Osin Không Biết Cười
Chương 3 : Chương 2_Ngày Đặc Biệt
Sáng hôm sau...
Con khốn giám làm vỡ chén à..tao đánh, tao đánh.._Dung lại cùng lũ giúp việc sam vào đánh,cứ nó làm sai hay không sau đều bị bọn họ tùy ý đánh đập nó như là cái bao cát sống cho họ giải phiền
Nhưng bỗng lại có một âm thanh khác xen lẫn vào đó là một giọng nam trầm bỗng nhưng đầy nghiêm nghị lạnh lùng
-Các người đang làm cái trò gì vậy_Người đó cất giọng làm toàn bộ giúp việc có mặt ở đó đều cứng đờ mặt một phần vì người ấy có vẻ ngoài khác đẹp trai mái tóc đen óng ả,đôi mắt đen sâu không thấy đáy,cái mũi cao thẳng,đôi môi mỏng manh đỏ mọng như nữ nhi khuôn mặt trắng trẻo dáng người cao dài làm người ta đau tim muốn chết,nhưng ngược lại giọng nói lại qúa đáng sợ và người ấy không ai khác là hắn
-Cậu..cậu chủ.._Dung đỏ mặt lắp bắp không giám nhìn thẳng hắn,còn hắn thì đang chăm chú nhìn nó khuôn mặt lạnh lẽo không có một chúc cảm xúc,khóe môi hắn khẽ khếch lên đầy thú vị
-Cô đứng dậy đi theo tôi.._Hắn thọc tay túi quần bước nhanh đi phía sau nó cũng từ từ đứng dậy bước đi theo hắn trước ánh mắt ganh tỵ,căm phẫn của mọi người
Nó đi theo hắn đến khu dành cho chủ mà nó chưa bao giờ được đặt chân đến,khu trên là những dãy phòng dài thông với thau,hành lang được thiết kế theo phong cách phương tây rất đẹp mắt nhưng những thứ đó nó chỉ đặt trong mắt chưa tới ba giây.
Đi theo hắn một khoảng thời gian khá dài mới tới được một căn phòng lớn ở vị trí trung tâm,căn phòng này sa hoa lộng lãy sáng chói sắc đỏ của đèn lưu ly,trong phòng là một người đàn ông vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng người đó là Dương lão gia Dương Hải Thiên papa của hắn
-Có chuyện gì.._Dương lão gia lạnh lùng hỏi ánh mắt vẫn giáng vào tập tài liệu
-Con sẽ về _Hắn lạnh lùng đáp
-Ừ_Dương lão gia cũng chỉ ừ cho có lệ .Nhìn vào hai người chả ai nghĩ đây lá hai cha con hai người qúa lạnh lùng như hai người xa lạ
-Ai.._Dương lão gia giờ mới ngước mặt lên ánh mắt ngay lập tức hướng về phía nó ăn mặc bẩn thiểu
-Người cùng về làm osin_Hắn khếch môi liếc nhìn nó còn nó khuôn mặt vẫn lạnh lùng không phản bát vì đối với nó việc này cũng tốt nó đỡ phải nhìn thấy bọn người ngu xuẩn kia
-Được..._Dương lão gia khẽ gục đầu thầm đánh giá nó còn hắn thì cũng khẽ gục đầu cáo lui
-Cô về thu xếp đồi đạt..thôi không cần cô về thay một bộ quần áo khác rồi đến phòng tôi_Hắn khếch môi nói còn nó thì vẫn không mở miệng nửa lời lẵn lặng bước đi trên đôi chân trần
-Cô ta thật thú vị. _Một nụ cười đậm lại nở trên môi hắn nhưng rất nhanh lại tắc đi.
Tiếng động cơ ầm ầm khiến người tay phải bịt tai lại,hắn và nó ngồi trên máy bay riêng nhìn ra bên ngoài một lần cuối rồi máy bay từ từ bay lên đưa hai người về nơi bắt đầu..qua ngày hôm nay cuộc đời hai người sẽ luôn thay đổi...một ngày đặc biệt...
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
12 chương
16 chương
33 chương
21 chương
28 chương
33 chương
35 chương