Pa Pa 17 Tuổi
Chương 18 : Thay đổi
Cảm nhận được tầm mắt sau lưng , Lăng Tịch từ từ xoay người, đón nhận ánh mắt của Bạch Tu Nghệ
"Bạch Tu Nghệ?!" Hắn nặng nề nhớ đến cái tên của người kia, ánh mắt ko mảy may sợ hãi , lên tiếng "Có chuyện?"
"Hừ, Lăng Tịch, mắt nhìn người của cậu càng ngày càng kém rồi" Loại giọng nói khinh khỉnh này ko phải là thứ mà Bạch Tu Nghệ nên có
Tôi cúi đầu, ko muốn nhìn thấy Bạch Tu Nghệ như vậy, hắn như thế thật xa lạ....
"A? Sao vậy? Ảnh hưởng đến cậu?" Lăng Tịch khinh thường nói
"Hừ, chẳng qua là bộ dạng của hai người làm tôi thật buồn nôn, vừa nhìn đã muốn ói"
"Bạch Tu Nghệ cũng cảm thấy buồn nôn sao?" Như nghe phải thứ gì buồn cười,
Lăng Tịch khoa trương cười lớn "đây là lời nói của Bạch Tu Nghệ đa tình sao?"
"Ko cần cậu phải quản" Bạch Tu Nghệ tức giận nạt lên
"Cậu phải rõ ràng trước đã, là ai xen vào việc của người khác trước" Lăng Tịch có ý nhắc nhở
"Vậy xin lỗi, đã cản trở đến hai người" Sau khi buông ra những lời này, Bạch Tu Nghệ xoay lưng bỏ đi
Từ đầu chí cuối, tôi đều ko ngẩng đầu lên nhìn hắn
"Là hắn sao?" Giọng nói của Lăng Tịch truyền ra từ trên đỉnh đầu, khiến cả người tôi không ngừng run rẩy
"Tôi đoán cũng không sai" Lăng Tịch thản nhiên nói
"Tôi có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ" Tôi nhẹ nhàng nói, kiên cường nhìn hắn cười cười, nhưng nước mắt đã hoàn toàn bán đứng tôi, toàn bộ sự tủi thân mấy ngày qua dường như đều trào qua nước mắt
Lăng Tịch nâng mặt tôi lên, dịu dàng cười "Ko sao, sau này mỗi lần gặp chuyện bất đắc dĩ, chỉ cẩn cô nói hết toàn bộ cho tôi biết là được"
Cả ngày hôm nay, tôi đều sống rất mơ hồ , Dương Tử lo lắng nhìn tôi, có lẽ nàng rất muốn hỏi cuộc sống hiện tại của tôi ra sao rồi , nhưng lại ko thể hỏi . Làm bạn bè nhiều năm, chắc nàng cũng biết, tôi đã gánh quá nhiều thứ , nếu như có một ngày nào đó , tôi chịu ko nổi, tôi sẽ ngồi xuống nói cho nàng biết
Sau khi tan học, tài xế vẫn như cũ chờ tôi ở phía ngoài . Tôi cười khổ lắc đầu, mình đến tột cùng là đang mong chờ điều gì đây?
Bầu không khí bữa tối hôm nay đặc biệt nặng nề, ko biết có phải vì tâm tình hay là thức ăn hôm nay ko thể kích thích được sự thèm ăn của mình mà tôi vừa nhìn thấy chúng là phải chạy đến nhà vệ sinh nôn khan . Sau khi đi ra ngoài, lại phát hiện quản gia đang bưng nước ấm chờ sẵn "Thiếu gia gọi tôi đem đến"
Đang cầm chén nước ấm trong tay, tim tôi không khỏi đau đớn
Gần đây,tần số Khổng Dĩ Ưu làm phiền Bạch gia có vẻ nhiều , vừa gặp nàng tôi liền muốn làm theo lời Dương Tử nói - "lo lắng nhìn người" . Đối với chuyện nàng dùng bóng chuyền dập tôi, tôi vẫn tương đối để ý, dù sao tôi cũng ko phải là thánh nhân, đối với hành động cố ý thương tổn người của nàng, tôi ko thể rộng lượng
"Ai nha, Liễu Nhứ, ngày đó tôi thật ko cố ý" Vừa nhìn thấy tôi, nàng đã lập tức chạy tới, thái độ thành khẩn nói . Bạch Tu Nghệ nhìn ko được hỏi "Ngày đó? Là sao?"
"Chuyện là.....chẳng qua người ta ko cẩn thận, lúc đánh bóng chuyền đã đập trúng Liễu Nhứ" Khổng Dĩ Ưu chột dạ cuối đầu , nhưng lại ko quên làm nũng nói "Người ta cũng ko phải cố ý mà"
"Cái gì?" Bạch Tu Nghệ quát lên "Đập trúng cô ấy, đập vào đầu rồi" Khổng Dĩ Ưu tỏ vẻ sợ hãi nhìn hắn "Đập....đập trúng mặt"
"Cô ta có bị làm sao hay ko?" Bằng giọng điệu ác liệt, ánh mắt hung dữ , hắn nhìn chằm chằm vào nàng "Cô ấy...chỉ chảy máu mũi thôi"
"Chảy máu mũi? Cô ấy bị thiếu máu cô có biết hay ko? Lại còn làm cho cô ấy chảy máu mũi?" Bạch Tu Nghệ hoàn toàn bốc hỏa, hướng về phía nàng nạt nộ . Kẻ thứ ba như tôi dường như đã bị họ đá bay sang nửa kia thế giới, giống như chuyện mà bọn họ đang thảo luận dường như ko phải là về tôi
"Em.....em.....em đâu có biết?" Ko chịu được thêm ủy khuất , Khổng Dĩ Ưu hướng Bạch Tu
Nghệ la lên một tiếng, rồi ôm mặt khóc chạy ra ngoài
"Anh ko nên ......hung dữ với cô ấy quá" Tôi vô ý thay Khổng Dĩ Ưu nói đỡ , dù sao cũng là chuyện đã qua rồi
"Xế chiều sẽ dẫn cô đi bệnh viện, kiểm tra" Sau khi nói xong, hắn căn bản cũng ko để cho tôi có cơ hội phản đối đã quay đầu khoan thai bước lên lầu
Vốn tưởng rằng,khám bệnh lần này mình sẽ lại đi cùng quản gia nhưng ko ngờ tới Bạch Tu Nghệ đã đích thân dẫn tôi đi . Tôi không được tự nhiên đi cách hắn 1 bước xa, hắn lại dường như ko nhìn thấy sự khó chịu của tôi, trực tiếp vươn tay kéo tôi lại gần, không cho tôi cách hắn nửa bước
Bác sĩ sau khi khám xong nói không có gì đáng ngại, chẳng qua là phải giữ cho tinh thần được vui vẻ, và bổ sung nhiều dinh dưỡng. Tình trạng thiếu máu cũng ko có nghiêm trọng như trước , ngoài ra cũng bởi vì thai nhi còn nhỏ, cho nên phải chú ý nghỉ ngơi nhiều
Trong những đôi vợ chồng đi khám bác sĩ, chúng ta là cặp đôi trẻ tuổi nhất, mặc dù chúng tôi ko phải vợ chồng, nhưng cũng là ba mẹ đứa trẻ và hiển nhiên cặp đôi ba anh tuấn, mẹ trẻ tuổi chúng tôi cũng đã đón lấy rất nhiều ánh mắt của mọi người . Trong đám người bọn họ, 1 vị làm mẹ thoạt chừng ba mươi tuổi cũng nhìn Bạch Tu Nghệ có ý tốt nói "Bà xã của con sắc mặt nhìn cũng ko được tốt lắm a, con phải chú ý đến tâm tình của cô
ấy thật tốt, đừng chọc giận cô ta" Một vị sắp làm mẹ bên cạnh cũng phụ họa "Đúng vậy, tâm tình phụ nữ có thai rất quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc sinh trưởng của thai nhi"
"Dạ" Bạch Tu Nghệ ôn hòa đáp lời "Con sẽ chú ý, cảm ơn các vị mỹ nữ"
Chỉ một câu nói đã nhắm trúng tim đen của mấy vị phụ nữ sắp làm mẹ, họ mỉm cười duyên còn không ngừng khen tôi có mắt , may mắn tóm được một người chồng đẹp trai lại biết lòng người như vậy , còn tôi cũng ko còn lời nào để nói, chỉ có thể mỉm cười gượng gạo đáp trả
Bạch Tu Nghệ như một đứa trẻ ham học hỏi, hắn hỏi mấy bác gái rất nhiều vấn đề, nhìn bộ dạng chân thành của hắn, tim tôi cũng ko khỏi rung động , lòng một mực hướng về hắn, mặc cho tôi có cố gắng như thế nào cũng ko thể kéo về, còn hắn lại luôn có cách khiến cho các bà mẹ tương lai cười đến run rẩy cả người . Nhìn hắn như vậy, trong lòng tôi nhịn ko được cũng có chút oán trách, tại sao duy chỉ có tôi là hắn luôn tỏ ra hung hắng
Trên đường trở về nha, hắn huyên thuyên với tôi không ngừng về những kinh nghiệm vừa học được lúc xế chiều , dường như đã quên luôn cái chuyện cải vã lúc trước
"Bọn họ nói, tâm tình phụ nữ có thai mà tốt, khi sinh con ra , thì tính tình của đứa trẻ cũng sẽ rất tốt nha"
"A"
"Họ còn nói, đứa bé trong thời kì này đã có cảm xúc rồi. Cô xem có thần kỳ ko?"
"Ừ"
"Ngoại trừ hai chữ này, cô ko còn có cái phản ứng nào khác sao?"
"Có "
"Thôi đi"
Hắn bỏ qua câu chuyện tinh tế.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
140 chương
65 chương
49 chương
68 chương
62 chương