Ông xã thần bí

Chương 510 : Không giống người tốt

Sau khi Tô Ánh Nguyệt nhìn rõ người đến là Bùi Dục Ngôn, liền nhíu mày, bàn tay bị Trần Minh Tân nắm vô tình nắm lại tay anh. Đối với Bùi Dục Ngôn, theo bản năng cô vẫn có chút cảnh giác. Trần Minh Tân cảm nhận được động tác nhỏ của Tô Ánh Nguyệt, thoải mái nắm lại tay cô, biểu cảm trên mặt vẫn như bình thường: “Có chuyện gì?” “Không có gì, chỉ đúng lúc đi qua, nhìn thấy anh Trần và bà Trần, muốn chào hỏi một tiếng mà thôi.” Trần Minh Tân nhướng mày: “Đã không có chuyện gì, vậy thì chúng tôi đi trước.” Bùi Dục Ngôn mỉm cười nói một tiếng “tạm biệt.” Sau khi nói lời tạm biệt với Bùi Dục Ngôn liền đi ra khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung. Trong xe, Tô Ánh Nguyệt vừa lái xe, vừa không kiềm chế được mà nói với Trần Minh Tân: “Em luôn cảm thấy anh trai của Bùi Chính Thành không phải là một người tốt, sau này anh cách xa anh ta một chút.” Trần Minh Tân “hơi say” lúc này đang dựa vào ghế, hơi quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt rất dịu dàng và chuyên chú. Tô Ánh Nguyệt lái xe, không chú ý đến vẻ mặt của anh, chỉ quan tâm đến chuyện của mình hỏi. Trần Minh Tân nghe thấy lời nói của cô, liền cười lên một tiếng. “Cười cái gì!” Tô Ánh Nguyệt bất mãn quay đầu lại nhìn anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.” Thấy Trần Minh Tân vẫn đang nhìn cô, cũng không nói gì, cô cho là Trần Minh Tân hiểu nhầm cô có ý kiến gì với Bùi Chính Thành, vội vàng giải thích: “Em chỉ đơn thuần cảm thấy anh trai của Bùi Chính Thành , Bùi Dục Ngôn không giống người tốt mà thôi, nhưng em không cảm thấy Bùi Chính Thành như thế nào, anh ta rất tốt.” Lúc này Trần Minh Tân mới khẽ lên tiếng: “Em kêu anh cách xa anh ta một chút?” Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó nói một cách rất nghiêm túc: “Em cảm thấy anh ta rất nguy hiểm, anh ta không giống với Bùi Chính Thành, em cảm thấy so với anh ta Bùi Chính Thành vẫn tương đối đơn giản.” Cũng không biết trong lời nói của cô có từ nào trọc cười Trần Minh Tân, anh quay đầu qua, đưa tay lên che mắt mình lại, cười lớn. Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh rất kỳ lạ, đang định nói, liền nghe thấy anh hỏi cô: “Vậy anh thì sao? Em cảm thấy anh là người như thế nào?” Anh là người như thế nào? Cái này không cần phải suy nghĩ, trong đầu Tô Ánh Nguyệt lập tức hiện lên từ một loạt từ, không biết xấu hổ, gian thương, mặt người dạ thú, nhỏ mọn….. Cô quay đầu qua liếc nhìn Trần Minh Tân, cô phát hiện Trần Minh Tân đã bỏ bàn tay che mắt mình xuống, nhìn anh, mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa có chút thanh tỉnh. Tô Ánh Nguyệt chỉ do dự một giây, sau đó lặng lẽ quay đầu lại, nói: “Anh là Trần Minh Tân, là ba của con em, là chủ tịch của tập đoàn LK, là một nhân vật huyền thoại trong giới tài chính.” Trần Minh Tân vừa thù dai, vừa nhỏ mọn, cô không dám nói ra tất cả những từ ở trong lòng, nếu không, đợi đến lúc về đến nhà chắc chắn Trần Minh Tân sẽ tìm cô để tính sổ, nhất định không phải là chuyện tốt. Người đàn ông này mà đã tính toán thì còn đáng sợ hơn là phụ nữ. Nhưng lời nói của Tô Ánh Nguyệt đã nói trúng ý của anh, trên đường về nhà, anh cũng không nói gì nhiều với Tô Ánh Nguyệt, chỉ ngả người ra sau ghế, vẻ mặt rất bình yên. Lúc về đến nhà, người làm gác đêm đang đứng ở cửa để đón tiếp bọn họ. Hai người cùng nhau đi xem Trần Mộc Tây, sau đó mới quay lại phòng ngủ. ……. Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt vẫn có ý định đưa Trần Mộc Tây đến công ty. Kết quả, lúc ăn sáng, Trần Minh Tân nói với cô một chuyện, có liên quan đến chuyện của Trần Mộc Tây. “Đưa Mộc Tây đi nhà trẻ đi?” Lúc Trần Minh Tân nói câu này, anh đang phết bơ lên lát bánh mỳ vừa nướng, vẻ mặt kia không khác biệt so với lúc bình thường nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt. Động tác chuẩn bị uống sữa của Tô Ánh Nguyệt dừng lại, cô im lặng mấy giây, sau đó mới phản ứng lại là anh đang nói cái gì. “Anh muốn cho Mộc Tây đi nhà trẻ? Nhưng thằng bé còn quá nhỏ.” Lúc đầu giọng nói của Tô Ánh Nguyệt vẫn có chút do dự, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại. Cô đặt con dao và nĩa trong tay xuống, quay đầu qua liếc nhìn Trần Mộc Tây đang cầm nĩa ăn trứng, giọng nói càng kiên quyết: “Em không đồng ý, thằng bé còn quá nhỏ.” Có lẽ Trần Minh Tân đã sớm đoán ra được là cô sẽ không đồng ý, khẽ lên tiếng: “Nhà trẻ, là môi trường giành cho trẻ con, nếu không sao có thể gọi là “mầm non”?” “Tại sao lại đột nhiên muốn đưa thằng bé đi nhà trẻ, dù sao em cũng không đồng ý.” Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt có chút cố tình gây sự, dù sao bất kể anh có nói gì, cô cũng không đồng ý là được rồi. “Nhà trẻ là một môi trường rất tốt, đều là trẻ con, trẻ con thích chơi cùng trẻ con, có lẽ em cũng biết, hơn nữa bình thường chúng ta đều phải đi làm, trừ cuối tuần mới có thời gian ở cùng thằng bé, lẽ nào em cứ mang thằng bé đến công ty như vậy, hoặc thường xuyên để nó đợi ở nhà sao?” Trần Minh Tân từng bước từng bước thuyết phục Tô Ánh Nguyệt. Sau khi nghe anh nói, trên khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt xuất hiện một chút do dự. Bây giờ Trần Mộc Tây mới lớn được một chút, nhưng so với những đứa trẻ đồng trang lứa vẫn gần hơn một chút. Bởi vì những việc mà Trần Mộc Tây trải qua rất đặc biệt, nên Tô Ánh Nguyệt rất yêu thương cậu bé, cô chưa từng nghĩ đến chuyện cho cậu bé đi nhà trẻ. Sức khỏe của Trần Mộc Tây không tốt, cô hi vọng cậu lớn hơn một chút mới đưa đi nhà trẻ. Mà lời nói của Trần Minh Tân khiến cô có chút xúc động. “Hỏi ý kiến của Mộc Tây đi.” Tô Ánh Nguyệt thở dài, khẽ nói. Lúc Trần Mộc Tây ăn cơm và ngủ, vẫn luôn im lặng, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Hai người nhìn cậu bé ăn, chuẩn bị hỏi cậu bé chuyện này. Trần Mộc Tây cảm nhận được ánh mắt của Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, sau đó lại cúi xuống tiếp tục ăn sáng. Cuối cùng đợi đến lúc cậu bé ăn xong, Tô Ánh Nguyệt khẽ hỏi bé: “Mộc Tây, chúng ta đi tìm một vài bạn nhỏ khác để chơi cùng có được không?” “Hả?” Hình như Trần Mộc Tây không hiểu ý của Tô Ánh Nguyệt, trong đôi mắt đen láy của cậu bé lóe lên sự mù mịt. Tô Ánh Nguyệt khẽ cười nói: “Có nhớ Lộ Lộ không? Mẹ và ba muốn đưa con đi đến một nơi, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ giống như Lộ Lộ, con có muốn đi không? Con đi đến đó có thể chơi cùng các bạn ấy.” Lộ Lộ chính là một cô bé trong phim hoạt hình mà Trần Mộc Tây hay xem. Trần Mộc Tây nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, rõ ràng cậu bé hiểu lời cô nói, sau đó, cậu bé gật đầu nói: “Được ạ.” Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên. Quả nhiên, trẻ con vẫn thích chơi cùng trẻ con. Tô Ánh Nguyệt khẽ xoa đầu cậu bé, quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân, ánh mắt ít nhiều cũng có chút lạc lõng: “Được rồi.” Trần Mộc Tây đã đồng ý, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể phản đối. “Yên tâm đi, anh sẽ tìm cho thằng bé nhà trẻ tốt nhất.” Trần Minh Tân nói câu này, mặc dù muốn Tô Ánh Nguyệt được an ủi một chút, nhưng lại không được, ngược lại Tô Ánh Nguyệt đang trừng mắt với anh. Mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy để cho Trần Mộc Tây chơi cùng với những đứa trẻ đồng trang lứa là một chuyện tốt, nhưng dù sao vẫn có chút không nỡ. Mà khi nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân, chuyện tốt này dường như cũng không phải là nhất thời nghĩ ra. Nghĩ đến đây, cô lên tiếng hỏi: “Anh đã tìm được nhà trẻ rồi?”