Pendragon 4 - Thế Giới Ảo
Chương 30
NHẬT KÍ # 15
(TIẾP THEO)
VEE LOX
(@ Hai type)
Mình bật nói:
- Anh không thể là Zetlin được. Tiến sĩ Zetlin đã bảy mươi tuổi rồi.
Tay đua thiếu niên trả lời:
- Chính xác là bảy mươi chín.
Loor và mình bối rối nhìn nhau. Zetlin nói tiếp:
- Đây là thế giới ảo của ta. Vì sao ta lại phải sống như một lão già chứ?
Mình hỏi:
- Thế còn… người nằm trong trung tâm Alpha?
- Đó là cơ thể bảy mươi chín tuổi của ta. Nhưng tại nơi này, ta là một thiếu niên cường tráng mười sáu tuổi. Câu hỏi đáng quan tâm hơn bây giờ là: hai người là ai?
Cuối cùng tụi mình cũng đến được đây. Mình phải động não để nhớ thông điệp của Aja, rồi nói:
- Chúng tôi tới đây vì Nguồn Sáng Đời Sống bị trục trặc. Một thứ vi-rút đã làm hư hỏng mã xử lý. Chúng tôi cần có mã gốc để làm sạch mạng điều hành.
Mình tin chắc đó là những gì đúng như thông điệp của Aja. Trong một giây, mình sợ ông ta không hiểu mình nói gì, vì Zetlin nhìn mình rất lạ. Nhưng rồi, quay qua mấy tay đua kia, ông ta tươi tỉnh nói:
- Cuộc đua vui quá há, mấy bồ. Gặp lại sau nghe.
- Ừa, gặp lại, Z.
Mấy tay đua kia cùng nói, rồi trượt băng đi.
Zetlin quay lại hai đứa mình, nghiêm nghị nói:
- Theo ta.
Rút mấy miếng lót ra khỏi ủng, ông ta kiêu hãnh bước đi. Mình và Loor theo sát phía sau. Thật kỳ lạ, nói với tụi mình, ông ta tỏ ra là một người lớn nghiêm trang. Nhưng nói với mấy tay đua, ông giống như một thằng nhóc ham vui. Mình đoán thế giới kỳ diệu của ông là tất cả những gì sống lại với thời thơ ấu. Gì cũng được. Điều cần thiết của tụi mình bây giờ là mã số gốc. Thế giới ảo này là chuyện của ông ta.
Zetlin nói:
- Thật tình ta rất ấn tượng vì hai người đã vào được tới đây. Thường thường các phader không qua khỏi được khu rừng. Tên hai người là gì?
- Tôi là Pendragon. Còn đây là Loor.
Loor bỗng hỏi:
- Vì sao ông phải trốn trong tòa nhà này?
Ui da! Mình không biết kiếm chuyện với con người này có phải là điều hay ho không. Chúng mình đang cần ông ta. Nhưng Loor là vậy, biết làm sao được.
Zetlin trả lời:
- Barbican là nơi trốn tránh khỏi cái thế giới mà ta không muốn dính dáng tới.
Ngừng lại, đứng đối diện hai đứa mình, Zetlin nói tiếp:
- Và… ta không muốn bị quấy rầy. Nhưng hai người đã sốt sắng tham gia theo điều kiện ta đưa ra, nên ta cho phép được tiếp kiến. Lối này.
Ông ta tưởng mình là ai? Một quân vương chắc? Nhưng mình cũng đâu có thế gì, để mà chất vấn ông ta, nên mình cho qua. Vả lại, còn vấn đề lớn hơn cần phải thương lượng với ông ta.
Zetlin tiến lại một bức tường băng. Không biết chính xác ông ta định đi đâu, cho đến khi mình thấy một cái đĩa nhỏ màu đen nhô ra từ bức tường, ngang tầm thắt lưng . Zetlin đặt tay lên đĩa và mở cánh cửa bằng băng. Sau cánh cửa là một phòng nhỏ, đèn xanh, tường kim loại. Ông ta ngoắc hai đứa vào. Đã tới tận đây rồi, không thể rụt rè được nữa. Mình và Loor bước vào. Phòng này không rộng hơn một ngăn thang máy, mà đúng là một cầu thang máy thật. Zetlin vào sau, đóng cửa, nhấn nút kiểm soát trên tường. Chúng mình bắt đầu đi lên.
Mình bảo:
- Tôi không hiểu nổi. Tưởng Nguồn Sáng Đời Sống phải theo qui tắc của thực tế. Nhưng tòa nhà Barbican này là chuyện ngoài cả tưởng tượng của tôi.
Zetlin tủm tỉm:
- Đó là vì mi không có được óc tưởng tượng của ta.
Trả lời hay! Phải có một tinh thần khác thường mới tạo ra được một thế giới ảo khác thường như thế.
Ông ta tiếp tục:
- Thậm trí người dân Veelox chưa bắt đầu chạm tay đến những khả năng của Nguồn Sáng Đời Sống. Nhưng cũng sắp đến lúc rồi.
- Không đâu. Veelox sắp tan hoang chỉ vì mọi người đang sống trong những thế giới ảo của riêng họ.
Nếu có băn khoăn vì thông tin này, Zetlin cũng không để lộ ra nét mặt. Thang máy từ từ ngừng lại, rồi cửa mở. Zetlin bước ra trước, hai đứa mình theo sau để bước vào một nơi, mà cách diễn tả chính xác nhất là: một mái ấm trong mơ của một cậu bé mười lăm tuổi. Mình biết điều đó mà. Mình mười lăm tuổi và mình thấy nơi này… dễ nể thật.
Rộng mênh mông, nhưng được ngăn thành từng phần nhỏ, nên không giống như một nhà chứa máy bay đâu. Trần làm bằng kính trong suốt, nhìn rõ cả bầu trời và những cụm mây cuối cùng của cơn giông trôi qua. Điều này có nghĩa là, tụi mình đang ở trên tầng thượng của Barbican.
Trước hết, chúng mình đi qua một sân đấu, sàn lót ván, gợi cho mình nhớ lại một sân bóng rổ. Nhưng đây là Veelox. Trong môn bóng rổ của họ, tại bốn bức tường đều có một lưới cầu môn như bóng đá, còn những quả bóng xanh trông lớn gấp đôi một quả bóng trong môn bóng rổ.
Zetlin đưa hai đứa mình qua sân đấu vắng vẻ, qua một cái cửa, bước vào một nơi có một trò chơi làm mình nhớ đã chơi hồi nhỏ. Hai bạn biết trò lúc lắc quả bóng trên đầu sợi dây, để đánh đổ những cái cọc gỗ đặt trên một cái bàn không? Hình như trò này gọi là Con Ki. Giống như vậy đó. Nhưng to lớn hơn nhiều. Có năm quả bóng khổng lồ, thả bằng dây xuống chính giữa sân đấu. Thay vì là những cọc gỗ, những quả bóng đó phang vào con người. Thật mà. Có mười cậu đang chơi trên chính giữa sân, và mười cậu nữa đứng quanh vòng tròn. Những tay đứng vòng ngoài níu bóng đẩy vào giữa sân, cố nén trúng một tay đứng trong. Có mấy nhóc đứng trong bị đạp chới với luôn. Mình không biết đây là trò chơi hay tra tấn nữa.
Zetlin gọi ra sân:
- Ê, mấy bồ. Cuộc đấu kết thúc rồi. Mai chơi tiếp nghe. OK?
Zetlin còn sử dụng cả tiếng lóng của đám nhóc như Trái Đất Thứ Hai, nhưng có lẽ vì bộ não Lữ khách của mình đã dịch những tiếng lóng của giới trẻ trên lãnh địa Veelox thành ra như vậy.
- Daa! Okay! Mai gặp lại nghe Z.
Vừa la thét, đám nhóc vừa ào ào chạy ra thang máy.
Loor hỏi Zetlin:
- Ông thích chơi những trò trẻ con này?
- Đúng vậy. Sự bất ngờ và khéo léo trong trò chơi đơn giản làm ta thư giãn.
Ông ta đưa hai đứa vào một nơi giống như phòng khách. Rất hiện đại, với nhiều trường kỷ lớn, thoải mái, đủ màu sắc. Một màn hình lớn trên tường, mình cá chắc chắn đó là màn hình chơi game. Có vẻ như mình hụt dự một bữa tiệc lớn. Chén dĩa, ly tách rải rác khắp nơi. Cái nào cũng còn nửa đồ ăn thừa mà mình không biết là món gì. Nhưng bảo đảm không phải là gloid. Có mấy thanh niên lớn tuổi hơn, bận đồ đồng phục màu xanh lục của người nhảy, đang dọn dẹp.
Một anh chàng lên tiếng:
- Chúng tôi sẽ thu dọn tươm tất nhanh thôi, Z.
Zetlin trả lời:
- Cứ thủng thẳng. Tôi nghĩ, hôm nay chẳng còn ai tới nữa đâu.
Chà chà, ông ta có cả gia nhân hầu hạ nữa. Nơi này còn có thể hoàn hảo hơn được không?
Có đấy.
Tụi mình bước vào một gian bếp hiện đại sực nức mùi thơm. Cả chục đầu bếp đang lăng xăng xào nấu và nướng bánh. Và… giời ạ, bụng mình sôi lên sùng sục. Mình chỉ được ăn một chút gloid từ mấy hôm trước. Ngay lúc này, mới chỉ nghĩ tới mấy món ăn thật sự, đã cảm thấy tuyệt vời rồi.
Một đầu bếp nữ vội vàng tiến lại với khay bánh ngọt vừa mới nướng, hỏi Zetlin:
- Hấp dẫn không, Z?
Zeylin gật đầu ra hiệu cho hai đứa mình ăn thử. Không muốn tỏ ra thô lậu, mình nhón một cái thôi. Không giỡn đâu. Mùi bánh thơm nức mũi. Mình phải ăn mười cái mới đã. Nhưng mình chỉ lấy có một chiếc, ngon tuyệt cú mèo. Ngòn ngọt, ngầy ngậy như sôcôla. Loor cũng ăn một cái. Nhìn mặt cô, mình biết cô nàng cũng khoái như mình. Như đọc được ý nghĩ mình, một đầu bếp khác mang ra hai ly – mình thật sự hy vọng Veelox cũng có sữa. Còn gì tuyệt hơn mùi vị sữa đi cùng sôcôla? Trong ly là một chất lỏng màu kem, mình không chắc đó có phải là sữa không, nhưng ngon tuyệt.
Mình nói với anh đầu bếp:
- Cảm ơn.
Loor cũng nói:
- Vâng, cảm ơn nhiều.
Zetlin mỉm cười, đưa hai đứa mình đi tiếp. Vừa bước qua cánh cửa vào khu kế tiếp, mình biết ngay đây là điểm đến sau cùng. Một bức tường toàn bằng kính, cho phép tụi mình có thể nhìn ra thành phố kỳ lạ với những tòa nhà đen thui thủi. Trên bức tường đối diện có một bảng điều khiển, trông rất giống trung tâm Alpha trong kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống. Đây không phải là nơi giải trí với trò chơi điện tử. Đây là nơi làm việc của tiến sĩ Zetlin. Đây cũng chính là nơi hai đứa mình cần phải tới.
Ông ta lên tiếng:
- Điều đầu tiên phải làm trước.
Tiến tới ghế điều khiển, Zetlin nhấn vài nút trên tay ghế. Tòa nhà rung bần bật như động đất.
Loor khom mình sẵn sàng chờ sự cố:
- Chuyện gì vậy?
Zetlin bảo:
- Đừng lo. Ta chuyển lại Barbican về vị trí số một.
Những bức tường bắt đầu chuyển động. Mình thấy tòa nhà đồ sộ đang xoay chuyển các cạnh. Tiếng những bánh xe kim loại nghiến kèn kẹt, căng thẳng dưới gánh nặng khổng lồ. Mình và Loor nhìn quanh, tìm chỗ bám để giữ thăng bằng.
Zetlin cười lớn:
- Đừng sợ. Mặt sàn xoay chuyển bên trong tòa nhà. Chúng ta vẫn ở trên mặt phẳng.
Đúng vậy, khi tường chuyển dịch, những gì từng là tấm trần bằng kính trở thành bức tường. Bức tường cuối phòng trở thành tấm trần kính mới. Dù không thật sự phải dịch chuyển, nhưng tất cả sự xoay vòng này làm mình chóng mặt. Chỉ một cách giữ cho mình khỏi ngã là nhìn ra thành phố. Vì thành phố không chuyển động. Điều đó chứng tỏ tòa nhà xoay vòng quanh tụi mình, trong khi mặt sàn vẫn nằm ngang. Khiếp thật! Mấy giây sau, tòa nhà rùng mình rồi mọi chuyện kết thúc. Mình nhìn quanh, dường như chẳng có gì thay đổi. Mình hỏi:
- Tòa nhà lại nằm trên bề mặt ?
- Phải. Tất cả các mặt sàn là những khối hoàn hảo. Vì vậy chúng có thể xoay chiều trong khung sườn của Barbican. Bây giờ chỉ có một điều duy nhất đổi khác là : các tầng sát bên nhau theo chiều ngang. Trong vị trí một, không cần phải leo thang từ tầng này lên tầng khác nữa. Tất cả đều nằm ngang trên một mặt phẳng.
Loor hỏi:
- Sao ông phải làm cái nhà xoay như vậy?
- Tất nhiên là để loại trừ những kẻ không mời mà tới.
Ý nói hai đứa mình đó. Nhưng bây giờ không phải lúc xin lỗi. Tiến lại bức tường kính, mình nhìn ra thành phố thê lương đen ngòm ngòm, nói:
- Tôi thật không hiểu. Sao lại có thành phố đó? Nếu muốn, ông có thể tạo ra bất kỳ nào. Rất tiếc phải nói điều này, tất cả những sắp đặt này đều kỳ cục quá.
Zetlin tiến lại gần mình, nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Thành phố này là một sự nhắc nhở.
- Đến chuyện gì?
- Nhắc nhở đến cuộc đời của ta trước khi có Nguồn Sáng Đời Sống.
- Tôi không hiểu. Đây là nơi ông đã sống?
- Cũng có thể coi là như vậy. Ta sinh ra và được nuôi dưỡng tại thành phố Rubic. Đó là một cộng đồng đông vui, phát triển. Nhưng… chưa bao giờ ta là một thành viên trong cái cộng đồng đó. Ta đã quá… họ dùng từ gì nhỉ? À, ta quá đặc biệt để trở thành một phần trong cuộc sống của mọi người.
Cảm giác thật kỳ lạ khi nghe Zetlin nói. Trông ông như một thiếu niên mười sáu, nhưng ngôn từ là của một ông già buồn thảm. Điều đó thật đáng sợ.
- Các giám đốc nhận ra thiên tài của ta từ khi ta còn là một đứa bé sơ sinh. Họ dự đoán trí năng xuất chúng của ta có thể làm thay đổi tương lai của Veelox.
Ông ta nhìn mình, cười khùng khục:
- Họ đã đoán đúng.
Loor bảo:
- Từ đó ông đã không được sống một cuộc đời bình thường?
- Ô không. Ta đã sống một cuộc đời phi thường. Chung quanh ta toàn là những nhà khoa học vĩ đại nhất. Họ đã từng là thầy của ta, nhưng chẳng bao lâu họ trở thành học trò của ta. Họ mê tơi vì lý thuyết khả năng ứng dụng điện trung tính của ta. Đó là lý thuyết làm sụp đổ bức tường giả tạo giữa tư tưởng và thực tế. Năm ta tám tuổi, chúng ta đã tạo ra mẫu thử nghiệm đầu tiên của Nguồn Sáng Đời Sống. Dù còn thô sơ, nhưng chúng ta đã sản sinh ra được những hình ảnh có thể nhìn thấy bằng chức năng hoạt động của não. Đó là thời điểm quan trọng, là sự bứt phá. Rồi từ đó, sự phát triển chỉ là chuyện nhỏ.
- Nhưng đời sống của ông thì sao? Theo tôi nghĩ, đúng, ông là thiên tài và… đủ thứ… nhưng dường như… không vui thú gì.
Zetlin không trả lời. Ông lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dần dần mọi chuyện sáng tỏ trong đầu mình. Aja đã kể về những ngày lớn lên trong vai trò của một phader như thế nào. Mỗi phút đều là học hành, rèn luyện. Không hề có thời gian dành cho tình bạn hay sự dịu dàng âu yếm. Mình đoán, cuộc đời của tiến sĩ Zetlin cũng giống như vậy. Thành phố hắc ám kinh khiếp này là hình ảnh đã in đậm trong cuộc đời ông. Trong đời sống thật của ông.
Mình đã lầm khi nghĩ rằng, thế giới ảo này là để ông sống lại tuổi thanh xuân. Tuổi thơ của ông đã bị phủ nhận. Tòa nhà ông gọi là Barbican này là cơ hội thứ hai để ông được sống như một đứa trẻ.
Sau cùng, Zetlin cũng lên tiếng:
- Ta có một mục đích. Sáu mươi năm làm việc trong Nguồn Sáng Đời Sống đã chiếm đoạt thời gian của ta cả đêm lẫn ngày. Nhưng ta vẫn tiếp tục, vì ta biết, đó là cơ hội duy nhất để ta có thể đào thoát.
Chỉ tay ra ngoài bức tường kính ông tiếp:
- Thành phố đó. Thành phố mưa dầm dề, u ám, lạnh giá hiện diện ở đó là một nhắc nhở về một cuộc đời ta đã có lần phải sống, và đó là lý do vì sao ta sẽ không bao giờ ra khỏi Barbican.
Mình cảm thấy tội nghiệp con người này. Đời sống của ông ta chỉ là ảo mộng. Ông ta không có chút kỷ niệm thật sự nào của bạn bè, người thân yêu. Tất cả những gì quan trọng đối với ông chỉ là những tưởng tượng do chính ông tạo ra. Buồn hơn nữa, mình lại sắp phải cho ông biết những điều đó sẽ chẳng còn kéo dài được bao lâu.
Mình ngập ngừng nói:
- Tiến sĩ Zetlin, chúng tôi cần ông giúp đỡ.
Zetlin rời cửa sổ. Thình lình ông ta trở lại là một thiếu niên, đầy hào hứng. Ông chạy lại cái ghế kiểm soát, ngồi phịch xuống, nói:
- À phải rồi. Cậu đã nói là có một vi-rút làm hỏng mã xử lý hả? Ta e là chuyện đó không thể xảy ra được đâu. Vô lý quá.
Ông ta bấm mấy phím trên máy kiểm soát, và một chuỗi dữ liệu xuất hiện trên màn hình lớn.
Mình không bỏ cuộc, khăng khăng nói:
- Không vô lý đâu. Vi-rút đã hoàn toàn gây nhiễm Nguồn Sáng Đời Sống. Nó thay đổi tư tưởng của mọi người. Thay vì cho họ những trải nghiệm lý tưởng, nó truy tìm những điều họ khiếp sợ để làm họ đau đớn. Các phader đã phải treo mạng, nếu không mọi người sẽ bị…
Zetlin kinh ngạc kêu lên:
- Chúng treo mạng?
- Đúng thế. Trên toàn lãnh địa Veelox mọi người đang nằm chờ đợi trong luyện ngục…
- Ta biết điều đó có nghĩa là gì.
Ông ta bực bội nói, rồi nhấn thêm mấy phím và lại quan sát những dữ liệu. Sau cùng Zetlin đứng dậy, tuyên bố:
- Ta không thấy chứng cứ nào tỏ ra có gì trục trặc.
- Là vì cuộc nhảy của ông đã được biệt lập. Xin ông hiểu cho, tôi đang gặp vấn đề nan giải, thật sự không biết giải quyết cách nào.
- Vậy thì mi có mặt tại đây làm gì? Mi là thứ phader gì vậy?
Mình lo lắng đáp:
- Chúng tôi không phải là phader. Chúng tôi tới đây để cho ông biết, nếu chúng tôi không có được mã số gốc thì hàng triệu người trên khắp Veelox sẽ phải chết.
Zetlin nhìn thẳng mắt mình:
- Mi không thuyết phục được ta đâu. Ta tin con vi-rút này không có thực. Vì vậy ta sẽ không trao mã số gốc cho mi. Chào.
Nhiệm vụ của hai đứa mình sắp thất bại thê thảm. Mình không biết phải nói hay làm gì để xoay chuyển tình thế. Nhưng rồi, từ cuối phòng, mình nghe một giọng nói quen thuộc:
- Vi-rút là có thật.
Chúng mình quay phắt lại. Đó là Aja. Cô tiếp tục nói:
- Tôi biết nó là thật, vì chính tôi đã tạo ra nó. Tôi là phader, và tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của nhiều triệu con người trên khắp Veelox.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
96 chương
21 chương
1502 chương
29 chương
26 chương
36 chương