Bên kia không chờ chuông reo đã có tiếng một người phụ nữ.
"An Thuần...!mày chưa chết đúng không?"
"..."
Mặt Hàn Tử Thần lúc này có chút khó coi, sao cô gái này.
"An Thuần...!nói gì đi..."
"Bệnh viện H..."
"..."
Dù bên này Hàn Tử Thần trông rất bình tĩnh nhưng trong tim hắn đang đập thình thịch.
Thời gian chưa đến hai mươi phút, Bích Thuần đã có mặt ở trong bệnh viện.
Vừa đến, cô ấy đã hét toáng lên.
"An Thuần đâu."
"..."
Bên này Lạn Mạn và Thiên Mạc có chút giật mình như đang làm chuyện xấu vậy.
"Rốt cuộc các người đã làm gì cô ấy vậy?"
"Cô ấy bị trúng đạn." Vĩnh Hy thấy tình hình không ổn đành ra tiếp trước.
"Vậy máu thì sao? Có đủ máu không?"
"Chúng tôi gọi người nhà cô ấy đến cũng vì việc này.
Bệnh viện hiện tại đã hết máu rồi."
"Chết tiệt..."
"..."
Bích Thuần nói xong câu đấy liền không do dự, lấy điện thoại ra, bấm liền một số mà cô thuộc ngay trong đầu.
Bên kia cũng không cần chuông đã lập tức có người bắt máy.
"Cuối cùng..."
"Bệnh viện H."
"..."
Không để bên kia nói thêm gì, Bích Thuần liền ngắt lời.
"Cơ hội cuối cùng."
"..."
Bên kia cũng không trả lời nữa, lập tức ngác mấy.
Chắc là vội vã đến đây.
Bên này toàn bộ mọi người đều có khuôn mặt không thể ngờ, Bích Thuần lúc này đang siết chặt điện thoại tưởng chừng như muốn bóp nát nó.
Bích Thuần cúi gằm mặt xuống, tay càng siết chặt hơn.
Miệng lẩm bẩm.
"An Thuần, xin lỗi."
"..."
Tay Bích Thuần giữ một lúc cũng buông ra.
Nhìn vào phòng phẫu thuật với khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Chỉ cần mày sống.
Lần này tao không hối hận."
"..."
Bích Thuần lại bấm một số khác trong danh bạ, bên kia có hai tiếng chuông rồi cũng có người bắt máy: "Sao vậy?"
"Chồng ơi, Thuần Thuần bị trúng đạn rồi."
"Ở đâu...!Anh đến ngay."
"Bệnh viện H."
"..."
Bên kia Mạch Đông cũng nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Chẳng mấy chốc ở bệnh viện đã có thêm hai người một nam một nữ ở bệnh viện.
Một người là Mạch Đông, người còn lại thì ở đây chỉ có Bích Thuần và Mạch Đông biết.
"Thuần Thuần, sao rồi em?" Mạch Đông là người hỏi đầu tiên, hắn cũng không để ý đến những người ở đây.
Hắn quan tâm đến người bạn thân của vợ mình trong phòng phẫu thuật kia hơn.
"Cô ấy sẽ không chết đúng không anh?"
"Um...!sẽ không đâu.
Cô ấy còn chúng ta mà."
Nghe được lời an ủi, Bích Thuần mới quay sang người con gái đằng sau Mạch Đông.
"Cô biết không? Chúng tôi luôn hận không thể giết cô và cả nhà cô.
Cô nên cảm thấy may mắn vì trong mình mang dòng máu ấy."
"..."
Cô gái kia chỉ biết im lặng rồi cúi đầu.
Trong miệng lẩm bẩm vài câu xin lỗi.
Thấy tình hình sắp căng hơn, Mạch Đông mới nhìn vị có vẻ là bác sĩ ở đây.
"Người hiến máu là cô ấy."
Vĩnh Hy dù có thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì.
Cứu người bên trong quan trọng hơn, thằng bạn thân của mình cuối cùng cũng quan tâm đến một người con gái, hắn không thể để cô chết được.
—————
Sau khi Vĩnh Hy và cô gái kia rời đi, không khí lại trở nên im lặng.
Lúc này Bích Thuần mới tĩnh tâm lại.
"Mấy người là ai?"
"Cô không biết chúng tôi sao?" Lạp Mạn có chút bất ngờ, ở thành phố này mà có người không biết bọn hắn sao?
"Tôi phải biết sao?" Ánh mắt của Bích Thuần hiện lên tia khinh thường.
"..."
"Thuần Thuần, họ là những người nổi danh nhất ở thành phố này, cả nước ngoài họ cũng có cái danh không nhỏ.
Người vừa nói chuyện với em là Lạp Mạn, một luật sư riêng của Thiên Hà.
Người kia (chỉ vào Thiên Mạc) là Thiên Mạc, tổng giám đốc của Thiên Hà.
Còn người này giờ im lặng chắc là Hàn Tử Thần, chủ tịch của Thiên Hà.
Anh có gặp cậu ta một lần trong bữa tiệc ở Pháp."
"Thuần Thuần sao lại quen biết những người này?" Bích Thuần nhíu mày.
Lúc này cả Thiên Mạc và Lạp Mạn cần thời gian để tiêu thụ kiến thức.
Thiên Mạc chịu không được tò mò hỏi trước.
"Cô gái, xin mạn phép hỏi một câu được không?"
"Được."
"Vậy...!cô tên là gì vậy?"
"Thuần..."
"Vậy Đại tỷ của chúng tôi..." Lạp Mạn chen vào.
"Tên Thuần..."
"Vậy hai người?"
"Là chị em."
"..."
Bích Thuần vẫn luôn quan sát người vẫn luôn im lặng ở đằng kia, lúc nãy người gọi cho cô chắc là hắn vì nãy giờ cô nghe những người này nói chuyện rồi, không phải giọng mà cô nghe thấy trong điện thoại.
Cô đứng dậy bước đến đối diện với Hàn Tử Thần.
"Hàn tiên sinh...!Anh là người giữ điện thoại của An Thuần đúng không? Phiền anh có thể đưa cho tôi không."
"..."
Hàn Tử Thần ngửng lên nhìn Bích Thuần.
Bích Thuần có chút run khi nhìn vào ánh mắt kia của Hàn Tử Thần.
Thấy hắn đưa điện thoại cho cô, cô liền cầm ngay đấy rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Phải mất một lúc cô mới có thể lau được hết vết máu dính trên máy điện thoại, đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên...
Một cuộc gọi đến...
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
68 chương
12 chương
66 chương
37 chương
22 chương
31 chương