Ông xã thần bí

Chương 66 : Bây giờ tôi không muốn dùng lời nói, tôi muốn dùng hành động

Thấy cô chậm chạp mãi không đi tới đây, Trần Minh Tân mất kiên nhẫn. Anh bước nhanh lên trước, nắm tay cô dắt về phía ô tô. “Anh làm cái gì vậy?” Tô Ánh Nguyệt hất tay anh ra nhưng không được. Trần Minh Tân không khỏi phân bua ấn cô ngồi vào xe còn mình thì sang bên kia ngồi, sau đó nói: “Tìm một nơi để ăn cơm.” Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, chỉ vào CLB Ngọc Hoàng Cung: “Ở đây không ăn được à? Anh muốn đi đâu ăn?” Im lặng vài giây, Trần Minh Tân mới nói: “Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.” Tô Ánh Nguyệt: “...” Thì ra anh cảm thấy nhà hàng trong CLB Ngọc Hoàng Cung mình mở không vệ sinh? Trần Minh Tân thấy cô không nói gì, dặn dò một tiếng: “Dây an toàn.” Tô Ánh Nguyệt theo bản năng thắt dây an toàn sau đó mới đột nhiên nhớ ra điều gì không đúng. “Đợi đã... Anh đi ăn cơm sao lại dẫn tôi theo làm gì? Mà sao anh biết tôi ở CLB Ngọc Hoàng Cung?” Thật kỳ lạ, anh ăn cơm còn dẫn cô theo làm gì chứ, cô vừa mới ăn cơm xong đó. Hai mắt Trần Minh Tân chăm chú nhìn phía trước, chỉ trả lời câu sau của cô, môi mỏng khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Nam Sơn.” Sau đó không quan tâm Tô Ánh Nguyệt còn hỏi gì nữa, Trần Minh Tân đều không trả lời cô. ... Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng dừng lại. Vân Ánh Nguyệt mở cửa xuống xe trước, nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố Vân Châu, quay người lại thì thấy một tòa biệt thự hào hoa. Mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi Trần Minh Tân: “Vịnh Vân Thượng?” Vịnh Vân Thượng là khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu. An toàn, bảo mật, tự nhiên, thoải mái, chính là khẩu hiệu của khu biệt thự Vịnh Vân Thượng. “Ừm.”Trần Minh Tân trả lời: “Lại đây.” Tô Ánh Nguyệt vừa nghe thấy hai chữ ‘lại đây’ liền lùi về sau một bước: “Không phải anh nói muốn tìm một nơi để ăn cơm sao?” Trần Minh Tân nhếch khóe môi: “Tôi còn nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.” Cho nên, anh muốn về nhà nấu cơm. Tô Ánh Nguyệt không còn biết phải nói gì nữa. Trần Minh Tân nhìn ra sự không bằng lòng từ đáy lòng cô, cũng không trực tiếp kéo cô vào như khi nãy. Chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi vừa xuống máy bay liền đi tìm em, trên máy bay cũng chưa ăn gì.” ... Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt vẫn theo Trần Minh Tân vào biệt thự. Biệt thự vừa rộng rãi vừa trống trải. “Anh không cần người làm sao?” Tô Ánh Nguyệt từ lâu đã muốn hỏi vấn đề này. Nhà họ Tô chỉ có vài người mà cũng thuê hơn mười người làm. Còn Trần Minh Tân, sắm một căn hộ cho dù không ở thì cũng nên có một người quản gia hay gì đó chứ. “Người làm có thể giúp được gì cho tôi?” Trần Minh Tân nói rồi cởi áo khoác ra, lấy từ trong tủ lạnh ít thịt tươi và rau xanh: “Quần áo có cửa hàng giặt khô riêng biệt tới lấy về giặt, bình thường đều bận không có thời gian ở nhà mấy.” Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt. Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn đến mất tự nhiên, để xoa dịu cảm giác mất tự nhiên này cô bèn vén tóc ra sau tai, không nói gì. “Biệt thự không thiếu người làm, chỉ thiếu một nữ chủ nhân.” Trần Minh Tân thản nhiên nói xong, xoay người bỏ thịt vào đĩa, bắt đầu rửa rau. Chỉ còn một mình Tô Ánh Nguyệt đứng đó, có hơi thừa thãi. Cô nhớ đến buổi tối hôm thứ năm, hai người ngồi trước quán ăn giản dị bên đường, anh từ tốn giải thích với cô chuyện chỉ định cô đi đàm phán hợp đồng. Quả thật Trần Minh Tân là một người đàn ông rất giỏi đánh vào mặt tư tưởng. Từ khi bắt đầu tiếp cận cô, anh vì cô mà đuổi phóng viên, đồng ý kết hôn với cô, mỗi ngày đều làm bữa sáng cho cô... Mỗi một chuyện đều là chuyện cô cực kỳ cần. Nếu như không phải cuối cùng cô phát hiện ra anh là ông chủ phía sau Ngọc Hoàng Cung thì e rằng đến giờ vẫn sẽ bị anh giấu, hoàn toàn không biết gì về thân phận của anh. Mặc dù Trần Minh Tân tay đang thái rau nhưng tai lại đang nghe ngóng động tĩnh phía sau. Tô Ánh Nguyệt là người phụ nữ thông minh, ý của anh, cô sẽ hiểu. ... Đến tận khi Trần Minh Tân nấu ăn xong, Tô Ánh Nguyệt vẫn không nói gì. Anh xới hai bát cơm rồi đặt trước mặt Tô Ánh Nguyệt một bát. Vừa ngồi xuống liền nghe thấy Tô Ánh Nguyệt nói: “Tôi đã ăn rồi.” “Em ăn chưa no.” “Dạ dày tôi đã dài đến tận người anh rồi à? Tôi ăn chưa no mà anh cũng biết?” Trần Minh Tân gắp thức ăn vào bát cô: “Ngồi ăn cơm chung một bàn với người nhà họ Tô, em không có khẩu vị để ăn.” Lời Tô Ánh Nguyệt đã đến bên miệng lập tức bị nuốt trở về. Trong lòng bị câu nói này của Trần Minh Tân gõ mạnh sau đó chậm rãi sụp đổ. Dường như dự liệu được nếu anh nói câu này thì Tô Ánh Nguyệt sẽ không phản bác, anh lại múc một bát canh, động tác thong thả đẩy đến trước mặt cô: “Ăn đi.” Tô Ánh Nguyệt cúi xuống bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa. Trần Minh Tân nâng mắt lên nhìn cô, ý cưới dưới đáy mắt bắt đầu lan rộng. Ăn xong bữa xơm, tâm trạng Tô Ánh Nguyệt đã bình tĩnh lại một chút. Hai tay đẩy bát ra, nhìn anh nói: “Ăn cơm xong rồi, bây giờ tôi muốn về nhà, tổng giám đốc Trần.” Cô gọi anh ‘tổng giám đốc Trần’ là muốn nói với anh, bây giờ bọn họ là quan hệ cùng hợp tác, còn ý kiến khác tạm thời cô vẫn chưa có. Trần Minh Tân liếc mắt nhìn cô, thu dọn phòng bếp rồi đặt chén đĩa vào máy rửa bát. Tô Ánh Nguyệt đi theo sau: “Không phải anh định để tôi tự về đấy chứ? Xe tôi còn đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung.” Hơn nữa biệt thự này còn ở trên đỉnh núi, bây giờ đã sắp mười một giờ, đừng nói là xe, ngoài kia đến quỷ còn chẳng có. Trần Minh Tân vẫn không nói gì, anh ung dung thong thả vặn mở vòi nước, tay chưa khô lại dùng khăn lông lau đi cho khô. Động tác của anh cực kỳ chậm. “Anh... a...” Tô Ánh Nguyệt bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bị anh bế ngang lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh. Trần Minh Tân bế cô lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ chính. “Trần Minh Tân, anh làm gì vậy?” Trần Minh Tân đá văng cánh cửa phòng ngủ, bước nhanh đến ném cô lên giường, vừa kéo cà vạt vừa trả lời câu hỏi khi nãy của cô. Anh nói từng chữ một: “Em nói xem!” Vừa ngã xuống giường cô đã lật người muốn xuống nhưng lại bị Trần Minh Tân luôn chú ý đến động tác của cô ấn trở lại. Anh chỉ cởi cà vạt ra còn áo sơ mi vẫn chưa cởi hẳn, chỉ tháo ba bốn cúc đầu lộ ra da thịt vòm ngực rõ ràng. Anh như vậy quả là gợi cảm chết người. Tầm mắt di chuyển lên trên, Tô Ánh Nguyệt chống lại con ngươi đen tối, trầm tĩnh của anh. Trong đôi mắt đen trầm của anh hiện lên ánh sáng sắc bén giống như con báo ngủ đông đã lâu trong rừng sau khi nhìn thấy con mồi vừa ý, chuẩn bị ra tay đang ở tình thế bắt buộc trước khi công kích. Tô Ánh Nguyệt có chút sợ hãi dáng vẻ này của anh, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Trần Minh Tân, anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.” “Vừa nãy tôi nói chuyện đàng hoàng với em nhưng em không nghe.” Tim Tô Ánh Nguyệt đập nhanh như muốn vọt từ cổ họng ra ngoài, sức lực của Trần Minh Tân lớn đến đáng sợ. Sau khi cô giãy giụa không có tác dụng, mềm giọng cầu xin anh: “Tôi nghe, anh có gì muốn nói thì bây giờ nói đi...” “Muộn rồi, bây giờ tôi không muốn dùng lời nói nữa.”