NHẬT KÍ # 15 (TIẾP THEO) VEE LOX (@ Hai type) Zetlin bảo Aja: - Ta biết mi. Mi là một trong những phader tại thành phố Rubic. Chuyện gì đang xảy ra tại đây? Vì sao để mấy người này xâm nhập vào cõi riêng tư của ta? Aja có vẻ lo lắng. Cô đang đối diện với sếp lớn và những gì sắp nói chẳng hay ho gì. Cô lắp bắp: - Tên tôi là Aja Lallian. Xin lỗi tiến sĩ Zetlin. Nếu không vì một chuyện vô cùng khẩn cấp, tôi sẽ không bao giờ dám có ý nghĩ xâm nhập vào cuộc nhảy của ông. Tôi nhờ các bạn tôi tìm kiếm ông, vì tôi cần có mặt tại trung tâm Alpha, để ngăn chặn Con Bọ Thực Tế. - Con Bọ Thực Tế? Zetlin giận dữ la lên. Trông cứ như đầu ông ta sắp nổ bùng. Thoáng một giây, mình tưởng ông ta sắp sút mạnh bóng trúng ngay đầu Aja. Nhưng ông ta ráng bình tĩnh lại, nói: - Làm ơn nói rõ ra đi. Aja chần chừ. Mình biết, nói với con người quan trọng bậc nhất trong lịch sử Veelox, là phát minh của ông ta sắp bị nổ tung cầu chì chính, quá khó quá khó khăn. Sự tự tin vững như đá của Aja có vẻ chao đảo. Mình cố khích lệ cô: - Không sao đâu, Aja. Cho ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra đi. Cô run run nói: - Veelox đang gặp nguy hiểm. Thưa tiến sĩ Zetlin, từ khi ông nhảy vào Nguồn Sáng Đời Sống, mọi người tại Veelox đã bỏ rơi thực tế. Họ thích sống trong thế giới ảo hơn cuộc sống thật của chính họ. Zetlin lên tiếng: - Ta không trách họ. Aja bỗng sôi nổi hẳn lên: - Ông nên trách họ. Phát minh của ông có mục đích cho con người chút tạm ngơi nghỉ khỏi thực tế, chứ không thay thế thực tế. Các thành phố của chúng ta đang bị bỏ hoang. Thực phẩm biến hết. Con người không còn giao du với con người thật nữa, vì họ mãi mê sống cùng những nhân vật do họ tạo ra, hành động theo kịch bản của chính họ. Mọi sự bất động, không có gì tiến bộ, không có gì là thật. Veelox đã chết rồi. Zetlin bỏ qua vấn đề này. Ông chỉ hỏi: - Con Bọ Thực Tế là gì? Đến phần gay go cho Aja rồi đây. Hy vọng cô không lôi tuốt tuột chuyện Lữ khách, Saint Dane ra kể, vì ngay lúc này điều đó không quan trọng. Cô nói: - Tôi không thể để cho Veelox chết như thế. Vì vậy tôi đã viết một chương trình, với ý định là làm cho những cuộc nhảy bớt hoàn hảo hơn. Chương trình đó được gắn vào nguồn dữ liệu của mỗi người nhảy, để thay đổi ký ức của họ một chút. Tôi tưởng nếu cuộc nhảy bớt hoàn hảo, người ta sẽ không bỏ ra quá nhiều thời gian trong đó, và sẽ trở lại đời sống thực của họ. Zetlin gật đầu. Hàm nghiến chặt. Ông ta vừa nghe có kẻ làm hư hỏng công trình của cả đời ông. Nhưng thật đáng phục, ông ngửng cao đầu và không nổi sùng lên với Aja. Ít ra là chưa nổi sùng. Ông chỉ hỏi: - Nhưng cái… chương trình này không hoạt động theo kế hoạch của mi? Giọng ông trầm tĩnh, dù hai tiếng “chương trình” ông nói với vẻ đầy miệt thị. Aja nuốt khan, đáp: - Không. Con Bọ Thực Tế mạnh hơn tôi tưởng nhiều. Nó hành động như một thứ vi trùng hung dữ, lan tràn khắp mạng hệ thống. Nó không chỉ đổi thay cuộc nhảy, mà còn làm các cuộc nhảy thành siêu hiện thực. Do đó các cuộc nhảy trở nên nguy hiểm. Không thể ngăn chặn nổi nó, nên chúng tôi phải treo mạng. Bây giờ hầu hết dân Veelox đang nằm trong cõi u minh, chờ tôi loại trừ Con Bọ Thực Tế. Zetlin kết luận: - Và đó là lý do mi cần mã số gốc. Aja gật đầu: - Còn một điều nữa. Từ khi các bạn tôi vào cuộc nhảy của ông, tôi đang cố sức lập trình những bức tường lửa trong mạng Alpha, để ngăn Con Bọ Thực Tế xâm nhập vào cuộc nhảy của ông. Nó đang theo dõi ông, thưa tiến sĩ. Mỗi khi tôi dựng lên một bức tường lửa, vi-rút lại biến đổi, và tìm đường qua chướng ngại tôi đặt ra. Không biết tôi có thể đánh lừa nó được bao lâu nữa. Sớm muộn gì, Con Bọ Thực Tế cũng sẽ tìm được cách xâm nhập vào cuộc nhảy của ông, lúc đó ông cũng sẽ gặp nguy hiểm. - Ôi, tuyệt vời! Đúng là một bản tin nhức nhối. Zetlin trừng trừng nhìn hình ảnh của Aja một lúc, cân nhắc những điều cô nói. Trở lại ghế kiểm soát, ông ngồi xuống, rồi nói: - Ta sẽ không trao mật mã cho mi. Trời đất! Loor khẩn khoản: - Ông phải đưa. Giữ lại là tự sát. Không, là tiệt chủng mới đúng. Zetlin quát lên: - Ta từng nói với mi, ta sẽ không trở lại. Nếu Nguồn Sáng Đời Sống bị hủy hoại, mặc nó. Kẻ nào sống sót sẽ tái thiết Veelox. Ta không quan tâm tới gì nữa. Bây giờ nơi này là hiện thực của ta. Ta sẽ chấp nhận bất kỳ hoàn cảnh nào. Aja gào lên: - Nhưng tôi có thể ngăn điều đó xảy ra. Tôi có thể cứu Nguồn Sáng Đời Sống. - Cứ như những gì mi nói với ta, thì không nên cứu Nguồn Sáng Đời Sống nữa. - Nhưng với giá nào? Bằng cái chết của mấy triệu con người sao? Zetlin bình thản cắt nghĩa: - Ta đã chấp nhận Nguồn Sáng Đời Sống như thực tại của ta. Với ta, Veelox không tồn tại. Ta sẽ chỉ quan tâm tới thực tế đời sống của ta tại đây. Ta thuộc về Barbican này, với những con người này, trong thân thể này, với đời sống này. Mình bật nói: - Nhưng đó là một cuộc đời ông không đáng sống. Zetlin trừng mắt nhìn mình. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình vì câu nói đó, nhưng mình phải làm gì đó để ông ta nhả ra mã số gốc. Nhảy bật dậy, Zetlin hỏi: - Sao mi có thể nói như vậy chứ? Chính ta tạo ra Nguồn Sáng Đời Sống. - Thì sao? Từ những gì tôi thấy, tất cả chỉ là toán học. Giỏi toán không có nghĩa là ông có thể tìm được một đời sống hoàn hảo. Những con người quanh đây là gì? Đó là những người duy nhất trong cuộc sống của ông. Những người bạn duy nhất đó. Ông nghĩ họ có thật sự quan tâm tới ông không? - Đương nhiên là có. - Vì sao? Vì ông là Z? Một anh chàng chạy đua với họ, bày trò chơi cho họ và mở tiệc khoản đãi họ? Họ quan tâm tới ông vì những thứ đó sao? Zetlin trả lời đầy tự tin: - Chính xác là vì vậy. Họ thương yêu ta. - Nhưng họ không có thật. Ông tạo ra họ. Họ chỉ là những con rối, làm theo lời ông. Ông có là một con quái vật, họ cũng thương yêu ông. Zetlin, ông đã tìm một lối thoát quá đơn giản. Thay vì tái tạo cuộc sống thật của ông, ông đánh mất mình trong một thế giới ảo. Ông không cô đơn sao? Zetlin đảo mắt quanh phòng. Mình đang áp đảo ông ta. Thú thật, mình nghĩ, một phần là nhờ chất Lữ khách trong mình. Giọng ông ta nghe run run: - Cô đơn? Chung quanh ta có bạn bè, những cuộc đấu, các trò chơi. Ta là một tay vô địch ném banh. Mình đốp lại ngay: - Đúng vậy. Tôi cá là ông vô địch đủ thứ. Chuyện đó quá dễ, vì tất cả đều do ông tưởng tượng ra. Bảo đảm là chưa kẻ nào cãi lại ông điều gì, phải không? Câu hỏi thật sự làm Zetlin chới với. Ông ta không trả lời. Mình nhẹ nhàng tiếp: - Không ai thách thức ông. Không có ai để tranh luận. Không ai thúc đẩy hay giúp ông tìm ra những tư tưởng mới. Với một người như ông, sống như thế có khác gì chết đâu. Zetlin nhìn mình. Rõ ràng mình đã bấm đúng yếu huyệt. Mình tiếp: - Ông biết thực tế dành cho ông là gì không? Ông đang nằm trong một cái ống, và được nuôi sống bằng máy. Ông là một cái xác sống. Nhưng phần tệ hại nhất là gì, ông biết không? Phát minh của ông đang làm giống như vậy với toàn thể dân Veelox. Con Bọ Thực Tế có thể đem lại kết quả trái với mong ước của Aja, nhưng ít ra cô ấy đã cố làm gì đó để cứu Veelox. Mọi người đang thoi thóp thở, lệ thuộc vào máy hỗ trợ. Veelox sẽ chết, ông cũng vậy. Nếu điều đó xảy ra, đời sống của ông không chỉ khốn khổ, mà là một thảm kịch. Zetlin lảo đảo giật lùi, buông mình trên ghế kiểm soát. Mình đã dập ông ta hơi mạnh tay. Hình ảnh của Aja tiến lại gần Zetlin. Cô nói: - Xin nghe tôi, tiến sĩ Zetlin. Ông là một người vĩ đại. Tôi muốn gặp ông như chính con người thật của ông, không phải như một hoài niệm của riêng ông. Tôi mong được bắt tay ông và nói: tôi khâm phục ông đến ngần nào. Aja đưa tay ra. Zetlin ngước nhìn cô. Mắt ông đỏ ngầu, dường như sắp ứa lệ. Ông đưa tay để bắt tay Aja, nhưng tay ông xuyên qua cô. Aja chỉ là một hình ảnh do Nguồn Sáng Đời Sống tạo ra. Làm sao có được sự tiếp xúc của cơ thể con người. Cô nói thêm: - Trở lại đi, tiến sĩ Zetlin. Hãy giúp tái tạo Veelox. Zetlin từ từ quay lại, đối diện máy tính của ông. Aja liếc nhìn đầy hy vọng. Tụi mình đã thức tỉnh được ông ta rồi sao? - Số không. Zetlin nói nhỏ, như ông không còn nghị lực tranh đấu nữa. Aja vội hỏi: - Xin lỗi, ông nói gì? - Ta nói: Số không. Đó là mã số gốc. Mình lập lại: - Số không? Thì ra vậy? Chỉ là một con… số không sao? Zetlin mỉm cười tinh quái: - Các phader là một tập thể thông minh. Ta biết chúng sẽ cố tìm sơ hở của mật mã, và ta cũng biết chúng nghĩ rằng đó sẽ là một chuỗi lệnh phức tạp. Aja cười nói: - Ông quả là quá sáng suốt. - Ta mà sáng suốt ư? - Bây giờ tôi xin phép tiêu diệt Con Bọ Thực Tế. Vừa dứt lời, hình ảnh Aja biến mất ngay. Zetlin hỏi: - Rồi điều gì sẽ xảy ra? Nếu Veelox trong tình trạng hiểm nghèo như thế, tất cả chuyện này chỉ là dọn đường cho nó tiếp tục suy sụp thôi. - Đó là vấn đề kế tiếp. Phải tìm ra cách sử dụng Nguồn Sáng Đời Sống, mà không cho phép nó điều khiển được đời sống của con người. Loor tiếp lời mình: - Nếu có thể giúp Veelox tìm ra được sự ổn định đó, ông sẽ thật sự đi vào lịch sử như một vĩ nhân. Zetlin nhìn mình nói: - Có lẽ vậy. Đời sống thật khó khăn hơn thế giới ảo quá nhiều. Mình bảo: - Đúng vậy. Nhưng đời sống ảo không thể kéo dài. Đứng dậy, Zetlin đến bên bức tường kính, nhìn ra ngoài thành phố buồn thảm của ông. Mình không thể đoán nổi ông ta đang nghĩ ngợi gì. Thình lình màn hình máy tính bật sáng với hình ảnh của Aja. Cô đang ngồi trên máy kiểm soát trong trung tâm Alpha. Vừa tất bật làm việc Aja vừa nói: - Chúng ta gặp rắc rối rồi. Mình hỏi ngay: - Mã số gốc bị trục trặc? - Không. Mã số gốc hoạt động tốt. Tôi vào thẳng mã xử lý và quét sạch mạng. Con Bọ Thực Tế đã bị loại trừ hoàn toàn khỏi Nguồn Sáng Đời Sống. - Vậy thì vấn đề là gì? - Hệ thống mạng tự hoạt động, dù mình không làm gì. Nó tự động kết nối. - Vậy là mọi người đã trở lại cuộc nhảy của họ? Giọng Aja có vẻ hốt hoảng: - Đúng vậy. Nhưng lại có chuyện khác xảy ra. Ngay khi mọi người trở lại trực tuyến, những lượng dữ liệu khổng lồ, từ tất cả các kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống tràn vào trung tâm Alpha. Mình cố tỏ ra không khiếp sợ, hỏi: - Dữ liệu? Nghĩa là sao, Aja? - Tôi… tôi không biết chắc là gì. Mình thấy Aja vội vàng nhập hàng loạt lệnh và quan sát màn hình kiểm soát. Mắt cô căng thẳng. Dù là chuyện gì xảy ra, chắc chắn đó là chuyện chẳng lành. Giọng cô càng tỏ ra sợ hãi hơn: - Không thể nào tin nổi. Dữ liệu từ khắp Veelox đang tuôn trực tiếp vào mạng Alpha. Loor hỏi: - Mạng alpha là gì? Bước lại sau tụi mình, Zetlin trả lời: - Mạng alpha là ngay chỗ chúng ta đang đứng đây. Ui da! Zetlin nói với hình ảnh của Aja trên màn hình: - Killian, những bức tường lửa mà mi tạo ra để chặn Con Bọ Thực Tế, có còn đó không? - Còn. Nhưng hình như… hình như dữ liệu tràn ngập. Không, nó đang tấn công mạng alpha và giật sập những bức tường lửa. Tôi không kịp tái lập trình chúng được nữa. Vừa nói, Aja vừa luôn tay bấm phím trên bảng kiểm soát. Mình hỏi: - Có thể đó là Con Bọ Thực Tế không? Từ màn hình, Aja gào lên: - Không! Mình đã xóa sạch rồi. Con Bọ Thực Tế là… Hình ảnh trên màn hình bắt đầu vỡ vụn, nhấp nháy, xoáy vặn… cho đến khi một khuôn mặt khác xuất hiện. Đó là bản mặt không bao giờ mình muốn nhìn thấy. Saint Dane. Zetlin hỏi: - Ai đó? Mình chỉ còn biết trả lời: - Ông không muốn biết hắn ta đâu. Saint Dane cười cười: - Chào tất cả những Lữ khách bé nhỏ tuyệt vọng. Nếu các ngươi đang xem những hình ảnh đang được ghi hình này, thì có nghĩa là các ngươi đã cố gắng loại trừ vi-rút khỏi Nguồn Sáng Đời Sống. Chúc mừng các ngươi đã gần đạt mục đích. Nhưng có một vấn đề nhỏ: không thể xóa bỏ vi-rút được đâu. Ta bảo đảm điều đó. Sự thật là, càng cố gắng xóa bỏ, chỉ càng tăng thêm sức mạnh cho nó mà thôi. Ngay lúc này, tất cả các người nhảy của Veelox đang nuôi sống vi-rút. Thử tưởng tượng mọi người trên lãnh địa này phải tranh đấu cùng nỗi khiếp đảm xem sao? Thôi, chẳng cần tưởng tượng đâu, mà hãy nghĩ đến chuyện đó đi là vừa. Các người sắp có cơ hội được thưởng thức rồi đó. Tiếc là ta không chờ được đến lúc trở lại Veelox, để được thấy những tổn thất gây ra bằng sự bất ngờ nho nhỏ của ta. Cho đến lúc đó, hãy cứ mơ những giấc mộng ngọt ngào đi! Hình ảnh của Saint Dane được thay bằng vô vàn những con số khác nhau chớp lóe nhì nhằng. Rồi tất cả đèn trên bảng kiểm soát đều sáng rực lên. Tiến sĩ Zetlin hầm hầm tức giận nhập lệnh trên bảng kiểm soát. Vô ích, nó không hoạt động. Ông càu nhàu: - Không có dấu hiệu phản ứng nào. Mình bảo: - Hình như quá tải rồi. Có quá nhiều dữ liệu, máy tính không đủ sức chứa nữa. Những bóng đèn trên bảng kiểm soát tăng độ sáng đến mức làm tụi mình chói mắt. Rất may là tất cả đều kịp bịt mắt, vì chỉ một giây sau, màn hình lớn ngay trước ghế kiểm soát phát nổ. Bùm! Loor nắm lưng áo Zetlin, lôi ông ta ra khỏi ghế, vừa lúc những mảnh kính vỡ ào ào trút xuống ngay chỗ ông mới ngồi. Cả ba co rúm người, vì sợ lại có vật nổ tiếp theo. Khói và mùi nhựa cháy tràn ngập khắp phòng. Chúng mình nép sát nhau, lom khom nhìn quang cảnh lạ lùng qua làm khói. Bảng kiểm soát đen thui. Đèn tắt hết. Trên tường, màn hình chỉ còn là một cái hốc nham nhở, bốc khói. Tụi mình chỉ còn biết sững sờ đứng nhìn. Nhưng chưa hết. Loor chỉ tay hỏi: - Cái gì kia? Trên sàn nhà phủ đầy mảnh màn hình vỡ, là một đống màu đen lầy nhầy, cỡ bằng một quả bóng mềm. Hình như đó là một miếng nhựa đường văng ra từ bảng kiểm soát khi bị nổ. Mình hỏi: - Có phải là một mảnh của bảng kiểm soát không? Zetlin trả lời: - Không. Ta chưa từng thấy một thứ giống như thế này bao giờ. Mình lại gần nhìn cho rõ hơn. Nhưng mình vừa mới bước tới, vật đó bỗng chuyển động. Nó sống! Mình vội nhảy lùi lại, như gặp phải bệnh dịch. Vì mình biết nó đúng là vậy. Mình bảo Zetlin: - Cho tôi biết nó là sản phẩm tưởng tượng của ông đi. - Ta không biết nó là gì. Thôi rồi! Cục nhựa đen vặn vẹo bắt đầu biến dạng. Từ mặt trên của nó, một cái vòi nhú ra vươn lên trần như một thân cây đang mọc. Nó nhô lên chừng mấy phân, rồi tạo hình như một cái mồm méo mó trên đầu khúc cây đen. Cái miệng há ra, để lộ hàm răng đen nhọn hoắt. Hàm răng nghiến lại, cái mồm thụt vào, lại trở thành một phần của khối nhựa nhão. Mình nói như hết hơi: - Ghê quá! Cục nhựa tiếp tục uốn éo, vặn vẹo. Một con người lú ra, liếc ngang, nháy nhó, rồi lại thụt vào cái khối ghê tởm đó. Một nắm tay nhỏ xíu thò ra, những ngón tay cong lại, rồi thụt vào trong đống nhựa không hình dạng. Từ bên sườn, nhô ra một thứ giống như cọc nhọn, rồi lại thụt ngay vào. Ba người mình kinh sợ đứng nhìn, vừa mê mẩn vừa ghê tởm. Mình bảo: - Giống như một cục đất sét sống. Nó tự nhồi nặn. Mình đang nói thì toàn thể khối đen đó chuyển đổi thành một thứ trông giống như một con vật. Mấy giấy sau, nằm trước mặt tụi mình là một con thú giống như một con mèo hai đầu, mỗi cái đầu to lớn đều có những cái nanh bự tổ chảng. Thân thể đó nằm nghiêng, ngọ ngoạy như một vật sơ sinh. Nó là một khối màu đen, nhưng khi nhúc nhích, kết cấu bên ngoài thay đổi một cách kỳ lạ. Có lúc trông như phủ lông, nhưng rồi chuyển lại ngay thành cục nhựa đen. Thậm trí nó còn kêu lên như chuột rúc. Ngay khi hình dáng con mèo lộ nguyên hình, mình thấy Loor như tê cứng cả người. Mình vội hỏi: - Sao vậy? Cô kêu lên: - Nó là một con Zhou. Đến từ Zadaa. Mình hỏi Zetlin: - Tiến sĩ, đã bao giờ ông thấy một vật như thế này chưa? Ông ta trả lời dứt khoát: - Chưa hề. - Vậy là nó hiện ra từ đầu cô đó, Loor. Cô hiểu như vậy nghĩa là gì không? Một giọng khẽ khàng cất lên gần tụi mình: - Nghĩa là nó đang ở đây. Tất cả cùng quay lại, để thấy hình ảnh Aja đang đứng. Cô nói tiếp, đầy sững sờ: - Nó đã phá thủng bức tường lửa. Tôi không thể nào ngăn cản nổi. Con mèo đen lại biến đổi. Một lần nữa, nó cuộn mình, trở lại thành một khối không hình dáng. Nhưng có một chuyện khác, rất mơ hồ, đến nỗi lúc đầu mình tưởng nhìn lầm, nhưng ngay khi khối nhựa đó vặn vẹo lại, mình biết chắc là đã không lầm. Vật đó đang lớn lên. Aja lại nói: - Các bức tường lửa đã sụp đổ. Nhiều số lượng khổng lồ dữ liệu tràn vào mạng alpha. Chúng nuôi dưỡng vật đó. Khối đất sét đen uốn éo và chuyển thành một con vật khác. Bây giờ thân thể nó bằng cỡ một con chó nhỏ. Vẫn là một khối cứng màu đen, nhưng khi nó quay về phía tụi mình, mắt nó rực sáng vàng khè. Hai đầu gối mình bủn rủn hết. Đó là một con Quig đến từ Denduron. Mình lắp bắp: - Mình biết nó là gì. Loor tiếp: - Một con Quig. - Không. Đó chính là Con Bọ Thực Tế. Nó đã có được một cơ thể vật lý. Và… nó bắt đầu tấn công.