Ông xã thần bí
Chương 478 : Đều là em không tốt
Sau đó, bóng dáng Mạc Tây Du xuất hiện ở cửa.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Mạc Tây Du như thể nhìn thấy vị cứu tinh: "Bác sĩ Mạc!"
"Ngài ấy vẫn chưa tỉnh dậy à?" Mạc Tây Du thấy Trần Minh Tân vẫn đang nằm trên giường mới nghi ngờ hỏi như vậy.
"Không phải, anh ấy ... tôi không thể đánh thức anh ấy ..." Tô Ánh Nguyệt hoảng loạn mở miệng, hốc mắt đã đỏ lên.
"Cái gì?"
Mạc Tây Du nghe vậy thì cau mày, lập tức tùy tiện bỏ những thứ đồ trong tay xuống, sải bước đến trước giường.
"Thưa ngài?" anh ta thử kêu lên một tiếng thăm dò, rồi vươn tay ra kéo mí mắt lên kiểm tra thì thấy Trần Minh Tân vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có phản ứng gì cả, nét mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Bác sĩ Mạc, Trần Minh Tân anh ấy ... làm sao vậy?" Cô đang kỳ vọng Mạc Tây Du cho cô một câu trả lời, nhưng cũng sợ nghe thấy từ Mạc Tây Du những gì cô không muốn nghe.
"Có vẻ như chỉ là đang ngủ mà thôi. Tôi sẽ đi kiểm tra cho anh ấy một chút trước." Mạc Tây Du nghiêm mặt nói xong thì bắt đầu kiểm tra toàn thân cho Trần Minh Tân.
Khuôn mặt của Trần Minh Tân trông trẻ hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, điều đó cho thấy thuốc giải độc mà anh ta phát triển đã có hiệu quả, nhưng ... Tại sao anh ấy không thể tỉnh dậy?
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt rất lo lắng trong lòng, nhưng cô vẫn không quên rằng Trần Mộc Tây vẫn cần cô chăm sóc.
Cô bình tĩnh lại, ngồi xổm trước mặt Trần Mộc Tây, nói: “Mộc Tây, chúng ta đi ăn sáng trước được không?"
Trần Mộc Tây liếc nhìn cô, lại hướng mắt về phía giường, rồi vươn tay ra chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm nghiêm túc và khó hiểu: "Ba ..."
Tô Ánh Nguyệt nhìn bé và hiểu rằng Trần Mộc Tây đang hỏi tại sao ba bé lại không dậy ăn sáng?
"Ba con vẫn còn rất buồn ngủ, để cho ba ngủ thêm một lát được không? Chúng ta đi ăn cơm trước, đợi ba con ngủ đủ rồi sẽ thức dậy.” Tô Ánh Nguyệt xoa mặt Trần Mộc Tây, nhẹ giọng dỗ dành bé.
Trần Mộc Tây ngập ngừng một lát sau khi nghe cô nói vậy. Vài giây sau, dường như bé cũng hiểu những lời vừa nãy Tô Ánh Nguyệt nói là có ý gì, bé ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Ánh Nguyệt đưa Trần Mộc Tây đến nhà ăn, chăm sóc bé ăn sáng xong đi đến phòng bệnh.
Trần Minh Tân vẫn chưa thức dậy, Tô Ánh Nguyệt rất lo lắng, vì vậy cũng không có hứng thú ăn uống.
Cô đưa đồ chơi cho Trần Mộc Tây bảo bé chơi ở một bên. Sau đó, cô mới đến sau lưng Mạc Tây Du, hỏi anh ta: "Anh ấy thế nào rồi?"
Mạc Tây Du nhíu chặt mày rồi mới nói: "Cơ thể anh ấy không có vấn đề gì, cũng không phải là bị hôn mê. Kết quả kiểm tra cho thấy anh ấy chỉ ... đang ngủ."
Anh ta nói hai từ cuối cùng hơi khó khăn, dường như anh ta cũng không thể hiểu được, Trần Minh Tân sẽ ngủ thiếp đi như thế này...
Gần như ngay lập tức, nét mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi: "Vậy ... khi nào anh ấy sẽ ... thức dậy?"
Có thể nói rằng việc cơ thể của Trần Minh Tân không có vấn đề gì là một chuyện tốt, nhưng bây giờ anh ấy ngủ rồi, mãi không thức dậy, đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Bởi vì loại tình huống này có vẻ quá kỳ lạ.
Làm thế nào một người có thể cứ mãi ngủ say cho dù có gọi thế nào cũng đều không thức dậy?
"Tôi rất xin lỗi, bây giờ ngài ấy như thế này, chắc chắn là thuốc giải độc cho virus K1LU73 có vấn đề. Lúc trước cũng đã không có tình huống như thế này khi thử nghiệm trên cơ thể động vật."
Mạc Tây Du nói xong, hít một hơi thật sâu, xoa xoa ấn đường, lộ ra vẻ vừa phiền não vừa tự trách mình.
"Động vật và con người không giống nhau, xảy ra tình huống như vậy cũng không phải là điều mà anh muốn thấy, nhưng anh cũng đã cố gắng hết sức, hơn nữa, Trần Minh Tân anh ấy tin tưởng anh, ánh mắt của anh ấy sẽ không thể có vấn đề gì, lúc anh đem thuốc giải cho anh ấy, anh ấy cũng không hề suy nghĩ gì mà uống nó ngay. Anh ấy tin anh như thế, anh cũng phải tin vào ánh mắt của anh ấy. Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì."
Mặc dù cô nói những điều này với Mạc Tây Du, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn hướng về Trần Minh Tân. Câu cuối cùng không biết là cô đang tự an ủi mình hay là an ủi Mạc Tây Du nữa.
Vài giây sau, Mạc Tây Du quay sang Tô Ánh Nguyệt, trịnh trọng mở miệng: "Bà chủ, cảm ơn cô."
Trong ba ngày qua, anh ta không dám ngủ nghỉ để phát triển loại thuốc giải độc đó, không ngừng nghỉ làm thí nghiệm và nghiên cứu. Lúc thuốc giải độc được tạo ra, anh ta vừa tự tin lại vừa tự hào.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại của Trần Minh Tân vẫn khiến anh ta hơi tự trách mình. Nói tóm lại, anh ta cảm thấy mình cũng có trách nhiệm với tình hình hiện tại của Trần Minh Tân.
Mà những lời của Tô Ánh Nguyệt thực sự đã an ủi anh ta.
Tô Ánh Nguyệt đại khái có thể đoán được một chút suy nghĩ trong lòng anh ta. Cô dừng lại rồi nói: "Bác sĩ Mạc, anh không cần phải như vậy."
"Không biết khi nào ngài ấy sẽ thức dậy, vì vậy tôi sẽ truyền chất lỏng dinh dưỡng cho ngài ấy, bà chủ, cô phải vất vả một chút rồi."
"Tôi biết rồi."
Đợi Mạc Tây Du rời đi, sự bình tĩnh trên khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt lập tức biến mất.
Trước mặt Mạc Tây Du, cô chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi, nhưng nếu cô không an ủi Mạc Tây Du như vậy, lòng tự tin của anh ta sẽ phải chịu chấn động rất lớn, điều này sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến anh ta.
Vì Trần Minh Tân và phát triển thuốc giải độc mà gần đây bác sĩ Mạc đã quá mệt mỏi rồi, hầu như không được nghỉ ngơi tử tế.
Mà Trần Minh Tân trở thành như vậy cũng đều là tại cô.
"Đều là do em không tốt." Tô Ánh Nguyệt ngồi bên giường, siết chặt tay Trần Minh Tân, không nhịn được khóc.
Chỉ là , cô vẫn còn nhớ ra Trần Mộc Tây vẫn đang ở đây, nên cô không khóc thành tiếng.
Cô lặng lẽ rơi nước mắt rồi lại lau sạch.
Trong những ngày tiếp theo, Tô Ánh Nguyệt ngày đêm đều ở bên cạnh Trần Minh Tân. Cô không có thời gian chăm sóc Trần Mộc Tây, vì vậy cô bảo Bùi Chính Thành đón Trần Mộc Tây qua đó.
Một mặt, hiện tại cô phải chăm sóc Trần Minh Tân, nếu còn phải chăm sóc Trần Mộc Tây nữa chắc chắn là không thể chăm sóc được.
Tô Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Trần Minh Tân, không dám ngủ cũng không dám rời đi, cô sợ rằng anh sẽ đột nhiên tỉnh dậy, lại cũng sợ rằng anh sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Mỗi ngày, cô truyền dịch cho Trần Minh Tân và lau rửa cơ thể cho anh. Thỉnh thoảng cô còn lầm rầm nói chuyện với anh. Đợi đến lúc cô mệt đến mức không thể trụ được nữa mới tựa thẳng lên trước giường bệnh chợp mắt một lát, nhưng rất nhanh lại tỉnh dậy.
Hôm nay, Mạc Tây Du vừa đổi chai truyền dịch của Trần Minh Tân và rời đi, Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng phủ tay mình lên mu bàn tay của Trần Minh Tân, cô sợ anh sẽ lạnh.
"Anh phải sớm tỉnh lại, đã năm ngày rồi. Em đã không được gặp Mộc Tây năm ngày rồi. Em hơi nhớ con rồi. Anh không nhớ con à ..."
Tô Ánh Nguyệt thì thầm nói chuyện, nói một lúc sau, cô cảm thấy hơi mệt. Cô nhìn lên chai truyền dịch, gần như vẫn còn đầy.
"Em buồn ngủ quá. Em muốn đi ngủ một lát trước. Nếu anh tỉnh dậy, hãy đánh thức em dậy nhé." Tô Ánh Nguyệt nói, hôn lên đôi môi của Trần Minh Tân.
Mặc dù chai truyền dịch của Trần Minh Tân vẫn còn đầy, nhưng cô vẫn sợ rằng mình sẽ ngủ quên, vì vậy cô đặt đồng hồ báo thức rồi sau đó mới tựa vào bên cạnh giường bệnh ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi cô tỉnh dậy, lại phát hiện thấy một khối mềm mại bên dưới cơ thể mình.
Cô mạnh mẽ ngồi bật dậy, phát hiện mình đang ngủ trên giường.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
97 chương
47 chương
52 chương
3 chương
326 chương