Ông xã thần bí
Chương 815 : lạnh nhạt với anh
Đi vào nhà hàng, cô liền trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Cô cũng không biết tại sao mình lại phải chạy vào nhà hàng, cô đang sợ hãi hả? Sợ hãi nhìn thấy Bùi Dục Ngôn?
Trong tiềm thức, cô cảm thấy Bùi Dục Ngôn đến đây để tìm cô, nhưng mà lúc nãy không phải anh còn cúp điện thoại của cô hay sao? Có lẽ là bởi vì anh cũng muốn ăn cơm, cho nên mới đến đây đúng không.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này mới có thể đứng vững bước chân.
Cô chậm rãi rửa tay, điện thoại ở trong túi xách lại vang lên, cô lau khô tay, lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện là Bùi Dục Ngôn gọi tới.
Cô do dự nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Bùi Dục Ngôn đã truyền đến: "Lục Thanh Du em tự mình ra đây hay là để anh đi vào bắt em ra?"
Bằng giọng điệu chắc chắn của mình, anh làm cho Lục Thanh Du giật mình, phản xạ có điều kiện nói: "Để em ra."
"Một phút!"
Bỏ lại hai chữ này, Bùi Dục Ngôn liền cúp điện thoại, cực kì lạnh lùng.
Sự uy nghiêm của Bùi Dục Ngôn tích lũy ở trong lòng của Lục Thanh Du đã lâu rồi, cô không kịp suy nghĩ gì, mang theo túi xách nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Bùi Dục Ngôn khốn nạn! Chỉ cho cô thời gian một phút đồng hồ.
Những người khác ở trong nhà hàng nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cô, bọn họ đều đồng loạt nhường đường cho cô.
Xe của Bùi Dục Ngôn đang đậu ở bên kia đường, cô đứng ở ven đường nhìn xung quanh một chút rồi liền chạy về phía chiếc xe Jeep đang dừng.
Bùi Dục Ngôn nhìn cô bước qua đường, xanh mặt đi xuống xe, đúng lúc này Lục Thanh Du chạy tới trước mặt của anh, một tay của anh nhấc người đi vào lề đường, cúi đầu răn dạy cô: "Ai cho em chạy qua đường hả? Có cần phải chạy không? Em cảm thấy bản thân mình là mình đồng da sắt hay sao?"
Lục Thanh Du bị anh mắng, hơi sửng sốt một chút, cô hơi oan ức thanh minh cho bản thân: "Anh chỉ cho em có một phút, với lại em cũng đã coi rồi, xung quanh cũng không có xe."
Cô cúi đầu xuống, Bùi Dục Ngôn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô, cuộc gọi lúc đầu anh đã cảm thấy được cô có chút khác thường. Trước kia, lần nào anh trở về thì cô cũng vui vẻ ước gì muốn gặp anh ngay lập tức không phải sao?
Anh tùy tiện điều tra một chút liền biết cô ở đây.
Kết quả đi đến đây xem một chút, phát hiện cô lại đi dùng cơm với Tịch Nhất, cũng may là cô và Tịch Nhất đúng lúc ăn xong, nếu không thì anh cũng không bảo đảm được sẽ không đi vào bắt người.
Bùi Dục Ngôn thấy cô giải thích nghiêm túc như vậy, trong lòng của anh có cảm giác không mấy thoải mái, hơi khó chịu.
"Lên xe!"
Bỏ xuống hai chữ này, anh liền dẫn đầu đi lên xe trước.
Dù sao cũng đang đứng ở bên lề đường, mặc dù trong lòng Lục Thanh Du cảm thấy hơi oan ức, nhưng mà cũng không đùa giỡn với tính tình của anh.
Ở trước mặt của Bùi Dục Ngôn, cô phải học được tính kiềm chế.
Kiềm chế mình không được quá ỷ lại vào anh, phải kiềm chế tính nết của mình.
Thế nhưng mà sau khi lên xe, cô vẫn có chút không nhịn được mà quay đầu nhìn anh.
Cách cuộc chia xa lần trước ở thành phố T đã có một khoảng thời gian rất lâu rồi cô không gặp được anh, trông anh đã gầy đi một chút, làn da cũng càng đen thêm, phong thái của anh cũng càng thêm dọa người.
Thật ra thì anh chỉ trông có vẻ dọa người, nhưng mà tính tình lại rất tốt, lần này anh trở về, chắc có lẽ là chú Bùi sẽ sắp xếp đối tượng cho anh. Dù sau năm nay anh cũng đã ba mươi hai tuổi, đã lên được chức thượng tướng, so sánh với người đồng trang lứa mà nói, anh thăng chức cũng được tính là nhanh.
Trong công việc đó không có gì có thể bắt bẻ, còn lại chính là hôn nhân.
Suy nghĩ của Lục Thanh Du càng bay càng xa, lúc lấy lại tinh thần mới nhận ra đây không phải là con đường trở về quân khu.
"Anh muốn đi đâu vậy?" Cô không hiểu quay đầu lại hỏi anh.
Bùi Dục Ngôn quay đầu lại nhìn cô một cái, tích chữ như vàng mà nói: "Ăn cơm."
Lục Thanh Du muốn nói là cô đã ăn rồi, muốn về nhà trước. Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt bá đạo lạnh như băng đó của anh, cô liền biết là mình có nói cũng không làm nên tích sự gì, nói không chừng còn khiến cho anh càng tức giận thêm.
Bùi Dục Ngôn lái xe đến nhà hàng kiểu Trung, anh gọi đồ ăn, đưa thực đơn cho Lục Thanh Du, cô lắc lắc đầu nói: "Em ăn rồi, không đói bụng."
Anh nhướng mày, cũng không miễn cưỡng cô nữa, trực tiếp gọi vài món ăn cho cô.
Lục Thanh Du thật sự ăn không vô, nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp của anh, cô vẫn ăn một chút.
Bùi Dục Ngôn ăn cơm rất nhanh, cũng không lâu lắm, hai người bọn họ lại cùng nhau về nhà.
Đến đại viện, Lục Thanh Du mở cửa xe ra rồi nói với Bùi Dục Ngôn: "Anh cả, em về trước đây."
Cô nói xong thì lại đứng nguyên tại chỗ mấy giây, phát hiện Bùi Dục Ngôn chỉ nhìn cô chằm chằm, cũng không có ý muốn lên tiếng, cô kéo khóe miệng, cười có chút ngượng gạo, cúi đầu xuống vội vàng đi về nhà mình.
Nơi dừng xe cách với nhà của cô cũng chỉ hơn mười mét.
Cô mới đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh mở cửa xe, bước chân của cô hơi khựng lại, ở sau lưng duỗi ra một cánh tay mang theo sức lực mạnh mẽ kéo cô. Cô không kịp phản ứng, dưới chân không vững liền va vào trong ngực của Bùi Dục Ngôn.
Cô cuống quýt đứng vững, còn chưa kịp hỏi anh đã xảy ra chuyện gì thì cô đã được anh kéo đứng vững từ trong ngực, anh nghiêm túc nhìn cô, giống như là đang sắp xếp một nhiệm vụ khó giải quyết.
"Em làm sao vậy?"
Lục Thanh Du hơi bất ngờ một chút, nói: "Em có cái gì đâu chứ, em không sao."
Bùi Dục Ngôn chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút đáng sợ. Lục Thanh Du bị anh nhìn mà cảm thấy khoảng hốt, cô cúi đầu đưa tay mân mê sợi tóc ở bên tai, che giấu vẻ bối rối của mình.
Cô chưa từng phân rõ giới hạn với Bùi Dục Ngôn nghiêm túc như vậy, mặc dù trước kia cũng đã từng đơn phương chiến tranh lạnh, nhưng mà đó cũng là do cáu kỉnh mà thôi.
"Em đang gây chuyện có đúng không? Em đang tức giận anh không đưa em đến sân bay đúng không?" Bùi Dục Ngôn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ suy nghĩ được lúc ở thành phố T, anh đã không đưa cô đến sân bay.
Mấy ngày nay, ngoại trừ công việc, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì anh sẽ nghĩ đến nụ hôn đó của cô, khiến cho tinh thần của anh hơi mất tập trung.
Nhưng còn cô thì hay rồi, giống như là người không có việc gì vậy, còn dùng cơm riêng với người đàn ông khác, lại lạnh nhạt với anh như thế.
"Em không có." Lục Thanh Du bất động thanh sắc lui về phía sau nửa bước, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay anh vừa mới trở về, chắc chắn là rất mệt mỏi rồi, không bằng anh về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Hai mắt của Bùi Dục Ngôn đều không chớp một cái, không hề do dự mà nói: "Anh không mệt."
Lục Thanh Du nhẫn tâm nghiêng đầu qua một bên rồi nói: "Nhưng mà em mệt rồi."
Ánh mắt thoáng nhìn hai tay xuôi ở bên người của Bùi Dục Ngôn đang chậm rãi nắm chặt lại, trong lòng của cô hốt hoảng, không đợi anh có hành động gì, cô liền quay người nhanh chóng chạy vào trong nhà của mình, để lại Bùi Dục Ngôn đứng im tại chỗ với vẻ mặt kinh ngạc.
Lục Thanh Du đang lạnh nhạt với anh, anh có thể nhìn ra được điểm này, nhưng mà anh lại hiểu không rõ tại sao cô lại lạnh nhạt với anh chứ.
Anh cũng chỉ không đưa cô đến sân bay mà thôi, cô có cần phải tức giận như vậy không? Tính tình cũng thật là nhỏ nhen.
Trăm mối nghi ngờ Bùi Dục Ngôn vẫn không có cách nào giải thích được, lần đầu tiên anh cảm thấy anh đã không hiểu rõ cô gái nhỏ mà mình nhìn thấy cô trưởng thành từ nhỏ.
Về đến nhà, Lục Thanh Du liền trực tiếp đi lên lầu.
Vào trong phòng, cô giống như là một người cực kỳ mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường.
Lúc Bùi Dục Ngôn không ở Cảnh Thành, không xuất hiện ở trước mặt của cô, cô có thể dùng đủ loại lý do để di chuyển sự chú ý của mình. Bây giờ anh đã trở về rồi, cô mới phát hiện muốn lạnh nhạt với Bùi Dục Ngôn thật sự rất khó.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
50 chương
1 chương