Pa Pa 17 Tuổi

Chương 10 : Lăng Tịch

Hôm nay là ngày nghỉ, chúng tôi vốn định đi thăm dì Bạch tại bệnh viện . Nhưng từ sáng sớm một vị khách ko mời đã làm rối loạn cả kế hoạch Khổng Dĩ Ưu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá tôi, ưu nhã nâng tách cà phê "Nói như vậy, cô là bà con xa của Tu Nghệ ca?" "Ừ" Tôi ko được tự nhiên gật đầu, tôi ko có thối quen nói dối, nhưng đành bất đắc dĩ làm vậy Ánh mắt ko tin tưởng, nàng chuyển hướng nhìn về Bạch Tu Nghệ "Tu Nghệ ca, sao em ko nghe anh nhắc đến anh có bà con ở trường a?" Bạch Tu Nghệ vẻ mặt ko đổi "Anh cũng vừa biết đến" Người này quanh năm đi diễn kịch, chút chuyện nhỏ này khẳng định ko làm khó được hắn, dù sao đạo hạnh của hắn cũng rất cao "Ha ha, nếu là bà con của Tu Nghệ ca, vậy thì cũng là bà con của em . Liễu Nhứ, sau này ở trường học, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi "Trong đôi mắt Khổng Dĩ Ưu toát lên cái gì thì tôi nhìn ko ra, nhưng bằng trực giác, tôi biết nàng ko thích tôi "Ừ" Vẫn gật đầu, đối với nàng tôi thật sự ko biết nói cái gì "Người này ko "dạ" thì a, từ từ sau này em sẽ biết" Thấy tôi giống như tượng gỗ chỉ biết gật đầu, Bạch Tu Nghệ ko chút lưu tình giễu cợt "Tu Nghệ ca, cũng hiểu nàng quá" Khổng Dĩ Ưu uống cà phê, ko lộ vẻ mặt nói "A? Vậy sao? Nhưng mà vẫn ko bằng một phần mười sự hiểu biết của anh giành cho em nha" Bạch Tu Nghệ chớp chớp đôi mắt đẹp của hắn "Ha ha, Tu Nghệ ca quả là thích nói giỡn" Khổng Dĩ Ưu nghe được lời nói của Bạch Tu Nghệ , ánh mắt cũng ko chủ ý liếc về phía tôi Đang có cái cảm giác trong cái tình huống này, tôi chỉ là kẻ dư thừa, thì vừa vặn lúc này, điện thoại di động lại vang lên , tôi vội vàng cầm lấy điện thoại "A lô?" "Ha ha ha.... ...." Người ở đầu dây bên kia , ko nói gì, mà chỉ hướng về phía tôi điên cuồng cười lên ba tiếng . Tôi đem điện thoại rời xa lỗ tai để tránh bị thiệt hại, đợi cho người kia cười xong thì mới đặt điện thoại lại chỗ cũ "Liễu Như! Chắc là cô ko ngờ tới tôi tìm thấy cô ?" là hắn? Cái tên "WC"? "Haha, tôi cũng ko ngờ tới mình có thể làm được chuyện này, nhưng tôi đã phát động mười mấy người anh em thi nhau gọi điện thoại đó" Hắn tự giễu , nhưng trong giọng nói toát ra tia hưng phấn "Tại sao?" Tôi nhẹ giọng nói khiến cho hắn một trận bất mãn "Này, ít ra cô cũng phải ngạc nhiên 1 chút chứ" "A" Tôi điều chỉnh giọng nói "Tôi rất ngạc nhiên nha" Hắn hoàn toàn đầu hàng trước cái thái độ của tôi "Thôi đi, coi như tôi chưa nói cái gì" Bạch Tu Nghệ tò mò nhìn tôi "Ai gọi vậy?" "Bạn học" Tôi chỉ có thể trả lời cho hắn như vậy . Nhưng mà trên thực tế quả thật chúng tôi cùng trường "Bạn hoc?" Hắn hoài nghi nhìn tôi Người ở bên kia đầu dây điện thoại cũng ko chịu im lặng, lên tiếng "Liễu Nhứ, nói chuyện qua cái này tôi quả thật ko có kiên nhẫn , chúng ta đi ra ngoài chơi đi" Hắn tỉnh bơ nói Dưới cái loại yêu cầu này, bình thường tôi sẽ ko đồng ý . Nhưng mà, đối diện với ánh mắt phòng bị của Khổng Dĩ Ưu tôi rất bất an "Được" "Thế thì tốt qua, vậy thì mười hai giờ, tôi đợi cô ở đường Đệ Nhất nha" Hắn khoái trá cúp điện thoại Tôi đứng dậy nói với Bạch Tu Nghệ "Có hẹn với bạn học đi dạo phố" "Ko được" Ko đắn đo suy nghĩ, hắn đã lập tức cự tuyệt tôi "Tại sao?" Tôi có chút tức giận, hắn có Khổng Dĩ Ưu để tán gẫu còn chưa đủ sao, tại sao cứ phải can thiệp vào sự tự do của tôi "Tu Nghệ ca. Liễu Như lớn như vậy rồi anh còn lo cái gì?" Khổng Dĩ Ưu kéo tay Bạch Tu Nghệ lên tiếng xoa dịu "Căn cứ hợp đồng.... ......" Lời nói đột ngột của tôi lập tức bị Bạch Tu Nghệ cắt đứt "Được, được rồi, cô có thể đi" Tôi hài lòng gật đầu, hắn ko cam tâm nói tiếp "Có điều , nhất định phải về trước sáu giờ ăn cơm tối" "Ừ" Tôi đồng ý nói Tôi xoay người đi về phía cửa, thì giọng nói của Bạch Tu Nghệ cũng đuổi theo phía sau "nhớ gọi điện về" "ừ" "Có đem theo điện thoại chưa?" "Có" "Buổi tối phải ngồi taxi đi về" "A" "Còn nữa.... ......." Tôi ko nhịn được lớn tiếng nói "Tôi đi" Khổng Dĩ Ưu âm trầm nhìn nhìn.... .....Nàng, có lẽ ko chỉ là bà con xa tên "WC" đang tựa vào một chiếc mô tô nhìn thấy tôi , hắn liền mỉm cười chào đón "Tôi rất hiếu kì, sao cô lại có thể vui vẻ chấp nhận đi ra ngoài?" "Ko muốn ở nhà" Tôi đường hoàng nói "Thật là muốn gặp tôi đi" Hắn bộ dạng sắc lang tiến đến gần tôi (*Sắc lang: háo sắc) "Anh mắt trái có ghèn" "Cái gì?" Hắn theo bản năng lấy tay dụi mắt, phản ứng tiếp theo, hắn dùng ngón tay chỉ vào tôi "Con nhỏ này......" "Này "WC" , tại sao chúng ta lại đến đây?" Tôi ko để ý tới hắn bước chân "Cái gì mà "WC" , thật khó nghe , tôi tên Lăng Tịch . Học sinh năm nhất, cô gọi tôi là học trưởng cũng được" "Lăng Tịch, đi thôi" Tôi lơ là nửa câu sau của hắn Hắn bất đắc dĩ bước theo , trong miệng cũng đang lầm bầm "Chưa từng thấy cô gái nào ko đáng yêu như vậy" Cùng Lăng Tịch bước đi vô mục đích trên đường, trong đầu óc tôi lại ko tự chủ nghĩ đến chuyện Bạch Tu Nghệ và Khổng Dĩ Ưu ở bên nhau, ko biết bây giờ bọn họ đang làm gì? là uống trà? hay nói chuyện trên trời dưới đất? Lăng Tịch đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn vào tủ kính trong cửa hàng bánh ngọt , tôi theo anh mắt của hắn nhìn lại , hắn đang nhìn vào một cái bánh sinh nhật giành cho trẻ con "Trước kia, mỗi lần sinh nhật , tôi đều đứng ở đây để ngằm nó . Nhưng mà, lại ko mua nổi" Đây thật là tên "WC" lưu manh kia sao? Khát vọng trong ánh mắt của hắn khiến lòng tôi chua xót, ai , từ khi có em bé, tôi lại phát hiện mình đúng là càng ngày càng dễ mềm lòng "Tôi khát nước rồi" Dùng ánh mắt cầu xin, tôi nhìn hắn , Lăng Tịch lập tức thu về tất cả mọi tình cảm "A, vậy cô chờ ở chỗ này , tôi đi mua đồ uống cho cô" Nhìn hắn rời đi, tôi bất đắc dĩ bước vào cửa hàng bánh ngọt, ai , ví tiền thân thương của tao ơi , có lẽ mày sẽ phải bị mỏng đi 1 chút rồi