Pa Pa 17 Tuổi
Chương 16 : Từng trải
Bầu không khí lặng im , lạnh lẽo ở Bạch gia đã được cải biến . Bữa cơm từ sớm đã ko còn trầm lặng như trước mà thay vào đó là tiếng cười đùa cùng những câu chuyện lý thú về trường học và công ty , ngay cả quản gia , người luôn tỏ ra nghiêm túc nhất cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, vẫn là tôi phải gợi chuyện trước thì ông ấy mới nói , còn tôi thì cũng có cơ hội để tìm hiểu thêm về cha con họ Bạch , mà hơn nữa, bây giờ tôi cũng đã phát hiện ra, thì ra vẻ mặt vô biểu tình của quản gia cũng đã bắt đầu biết chảy mồ hôi
Cuộc sống dễ dàng như thế nhưng cũng khiến con người ta cảm thấy bất an , ko biết sau khi mọi chuyện kết thúc, con người ta có thể đành lòng dứt áo ra đi hay ko .
Dường như rất hiểu chuyện, trong Bạch gia đã ko còn người nào nhắc đến thân phận của tôi và chuyện hợp đồng
Lại một lần nữa Khổng Dĩ Ưu đến Bạch gia chơi, nàng đã phát hiện ra tất cả mọi chuyện ở đây đã thay đổi . Quản gia luôn chủ động đến hỏi tôi bữa trưa muốn ăn cái gì, mà
Bạch Tu Nghệ cùng nàng trò chuyện thì lại đột nhiên quay sang tôi hỏi đã uống thuốc hay chưa, còn Bạch thúc thì trước khi đi ra ngoài luôn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới cùng nàng chào hỏi
Nắm chặt tay thành quả đấm , Khổng Dĩ Ưu bết, bây giờ nàng ko thể tỏ ra bất mãn . Bởi vì, nàng ko có cái thân phận đó vì cái thân phận đó phải cần có sự thừa nhận của Bạch Tu Nghệ
"Tu Nghệ ca, anh đã đồng ý đi dạo phố với em" Khổng Dĩ Ưu như trẻ con làm nũng, nhìn thấy một cô gái đẹp mê người như thế làm nũng với mình thì bất kì tên con trai nào cũng sẽ có chút cảm giác tự hào
"Được, em định giờ đi" Bạch Tu Nghệ cưng chìu nói
"Vậy thì xế chiều hôm nay nha, ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi" Khổng Dĩ Ưu vui vẻ nói
"Được, vậy giữa trưa sẽ đi" Sau đó hắn lại quay đầu hỏi tôi "Liễu Nhứ, cô có đi hay ko?"
"Tôi?" Bị Bạch Tu Nghệ hỏi, tôi có chút phản ứng ko kịp
Khổng Dĩ Ưu mất hứng chu miệng "Người ta chỉ muốn đi hai người mà" Bạch Tu
Nghệ ghé sát vào đầu nàng cười đến xấu xa "A, em muốn đi cùng anh thôi sao?"
"Tu Nghệ ca thật hư" Khổng Dĩ Ưu nũng nịu nói đánh nhẹ hắn 1 cái (Rin: hành động của bạn này làm ta cúm.....gà quá U-U) . Tôi nghĩ dưới cái tình huống này, tôi nên biến mất thì hơn , tôi nói ko sai mà, anh hùng nên sánh vai cùng mỹ nhân
"A, Liễu Nhứ, cô đi đâu vậy?" Bạch Tu Nghệ thấy tôi đứng dậy lập tức hỏi
"Ờ, đi xem cơm trưa chuẩn bị như thế nào rồi. Thuận tiện giúp đỡ quản gia 1 tay"
"Nhìn thì được, nhưng cô ko được động tay" Bạch Tu Nghệ tùy tiện nói, Khổng
Dĩ Ưu nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thù ghét, hận ko thể làm cho tôi lập tức biến mất khỏi thế gian này . Ai, nếu như nàng biết được , thật ra Bạch Tu Nghệ là đang lo lắng cho đứa bé trong bụng tôi , ko biết nàng sẽ có cái cảm tưởng gì?
"A" Tôi rời khỏi cái thế giới thuộc về mỹ nam và mỹ nữ kia , như đào binh chạy trối chết . Ở cùng với bọn họ tôi sẽ ko chịu được thứ hào quang lấp lánh phát ra từ thân 2 người đó mà nhắm mắt lại , thứ ánh sáng siêu mạnh từ hai sinh vật chói mắt ở gần nhau là thứ mà ko phải người thường nào như tôi cũng có thể tiếp nhận được
Lúc này, điện thoại di động lai vang lên
"A Lô?"
"Liễu Nhứ, đi tắm suối nước nóng đi" Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Lăng Tịch, tại sao vào cái thời điểm tôi đau khổ nhất hắn luôn biết cách xuất hiện đúng lúc như vậy?
"Ừ , được" Tựa như con tàu tìm được 1 cái cảng tránh gió,tôi ko ngần ngại đồng ý
Sau khi cùng quản gia nói trước 1 tiếng tôi rời khỏi Bạch gia, tôi thật sự ko muốn đối mặt với Bạch Tu Nghệ đặc biết là thời điểm hắn ở cùng Khổng
Dĩ Ưu vì tôi sẽ ko thể che giấu cảm xúc khó chịu của mình, loại cảm giác tự ti này luôn tồn tại chân thật trong lòng tôi, nhưng tôi muốn tìm hiểu nó, vì tôi sợ rằng mình sẽ cảm thấy ghê tởm chính mình ko biết lượng sức
Đúng giờ, tôi đi đến chỗ hẹn với Lăng Tịch , nhưng vẫn ko thấy bóng dáng hắn . Đợi 1 lúc thì liền thấy hắn cầm theo bao nhỏ bao lớn chạy đến "Liễu Nhứ mấy thứ này chắc cũng đủ cho cô ăn rồi chứ" Hắn lau mồ hôi trên trán, có ý bảo tôi cầm đống đồ trong tay
Tôi nhìn lại, toàn bộ đều là đồ ăn "Sao lại nhiều như vậy"
"Sợ cô ko đủ ăn, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai" Hắn khoa trương làm ra cái bộ dạng phụ nữ mang thai 9 tháng, khiến tôi cười không ngừng
"Nhỏ giọng 1 chút, anh ko sợ bị người khác nhìn nhầm mình là ba đứa bé sao?" Tôi nói giỡn, nhưng ko ngờ tới vẻ mặt của hắn lại trở nên rất nghiêm túc "Vậy thì đã sao? tôi ko sợ"
Vẻ mặt hắn như thế khiến tôi chợt giât mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, thấy bộ dạng của tôi, hắn cười to "Chỉ nói giỡn, mau vào đi thôi, nghe người ta nói, tắm suối nước nóng thường xuyên rất có lợi cho thai nhi. Tôi khó khăn lắm mới tìm ra được cái thông tin này.... ....."
Lời nói của Lăng Tịch khiến tôi ko khỏi một lần nữa xem lại sự quan tâm của hắn đối với mình, dường như sự quan tâm đõ đã vượt qua khỏi phạm vi thông thường . Dĩ nhiên, tôi sẽ ko quá ngây thơ như bao nữ sinh khác 1 lòng chung tình với một tên hư đốn , có điều, tôi vẫn thường nghe nói, con trai khi yêu một người thì sẽ có ý muốn bảo vệ người đó nên luôn bày tỏ mặt đàn ông của mình . Nếu đúng là như vậy, thì tôi phải biết cách nhắc nhở hắn, không nên tỏ ra mù quáng trao tim
"Có chuyện này.... ......." Ngồi ở trong đại sảnh khu suối nước nóng, tôi muốn mở miệng nói với hắn rồi lại thôi
"Có chuyện gì? Ko phải lại muốn đi vệ sinh chứ, cô vừa mới đi rồi mà" Hắn tò mò nhìn tôi
"Ko phải cái đó, là chuyện này.... ...." Cắn răng, tôi rốt cuộc cũng mở miệng "Anh đừng quan tâm đến tôi quá mức như vậy, tôi sợ anh vì tôi mà.... ......."
Hắn không ngờ rằng tôi lại nói như vậy, sững sờ tại chổ nhìn dáng vẻ của hắn,tôi có chút hối hận vì sự khinh suất của mình, bèn tìm cách cứu chữa "Thật xin lỗi, tôi ko có ý gì xấu, tôi chỉ
.....ko muốn sau này anh lại phát hiện thì ra tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm"
"Ko sao" Hắn dịu dàng cười cười "Có lẽ vì mẹ , cho nên khi thấy có người giống mẹ mình, tôi lại nhịn ko được muốn giúp"
Đón nhận ánh mắt dịu dàng , tôi nhìn hắn nói "Mẹ tôi chưa lập gia đình đã chết cũng là vì tôi . Người đàn ông kia ngay cả bóng dáng cũng ko thấy, chỉ có một mình mẹ phải chịu đựng lời cay tiếng độc của người đời . Cuộc sống khi đó rất khổ cực" Hắn hời hợt nói, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy sự đau khổ ẩn chứa bên trong
Tôi ko tự chủ xoa xoa bàn tay lạnh như băng của hắn "Chuyện đã qua"
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười dịu dàng "Đúng vậy, chuyện đã qua"
Hắn nắm chặt lấy tay tôi………..
Bầu không khí lặng im , lạnh lẽo ở Bạch gia đã được cải biến . Bữa cơm từ sớm đã ko còn trầm lặng như trước mà thay vào đó là tiếng cười đùa cùng những câu chuyện lý thú về trường học và công ty , ngay cả quản gia , người luôn tỏ ra nghiêm túc nhất cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, vẫn là tôi phải gợi chuyện trước thì ông ấy mới nói , còn tôi thì cũng có cơ hội để tìm hiểu thêm về cha con họ Bạch , mà hơn nữa, bây giờ tôi cũng đã phát hiện ra, thì ra vẻ mặt vô biểu tình của quản gia cũng đã bắt đầu biết chảy mồ hôi
Cuộc sống dễ dàng như thế nhưng cũng khiến con người ta cảm thấy bất an , ko biết sau khi mọi chuyện kết thúc, con người ta có thể đành lòng dứt
áo ra đi hay ko . Dường như rất hiểu chuyện, trong Bạch gia đã ko còn người nào nhắc đến thân phận của tôi và chuyện hợp đồng
Lại một lần nữa Khổng Dĩ Ưu đến Bạch gia chơi, nàng đã phát hiện ra tất cả mọi chuyện ở đây đã thay đổi . Quản gia luôn chủ động đến hỏi tôi bữa trưa muốn ăn cái gì, mà Bạch Tu Nghệ cùng nàng trò chuyện thì lại đột nhiên quay sang tôi hỏi đã uống thuốc hay chưa, còn Bạch thúc thì trước khi đi ra ngoài luôn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới cùng nàng chào hỏi
Nắm chặt tay thành quả đấm , Khổng Dĩ Ưu bết, bây giờ nàng ko thể tỏ ra bất mãn . Bởi vì, nàng ko có cái thân phận đó vì cái thân phận đó phải cần có sự thừa nhận của Bạch Tu Nghệ
"Tu Nghệ ca, anh đã đồng ý đi dạo phố với em" Khổng Dĩ Ưu như trẻ con làm nũng, nhìn thấy một cô gái đẹp mê người như thế làm nũng với mình thì bất kì tên con trai nào cũng sẽ có chút cảm giác tự hào
"Được, em định giờ đi" Bạch Tu Nghệ cưng chìu nói
"Vậy thì xế chiều hôm nay nha, ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi" Khổng Dĩ Ưu vui vẻ nói
"Được, vậy giữa trưa sẽ đi" Sau đó hắn lại quay đầu hỏi tôi "Liễu Nhứ, cô có đi hay ko?"
"Tôi?" Bị Bạch Tu Nghệ hỏi, tôi có chút phản ứng ko kịp
Khổng Dĩ Ưu mất hứng chu miệng "Người ta chỉ muốn đi hai người mà" Bạch
Tu Nghệ ghé sát vào đầu nàng cười đến xấu xa "A, em muốn đi cùng anh thôi sao?"
"Tu Nghệ ca thật hư" Khổng Dĩ Ưu nũng nịu nói đánh nhẹ hắn 1 cái (Rin: hành động của bạn này làm ta cúm.....gà quá U-U) . Tôi nghĩ dưới cái tình huống này, tôi nên biến mất thì hơn , tôi nói ko sai mà, anh hùng nên sánh vai cùng mỹ nhân
"A, Liễu Nhứ, cô đi đâu vậy?" Bạch Tu Nghệ thấy tôi đứng dậy lập tức hỏi
"Ờ, đi xem cơm trưa chuẩn bị như thế nào rồi. Thuận tiện giúp đỡ quản gia 1 tay"
"Nhìn thì được, nhưng cô ko được động tay" Bạch Tu Nghệ tùy tiện nói,
Khổng Dĩ Ưu nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thù ghét, hận ko thể làm cho tôi lập tức biến mất khỏi thế gian này . Ai, nếu như nàng biết được , thật ra Bạch Tu Nghệ là đang lo lắng cho đứa bé trong bụng tôi , ko biết nàng sẽ có cái cảm tưởng gì?
"A" Tôi rời khỏi cái thế giới thuộc về mỹ nam và mỹ nữ kia , như đào binh chạy trối chết . Ở cùng với bọn họ tôi sẽ ko chịu được thứ hào quang lấp lánh phát ra từ thân 2 người đó mà nhắm mắt lại , thứ ánh sáng siêu mạnh từ hai sinh vật chói mắt ở gần nhau là thứ mà ko phải người thường nào như tôi cũng có thể tiếp nhận được
Lúc này, điện thoại di động lai vang lên
"A Lô?"
"Liễu Nhứ, đi tắm suối nước nóng đi" Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Lăng Tịch, tại sao vào cái thời điểm tôi đau khổ nhất hắn luôn biết cách xuất hiện đúng lúc như vậy?
"Ừ , được" Tựa như con tàu tìm được 1 cái cảng tránh gió,tôi ko ngần ngại đồng ý
Sau khi cùng quản gia nói trước 1 tiếng tôi rời khỏi Bạch gia, tôi thật sự ko muốn đối mặt với Bạch Tu Nghệ đặc biết là thời điểm hắn ở cùng
Khổng Dĩ Ưu vì tôi sẽ ko thể che giấu cảm xúc khó chịu của mình, loại cảm giác tự ti này luôn tồn tại chân thật trong lòng tôi, nhưng tôi muốn tìm hiểu nó, vì tôi sợ rằng mình sẽ cảm thấy ghê tởm chính mình ko biết lượng sức
Đúng giờ, tôi đi đến chỗ hẹn với Lăng Tịch , nhưng vẫn ko thấy bóng dáng hắn . Đợi 1 lúc thì liền thấy hắn cầm theo bao nhỏ bao lớn chạy đến
"Liễu Nhứ mấy thứ này chắc cũng đủ cho cô ăn rồi chứ" Hắn lau mồ hôi trên trán, có ý bảo tôi cầm đống đồ trong tay
Tôi nhìn lại, toàn bộ đều là đồ ăn "Sao lại nhiều như vậy"
"Sợ cô ko đủ ăn, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai" Hắn khoa trương làm ra cái bộ dạng phụ nữ mang thai 9 tháng, khiến tôi cười không ngừng
"Nhỏ giọng 1 chút, anh ko sợ bị người khác nhìn nhầm mình là ba đứa bé sao?" Tôi nói giỡn, nhưng ko ngờ tới vẻ mặt của hắn lại trở nên rất nghiêm túc "Vậy thì đã sao? tôi ko sợ"
Vẻ mặt hắn như thế khiến tôi chợt giât mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, thấy bộ dạng của tôi, hắn cười to "Chỉ nói giỡn, mau vào đi thôi, nghe người ta nói, tắm suối nước nóng thường xuyên rất có lợi cho thai nhi. Tôi khó khăn lắm mới tìm ra được cái thông tin này.... ....."
Lời nói của Lăng Tịch khiến tôi ko khỏi một lần nữa xem lại sự quan tâm của hắn đối với mình, dường như sự quan tâm đõ đã vượt qua khỏi phạm vi thông thường . Dĩ nhiên, tôi sẽ ko quá ngây thơ như bao nữ sinh khác 1 lòng chung tình với một tên hư đốn , có điều, tôi vẫn thường nghe nói, con trai khi yêu một người thì sẽ có ý muốn bảo vệ người đó nên luôn bày tỏ mặt đàn ông của mình . Nếu đúng là như vậy, thì tôi phải biết cách nhắc nhở hắn, không nên tỏ ra mù quáng trao tim
"Có chuyện này.... ......." Ngồi ở trong đại sảnh khu suối nước nóng, tôi muốn mở miệng nói với hắn rồi lại thôi
"Có chuyện gì? Ko phải lại muốn đi vệ sinh chứ, cô vừa mới đi rồi mà"
Hắn tò mò nhìn tôi
"Ko phải cái đó, là chuyện này.... ...." Cắn răng, tôi rốt cuộc cũng mở miệng "Anh đừng quan tâm đến tôi quá mức như vậy, tôi sợ anh vì tôi mà.... ......."
Hắn không ngờ rằng tôi lại nói như vậy, sững sờ tại chổ nhìn dáng vẻ của hắn,tôi có chút hối hận vì sự khinh suất của mình, bèn tìm cách cứu chữa "Thật xin lỗi, tôi ko có ý gì xấu, tôi chỉ .....ko muốn sau này anh lại phát hiện thì ra tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm"
"Ko sao" Hắn dịu dàng cười cười "Có lẽ vì mẹ , cho nên khi thấy có người giống mẹ mình, tôi lại nhịn ko được muốn giúp"
Đón nhận ánh mắt dịu dàng , tôi nhìn hắn nói "Mẹ tôi chưa lập gia đình đã chết cũng là vì tôi . Người đàn ông kia ngay cả bóng dáng cũng ko thấy, chỉ có một mình mẹ phải chịu đựng lời cay tiếng độc của người đời . Cuộc sống khi đó rất khổ cực" Hắn hời hợt nói, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy sự đau khổ ẩn chứa bên trong
Tôi ko tự chủ xoa xoa bàn tay lạnh như băng của hắn "Chuyện đã qua"
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười dịu dàng "Đúng vậy, chuyện đã qua"
Hắn nắm chặt lấy tay tôi………..
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=186451
Bầu không khí lặng im , lạnh lẽo ở Bạch gia đã được cải biến . Bữa cơm từ sớm đã ko còn trầm lặng như trước mà thay vào đó là tiếng cười đùa cùng những câu chuyện lý thú về trường học và công ty , ngay cả quản gia , người luôn tỏ ra nghiêm túc nhất cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, vẫn là tôi phải gợi chuyện trước thì ông ấy mới nói , còn tôi thì cũng có cơ hội để tìm hiểu thêm về cha con họ Bạch , mà hơn nữa, bây giờ tôi cũng đã phát hiện ra, thì ra vẻ mặt vô biểu tình của quản gia cũng đã bắt đầu biết chảy mồ hôi
Cuộc sống dễ dàng như thế nhưng cũng khiến con người ta cảm thấy bất an , ko biết sau khi mọi chuyện kết thúc, con người ta có thể đành lòng dứt
áo ra đi hay ko . Dường như rất hiểu chuyện, trong Bạch gia đã ko còn người nào nhắc đến thân phận của tôi và chuyện hợp đồng
Lại một lần nữa Khổng Dĩ Ưu đến Bạch gia chơi, nàng đã phát hiện ra tất cả mọi chuyện ở đây đã thay đổi . Quản gia luôn chủ động đến hỏi tôi bữa trưa muốn ăn cái gì, mà Bạch Tu Nghệ cùng nàng trò chuyện thì lại đột nhiên quay sang tôi hỏi đã uống thuốc hay chưa, còn Bạch thúc thì trước khi đi ra ngoài luôn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới cùng nàng chào hỏi
Nắm chặt tay thành quả đấm , Khổng Dĩ Ưu bết, bây giờ nàng ko thể tỏ ra bất mãn . Bởi vì, nàng ko có cái thân phận đó vì cái thân phận đó phải cần có sự thừa nhận của Bạch Tu Nghệ
"Tu Nghệ ca, anh đã đồng ý đi dạo phố với em" Khổng Dĩ Ưu như trẻ con làm nũng, nhìn thấy một cô gái đẹp mê người như thế làm nũng với mình thì bất kì tên con trai nào cũng sẽ có chút cảm giác tự hào
"Được, em định giờ đi" Bạch Tu Nghệ cưng chìu nói
"Vậy thì xế chiều hôm nay nha, ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi" Khổng Dĩ Ưu vui vẻ nói
"Được, vậy giữa trưa sẽ đi" Sau đó hắn lại quay đầu hỏi tôi "Liễu Nhứ, cô có đi hay ko?"
"Tôi?" Bị Bạch Tu Nghệ hỏi, tôi có chút phản ứng ko kịp
Khổng Dĩ Ưu mất hứng chu miệng "Người ta chỉ muốn đi hai người mà" Bạch
Tu Nghệ ghé sát vào đầu nàng cười đến xấu xa "A, em muốn đi cùng anh thôi sao?"
"Tu Nghệ ca thật hư" Khổng Dĩ Ưu nũng nịu nói đánh nhẹ hắn 1 cái (Rin: hành động của bạn này làm ta cúm.....gà quá U-U) . Tôi nghĩ dưới cái tình huống này, tôi nên biến mất thì hơn , tôi nói ko sai mà, anh hùng nên sánh vai cùng mỹ nhân
"A, Liễu Nhứ, cô đi đâu vậy?" Bạch Tu Nghệ thấy tôi đứng dậy lập tức hỏi
"Ờ, đi xem cơm trưa chuẩn bị như thế nào rồi. Thuận tiện giúp đỡ quản gia 1 tay"
"Nhìn thì được, nhưng cô ko được động tay" Bạch Tu Nghệ tùy tiện nói,
Khổng Dĩ Ưu nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thù ghét, hận ko thể làm cho tôi lập tức biến mất khỏi thế gian này . Ai, nếu như nàng biết được , thật ra Bạch Tu Nghệ là đang lo lắng cho đứa bé trong bụng tôi , ko biết nàng sẽ có cái cảm tưởng gì?
"A" Tôi rời khỏi cái thế giới thuộc về mỹ nam và mỹ nữ kia , như đào binh chạy trối chết . Ở cùng với bọn họ tôi sẽ ko chịu được thứ hào quang lấp lánh phát ra từ thân 2 người đó mà nhắm mắt lại , thứ ánh sáng siêu mạnh từ hai sinh vật chói mắt ở gần nhau là thứ mà ko phải người thường nào như tôi cũng có thể tiếp nhận được
Lúc này, điện thoại di động lai vang lên
"A Lô?"
"Liễu Nhứ, đi tắm suối nước nóng đi" Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Lăng Tịch, tại sao vào cái thời điểm tôi đau khổ nhất hắn luôn biết cách xuất hiện đúng lúc như vậy?
"Ừ , được" Tựa như con tàu tìm được 1 cái cảng tránh gió,tôi ko ngần ngại đồng ý
Sau khi cùng quản gia nói trước 1 tiếng tôi rời khỏi Bạch gia, tôi thật sự ko muốn đối mặt với Bạch Tu Nghệ đặc biết là thời điểm hắn ở cùng
Khổng Dĩ Ưu vì tôi sẽ ko thể che giấu cảm xúc khó chịu của mình, loại cảm giác tự ti này luôn tồn tại chân thật trong lòng tôi, nhưng tôi muốn tìm hiểu nó, vì tôi sợ rằng mình sẽ cảm thấy ghê tởm chính mình ko biết lượng sức
Đúng giờ, tôi đi đến chỗ hẹn với Lăng Tịch , nhưng vẫn ko thấy bóng dáng hắn . Đợi 1 lúc thì liền thấy hắn cầm theo bao nhỏ bao lớn chạy đến
"Liễu Nhứ mấy thứ này chắc cũng đủ cho cô ăn rồi chứ" Hắn lau mồ hôi trên trán, có ý bảo tôi cầm đống đồ trong tay
Tôi nhìn lại, toàn bộ đều là đồ ăn "Sao lại nhiều như vậy"
"Sợ cô ko đủ ăn, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai" Hắn khoa trương làm ra cái bộ dạng phụ nữ mang thai 9 tháng, khiến tôi cười không ngừng
"Nhỏ giọng 1 chút, anh ko sợ bị người khác nhìn nhầm mình là ba đứa bé sao?" Tôi nói giỡn, nhưng ko ngờ tới vẻ mặt của hắn lại trở nên rất nghiêm túc "Vậy thì đã sao? tôi ko sợ"
Vẻ mặt hắn như thế khiến tôi chợt giât mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, thấy bộ dạng của tôi, hắn cười to "Chỉ nói giỡn, mau vào đi thôi, nghe người ta nói, tắm suối nước nóng thường xuyên rất có lợi cho thai nhi. Tôi khó khăn lắm mới tìm ra được cái thông tin này.... ....."
Lời nói của Lăng Tịch khiến tôi ko khỏi một lần nữa xem lại sự quan tâm của hắn đối với mình, dường như sự quan tâm đõ đã vượt qua khỏi phạm vi thông thường . Dĩ nhiên, tôi sẽ ko quá ngây thơ như bao nữ sinh khác 1 lòng chung tình với một tên hư đốn , có điều, tôi vẫn thường nghe nói, con trai khi yêu một người thì sẽ có ý muốn bảo vệ người đó nên luôn bày tỏ mặt đàn ông của mình . Nếu đúng là như vậy, thì tôi phải biết cách nhắc nhở hắn, không nên tỏ ra mù quáng trao tim
"Có chuyện này.... ......." Ngồi ở trong đại sảnh khu suối nước nóng, tôi muốn mở miệng nói với hắn rồi lại thôi
"Có chuyện gì? Ko phải lại muốn đi vệ sinh chứ, cô vừa mới đi rồi mà"
Hắn tò mò nhìn tôi
"Ko phải cái đó, là chuyện này.... ...." Cắn răng, tôi rốt cuộc cũng mở miệng "Anh đừng quan tâm đến tôi quá mức như vậy, tôi sợ anh vì tôi mà.... ......."
Hắn không ngờ rằng tôi lại nói như vậy, sững sờ tại chổ nhìn dáng vẻ của hắn,tôi có chút hối hận vì sự khinh suất của mình, bèn tìm cách cứu chữa "Thật xin lỗi, tôi ko có ý gì xấu, tôi chỉ .....ko muốn sau này anh lại phát hiện thì ra tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm"
"Ko sao" Hắn dịu dàng cười cười "Có lẽ vì mẹ , cho nên khi thấy có người giống mẹ mình, tôi lại nhịn ko được muốn giúp"
Đón nhận ánh mắt dịu dàng , tôi nhìn hắn nói "Mẹ tôi chưa lập gia đình đã chết cũng là vì tôi . Người đàn ông kia ngay cả bóng dáng cũng ko thấy, chỉ có một mình mẹ phải chịu đựng lời cay tiếng độc của người đời . Cuộc sống khi đó rất khổ cực" Hắn hời hợt nói, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy sự đau khổ ẩn chứa bên trong
Tôi ko tự chủ xoa xoa bàn tay lạnh như băng của hắn "Chuyện đã qua"
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười dịu dàng "Đúng vậy, chuyện đã qua"
Hắn nắm chặt lấy tay tôi………..
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=171&t=186451
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
140 chương
65 chương
49 chương
68 chương
62 chương