đứng thẳng dậy, một dado phóng qua cửa sổ vỡ, lao tới mình với khẩu súng trên tay. Toi rồi: Không thể chạy. Chắc chắn thằng người máy này sẽ bắn mình trong tầm nhắm quá gần như thế. Khi còn trên Zadaa, mình đã quyết định không là một nạn nhân vô vọng, lệ thuộc vào sự bảo vệ của người khác nữa. Mình đã phải vượt qua chương trình huấn luyện chiến binh mệt đứt hơi, cho những trường hợp giống như thế này. Bây giờ mình đã có khả năng tự vệ. Chỉ phải làm một điều.
Áp dụng những gì đã học.
Mình tính toán, nếu dụ chúng tới gần hơn, mình có thể ngăn chúng bắn. Tất nhiên đây vẫn là ba chọi một, và chúng lại là người máy. Nhưng không còn cách nào khác nữa. Mình chỉ biết một điều là mình không muốn trở lại cái lâu đài đó. Hoặc ít ra là không trở lại một cách dễ dàng.
Dado đầu tiên tiến tới mình như một hậu về cố mở rộng vùng truy cản. Mình xoay người khỏi tầm nhắm, phang cây gậy đen tới bàn tay cầm súng của hắn. Cây gậy vù vù xé không khí, nện khẩu súng văng ra khỏi nắm tay hắn. Lập tức, mình đập đầu gậy kia trúng gáy, làm robot ngã sóng soài. Mình không muốn nghĩ vũ khí đơn sơ nhưng chết người này sẽ t thế nào với xương thịt.
Tên dado không phát ra một âm thanh nào. Nó không cảm thấy đau. Hoặc nếu có, nó đã che giấu rất tài. Vừa định nhặt khẩu súng vàng, mình thấy từ trong cửa hàng sách hai dado kia nhảy tới mình. Đưa cây gậy dài ra trước bằng cả hai tay, song song mặt đất, hai cánh tay khép chặt, mình nện trúng bụng hai robot cũng một lúc. Nếu là người, chúng đã gập người vì đau đớn. Chúng không là người. Không gập người, không đau đớn. Mình quỳ gối, tay nắm gậy, mỗi dado một đầu gậy. Chúng đứng đó, nhìn xuống mình bằng những con mắt búp bê chết, như không có gì xảy ra.
Mình không được huấn luyện vụ này. Tất nhiên chiến đấu với robot không có trong chương trình huấn luyện chiến binh của Loor.
Kéo gậy về sát ngực, mình bật một cú lộn ngược lại sau, hạ xuống bằng chân. Đứng vội dậy, mình nắm chặt vũ khí sẵn sàng… làm gì. Mình không biết. Quất túi bụi mấy bộ máy này tới ngày tận thế thì chúng vẫn tiếp tục tiến tới. Nhưng không thể xuôi tay mà không thử cố gắng. Một dado tiến lại. Súng lăm lăm, sẵn sàng nhả đạn. Mình vung gậy, đánh một đòn giả, hắn nao núng. Mình khom xuống, quay người sang phải, vung gậy sang tên bạn hắn. Gã dado thứ hai này không thấy mình tấn công và không biết bị đánh bằng gì. Bị mình đập trúng chân, robot đổ rầm xuống sàn. Bước tránh sang một bên, mình thúc mạnh đầu gậy xuống lưng hắn. Mình không chuẩn bị tinh thần cho việc xảy ra sau đó. Cây gậy đã xé rách phần sau thân hình robot! Một cảm giác gai gai rần rần trong vũ khí, và robot ngừng hoạt động. Mình đã giết nó. Nếu ngừng lại để phân tích, có thể mình đã phát ói. Nhưng vật này không là người, mà là một bộ máy. Nó không sống. Dù vũ khí này là gì, nó có thể xé rách giàn khung phủ ngoài những robot này và đánh chúng bật khỏi nhiệm vụ.
Mình đang làm nhiệm vụ.
Mình nhận ra, cây gậy không chỉ đánh gục chúng, mà còn xuyên qua lớp vỏ ngoài, phá hỏng bộ máy. Vũ khí đơn giản này không chỉ như cây côn trên Zadaa. Chúng là dụng cụ giết dado.
Có thể dado là robot, nhưng chúng không ngu. Thấy mình nắm được tử huyệt của chúng, chúng thận trọng hơn. Robot bị mình đánh ngã xuống sàn mon men lần tới vũ khí trên mặt đất. Mình phóng tới, đâm cây gậy kim khí xuống cánh tay nó. Cây gậy mạnh tới nỗi cắm phập xuống sàn đá cứng như cắm xuống đất tơi. Nó gắn chặt xuống đó như mình cắm cờ trên đỉnh núi. Không biết bằng chất liệu gì, nhưng nó thật đáng sợ. Cánh tay dado run nhẹ một cái rồi bất động. Nhưng dado vẫn còn chức năng hoạt động. Không với tới khẩu súng, nó vươn tay kia chộp mình. Mình nhảy né khỏi tầm với của nó.
Dado tấn công. Nó nắm vai mình, kéo lại rồi quăng mình qua mặt sàn như một con búp bê rũ liệt. Đã thế, tay mình lại tuột khỏi cây gậy. Dado vừa quăng mình không tiến tới cây gậy. Mình tưởng nó sẽ nhổ gậy giải thoát bạn, nhưng không. Trái lại, nó rút súng khỏi vỏ, bắn mình. Phụt!
Năng lượng phóng qua xém trúng cổ, làm tóc mình dựng ngược. Biết sẽ không gặp may lần nữa, mình đứng dậy, chạy vào một cửa hàng bên kia lối đi, đối diện hiệu sách. Đó là một kho chứa đồ trưng bày cũ của khi thương mại. Bụi đất phủ khắp nơi. Vừa nhảy vào trong, những gì nhìn thấy làm mình chết sững: một biển người! Mình tưởng đó là những xác ướp hay dado không vận hành. Một giây sau mình mới nhận ra đó là những ma-nơ-canh. Hàng trăm ma-nơ- canh đủ kích cỡ, màu sắc, dáng đứng. Có cái trông như người thật. Có cái chỉ phảng phất hình dáng một khuôn mặt. Cả đời chưa bao giờ mình cảm thấy ớn như vậy. Mình sợ đến vãi linh hồn, nếu không đang ở trong hoàn cảnh đáng sợ hơn nhiều.
Phụt! Phụt!
Năng lượng phun ra từ khẩu súng xé không khí, bay qua đầu mình. Mình lao vào những hàng ma-nơ-canh, cố mất hút giữa những hình nhân vô hồn.
Phụt! Một ma-nơ-canh nổ tung kế bên, trút lên mình cả đống rác rưởi hình nhân. Phụt! Thêm một cánh tay hình nhân khác nổ tung. Mình lom khom, hy vọng thoát khỏi tầm nhìn của dado. Không thể biết khẩu súng vàng có bao nhiêu viên đạn. Sáu? Mười? Một ngàn? Nhiều giây đã trôi qua. Dado đã ngưng bắn. Mình không tin nó đã bỏ cuộc. Không thể. Nó đã khôn ra và đang lắng nghe. Bằng mọi cách mình phải tìm đường trở lại phía trước cửa hàng, ra ngoài, lấy lại vũ khí diệt dado, hoặc khẩu súng trên mặt đất. Mình lom khom tiến tới. Đế giày vải của mình rất mềm. Mềm đồng nghĩa với êm lặng. Nhìn qua đống chân tay ma-nơ-canh ngổn ngang vướng víu vào nhau, mình không thể thấy gì. Có lẽ lại hay. Mình không thấy nó, nó cũng sẽ không thấy mình. Mình thận trọng tiến thêm vài bước.
Nhìn qua đống ma-nơ-canh, mình thấy phía trước cửa hàng. Tên dado không có đó. Hy vọng nó không nghĩ mình đã quay ngược lại, trở ra theo lối cũ, và nó đã tiến sâu vào cửa hàng để săn mình. Liếc qua một ma-nơ-canh cao lớn, xuống lối đi dài, vắng lặng, mình không thấy dado. Tuyệt. Mỗi bước mình càng tiến gần hơn tới cửa trước, và vũ khí. Mình bò thật thấp theo lối đi. Vẫn không thấy dado. Ngoái lại nhìn, mình thấy nó đứng lù lù ngay phía sau, nhắm thẳng mục tiêu. Không hề lăn tăn, mình lao vào robot, thúc vai ngay ngực nó.
Phụt! Phụt!
Súng hướng lên trần. Gạch ngói rào rào trút xuống. Sức truy cản của mình làm cả hai đều lộn nhào vào một nhóm ma-nơ-canh. Mình và dado lọt thỏm vào một đống chân tay. Mình có cảm giác như bị hàng chục người níu kéo. Tốt, miễn sao không là dado. Mình lăn ra, đứng bật dậy, lao qua đám ma-nơ-canh khác.
Phụt! Dado đã thoát ra được và bắn tiếp. Hết thời gian e dè tính toán rồi. Mình phải ra khỏi đây gấp. Đâm đầu qua một đống ma-nơ-canh, chân mình gần như không chạm đất. Với cú nhảy sau cùng, vai mình nện lên mặt sàn. Mình đã tới cửa ra tại khu thương mại. Đứng bật dậy, mình phóng tới hai dado kia. Một đã chết - hoặc bất kỳ từ nào hai bạn gọi một robot nằm phơi bụng. Mình thì gọi là “chết”. Còn dado kia vẫn bị cây gậy kim khí ghim cánh tay xuống đất. Mình tự hỏi, sao nó không tự rút ra. Thấy khẩu súng vàng mình đánh bật ra trên sàn, mình lao tới.
Phụt!
Tên dado kia đã ra khỏi của hàng và nhắm bắn. Mình dang hai tay, phóng đầu tới trước. Nằm sấp trên sàn, mình tiếp tục trượt đi. Nửa giây sau, mình đã nhặt được khẩu súng lên.
Phụt! Phụt!
Mình vừa lăn người tránh đường đạn, vừa lóng ngóng cầm lấy vũ khí. Suốt đời mình chưa từng chĩa mũi súng vào ai. Thậm chí mình không biết chắc nhắm bắn như thế nào. Nằm ngửa, mình thấy dado đang lại gần. Càng tốt, nhắm mục tiêu không còn là vấn đề. Mình sẽ hạ nó ngay, rất gần. Nâng súng lên bằng cả hai tay, mình bóp cò.
Phụt!
Không bị giật hay bật lên. Chỉ thoảng cảm giác điện giật, mình bắn chính xác.
Nhưng không có gì xảy ra. Dado dừng lại, đứng đó, không tổn thương. Cú bắn của súng không hiệu quả. Dado trơ trơ. Bây giờ nó nắm thế thượng phong. Robot cũng biết điều đó. Đứng dạng hai chân, cách mình vài mét, nó từ từ nâng súng nhắm thẳng mình. Mình không sợ, vì biết sẽ không chết. Nhưng mình đã thua. Dado nhắm rất kỹ, rồi… bóp cò.
Không nổ. Súng rỗng. Mình vẫn sống.
Dado chưa kịp phản ứng, mình lăn tới robot đang bị ghim tay xuống sàn. Mình cần vũ khi. Đứng bật dậy, mình nắm cây gậy, nhổ khỏi sàn, phóng vào tên dado kia như một ngọn giáo. Ngọn giáo chết người xuyên thẳng qua ngực robot. Mình nghe tiếng điện loẹt xoẹt. Chỉ một lát sau nó rùng mình, rũ xuống đất như những ma-nơ-canh đầy bụi bặm trong nhà kho. Chết ngắc. Xong nhiệm vụ. Dù là gì, mình nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng không. Mình đã phạm một ỗi lầm kinh khủng. Khi kéo cây gậy khỏi dado kia, mình đã giải thoát nó. Mình cảm thấy nó trước khi mình nhìn thấy nó. Quay phắt lại, mình thấy nó rút khẩu súng từ bao của dado mình giết đầu tiên. Súng đã được nâng cao, nhắm vào… mình. Mình vừa định nhảy tránh, bỗng robot rùng mình. Mình lại nghe tiếng điện loẹt xoẹt. Khẩu súng của dado rơi xuống bên người nó. Chuyện gì đã xảy ra? Robot lảo đảo, ngã sấp mặt xuống đất. Chết. Trên lưng nó một cây gậy cắm ngập. Phía sau nó là Nevva Winter.
- Tôi tin chúng chỉ có bấy nhiêu tên.
Mình nghe đâu đó từ trên cao có tiếng vỗ tay. Nhìn lên tầng trên, mình thấy bốn người phục hưng đang nhìn xuống. Người vỗ tay là Tylee Magna.
Mình nói:
- Trong cửa hàng đó còn một người. Anh ta bị bắn, nhưng tôi nghĩ là không bị thương.
Tylee nói:
- Anh ta sẽ ổn. Chúng tôi đã thấy cậu cố gắng cứu anh ta ra sao.
- Tôi đã cố hết mức có thể.
Tylee nhìn Nevva:
- Sau cùng thì hình như anh chàng Pendragon này có thể giúp chúng ta.
Mình nhìn Nevva. Cô ta cười mãn nguyện:
- Chưa bao giờ tôi nghi ngờ điều đó.
Mình đã gây ấn tượng với họ. Như Nevva, bây giờ những người phục hưng này đã tin là mình có thể giúp họ. Sẽ thoải mái hơn nếu biết chính xác họ cần mình làm gì.
Mình sắp khám phá ra điều đó.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
65 chương
31 chương
114 chương
17 chương
83 chương
12 chương
17 chương