Ông xã thần bí
Chương 491 : Không nhìn nổi
Tô Ánh Nguyệt hàn huyên vài câu với Lục Thời Sơ rồi đưa anh ta và Lâm Tố Nghi đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lúc bọn họ bước vào trong, An Hạ và Bùi Chính Thành đang vây quanh Trần Mộc Tây nói gì đó, trên mặt còn mang theo nét cười.
"Mộc Tây, con xem ai tới này?"
Tô Ánh Nguyệt đi đầu, cô đi đến rồi ôm Trần Mộc Tây lên.
Lúc trước Trần Mộc Tây cứ lầm bầm mãi rằng muốn gặp Lâm Tố Nghi. Lúc nhìn thấy Lâm Tố Nghi, cậu cứ như là không nhận ra cô ấy vậy, ngây người cả một lúc lâu với có phản ứng.
Sau khi nhận ra Lâm Tố Nghi, gương mặt bé hiện lên nét cười. Bé giơ hai tay về phía Lâm Tố Nghi, không ngừng gọi: "Dì... dì..."
Tuy rằng trong lòng Tô Ánh Nguyệt hiểu rõ, đối với Trần Mộc Tây mà nói, Lâm Tố Nghi là người vô cùng quan trọng. Nhưng thân là một người mẹ, trong lòng cô vẫn thoáng có cảm giác ghen tị.
Dù sao, Lâm Tố Nghi cũng là người chứng kiến sự trưởng thành của Trần Mộc Tây qua từng ngày. Tuy rằng hầu hết thời gian đều do người hầu chăm sóc, nhưng suy cho cùng cũng cùng nhau trải qua khoảng thời gian gần hai năm, tình yêu thương mà cô ấy dành cho Trần Mộc Tây là xuất phát từ trong lòng.
Cô ấy nhìn kĩ Trần Mộc Tây một lúc rồi mới ôm lấy cậu: "Ôi, Mộc Tây của chúng ta mập lên không ít nhỉ."
Lúc nãy vừa mới nhìn thấy Trần Mộc Tây, cô ấy đã phát hiện Trần Mộc Tây đã lớn thêm không ít. Bây giờ ôm vào trong lòng mới thật sự có cảm giác cậu đã nặng hơn rất nhiều.
Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh bổ xung thêm một câu: "Lúc trước nó cứ mãi nhắc đến cô đấy."
Họ nói chuyện với nhau được một hồi thì Nam Sơn đến.
Anh ta vừa vào cửa liền cung kính cất lời: "Bà chủ, ông chủ kêu cô đi đến sảnh tiệc một chút."
Tô Ánh Nguyệt cười rồi gật đầu với anh ta: "Được, tôi đi liền đây."
Nói rồi, cô giơ hai tay về phía Trần Mộc Tây: "Cục cưng à, bây giờ tụi mình đi tìm bố nào."
Trần Mộc Tây nghe thấy lời của cô rồi động đậy một chút, nhưng lại nhanh chóng rúc người vào trong ngực của Lâm Tố Nghi, vẻ mặt không mấy bằng lòng.
So với Tô Ánh Nguyệt, độ thân thuộc của bé với Lâm Tố Nghi cũng rất cao, sâu thẩm trong tim cậu cũng rất dựa dẫm vào Lâm Tố Nghi. Điều này cũng là chuyện rất bình thường.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người. Cô chăm sóc Trần Mộc Tây cũng đã mấy tháng rồi, nhưng cô không ngờ trong lòng của Trần Mộc Tây, bé vẫn thích Lâm Tố Nghi nhiều hơn.
Lâm Tố Nghi thấy thế cũng ngẩn người ra chốc lát. Sau đó mới nửa đùa nửa thật nói: "Xem ra Mộc Tây thích tôi hơn nhỉ."
Tô Ánh Nguyệt nghe xong chỉ miễn cưỡng cười trừ, chẳng nói gì thêm.
Trần Mộc Tây cúi đầu, bẻ bẻ ngón tay của mình, cũng không nói gì. Bé lặng im để bày tỏ sự không bằng lòng của mình.
"Cậu đi qua đó trước đi, tớ ôm Mộc Tây sang giúp cậu." An Hạ vẫn luôn đứng ở bên cạnh bỗng nhiên đứng ra nói.
Tô Ánh Nguyệt do dự nhìn An Hạ. Trần Mộc Tây nhắc mãi đến "dì" ở trước mặt cô không chỉ một lần, chứng tỏ rằng bé thật sự rất nhớ Lâm Tố Nghi. Hiện giờ bé muốn ở cùng với Lâm Tố Nghi, Tô Ánh Nguyệt cũng không muốn ép buộc bé.
"Cậu đi trước đi, Boss Trần đã kêu Nam Sơn tới gọi cậu luôn rồi. Chắc chắn là có chuyện cần tìm cậu, đợi lát nữa Mộc Tây và cô Lâm chơi với nhau đủ rồi thì tớ sẽ bế nó qua cho cậu." An Hạ vừa nói vừa đẩy Tô Ánh Nguyệt ra bên ngoài.
Tuy rằng Tô Ánh Nguyệt không tin tưởng Lâm Tố Nghi lắm, nhưng có An Hạ ở đây thì cô cũng yên tâm. Cô gật gật đầu với An Hạ rồi đi khỏi.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi, bầu không khí trong phòng nghỉ liền thay đổi.
An Hạ biết Lâm Tô Nghi. Dựa vào mối quan hệ của cô và Tô Ánh Nguyệt, những chuyện này Tô Ánh Nguyệt đều kể hết với cô.
Trong lời kể của Tô Ánh Nguyệt, ấn tượng của An Hạ đối với Lâm Tố Nghi là cô ấy là một cô gái rất kiên cường và cũng rất lương thiện.
Tuy nhiên, cảm giác của An Hạ đối với Lâm Tố Nghi hình như vốn không phải là như thế.
"Nghe nói chăm trẻ con rất cực khổ. Cô Lâm, cô chăm sóc Mộc Tây gần hai năm trời, chắn chắn là rất vất vả nhỉ." An Hạ cười nhẹ, nhìn Lâm Tố Nghi và nói.
Lâm Tố Nghi nghe xong, sắc mặt chợt biến.
Ý nghĩa được biểu đạt trong câu nói này, ngoại trừ Lục Thời Sơ ra, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ.
An Hạ cũng là một người rất tinh khôn. Lúc nãy cô cũng có chú ý đến khi Lâm Tố Nghi nhìn Lục Thời Sơ, trong ánh mắt bất giác lộ ra sự yêu mến, cho nên cô mới cố ý nói như thế.
Quả nhiên, Lục Thời Sơ nghe xong liền kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tố Nghi.
Lâm Tố Nghi không dám quay đầu nhìn Lục Thời Sơ, sợ anh ta hỏi này hỏi nọ, cô ấy lại không biết nên giải thích với anh ta như thế nào. Anh trai cô ấy là người của mafia, vả lại còn bắt mất con của Tô Ánh Nguyệt.
Cô ấy biết, đối với Lục Thời Sơ mà nói, Tô Ánh Nguyệt là người đặc biệt.
Lâm Tố Nghi miễn cưỡng nặng ra một nụ cười, hơi hoảng loạn nói: "Cô An, phiền cô bế Mộc Tây một lát. Tôi muốn đi vệ sinh."
Lâm Tố Nghi nói xong, nhét Trần Mộc Tây vào lòng của An Hạ rồi xoay người rời đi, bước chân gấp gáp lạ thường.
An Hạ cúi đầu nhìn Trần Mộc Tây đang ngơ ngác trong ngực cô, than thở nói: "Thằng nhóc không có lương tâm. Lúc nãy con không cho mẹ con bế, cô ấy sắp khóc luôn rồi kìa."
"An Hạ, chuyện này là như thế nào?" Vẻ mặt Lục Thời Sơ ngờ vực, cất tiếng hỏi cô.
An Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lục Thời Sơ: "Bác sĩ Lục, anh vẫn nên đuổi theo cô Lâm thì hơn. Chẳng phải cô ấy bị bệnh tim gì đấy sao? Đừng để cô ấy xảy ra chuyện."
Lục Thời Sơ hơi nhíu mày, nhưng vẫn đuổi theo Lâm Tố Nghi.
Sau khi hai người lần lượt đi khỏi, An Hạ mới không kìm được hừ lạnh một tiếng.
Về thằng bé Trần Mộc Tây này, đừng nói là Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, ngay cả cô và Bùi Chính Thành cũng thương đến chết đi được. Lúc nãy Tô Ánh Nguyệt nói muốn bế Trần Mộc Tây, thằng bé lại rụt đầu lại. Biểu cảm lúc đó của Tô Ánh Nguyệt giống như là sắp khóc đến nơi vậy.
Nhưng Lâm Tố Nghi lại cứ phải nói ra một câu như thế, cũng đâu phải là trẻ con không hiểu chuyện, cứ phải nói như thế để chọc vào tim của Tô Ánh Nguyệt. Cô không nhìn nổi cảnh tượng đó.
...
Lúc Tô Ánh Nguyệt và Nam Sơn đi đến phòng tiệc, Trần Minh Tân đang trò chuyện cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó là lãnh đạo của cơ quan nào đấy, Tô Ánh Nguyệt đã từng nhìn thấy trên tin tức.
Giống như là có linh cảm vậy. Trần Minh Tân vốn dĩ đang trò chuyện vui vẻ cùng người kia thì quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Sau khi anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng gọi cô đến ngay lập tức mà quay đầu nói với người kia vài câu gì đó. Người kia gật gật đầu rồi lại bị người khác vây quanh.
Trần Minh Tân đi lên phía trên, nhìn đằng sau cô một cái rồi mới cất tiếng hỏi: "Mộc Tây đâu?"
"Vẫn còn đang trong phòng nghỉ, lát nữa An Hạ sẽ ôm nó quay đây." Tô Ánh Nguyệt giải thích.
Trần Minh Tân gật gật đầu, cũng chẳng nói gì nhiều liền dắt cô đi đến bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ông ngoại anh sắp tới rồi."
"Đã xuống máy bay rồi? Anh kêu người đi đón ông chưa?" Bởi vì lúc trước Trần Minh Tân trả lời câu hỏi của phóng viên có nhắc đến Trần Úc Xuyên, cho nên bây giờ cô cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.
Trần Minh Tân lại nói: "Ừm, sẽ tới nhanh thôi. Lát nữa ông tới, em cứ dắt theo Mộc Tây đưa ông vô phòng nghỉ ngơi trước đi. Anh ở đây là được rồi."
"Tại sao?" Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên cất lời.
Trần Minh Tân mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, Trần Minh Tân kêu cô đưa Trần Mộc Tây đi trước thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
97 chương
47 chương
52 chương
3 chương
326 chương