Máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự ở ngoại ô Bắc Kinh, cũng không biết Tô Cảnh Sâm lấy đâu ra phép thần thông, đi đến đâu cũng có người lái xe đến đón, ở đây rõ ràng không phải nơi amh ta đóng quân. Trên không trung lất phất mấy hạt mưa, màn đêm dần buông xuống, trên bầu trời của thành phố khắp nơi đều bao trùm bởi ánh sáng, màu sắc rực rỡ. Màu vàng của đèn đường bị màn mưa làm nhòe đi thành từng đốm từng đốm sáng. Tô Cảnh Sâm nhìn ra cơn mưa càng lúc càng to bên ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa đập trên kính ô tô, trượt dài xuống như sương mù, làm mờ đi những đường nét phản chiếu vào cửa kính. Diệp Bạc Hâm nhíu mày đứng ở cửa khoang máy bay, ánh đèn trên đầu bị chặn lại, một chiếc ô lớn được cầm che phía trên cô. Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Cảnh Sâm không biết lấy ở đâu ra một chiếc ô. Tô Cảnh Sâm thảnh thơi nhìn lên bầu trời xa xăm bị màn mưa che mờ đi, một tay bỏ vào túi, những ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm lấy cán ô, đôi mắt nghiêm nghị lại sâu thẳm. Lúc Tô Cảnh Sâm nghiêm túc lại, ngũ quan sung mãn vững vàng hợp lại với nhau, vẫn còn mấy phần phong vị hào hoa phóng túng của một người đàn ông. "Đần ra xem cái gì, còn không đi mau mưa càng lúc càng to rồi, cháu tối nay muốn qua đêm ở đây sao?" Đáng tiếc... vừa mở miệng đã bị đập tan rồi, gì mà hình tượng sầu muộn, đã bị anh ta một câu làm hỏng rồi. Tô Cảnh Sâm một tay ôm lấy vai cô, chiếc dù màu đen nghiêng về phía cô, cùng cô đi về phía chiếc xe quân sự đang đậu trong làn ôtô. Mưa ào ào rơi xuống vai Tô Cảnh Sâm, chưa đầy một lúc sau đã ướt sũng cả. " chào Trưởng quan." một cậu binh sĩ trạc hai mươi tuổi tay cầm chiếc ô màu đen đứng bên cạnh xe, ống quần đã ướt rồi, đoán chừng đã đứng đợi từ khá lâu. Diệp Bạc Hâm đãng trí, cười ngượng ngùng với anh ta, cậu binh sĩ mặt vô cảm, quay người mở cửa ghế sau ô tô. Tô Cảnh Sâm che đầu cô lại, đỡ cô lên xe. Tô Cảnh Sâm vừa lên xe đã cởi áo khoác ra, giũ giũ bộ quân trang ướt sũng, tiện tay vắt lên ghế phụ gần tài xế ở phía trước. Diệp Bạc Hâm được anh che cho, ngoại trừ ống quần bị nước mưua bắn vào, trên người đều không bị ướt. Diệp Bạc Hâm im lặng đến mức khiến Tô Cảnh Sâm bất ngờ, từ sau lúc cô gọi anh ta một tiếng ở sân bay, cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa, đến vưùa nãy anh ta cố ý kiếm chuyện cười nhạo, cô cũng không hề hé răng. Đầu tháng 8, một trận mưa đã xua đi không khí nóng bức, đột nhiên bước vào trong xe mà điều hòa đã được hạ thấp nhiệt độ, Diệp Bạc Hâm xoa xoa cánh tay, lại còn hắt hơi mấy cái. Tô Cảnh Sâm tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa lên. Lại trầm ngâm một lúc, chiếc xe tiến vào nội thành, xe cộ xung quanh đã nhiều hơn ban nãy, chiếc xe cũng hạ chậm tốc độ xuống bớt. Tô Cảnh Sâm nhìn thời gian, nói: "Một lát đưa cháu về đến nhà, cậu không vào cùng được rồi, cả đêm phải mau chóng quay về thành phố S." Diệp Bạc Hâm đảo mắt, lạnh nhạt "Dạ" một tiếng. Tô Cảnh Sâm chau mày, "Không có lương tâm" Nửa tiếng sau, chiếc xe tiến vào khu biệt thự của Tô gia, mưa nhỏ hạt dần, những ngọn đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Cảnh quan lúc bảy giờ, trên đường hoàn toàn không có người nào, thỉnh thoảng có chiếc xe từ khu biệt thự chạy ra. Tô Cảnh Sâm sợ cô trên đường đi gặp nguy hiểm, dứt khoát bảo cậu binh sĩ lái xe đến tận cổng nhà. Tô Cảnh Sâm bình thường ra vào ở Tô Gia, người của phòng bảo an biết anh ta, nhìn thấy anh ta hạ cửa ô tô xuống, liền trực tiếp cho qua. Tô Uyển nghe nói hôm nay Diệp Bạc Hâm quay về, nên gác lại hết công việc, buổi tối trở về Tô gia. Từ năm giờ đến bảy giờ, hơn hai tiếng đồng hồ, Tô Uyển đi ra đi vào, vẫn chưa bóng dáng Diệp Bạc Hâm đâu. Dẫu sao hơn hai tháng chưa gặp lại con gái, dù tâm tư cứng rắn, cũng không tránh khỏi lo âu. Tô Cảnh Sâm không dám nói với bà ấy chuyện Diệp Bạc Hâm bị thương, đến hôm nay đưa Diệp Bạc Hâm trở về đều là tạm thời nảy ra ý định, anh ta không hề nói với Tô Uyển, mà Tô Uyển... lúc bốn giờ hơn, mới nhận được tin nhắn Tô Cảnh Sâm gửi tới... Tin nhắn là Diệp Bạc Hâm lén gửi tới, Tô Cảnh Sâm vẫn bị giấu chưa biết chuyện gì. Tô Cảnh Sâm vốn định đưa cô về tới nhà rồi đi, anh ta không dám đi đối diện với cơn thịnh nộ của Tô Uyển. Về tới Tô Gia, lúc bước xuống xe, Diệp Bạc Hâm kéo cửa xe, đứng bên cạnh xe. Tô Cảnh Sâm nghi ngờ nhìn cô, "Ngẩn người ra làm gì, còn không mau vào trong đi?" Lúc này, Tô Uyển bước ra, trên người khoác chiếc áo vest màu trắng sạch sẽ, gọn gàng, đầu tóc vén cao lên, lộ ra vầng trán sáng bóng. Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm, liền bước nhanh xuống bậc thang. Diệp Bạc Hâm phía sau vang tới tiếng bước chân, liền nhoẻn miệng cười. Tô Cảnh Sâm ngẩn ngơ, trong đầu hình như nhanh chóng nghĩ ra gì đó, kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm. "Nha đầu thối! Cháu dám lừa ta?" Tô Uyển bình thường buổi tối đều ở lại công ty tăng ca, hoặc là có tiệc tùng xã giao, Tô Cảnh Sâm chính là tính toán trước cả, mới vào thời điểm này đưa Diệp Bạc Hâm về nhà. Anh ta nghĩ ra vừa nãy trên máy bay, Diệp Bạc Hâm mượn điện thoại của anh, nói là muốn gửi một tin nhắn, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều đã đưa điện thoại cho cô. Tô Cảnh Sâm cuối đầu, nhanh chóng mở mục tin nhắn trong điện thoại ra, quả nhiên lúc bốn giờ cô đã gửi đi một tin nhắn. Tô Cảnh Sâm lườm cô, Diệp Bạc Hâm cười khiêu khích với anh ta, rồi trốn sau người Tô Uyển. "Ơ, làm phiền Tô nữ binh đến nghênh đón, con gái quả thực là có phúc ba đời." Diệp Bạc Hâm cười thích thú kéo lấy cánh tay Tô Uyển. Tô Uyển lại bị bộ dạng của cô làm cho kinh ngạc, mái tóc dài bị cắt phăng đi, người gầy đi rất nhều, sắc mặt tái nhợt, lờ mờ thấy được vết sưng đỏ trên má, chướng mắt nhất là dải băng buộc trên cổ. "Chuyện gì đây, bị thương từ lúc nào đây?" Tô Uyển mặt hơi trầm xuống, túm lấy cô mà quan sát khắp người. Đứa con gái này cô thường này đánh cũng có đánh, nhưng trước giờ đều có chừng mực, sẽ không gây thương tích cho con. Lúc đầu nổi giận, mới bảo Tô Cảnh Sâm đưa cô vào quân đội rèn luyện, Diệp Thiên Dịch cũng từ đấy mà ra, sau nửa tháng đưa đi, bà ấy đã hối hận rồi, con gái danh môn, lại bảo cô đi vào quân đội rèn luyện, quả thực là khó cho cô rồi. Diệp Bạc Hâm lè lưỡi, lấm lét nhìn Tô Cảnh Sâm. Tô Cảnh Sâm vẫn còn ngồi trong xe, thấy cô nhìn qua, cả người run lên, trong lòng có dự cảm không lành. "A Sâm! Cậu nói xem!" Tô Uyển nhìn theo ánh mắt Diệp Bạc Hâm, chĩa mũi dùi về phía Tô Cảnh Sâm. Nha đầu thối! Tô Cảnh Sâm giận đến nghiến răng, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm, bất đắc dĩ tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xe bước xuống. Diệp Bạc Hâm nhát gan trốn sau lưng Tô Uyển, "Mẹ xem, cậu lại bắt nạt con rồi." Tô Cảnh Sâm nháy nháy mắt, uổng công anh dọc đường lo lắng cô sẽ buồn, trong lòng khó chịu, bị chuyện của Tập gia làm phiền, kết quả ngoảnh mắt đã thành người không có chuyện gì cả, hiện tại còn dám giỡn mặt với anh. "Chị, chúng ta vào trong rồi nói." Tô Cảnh Sâm liếc ngang qua Diệp Bạc Hâm một cái, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô, anh ta tức đến nực cười. Tô Cảnh Sâm quay người, không biết đã nói gì với cậu chiến sĩ kia, cậu chiến sĩ liếc Diệp Bạc Hâm một cái, mặt không cảm xúc đạp ga, chiéc xe từ từ ra khỏi khu biệt thự. Trong phòng khách, Tô Uyển nét mặt nghiêm nghị, ngồi trên ghế sofa. Dì Thanh đã gọt xong trái cây thành từng lát, bê ra, đặt trên bàn trà. Diệp Bạc Hâm cảm ơn Dì Thanh, tiện tay lấy một cây tăm ghim vào miếng dưa hấu ăn. Tô Uyển không vừa ý trừng mắt với cô, "Đều thành thế này rồi, vẫn còn ăn à?" "Không sao, chết không nổi." Diệp Bạc Hâm vừa nuốt vừa nói. Tô Cảnh Sâm từ phía sau đi tới, đổi đôi dép lê ở cửa ra vào, dì Thanh đón lấy quân trang ướt sũng nước mưa từ tay anh ấy. "Cảnh Sâm, quần áo ướt cả rồi, có cần tôi đem đi giặt không?" dì Thanh vừa đưa cho anh chiếc khăn sạch, vừa hỏi. Tô Cảnh Sâm vuốt vuốt mặt, "Không cần đâu, một lát là đi rồi." "Đi cái gì mà đi? Bao lâu chưa về rồi?" Tô Uyển giọng lạnh tanh trách mắng anh ta, "Tối nay ai cũng không được đi." Nói xong, bảo dì Thanh đi chuẩn bị bữa tối, lúc trước vì không biết bọn họ bao giờ về, dì Thanh rề rà không xuống bếp. Tô Cảnh Sâm khóe miệng hơi động đậy, "Chị à, em đã lớn thế này rồi, chị còn quản em nữa? Đã nói rồi, công việc của em rất bận, chị lại không phải là không biết." Anh ấy đã biết, bước vào cửa nhà, muốn đi ra cũng không dễ dàng gì. "Đừng có nói nhảm, cậu cũng rất lâu rồi chưa đi xưởng rượu thăm ba rồi, sáng sớm ngày mai tôi và cậu cùng đi tới đó." Tô Uyển chỉ vào Diệp Bạc Hâm, "Mấy ngày trước ba còn nhắc tới con bé này, tôi vốn dĩ bảo hai người cùng nhau quay về, không ngờ làm ra con thiêu thân, xem dáng vẻ phó ma của nó kìa, ba mà thấy không chừng sẽ nghĩ nhiều hơn, con đầu tiên ngoan ngoan ở nhà cho mẹ, khoảng thời gian này nơi nào cũng không được phép đi." Vô duyên vô cớ bị cấm túc, Diệp Bạc Hâm bất mãn rồi. "Dựa vào cái gì chứ, chuyện lại không phải do con gây ra, còn không phải hai người nghĩ ra biện pháp tồi, nếu không con có thể biếm thành thế này sao?" "Người làm sai không có quyền lên tiếng, " Tô Uyển lấy đi đĩa trái cây trước mặt cô, "Đã nói rồi con đừng ăn quá nhiều dưa hấu." "Được, mẹ nói gì cũng đều đúng cả." Diệp Bạc Hâm rút khăn giấy ra lau tay, đứng bật dậy, chỉ vào Tô Cảnh Sâm đang ngồi trên sofa trước mặt, nói: "Có gì thắc mắc, mẹ hỏi cậu đi." Chau mày nắn nắn thái dương đi về phía cầu thang "Con đau đầu, quay về nằm một lát, khi nào có cơm tối thì gọi con." "Miệng bị thương đừng có đụng nước đó." Tô Uyển gọi với theo bóng lưng quay về phía bà ấy, nhìn cô bước đi như thây ma, bàn tay gầy guộc vịn vào lan can. Tô Uyển vẫn không yên tâm, đi lên theo, đi được mấy bước, quay đầu lại nói với Tô Cảnh Sâm: "Cậu đừng có đi, đợi một lát có chuyện cần hỏi cậu." Tô Cảnh Sâm đôi nhân bắt chéo, dựa lưng vào ghế sofa, tay trái đặt lên đùi, trong miệng ngậm điếu thuốc vưùa mới lôi ra, tay phải ấn vào bật lửa, ngọn lửa màu đỏ cam châm vào điếu thuốc. "Biết rồi." Tô Cảnh Sâm ngâm điếu thuốc ậm ờ gật đầu. Diệp Bạc Hâm vừa bước vào cửa đã đá văng đôi dép dưới chân, đi chân trần trên sàn gỗ lim cổ điển, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân ngấm lên cơ thể, phiền muộn trong lòng đã vơi đi không ít. Cô đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, vén quần áo ra hai bên, tìm một bộ đồ mặc ở nhà. Quay người đã thấy Tô Uyển đứng ngay cửa, ánh đèn sáng loáng chiếu sáng một bên mặt, khiến những đường nét trắng trẻo đẹp đẽ của Tô Uyển càng tăng thêm sự dịu dàng, bớt đi sự mnahj mẽ của ngày trước. Diệp Bạc Hâm bước từ nhà tắm ra, Tô Uyển vẫn chưa đi. Đứng trước cửa sổ, tay trái cầm điện thoại đưa lên tai, không biết đầu dây bên kia đã nói những gì mà khiến mặt bà ấy đùng đùng lửa giận. Nghĩ lại cũng chỉ là chuyện làm ăn, Diệp Bạc Hâm vẫn chưa đi qua, rót một ly nước nóng. Tô Uyển ngắt điện thoại, Diệp Bạc Hâm đưa ly nước cho bà ấy. Tô Uyển thấy cô không nói gì cả, đành nhận lấy ly nước, mà không uống, lại đặt lên bàn trà. "Con đấy, đều lớn như vậy rồi, làm việc vẫn cứ khiến người mẹ này không bớt lo đi được." Tô Uyển than vãn, khó khăn lắm mới không trách mắng. Diệp Bạc Hâm dối bà ấy mấy câu, Tô Uyên mới không yên tâm mà rời đi. Tô Uyên xuống lầu, nhìn thấy hai mẩu thuốc trong gạt tàn thuốc Tô Cảnh Sâm trong miệng còn ngậm một điếu, nửa khuôn mặt bị tờ báo che đi, làn khói thuốc từ từ bay lên. "Hút hút hút, từ lúc nào đã nhiễm cái tật xấu hút thuốc này? Vợ thì chưa có, cẩn thận thối nát phổi cậu đấy." Tô Uyển chau mày, tay giật lấy điếu thuốc anh ấy ngậm trong miệng, vùi vào trong gạt tàn. "Chị, chị lại thế nào, em hút thuốc hay không với chuyện cưới vợ thì có liên quan gì chứ? Mà em là đàn ông, hút thuốc là chuyện rất bình thường." Tô Cảnh Sâm mở miệng phả ra làn khói trắng. Tô Uyển lấy một quyển tạp chí quạt quạt để xua đi mùi khói thuốc khó ngửi, rồi ngồi đối diện với Tô Cảnh Sâm. "Cậu còn dám nói? Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến một đối tượng cũng chẳng có, cậu xem lại cháu gái của cậu đi, người ta nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi, đã gả đi rồi đấy." Tô Cảnh Sâm vui mừng, bỏ tờ báo xuống. "Chị, không ngờ là chị cũng muốn bảo em im lặng tùy ý tìm một tờ giấy kết hôn à, sau đó mang về nhà?" Tô Uyển nghẹn họng, sắc mặt lập tức biến thành rất khó coi, đôi mắt nheo lại rướn rướn lên. "Cậu dám thì thử xem! Xem tôi có dám lột da cậu ra không!" một người đã quá phiền phức rồi, lại thêm một người nữa, cái nhà này chưa đủ loạn sao? "Được rồi, cậu đừng có tranh cãi với tôi, người cậu mang đi lúc trước cũng rất hoạt bát nhanh nhẹn, sao quay về đã bất mãn rồi? Cậu nói rõ cho tôi." Tô Uyển chân bắt chéo, đôi chân mày đều là khí chất được mài giũa trên thương trường. "Ôi..." Tô Cảnh Sâm đang ăn trái cây, suýt chút nữa bị bà ấy làm cho mắc nghẹn, khó khắn lắm mới nuốt xuóng được, ngước mắt nhìn Tô Uyển, "Em nói chị, chị xem cô ta chỗ nào không hoạt bát nhanh nhẹn? Chị bây giờ bảo cô ấy nhảy một chút, cô ta đều có thể nhảy cho chị." Tô Uyển tức giận, vớ lấy tập tài liệu trước mắt ném đi. Tô Cảnh Sâm dễ dàng né tránh đi, vẻ mặt đắc ý. Nhặt tập tài liệu đặt lên bàn trà, vừa quan sát thần sắc của Tô Uyển, vừa nói ra những chuyện mà mình biết. Anh ta có lẽ biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù quân đội đã phong tỏa tin tức này, nhưng anh ta cũng thám thính được từ nhiều kênh thông tin khác nhau. Đại đội đặc chủng quan khu B đang ở tỉnh Y diễn tập, gặp phải phần tử không rõ danh tính, có người bị bắt cóc, lúc đầu anh ta không biết người bị bắt cóc là Diệp Bạc Hâm, sau đó nhận được điện thoại của Tiêu Thuần, mới vội vàng gác lại hết công việc, tức tốc tới tỉnh Y trước. Lúc anh nhận được tin, người đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. "A Sâm, cậu làm gì thế? Tôi bảo cậu giáo dưỡng nó một chút là được rồi, cậu lại để nó đi bộ đội đặc chủng, chỗ đó là chỗ nào? Đến một người ngoài như tôi cũng hiểu rõ chỗ đó là căn cứ cho phép luyện tập có thương vong, cậu không sợ nó xảy ra chuyện à?" Tô Uyển nổi giận đùng đùng, từ từ đứng dậy.