Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào
Chương 135
"Chị, chị đừng lo lắng nữa, " Tô Cảnh Sâm động viên ôm vai Tô Uyển, bảo cô ngồi xuống, còn mình tiện thể ngồi xuống tay vịn của ghế sofa.
"Vừa bắt đầu là em suy nghĩ không đúng, em lúc đó không phải trong cơn nóng giân, muốn bảo nó đi nếm mùi khổ cực, mà là... con gái dễ bị chịu thương tổn, học một ít thuật hòng thân, nâng cao thể chất, đối với nó là có lợi vô hại. Bộ đội thông thường, không học được thuật phòng thân gì, bộ đội đặc chủng thì không giống vậy, đánh nhau, vật lộn, quản giáo ở đấy đều là trình độ cao cả, nó bây giờ thân thủ thực sự là đã linh hoạt hơn rất nhiều, đối mặt với một tên lưu manh cũng không thành vấn đề."
Tô Cảnh Sâm cẩn thận dè dặt quan sát biểu cảm của Tô Uyển, thấy cơn phẫn nộ trên trán cô ấy đã giãn ra không ít, mới từ từ thở nhẹ một cái, tiếp tục nói: "Năm đó nó không yếu như thế, không thể bảo vệ được chính mình, thì đâu bị người ta bắt cóc? Bây giờ con bé trưởng thành rồi, chúng ta không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh nó được, bản thân nó có bnả lĩnh, mới có thể không bị người khác ức hiếp."
Đề cập đến chuyện năm đó, mặt Tô Uyển hơi biến sắc, trong lòng áy náy.
Tô Cảnh Sâm mặc dù thích bắt nạt Diệp Bạc Hâm, nhưng vì nó mà đau lòng là thật sự, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ để con bé phỉa chịu thương tổn, đoán chừng chuyện lần này cũng nằm ngoài dự đoán của cậu ấy.
Tô Cảnh Sâm vừa có tình vừa có lý, Tô Uyển mặc dù mở miệng đồng ý với anh ta, nhưng sắc mặt cũng đã dịu đi bớt.
"Được rồi, chuyện lần này dù sao cũng đã qua rồi, sau này cậu muốn làm gì, cũng nên biết điều thông báo trước cho tôi một tiếng, đừng khiến tôi cái gì cũng không biết." Vừa nghĩ đến hai tháng qua, con gái phải đối mặt với sự hạnh hạ tàn nhẫn, suýt chút nữa là xảy ra chuyện, lòng Tô Uyển đau như bị kim nhọn châm vào.
Tô Uyển đẩy tay của Tô Cảnh Sâm đặt trên vai mình ra, đứng dậy, từ trên cao liếc nhìn xuống Tô Cảnh Sâm.
"Cậu đi tắm rửa, thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh." Tô Uyển nói xong, quay người đi về phía nhà bếp, "Tôi vào bếp giúp dì Thanh làm cơm."
"Chị..." Tô Cảnh Sâm đột nhiên gọi lớn, đi mấy bước tới cạnh người cô.
Tô Uyển sắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, chiếc đồng hồ đắt tiền tinh tế được chiếu rọi dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng óng ánh rực rỡ.
Tô Uyển lạnh lùng ngước mắt nhìn anh ta, "Còn chuyện gì nữa?"
Tô Cảnh Sâm hai tay đút vào túi, những đường nét tuấn tú được chiếu rọi dưới ánh đèn, đẹp đẽ là thường.
Anh ta hơi nheo mắt, đèn chùm pha lê kiểu dáng châu Âu phía sau lưng anh ta tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy.
"Chị trên thương trường quan hệ hết với mọi ngành mọi nghề, cũng giao thiệp không ít với chính phủ, thế thì chị nên nghe qua về Tập Gia chứ?"
Tô Cảnh Sâm sẽ không vô duyên vô cớ chặn Tô Uyển lại để đề cập về Tập Gia, lúc đầu Tô Uyển không nghĩ ngợi nhiều, họ Tập mặc dù ít, nhưng chuyện làm ăn trên thương trường cũng có xí nghiệp nhà họ Tập, chỉ riêng Tô Uyển từng tiếp xúc, đã có đến mấy xí nghiệp như thế.
"Cậu muốn nói gì?" Tô Uyển chau mày, nhớ lại mấy năm qua đã từng tiếp xúc với xí nghiệp Tập Gia nào.
Tô Cảnh Sâm nét mặt nghiêm nghị, "Chị, ý em nói là Quân Môn Thế Gia ở trong Kinh thành - Tập Gia, trăm năm vọng tộc, mà ngườ Bạc Hâm được gả cho, hoàn toàn không phải là một quan quân bình thường. Cậu ta cũng họ Tập, nhưng là con thứ của con trai cả của người đứng đầu Tập Gia, người nắm trong tay quyền lực của Tập Gia xem trọng nhất là người thừa kế."
"Cậu nói cái gì?" Tô Uyển kinh ngạc trừng mắt nhìn, ngay từ lúc bắt đầu biết con gái đã đăng kí kết hôn với người khác, cô ấy nổi giận đùng đùng, vừa chia rẽ Diệp Bạc Hâm ra, vừa đi điều tra thân phận, gia thế của người đó, trước khi chưa tra ra căn nguyên, cô sẽ không thừa nhận cậu ta.
Chẳng trách suốt hai tháng qua, cô ấy không tra ra được gì cả, giống như tất cả mọi tin tức đều bị ai đó chặn hết, thì ra... hậu đài của cậu ta lại vững chắc như thế.
Làm ăn trên thương trường những người quen biết đều từ năm phương mười hướng, Tô Uyển đương nhiên đã nghe qua về gia tộc họ Tập này.
Trừ hai người Tập gia làm quan trong giới chính trị, những người còn lại đều rất bí ẩn, bên ngoài cơn bản không biết Tập gia có bao nhiêu người, chỉ biết gia tộc này thế lực rất lớn.
Con gái căn bản không đặt chân vào vòng xoáy đó, quen biết quân nhân đã khiến cô hết sức ngạc nhiên rồi, Tô Uyển không cách nào nghĩ ra được, nó còn đột nhiên lôi kéo quan hệ với hậu duệ của Tập gia.
Tập Gia và Tô Gia là hai gia tộc thuộc hai thế giới, một gia tộc tài năng lộ rõ trong giới quân sự và chính trị, một gia tộc là đứng đầu thương trường, trên không ít những tiểu hào môn khác, cả hai không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại bị hôn nhân của con cái liên kết lại với nhau.
Chẳng trách Tập Vị Nam cưới con gái của cô, hai tháng rồi vẫn không chịu lộ mặt, cũng không đến nhà thăm hỏi, chính là xem thường Tô Gia bọn họ, nghĩ là không cần thiết ư?
Tô Cảnh Sâm nhìn thấy phản ứng của Tô Uyển, trong lòng có mấy phần chắc chắn.
"Chị à, thế lực của Tập gia thế nào, chị cũng đoán ra được, Tô gia chúng ta rất đơn giản, không có đấu tranh quyền lợi gì cả, Bạc Hâm gả vào Tập gia, chưa nói đến chuyện có thể hòa nhập vào cuộc tranh giành cấu xe lẫn nhau trong nội bộ gia tộc hay không, đến dòng dõi của Tô gia chúng ta, Tập gia bọn họ đã không thể thừa nhận Bạc Hâm. Chị khuyên con nha đầu ấy, đừng để nó u mê không tỉnh ngộ, Tập gia, chúng ta với không tới, miễn tránh được chuyện cứ đâm đầu vào mà bị thương."
Tô Uyển là một thương nhân, thương nhân chỉ cần có lợi, cô ấy hiểu quan hệ lợi - hại trong đó.
Tô Cảnh Sâm nói không sai, nhưng hễ là một gia đình bình thường, chỉ cần nhân phẩm không có gì để chê trách, vô đều sẽ không ngăn cản, nhưng riêng gia tộc Tập gia đó, mấy năm qua cô ấy nghe không ít tin đồn về Tập gia đó, giới quân sự chính trị còn ohức tạp hơn cả thương giới, một chút bất cẩn là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Cậu bảo tôi suy nghĩ cho kĩ..." Tô Uyển trong đầu lơ đãng một lúc, vẫy vẫy tay với Tô Cảnh Sâm, mặt trầm lặng đi về phía phòng bếp.
Ánh đèn sáng trưng chiếu lên gương mặt trang điểm kĩ càng, tăng thêm mấy phần nhợt nhạt.
...
Diệp Bạc Hâm ngủ không ngon giấc, mơ thấy một giấc mơ hết sức kì lạ, trong bóng tối, chiếc gối bị mồ jôi thấm ướt cả, mấy sợi tóc dính trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Tấm màn cửa sổ che đi một nửa, ánh sáng màu vàng từ ngọn đèn dưới lầu chiếu đến, xuyên qua cửa sổ, rồi lọt vào trong phòng ngủ.
Diệp Bạc Hâm bị thức giấc, cả người theo bản năng bật dậy.
Cô hơi nheo đôi mắt, một lúc mới nhận ra mình đang ở chỗ nào.
Cô vén chăn xuống cuối giường, đi ra khỏi phòng ngủ, dò dẫm trong bóng tối đi đến cạnh ghế mây.
Những tia sáng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ truyền tới, lờ mờ có thể khiến người ta nhìn được bài trí phía ngoài sảnh.
Diệp Bạc Hâm hai tay ôm đầu gối, co người lại ngồi trên ghế mây, những ngón chân trắng nõn từ chiếc quần ống rộng lộ ra.
Bộ đồ ngủ màu trắng, mặc trên người cô, càng để lộ ra cơ thể gầy yếu của cô.
Mí mắt khép hờ, đôi mắt dường như đang mơ màng nhìn về bầu trời bị nhuốm màu neon bởi ngọn đèn ngoài cửa sổ.
Trong bóng đêm, quang cảnh yên tĩnh lạ thường.
Cô ngồi bất động một lát, nghe thấy có âm thanh vang vọng bên tai.
Cô ngoảnh đầu, nhìn thấy trên bàn trà, màn hình điện thoại thứ ánh sáng màu xanh nhạt.
Ngồi đơ ra mấy giây, nhìn điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, cô mới đặt chân xuống sàn, để chân trần chạy lại.
Hai chân đặt trên ghế sofa, mấy sợi tóc mai rơi xuống bên má.
Cô xem hiển thị trên điện thoại một lượt, là một số lạ.
Chau mày, vứt điện thoại lại, người dựa vào lưng ghế sofa, cầm lấy gối ôm, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người ở đầu dây bên kia hình như rất kiên nhẫn, khi hết đổ chuông lại gọi tiếp đến, đoán chừng nếu không nghe máy người đó sẽ giữ nguyên trạng thái gọi tới liên tục như vậy.
Diệp Bạc Hâm khó khăn lắm mới được yên tĩnh, lại bị cái điện thoại ấy làm cho rối loạn cảm xúc, phiền không chịu được.
Không thể kiên nhẫn nữa đành lướt xuống màn hình, tay phải cầm điện thoại đưa lên tai.
"Alô, cho hỏi ai đấy?" Diệp Bạc Hâm ngưc khí rất lớn, đau đầu xoa xoa thái dương.
Mơ thấy ác mộng, trong đầu vẫn còn một chút mơ hồ, tâm trạng lại không yên xuống được, cả người hết sức sốt ruột.
Đầu dây bên kia hình như sững lại một lát, mấy giây sau mới truyền tới một tiếng cười cởi mở.
"Người đẹp Tô, cô sao lại còn nổi tiếng hơn cả tôi thế? Hẹn cô đến, cô lại trốn không gặp, nói không rảnh, vậy gọi nói với cô, lại chậm chạp khong nghe máy, hai ngày trước còn không thèm đếm xỉa đến tôi, may mà tôi thông minh, đổi một số điện thoại khác."
Đầu dây bên ấy đắc ý nói tiếp: "Thế nào? đã nói từ sớm rồi, tôi mà nhắm con mồi nào, con mồi ấy trước giờ chưa từng chạy thoát khỏi được lòng bàn tay của tôi. Cô hà cớ gì phải làm bộ thận trọng như thế, cô càng không phản ứng lại tôi, tôi lại càng có hứng thú với cô."
Giọng nói của người đó rất lả lơi, nói năng rất không chuẩn mực, khiến người khác không thể thích nổi.
Diệp Bạc Hâm chau mày, nghi ngờ bên ấy gọi nhầm số, không vừa lòng mắn một câu đồ thần kinh, rồi ấn tắt nguồn.
Diệp Bạc Hâm đầu rất đau, cô mở đèn ngoài sảnh lên, liếc nhìn lên đồng hồ treo tường.
Tám giờ hơn, cô mới nằm được nửa tiếng.
Diệp Bạc Hâm vào phòng tắm rửa mặt, dùng tay hứng nước đưa lên mặt
Nước theo gò má trượt dần xuống, người phụ nữ trong gương, sắc mặt rất tệ, hốc mắt xuất hiện quầng thâm tím, thiếu ngủ trầm trọng, đầu tóc rối bời.
Cửa phòng bị ai đó mở ra, tiếng bước chân càng lúc càng gần
“Chị, chị có ở đó không?”
Diệp Thiên Dịch vừa đi vừa gọi, đèn ngoài sảnh vẫn mở, cửa phòng tắm đóng lại, cậu ấy trực tiếp đi vào, hướng về phía phòng ngủ
Diệp Bạc Hâm lau sạch nước trên mặt, cầm lấy lược chải lại mái tóc, lại vỗ vô vào khuôn mặt tái nhợt, cho đến khi mặt có lại chút hồng hào mới xoay tay nắm cửa, mở cửa bước ra ngoài.
Diệp Thiên Dịch ở phòng ngủ tìm không thấy cô, vẻ mặt hoài nghi đi ra khỏi phòng.
“Chị?” Diệp Thiên Dịch sững sờ đứng khựng lại, kinh ngạc nhìn người phụ nữ tóc ngắn ngang tai.
Chị của cậu ấy sao lại thê thảm thế này?
Cậu ấy năm đó bị ném vào quân đội để rèn luyện, nhiều lắm là bị phơi nắng đen da, cũng không hề gầy gò đến mức này?
Ánh mắt nhìn xuống dưới, thấy miếng băng trên cổ cô, bỗng lạnh người.
“Sao vậy? Bị thương rồi?” căn bản là không ai nói với cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, Diệp Thiên Dịch vừa mới ở ngoài cùng mọi người vui đùa, lúc quay lại nghe nói chị gái của cậu đã về rồi, vốn là muốn pha trò cho cô vui mới lên lầu xem thử, không ngờ cô so với những gì cậu ta tưởng tượng còn thảm hại hơn nhiều lần.
“Ayda, đau!” Diệp Bạc Hâm cau có đẩy bàn tay của cậu đang sờ lên cổ ra, trừng mắt, "Lại đi chơi ở đâu rồi?"
Diệp Thiên Dịch thu tay lại, trong đôi mắt đen nhánh từ từ lộ ra vẻ đau lòng.
"Chị quản em đi chơi ở đâu? Người đã lớn như vậy rồi, cũng không biết chăm sóc cho chính mình, nếu chị sớm nhận lỗi với cậu, thì đâu đến nỗi phải đi đến bước đường ngày hôm nay?"
Diệp Nhất Thiên đứng trước mặt cô, cao hơn cô hẳn một cái đầu, cô ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cổ lại bị đau.
"Ai cũng có thể dạy bảo chị, riêng em không được, em gây ra họa vẫn còn ít sao? Không phải chị lần nào cũng thay em chịu phạt, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám quay lại dạy bảo chị?" Diệp Bạc Hâm động đậy cổ, tiếp tục hướng thẳng bề phía cửa sổ mà đi.
Đưa tay kéo tấm rèm cửa lại, che đi ánh đèn mờ ảo bên ngoài.
"Vậy chị rốt cuộc đã có chuyện gì rồi?" Diệp Thiên Dịch bất mãn cô chuyện gì cũng giấu cậu ấy, xảy ra chuyện lớn như thế, cậu ấy bỗng nhiên trở thành người biết sau cùng, nếu tối nay Diệp Thiên Dịch không quay lại, đoán chừng cũng chẳng ai đi tìm cậu.
Diệp Bạc Hâm hai tay khoanh trước ngực, cuối mắt, lạnh nhạt nói: "Không sao, luyện tập không cẩn thận nên bị thương ấy mà."
Diệp Thiên Dịch tin cô mới lạ, khinh thường nhìn cô một cái, liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà, chau mày, cầm nó lên.
"Đây không phải điện thoại của mẹ sao? Mẹ vừa nãy còn ở dưới lầu tìm, nói không biết đã vứt ở đâu rồi. Thì ra là ở chỗ chị."
Diệp Bạc Hâm sững sờ, nhớ ra điện thoại của mình trước lúc sát hạch đã bị Ưng Hy tịch thu rồi, mãi vẫn chưa trả lại.
Lần này cô không quay về quân đội, trực tiếp quay lại Kinh Thành, cũng không biết làm cách nào để lấy lại điện thoại.
Bên trong còn một vài tài liệu và số điện thoại quan trọng, nhất định phải nghĩ cách lấy lại.
Có lẽ, cũng chỉ có thể xin nhờ đến người đó.
Nghĩ đến anh, trong lòng Diệp Bạc Hâm lại thấy khó chịu, giống như bị một tản đá đè, cực kỳ khó chịu.
Diệp Bạc Hâm giật lấy chiếc điện thoại trong tay Diệp Thiên Dịch, thúc giục cậu ấy: "Đi đi, xuống dưới ăn cơm, đói chết chị rồi."
Dưới lầu một bóng người cũng không có, Tô Cảnh Sâm đoán chừng đang ở trong bếp.
"Mẹ đâu?" Diệp Bạc Hâm ngji ngờ hỏi.
Diệp Thiên Dịch nhìn quanh một lượt, chỉ vào bếp, "ở trong bếp kìa."
"Ừ." Diệp Bạc Hâm gật đầu, cầm chặt điện thoại trong tay.
Diệp Thiên Dịch thấy cô hơi lơ đãng, liền chau mày, lôi cánh tay của cô.
"Xuống lầu xem một chút, đừng có trốn mất đấy."
"Em mới nên trốn mất đi." Diệp Bạc Hâm nghĩ thầm, không nói gì lườm cậu ấy một cái.
Diệp Thiên Dịch hôm nay cùng bạn ra ngoài chơi, uống một ít rượu, trên người còn mùi rượu, nên quay về phòng tắm rửa thay đồ rồi.
Diệp Bạc Hâm trực tiếp đi vào bếp tìm Tô Uyển.
Vừa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng dì Thanh bất lực.
"Phu nhân, thịt sườn này vẫn chưa rửa sao... cái này là đường, không phải muối..."
"Củ sen không phải cắt như vậy..."
"Vảy cá vẫn chưa cạo ư, phu nhân đừng động vào, để tôi làm cho..."
Diệp Bạc Hâm dựa vào cửa, nhìn dì Thanh bận rộn, mà vẫn phải để tâm đến Tô Uyển.
Tô Uyển khó khăn trút bỏ đi sự sạch sẽ gọn gàng trên người, khuôn mặt mơ màng đứng trong bếp, xem cái này, lại xem cái kia, chân mày chốc chốc chau lại.
Ai có thể ngờ được, người phụ nữa mạnh mẽ quyết đoán trên thương trường, nhưng đến chuyện nấu nướng cũng không hiểu.
Tô Uyển một chút thiên bẩm về nấu nướng cũng không có, lại không đủ kiên nhẫn để làm cơm, vì vậy nhiều năm trôi qua như thế rồi, mặc dù muốn cùng dì Thanh học, nhưng bỏ cuộc giữa đường.
Hom nay không biết cơn gió nào đã đưa Tô Uyển vào bếp giúp dì Thanh làm cơm, quả thực càng chứng minh, cô ấy càng giúp càng loạn.
"Mẹ à, mẹ đừng giúp nữa, mau đi ra đi, nếu không tối nay chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc ăn cơm tối nữa." Diệp Bạc Hâm đi vào, cầm lấy củ hành tây trong tay cô.
Vừa mở vòi nước vừa rửa, lại bị Tô Uyển giật lấy.
"Đã nói con không được đụng nước rồi, ra ngoài mau." Tô Uyển đóng vòi nước lại, từ trên tủ bếp lấy ra cái khắn sạch, giúp cô lau khô mấy ngón tay.
Tô Uyển đẩy Diệp Bạc Hâm ra ngoài, ngoảnh đầu lại nói với dì Thanh: "Dì Thanh, dì lmà mau một chút, làm bớt lại mấy món, con bé này đói rồi."
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
115 chương
21 chương
308 chương