Ông xã thần bí
Chương 813 : giữ giá một chút
Mẹ Lục nhíu mày lo lắng, đi đến bên cạnh của Lục Thanh Du rồi ngồi xuống, đưa tay lấy quyển sách ở trong tay của cô xuống, kéo cánh tay của cô, giọng nói cực kỳ nghiêm túc mà hỏi cô: "Thanh Du, nói cho mẹ biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lục Thanh Du ngồi thẳng người dậy, nâng mắt lên nhìn về phía mẹ Lục, lúc này cô mới phát hiện nếp nhăn nơi khóe mắt của mẹ Lục đã xuất hiện hơi nhiều.
Từ nhỏ, tất cả mọi người đều rất chiều chuộng cô, cô có làm chuyện gì cũng không cần phải lo lắng, cho dù cô đã gây ra tai họa gì, gặp chuyện gì cảm thấy không hài lòng, cho đến bây giờ cũng chưa từng sợ hãi và bất lực, bởi vì sau lưng của cô luôn luôn có rất nhiều người yêu thương cô.
Con người đối với tất cả những thứ mà mình có sẵn luôn lộ ra vẻ thản nhiên, cô cũng là như vậy.
Cô vẫn luôn không nghe lời, luôn khiến cho người nhà lo lắng, sang năm cô đã tốt nghiệp đại học, cũng đã sớm nên hiểu chuyện một chút, để cho người trong nhà bớt lo.
"Con không có chuyện gì cả, mẹ, chẳng qua là con cảm thấy trước kia mình đã quá không hiểu chuyện, sau này con sẽ nghe lời mọi người." Lục Thanh Du nói xong liền dựa sát vào trong ngực của mẹ Lục.
Mẹ Lục cảm thấy vui mừng, nhưng mà vẫn không quá yên tâm.
Bà quay đầu gọi cho Lục Tử Uyên, kêu anh ta không có chuyện gì thì dẫn Lục Thanh Du ra ngoài chơi, cho dù là đi theo anh ta đến quán bar cũng được nữa, chỉ cần anh ta trông chừng cô cẩn thận là được rồi.
Đương nhiên là Lục Tử Uyên đồng ý lập tức.
Lần này Lục Thanh Du chạy đến thành phố T, chuyện này đã dọa tất cả người của nhà họ Lục sợ hãi, ngay cả Lục Tử Uyên cũng bị gọi về nhà, điều này cũng làm cho mối quan hệ của anh ta với người nhà dịu đi một chút.
…
Lục Thanh Du ngây ngốc ở trong nhà hơn một tuần lễ liền đến công ty đi làm.
Trước đó cô đến thành phố T nên đương nhiên phải xin nghỉ ở công ty, bây giờ cô đã không có việc gì rồi, đương nhiên phải đến công ty làm việc.
Cô đến thành phố T, về đến nhà thì lại bị nhốt ở trong nhà hơn một tuần lễ, trước sau cộng lại cũng hơn có nửa tháng, ngày đầu tiên cô đi làm đã hơi bận bịu.
Buổi tối Trình Giai Kỳ hẹn cô ăn cơm, cô gọi điện thoại cho nhà mình rồi liền đi cùng Trình Giai Kỳ đến phòng ăn đã hẹn.
Trình Giai Kỳ nhìn thấy cô thì liền kinh ngạc nói: "Sao lại gầy đi rồi?"
"Bộ có hả?" Lục Thanh Du cúi đầu nhìn mình một chút, quần áo mùa đông thật dày, cô cũng không có cảm giác gì cả.
"Thật đó, khoảng thời gian này cậu đã chạy đi đâu vậy hả? Tớ cảm giác đã lâu lắm rồi không gặp được cậu."
Ngoại trừ nghỉ đông nghỉ hè, chưa có khi nào mà Trình Giai Kỳ không gặp Lục Thanh Du lâu như vậy, cho nên khó tránh khỏi nói chuyện cũng hơi nhiều.
Trên mặt của Lục Thanh Du mang theo nụ cười, vừa nghe cô ta nói chuyện vừa nhìn thực đơn.
Cuối cùng Trình Giai Kỳ lắm miệng hỏi một câu: "Cậu với anh cả của tớ thế nào rồi?"
Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến Bùi Dục Ngôn.
Nụ cười ở trên mặt của Lục Thanh Du dần dần đông cứng lại, tiện tay gọi hai món liền bỏ thực đơn xuống. Trình Giai Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của cô khác thường, có chút lo lắng mà hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì cả, chính là nhìn thấy rõ hiện thực thôi."
Trình Giai Kỳ còn muốn hỏi cái gì nữa thì bị Lục Thanh Du ngắt lời: "Cậu gọi món ăn đi."
Hai người bọn họ tự chọn đồ ăn, trò chuyện với nhau câu có câu không, trong lúc đó Trình Giai Kỳ nhận được cuộc điện thoại, vẻ mặt hẹn thùng, giọng nói cẩn thận.
Lục Thanh Du nhịn không được mà trêu chọc cô ta: "Anh trợ lý gọi điện thoại cho cậu hả?"
Trình Giai Kỳ đưa điện thoại di động qua một bên, chớp chớp mắt mấy cái, hơi ngượng ngùng nói: "Là bạn trai của tớ."
Lục Thanh Du cười cười trêu chọc: "Nhanh như vậy đã quen nhau rồi à, cũng không biết giữ giá một chút."
"Tớ sợ là nếu tớ giữ giá nữa thì anh ấy sẽ cao bay xa chạy với người phụ nữ khác, hơn nữa tớ cảm thấy anh ấy rất tốt, mặc dù là có hơi ngốc." Mặc dù là Trình Giai Kỳ đang chê bai, nhưng mà trên mặt của cô lại mang theo nụ cười.
Lục Thanh Du "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Người ta cũng là người đã vào viện nghiên cứu, cậu còn cảm thấy anh ta ngốc, còn không biết người ngốc là ai nữa đó."
"Thật đáng ghét."
Lục Thanh Du rất khoa trương mà làm một động tác nôn mửa, Trình Giai Kỳ giả bộ tức giận trừng cô.
...
Hai người bọn họ ăn cơm nước xong xuôi, anh trợ lý kia liền đến đón Trình Giai Kỳ.
Lục Thanh Du nháy nháy mắt với cô: "Cô bé, yêu đương thì chính là yêu đương, nhanh như vậy đã ở cùng với nhau rồi à?"
"Mới không có đâu, anh ấy chỉ là không yên lòng để một mình tớ về nhà mà thôi." Trình Giai Kỳ lại trừng cô.
Lục Thanh Du giơ cánh tay lên khoác lên trên vai của cô ta: "Cậu cũng không phải ở trong rừng sâu núi thẳm, huống hồ gì thời gian còn sớm như vậy, có cái gì mà anh ta không yên lòng chứ."
Trình Giai Kỳ vén vén tóc của mình, cậy mạnh nhím môi cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Aiyo, cậu không biết đó chứ, con gái mà có bạn trai rồi thì ngay cả nắp chai nước cũng mở không ra được."
Lục Thanh Du chỉ cảm thấy ớn lạnh, cô nhớ rất kỹ không hề sai chút nào, Trình Giai Kỳ là một người có thể vác cả thùng nước.
"Cậu cũng về sớm một chút đi, về nhà rồi thì gọi điện thoại cho tớ nha, không thể để cho anh ấy chờ lâu được. Tớ đi trước đây, anh ấy đưa tớ về xong rồi thì còn phải đến viện nghiên cứu để làm việc nữa." Trình Giai Kỳ nói xong thì chạy đến chỗ anh trai trợ lý, vui vẻ bay nhảy về phía anh trợ lý giống như là một con bướm nhỏ.
Lục Thanh Du bị cảnh người khác yêu thương làm cho lóa mắt, chậm rãi ung dung đi đến bên cạnh xe của mình, lái xe về nhà.
Mặc dù là lúc nãy cô đã gọi điện thoại cho người ở trong nhà, nhưng mà mẹ Lục lại không ngờ đến là cô về nhà sớm như vậy.
Mẹ Lục hỏi cô: "Đã ăn rồi hả?"
"Dạ, con ăn cơm cùng với bạn, con lên lầu trước đây."
Nhìn Lục Thanh Du bước lên lầu, mẹ Lục khẽ thở dài một hơi.
Nửa đêm, cô nhận được cuộc gọi của Tịch Nhất.
Cô nhìn chằm chằm vào cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, một hồi lâu mới tin chắc là mình thật sự không nhìn lầm, lại nhìn thời gian một lúc, đã sắp rạng sáng rồi.
Kể từ lần trước cô đi xem mắt với Tịch Nhất mà bị Bùi Dục Ngôn chặn nửa đường làm phiền, cô và Tịch Nhất cũng không liên lạc với nhau nữa. Tịch Nhất lớn hơn so với cô vài tuổi, là bạn bè của Lục Tử Uyên là một người tương đối ổn trọng, muộn như vậy mà còn gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là có nguyên nhân.
Cô ngồi dậy mở đèn ngủ lên, kết nối điện thoại rồi gọi một tiếng: "Tịch Nhất?"
"Cô Lục, bây giờ đang ở bệnh viện. Tử Uyên bị thương, nhưng mà cũng không nghiêm trọng, có điều là bây giờ anh có việc phải đi khỏi, anh gửi địa chỉ đến cho em, em có thể đến đây một chút không? Hoặc là để anh qua đón em."
Giọng nói của Tịch Nhất cũng giống như con người của anh ta vậy, nghe vào làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Không giống như là Bùi Dục Ngôn, cứ luôn lạnh lùng, nghe giọng nói của anh khiến cho người ta cảm thấy e ngại.
Lục Thanh Du giật mình mấy giây mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, trong lúc đó Tịch Nhất cũng không hối thúc cô, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi kịp phản ứng thì cô liền lập tức xoay người bước xuống giường, vừa đi vào phòng tắm vừa nói: "Anh không cần phải đến đón em đâu, tự em đi tới là được rồi, làm phiền anh quá."
"Không có phiền gì cả, vốn dĩ anh và Tử Uyên cũng là bạn bè, nghe ý của Tử Uyên có vẻ là không muốn làm kinh động đến chú Lục và dì Lục."
"Được rồi, em đến ngay lập tức đây."
Tịch Nhất là một người ổn trọng mà lại dễ dàng làm cho người ta tin tưởng, anh ta nói bị thương không nặng thì hẳn là cũng không nặng lắm, nhưng mà Lục Thanh Du vẫn có chút lo lắng.
Cô nhanh chóng rửa mặt, buộc mái tóc dài lên, mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đợi cô lái xe ra khỏi sân thì Tịch Nhất đã gửi địa chỉ đến, là một bệnh viện tư nhân ở trong thành phố.
Cảnh Thành là thủ đô, cho dù rạng sáng nhưng ô tô trên đường cũng không ít, cũng may là không bị kẹt xe, cô chạy một đường thẳng tắp về phía bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
50 chương
1 chương