NHẬT KÍ # 17 (TIẾP THEO) EELONG (@Phantom1340 type) Thi thể Seegen nằm trong miệng ống dẫn. Một giờ sau khi Boon báo hung tin. Mình, Boon, Yorn và Kasha đứng nhìn xuống Lữ khách quá cố của Eelong. Seegen là một con mèo to lớn. Lông xám, lốm đốm trắng. Kể cả khi ông đã chết, mình vẫn có thể bảo: đây từng là một sinh vật đáng kiêng nể. Nhưng hết rồi. Tất cả im lìm đứng, chờ Kasha lên tiếng trước. Mình liếc nhìn cô. Nước mắt lưng tròng, nhưng Kasha thật cứng rắn, không suy sụp, khóc lóc. Cô hỏi: -Chú Yorn, cha tôi chết thế nào? Con mèo già thở dài: -Chú không biết. Như chú đã nói, ông ấy tới Trái Đất Thứ Hai để tìm Pendragon. Khi trở lại qua ống dẫn, ông ấy chết. Chuyện gì xảy ra tại đó, chú không biết. Boon kiểm tra dấu vết thương tích, nhưng không thấy gì. Kasha nhìn mình, nói: -Cậu bảo, ở chỗ cậu, klee bị đối xử như gar. Vậy thì chuyện gì đã có thể xảy ra? -Tôi chỉ có thể đoán, nếu Seegen xuất hiện tại thị trấn quê tôi, người ta sẽ cố bắt ông. Có thể là bắn một phát thuốc mê để làm ông ấy ngủ. Phương cách cuối cùng, nguy hiểm hơn, là bắn bằng súng. Nhưng không có vết thương, nên tôi nghĩ là Seegen không bị chết Trên Trái Đất Thứ Hai. Kasha cố kềm cảm xúc: -Nhưng lúc đi khỏi đây cha tôi còn khỏe, bây giờ thì ông đã chết. Thật tội nghiệp Kasha. Mình biết cảm giác mất một người thân yêu là như thế nào. Và mình cũng biết chuyện gì đang chờ đợi cô phía trước. Mình ân cần nói: -Kasha, tôi không biết vì sao cha cô chết. Tôi cũng biết cô không tin vào cuộc chiến chống Saint Dane, nhưng tôi thề với cô, đó là chuyện thật. Cái chết của cha cô là một minh chứng. Quì xuống, mình nhẹ nhàng gỡ sợi dây khỏi cổ Seegen. Đong đưa trong vòng dây là cái nhẫn Lữ khách của ông. Mình đưa lên cho Kasha thấy, rồi nói: -Bây giờ cô đã là Lữ khách của Eelong. Tôi không yêu cầu cô thay đổi niềm tin, nhưng tôi yêu cầu cô hãy giúp chúng tôi ngăn chặn Saint Dane. -Nhưng sao lại là tôi? -Vì đó là ước nguyện của cha cô, và tôi bảo đảm là Saint Dane có liên quan tới cái chết của ông. Nếu cô muốn đòi công lý, hãy tham gia cùng chúng tôi. Kasha nhìn cái nhẫn, rồi nhìn Yorn. Yorn khẽ gật đầu khuyến khích. Cô nhìn Boon. Boon đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt. Kasha ngập ngừng đưa tay cầm lấy nhẫn, quan sát mặt đá xám và những ký hiệu chung quanh. Cô nói: -Tôi tin vào những gì tôi có thể thấy. Pendragon, tất cả những gì tôi đã nghe về cậu, phải cần xét lại. Nhưng cái chết của cha tôi là một sự thật hiển nhiên. Nhìn mình soi mói, Kasha tiếp: -Những gì tôi làm là làm vì cha tôi. Không phải vì cậu. Không vì chú Yorn hay Boon hay vì bất kỳ nhiệm vụ sai lầm nào. Miễn là cậu hiểu điều đó, tôi sẽ giúp. Mình trả lời ngắn gọn: -Rõ. Với thái độ khinh thường, Kasha thả cái nhẫn rơi xuống đất, nói: -Nhưng tôi không là một Lữ khách. Boob và Yorn ngước nhìn, chờ phản ứng của mình. Không hề tự ái, mình tỉnh bơ cúi nhặt cái nhẫn, bảo: -Tùy cô. Mình phủi bụi bám trên nhẫn rồi cộng thêm vào hai cái nhẫn đang đeo trên cổ. Một khoảnh khắc căng thẳng. Rồi Yorn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: -Seegen là bạn thân nhất của tôi, tôi là phụ tá cho ông ấy. Tuy đã già, nhưng tôi có thể vẫn còn hữu dụng. Mình nói: -Đúng thế. Yorn tiếp: -Tốt. Vậy thì trước hết, chúng ta hãy chăm lo cho thi hài của Seegen. Sau đó chúng ta mới có thể chú tâm vào vấn đề Saint Dane. Tất cả cố gắng đưa thi hài Seegen dưới hang động lên chiếc xe zenzen kéo, đang chờ ở bên ngoài. Vì biết phải chuyển xác về, nên chúng tôi đã đến đây bằng chiếc xe này. Tụi mình nhẹ nhàng đặt xác con mèo to lớn lên xe, phủ lên một tấm mền, rồi bắt đầu chuyến đi dài trở lại Leeandra. Mình hỏi: -Có làm lễ tưởng niệm và chôn cất không? Yorn cắt nghĩa: -Lễ thì có. Nhưng trên Eelong, chúng tôi không chôn. Thi hài sẽ được thiêu để phòng ngừa loài tang ăn thịt thối. Boon nhắc: -Như bàn tay của Gunny vậy đó. Yorn nói thêm: -Ừ, bàn tay của Gunny. Tôi lấy làm lạ, ông ta bị tấn công như vậy mà sao còn tìm được bàn tay đó chứ. Cứ tưởng là lũ tang sẽ ngấu nghiến hết rồi. Con mèo già lặng lẽ cúi đầu, như thể câu chuyện chỉ gây thêm bức xúc. Mình cũng cảm thấy vậy. Toàn bộ đề tài này thật buồn và tàn bạo. Cho đến hết chuyến đi, không ai nói năng gì. Càng tốt, vì mình còn phải lo ngó chừng lũ quái tang. Rất may là tụi mình đã không gặp con tang nào. Mình mừng vì chút may mắn đó, vì gần đây dường như mình chỉ toàn gặp chuyện không may. Về tới Leeandra, mình ở lại nhà Kasha, trong khi họ tiếp tục hộ tống thi hài Seegen. Mình cũng muốn đi, nhưng tất cả đều thấy là rất khó giải thích, vì sao mình – một gar – lại có mặt tại đó. Vì vậy mình có thời gian suy nghĩ, ăn một chút và viết nhật ký này. Nhưng mình không viết được nhiều. Vừa bắt đầu viết, mình đã lơ mơ ngủ thiếp đi. Cơ thể mình rã rời mệt mỏi quá rồi. Khi buông cây bút và nhắm mắt nghĩ ngơi, điều cuối cùng mình nhớ là đang ban ngày. Điều tiếp theo mình biết là trời đã tối, và mình đang nhìn lên Boon đang rối rít lay gọi: -Pendragon. Cậu phải tới đây! Mình lơ mơ hỏi: -Hả? Cái gì? -Kasha bảo cậu phải tới ngay. -Vì sao? Chuyện gì vậy? Mình hỏi, cố khởi động trí não. Nó nắm tay, kéo mình đứng dậy: -Chuyện Nước Đen. Mình tỉnh ngủ ngay. Không chờ mình, Boon chạy ra khỏi nhà cây, mình phóng theo. Hai đứa chạy qua nhiều cầu treo. Nó không xích tay mình và mình cũng không nhắc. Ban đêm, chung quanh không nhiều klee dòm ngó. Vừa chạy, mình vừa hỏi: -Đi đâu? -Kasha có nhiều bạn trong chính phủ. Vì vậy cô ấy đã tìm ra nơi điều tra viên tra thẩm tra gar về Nước Đen. Lẹ lên. Tuyệt vời. Mới làm Lữ khách có một lúc mà Kasha đã giúp được tụi mình rồi. Mình rất muốn biết về Nước Đen, không vì đó là một truyền thuyết thú vị, mà vì klee tỏ ra quá quan tâm. Mấy phút sau, tụi mình đến cái cây có Hội Đồng Klee. Boon đưa mình vào một thang máy trong lòng cây, lên cao hơn lần trước nhiều. Nó thì thầm: -Im lặng. Chúng ta không được phép tới đây đâu. Đi theo một lối vòng quanh cây, tụi mình bước qua một khung cửa. Bên trong là một hành lang tối, chạy vòng bên trong thân cây. Lẳng lặng rảo bước cho tới khi hai đứa gặp... Kasha. Cô ta đang ló ra từ một cửa sổ nhỏ ở giữa cây. Boon oang oang: -Chúng tôi tới rồi đây. Kasha vội “suỵt” một tiếng. Mình thì thầm hỏi cô ta: -Chuyện gì vậy? Rồi mình tiến lại một ô cửa nhỏ, nhưng bị Kasha giữ lại. Cô cảnh báo: -Cậu cần sửa soạn tinh thần khi nhìn chuyện này. Những gì sắp thấy không làm cậu thích đâu. -OK. Tôi nghe đây. -Họ đang tra khảo gar. Tôi e nó sẽ chết, nếu không khai ra những điều họ muốn biết. -Họ muốn biết gì? -Họ muốn biết Nước Đen ở đâu. -Vậy là có thật sao? Boon hỏi hơi lớn. Nó vội che bàn tay lông lá lên miệng, nhún vai biết lỗi. Kasha nói: -Hình như các điều tra viên nghĩ thế. Cậu sẵn sàng chưa? -Rồi. Mình trả lời, hít một hơi, rồi dòm qua lỗ hổng. Choáng váng, mình chưa sẵn sàng một tí nào. Tụi mình đang ở trên cao, nhìn xuống qua những khe hở gần trần. Đây là vùng quan sát tốt dành cho những người không đủ sức chịu đựng để nhìn quá cận cảnh những gì đang diễn ra bên dưới. Mình ở trong số đó. Bên dưới là một phòng rộng với một cái bàn kê chính giữa. Bị trói chặt vào bàn là gar mà mình nhớ đã bị bắt ra khỏi phòng giam. Ruột mình quặn thắt khi thấy ngực và cánh tay anh ta đầy những vết rách tứa máu. Có hai klee đang ở trong phòng. Một tên cầm sợi dây da quất đen đét lên thân hình gar. Con người khốn khổ đó rú lên đau đớn. Những lằn roi xé những vết cắt đầm đìa máu trên ngực anh ta. Trước đây chưa bao giờ mình thấy một cảnh tàn nhẫn như thế này, và mong sao sẽ không bao giờ thấy lại nữa. Một klee bình thản nói: -Khai ra Nước Đen ở đâu, mi sẽ không bị đánh nữa. Gar rên rỉ nhưng không trả lời. Nếu biết Nước Đen ở đâu, anh ta cũng sẽ không khai. Mình thì thầm hỏi Kasha: -Luật pháp không chống lại vụ này sao? -À... không. Chúng là loài vật, không được luật pháp bảo vệ như klee. Cố không la lớn, mình tức giận thì thầm: -Họ không là thú vật. Thậm chí dù họ có là loài vật cũng không thể hành hạ họ như vậy được. Boon bỗng ú ớ: -Kìa kìa... Cảnh này còn đáng chú ý hơn nữa. Mình nhìn lại xuống phòng tra tấn. Nhưng mình chỉ hơi ngạc nhiên. Những gì nhìn thấy, làm mình tỉnh táo và củng cố thêm sự quan tâm của mình vào Nước Đen: Bước gần lại gar tù nhân, chính là klee tên Timber. Mình rít lên nho nhỏ: -Saint Dane. Kasha thì thầm: -Không. Đó là Timber trong Hội Đồng Klee. Không rời mắt khỏi con quỉ Lữ khách, mình bảo: -Đó chính là điều hắn muốn cô nghĩ thế. Tôi đã cố nói cho cô hiểu trước đó. Hắn có thể biến thành bất cứ thứ gì hắn muốn. Mình không giải thích thêm. Đây không phải lúc dạy Kasha về những phương pháp ma quỉ của Siant Dane. Dưới kia, hai klee đã lùi xa nạn nhân, nhường cho Saint Dane tiến tới. Timber đưa một vật gần mắt gar khốn khổ, giọng nhẹ nhàng thân mật, hỏi: -Cái gì đây? Đó là một trong những cái hộp nhỏ bằng mã não. Mình biết vật này có liên quan tới Nước Đen, nhưng không hiểu là như thế nào. Saint Dane cũng vậy. Nhưng đây là thứ quan trọng đủ để hắn phải tra khảo gar khi ra. Hắn nói với gar như dỗ dành: -Cho ta biết cái này là gì, mi sẽ không bị đau đớn nữa. Đôi mắt gar thật dữ dội. Dù từ trên cao, mình vẫn thấy rõ anh ta run lẩy bẩy. Với anh ta, nói với Timber điều hắn muốn biết là chuyện dễ, nhưng anh ta vẫn im lặng. Can đảm thật. Timber cúi sát gar hỏi: -Nói đi, bao giờ tụi bây về nhà? Một điều kỳ lạ xảy ra. Vừa nghe tiếng “nhà”, dường như bao đớn đau tan biến hết khỏi gar. Nó làm anh ta bình thản lại. Nhìn thẳng Timber, anh ta phá lên cười. Cười vào mặt hắn. Dù “nhà” là gì, nó cho anh sức mạnh để châm chọc Timber. Một thái độ hỗn xược, nhưng không khôn ngoan. Saint Dane không thích bị giỡn mặt. Những gì xảy ra sau đó, kể cả hai klee trong phòng tra tấn cũng phải kinh ngạc. Timber tức giận ra lệnh: -Khai ngay. Gar bỗng tắt ngay tiếng cười, cứng đờ người. Anh ta kinh ngạc nhìn sững Timber. Bốn mắt gặp nhau, và anh ta từ từ oằn lưng như đang cố chống lại một trọng lượng nặng nề. Hai klee kia nhìn nhau bối rối. Chúng không biết chuyện gì đang xảy ra. Kasha hỏi: -Chuyện gì thế? Mình buồn rầu nói: -Do Saint Dane. Hắn đang gây ra chuyện này. Gar khốn khổ cố căng những sợi dây cột anh ta vào băng ghế. Toàn thân anh ta đỏ lên vì quá ráng sức. Người anh ta bật lên khỏi mặt bàn, bất chấp sức hấp dẫn trọng lực. Timber mất bình tĩnh, gầm lên: -Nói ngay, cái này là gì? Gar đau đớn rú lên. Hai klee giật lùi ra xa. Mình tin chắc, chúng chưa từng thấy cảnh tượng nào giống thế này. Không muốn nhìn, mình vẫn cứ phải nhìn. Kasha cũng vậy. Đây là bài học đầu tiên của cô về sự thâm độc của Saint Dane. Sau cùng từ cuống họng gar thoát ra một tiếng đầy thống khổ. Mình nghe một tiếng rắc rợn người. Anh ta rũ ra, rơi lại xuống bàn. Một trong hai tên klee sờ vào cổ hắn, kiểm tra, rồi hoang mang hỏi: -Sao lại xảy ra chuyện này? Nó chết rồi. -Không! Timber phẫn nộ gầm lên. Nắm cổ họng một klee, hắn la lớn: -Phải tìm ra mục đích của những cái hộp này là gì. Nếu không, chính mi sẽ là kẻ phải lên bàn sau nó. Tên klee khiếp đảm lắp bắp: -Dạ... dạ hiểu. Timber quăng tên klee sang một bên, tức bực ra khỏi phòng. Mình quay lại nhìn Kasha. Cô run rẩy. Boon gập người xuống, ói. Mình cố giữ cho giọng không run, nói với Kasha: -Chúc mừng tới thế giới thần tiên của Saint Dane. Đã đủ là thật với cô chưa? Kasha lùi lại một bước, tằng hắng, cố bình tĩnh nhưng giọng vẫn run: -Cần phải tới nhà cha tôi ngay. Mời cậu cùng đi. Có thể chúng ta sẽ tìm ra vài điều có ích tại đó. -Tốt thôi. Mình nói ngay, vì cũng đang muốn ra khỏi nơi này. Mình đang run lên và ướt đẫm mồ hôi. Mùi Boon ói mửa cũng không thơm tho gì mấy. Tụi mình vội vã ra khỏi cây, lên đường tới mạn bên kia của Leeandra, tới nhà ông Seegen. Không ai nói năng gì. Mình nghĩ, tất cả đều bị sốc. Mình thì sốc thật sự. Không biết sau khi được thấy cảnh ghê khiếp đó, Boon còn hăng hái nhào vào cuộc chiến với Saint Dane nữa không. Khi tụi mình tới ngôi nhà cây của Seegen, đã thấy Yorn đang chờ bên ngoài. Kasha hỏi: -Chú Yorn, làm gì ngoài này vậy? Con mèo già trả lời: -Chú không muốn vào trong khi cháu chưa đến. -Vớ vẩn. Chú như gia đình mà. Yorn cười ủ rũ. Mất Seegen, gia đình họ nhỏ lại. Tất cả cùng bước vào. Mình thấy nơi này sắp đặt giống như nhà Kasha. Boon kêu lên với Yorn: -Ông không thể tin nổi là tụi này vừa được thấy gì đâu. Các điều tra viên đã tra khảo một gar, để tìm hiểu Nước Đen ở đâu. Yorn kinh ngạc hỏi: -Nước Đen? Seegen cũng nói tới Nước Đen. Có vẻ như ông tin là có thật. Boon bảo: -Tụi gar cũng tin. Mình nói thêm: -Cả Saint Dane nữa. Yorn càng kinh ngạc hơn: -Saint Dane? Nó ở đó? Với các điều tra viên? Mình trả lời: -Đúng thế. Hắn đội lốt một klee tên Timber. Yorn buồn bã lắc đầu: -Boon đã nói với tôi chuyện đó. Nghĩ tới việc nó luồn lách vào Hội Đồng Klee mà sợ thật. Sao nó lại quan tâm tới Nước Đen? Mình bảo: -Đó chính là điều tôi muốn biết. Kasha không nói gì. Cô chỉ hết nhìn mình lại nhìn Yorn, cố hiểu mọi chuyện. Boon hỏi: -Những cái hộp màu nâu của gar là gì? Saint Dane thật sự quan tâm tới mấy cái hộp đó. Yorn bảo Kasha: -Có thể cha cháu có câu trả lời. Hả? Bây giờ tới mình bối rối: -Ông nói sao? Kasha lấy từ trong áo ra một chìa khóa nhỏ bằng gỗ, nói: -Lần cuối cùng gặp cha tôi, ông đã đưa cho tôi cái này. Ông bảo, nếu có bất cứ chuyện gì xảy đến cho ông, tôi cần phải sử dụng nó ngay. Vào bếp, Kasha kéo một cái bàn, để lộ ra một ghế dài đục vào vách. Cô lần tay xuống dưới ghế tìm, cho đến khi gặp một lỗ nhỏ. Kasha cắt nghĩa: -Đây là nơi cha tôi giữ những vật sở hữu quí giá nhất. Cô cắm chìa vào ổ, rồi vặn. Mình nghe tiếng lách cách. Kasha nâng mặt ghế lên. Bên dưới là một bọng trắng. Bên trong chỉ có một vật. Đó là cái hộp cỡ bằng hộp nữ trang của má mình. Mình định hỏi sao đồ quí giá của Seegen chỉ có bấy nhiêu, nhưng thấy sẽ không được lịch sự lắm. Kasha lấy hộp ra, hạ mặt ghế xuống, rồi đặt cái hộp nhỏ đó lên bàn. Trên nắp hộp có một mảnh giấy xếp gọn. Kasha mở ra đọc lớn: “Dành cho Kasha, con gái tôi.” Boon kêu lên: -Của cô đó. Kasha bối rối nhìn tụi mình, rồi mở hộp. Lấy ra một thư nữa để trên cùng, cô đọc thầm. Mắt Kasha ngân ngấn lệ. Tụi mình im lặng. Kasha khịt mũi, đứng thẳng lại, quay nhìn tụi mình, nói: -Tất cả nên cùng nghe. Rồi cô đọc lớn lá thư. “Kasha yêu quí của cha, nếu con đang đọc thư này, thì cũng có nghĩa là cha đã chết. Xin con đừng đau buồn vì cha. Đây là... chuyện phải thế thôi. Cha biết con không tin vào Lữ khách và nhiệm vụ của chúng ta. Cha không trách con. Nhưng cha e là con sẽ sớm phát hiện ra, tất cả đều là sự thật. Eelong đang gặp nguy hiểm trầm trọng. Nếu Saint Dane thành công trong âm mưu tiêu diệt gar, thì quê hương chúng ta sẽ tan tành. Tuy thật khó tin, nhưng sự tiêu hủy Eelong chỉ là một thảm họa nhỏ khi so sánh với những gì theo sau. Không thể để cho Saint Dane thành công. Nếu con quyết định không là một Lữ khách, như định mệnh đã an bài, cha sẽ thông cảm. Đó là lỗi của cha. Cha đã không làm đủ, để sửa soạn cho con đón nhận nhiệm vụ này. Nhưng cha sẽ yêu cầu con một điều. Sẽ có ngày một gar tới đây, tên anh ta là Pendragon... Kasha nhìn mình. Mình lặng lẽ nhìn lại, dù muốn la lên: “Đọc tiếp đi!” Cô đọc tiếp: “Hãy chia sẽ với anh ta những gì chứa trong hộp này. Ước gì cha biết nhiều hơn nữa về mưu đồ ma quỉ của Saint Dane, nhưng xin lỗi vì cha đã không làm được. Đây là tất cả những gì cha đã khám phá ra: Truyền thuyết Nước Đen của gar là có thật. Nó tồn tại. Cha biết, vì cha đã tới đó.” Oaaa! Đó mới là cú sốc thật sự lá thư này gây ra. Tất cả tụi mình nhìn nhau, rồi Kasha đọc tiếp: “Cha tin, Nước Đen là tâm điểm đối với kế hoạch của Saint Dane. Lữ khách tên Gunny cũng tin như vậy. Ông ta đang chờ Pendragon tại Nước Đen.” Mình đứng thẳng lên. Tim đập rộn ràng. Ông Gunny còn sống. “Cha cần con giúp Pendragon tới Nước Đen. Đây là điều cha thỉnh cầu con. Xin con hãy tôn trọng lời cha. Cha hãnh diện vì con, con gái ạ, nhưng còn hơn thế nữa, cha yêu thương con.” Kasha buông thấp lá thư. Không ai nói được lời nào. Từ cõi chết, Seegen đã hoàn tất nhiệm vụ một Lữ khách của ông. Ý nghĩ đầu tiên của mình là ước gì đã được quen biết ông. Ý nghĩ thứ hai đến từ tiếng nói của Boon: -Vậy thì, trong hộp có gì? Kasha lấy từ trong hộp ra một tờ giấy nữa. Cô nhìn trừng trứng một lúc, như không tin nổi những gì đang thấy. Mình hỏi nhỏ: -Kasha, cái gì vậy? Cô đưa tờ giấy cho mình. Mình thấy toàn những con số và ký hiệu viết tay khó hiểu. Mình nói: -Tôi không hiểu. Yorn giật tờ giấy, liếc sơ, và mỉm cười: -Có thể là thế sao? Kasha đáp: -Tôi nghĩ vậy. Mình rất muốn biết: -Cái gì? Yorn nói: -Đó là một bản đồ. Theo những gì Seegen đã viết, tôi có thể nói, đây là đường tới Nước Đen. Boon reo lên: -Daaa! Mình kinh ngạc đến ngộp thở. Chúng mình đã có một thứ mà Saint Dane đang thèm nhỏ dãi được chạm tay vào. Hay có thể nói cách khác, là được chạm vuốt vào. Hắn tra khảo và giết một gar, cố tìm ra đường tới Nước Đen, vậy mà bây giờ bản đồ nằm đây, ngay trong tay tụi mình. Yorn bảo: -Trong hộp còn nữa. Kasha lấy ra cuộn giấy được buộc bằng dây. Cô trải ra đọc: “Nhật ký số một Eelong.” Mình kêu lên: -Nhật ký của Seegen! Vậy là đầy đủ. Chúng mình được biết tất cả những gì Lữ khách tiền nhiệm đã phát hiện, được biết ông Gunny đang ở đâu, và đang tiến trước Saint Dane mấy bước. Từ khi hạ xuống Eelong, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy như đã có được một cơ hội chiến đấu. Nhưng còn một câu hỏi quan trọng cần lời giải đáp. Mình hỏi: -Kasha, cô tính sao? Suy nghĩ một lúc, nhìn lại lá thư của cha, rồi Kasha nói: -Tôi sẽ đưa cậu tới Nước Đen, Pendragon. Mình chấm dứt nhật ký này tại đây. Bây giờ mình đã cảm thấy khá hơn, dù những gì đã trải qua trong chuồng thú đó sẽ mãi mãi còn trong tâm trí mình. Mình sẽ sử dụng ký ức đó làm sức mạnh cần thiết, giúp mình cứu gar khỏi bàn tay Saint Dane. Họ đã chịu đựng quá đủ rồi. Ngày mai, Kasha, Yorn và mình sẽ lên đường tới Nước Đen. Tụi mình quyết định để Boon ở lại Leeandra, để canh chừng những gì xảy ra với Saint Dane và Hội Đồng Klee. Hy vọng nó sẽ khám phá được nhiều điều về kế hoạch của họ đối với gar. Mình khép lại nhật ký này, với hy vọng Kasha sẽ có những quyết định đúng đắn. Mình sẽ phải trông mong vào cô ấy, nếu mọi chuyện trở nên gay go. Mà căn cứ vào những chuyện đã qua, thì mọi chuyện luôn luôn gay go. Khi nào viết lại cho hai bạn, mình sẽ báo tin về ông Gunny. Tin tốt lành, mình hy vọng thế. Làm ơn giữ gìn sức khỏe và nhớ tới mình. Và dù mình biết không cần phải nhắc hai bạn... đừng sử dụng ống dẫn. Vì không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai bạn làm vậy. CHẤM DỨT NHẬT KÍ #17