Ông xã thần bí
Chương 403 : Cầm tù
Động tác của Trần Minh Tân khựng lại, anh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào con ngươi trầm tĩnh của Tô Ánh Nguyệt.
Sau đó, ánh mắt dời đi, lướt qua đôi mắt hoa đào lấp lánh, môi sắc hoa hồng, cô thon dài ưu nhã, làm da trắng như tuyết...
Cô nằm dưới người anh mỹ miều động lòng người như vậy, cả người anh đều kêu gào muốn cô.
Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn vào con ngươi cô, nơi đó, trầm tĩnh, lại có chút kinh hoảng.
Anh làm cô bất an rồi.
Điều này làm anh rất khó chịu.
Nhưng mà...
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều dài dằng dặc, động tác Trần Minh Tân dừng lại, giống như đang suy nghĩ lời của cô.
Cô cảm thấy mình như một phạm nhân trên pháp trường chờ đợi hành hình, toàn bộ dựa vào lời phán quyết của thẩm phán.
Cô nhìn thấy sắc mặt Trần Minh Tân hơi thả lỏng, đáy lòng cô cũng thả lỏng theo.
Nhưng, một giây sau, Trần Minh Tân đã khom người hôn cô.
Trước khi hôn cô, Trần Minh Tân trầm giọng nói một câu: "Đã đang hối hận rồi, nhiều hơn một chút cũng không sao..."
Đây là Trần Minh Tân mà cô quen thuộc, cũng là Trần Minh Tân mà cô xa lạ.
Quen thuộc là lúc anh động tình, sẽ ôm chặt cô, lúc kêu tên cô, vô cùng ấm áp.
Xa lạ là, anh không quan tâm ý muốn của cô.
Cả quá trình, dù Tô Ánh Nguyệt có cảm giác cũng chịu đựng không phát ra.
Đợi tới thời khắc kết thúc, cô chịu đựng cơ thể chua xót nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Trần Minh Tân nhìn bóng lưng cô như bỏ chạy, sắc mặt vô cùng ảm đạm, đáy mắt hoang mang.
Anh nằm về trên giường, giơ tay che mắt.
Trong phòng tắm, Tô Ánh Nguyệt đứng dưới với hoa sen, cúi đầu nhìn dấu vết nặng nhẹ trên cơ thể, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Trần Minh Tân không phải đặc biệt thô lỗ, ngược lại, sau đó còn có vài phần mềm mại, nhưng, tim cô lại lạnh lẽo.
"Cốc cốc!"
Có người gõ cửa phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt mắt điếc tai ngơ.
Tiếp đó, bên ngoài vang lên giọng nói có chút khàn khàn của Trần Minh Tân: "Quần áo đặt ở cửa cho em."
Câu này làm hốc mắt Tô Ánh Nguyệt chua xót.
Nhưng cô lại không khóc.
Trần Minh Tân đứng ngoài phòng tắm, nói xong thì đợi trả lời của Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng, đợi rất lâu, cũng chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mà anh chờ đợi không vang lên.
Anh thay quần áo xuống lầu.
Vân Tiên Tiên và đám bạn bè của cô ta còn đang dọn dẹp, Nam Sơn ngồi ở một bên "giám sát".
Vân Tiên Tiên nhìn thấy Trần Minh Tân đi xuống, ánh mắt sáng lên, mềm mại gọi một tiếng: "Anh Trần."
Trần Minh Tân như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý cô ta.
Đám người đang lau sàn, Trần Minh Tân tiến về phía trước hai bước, lướt mắt thấy cọng tóc trên sàn, trầm giọng nói: "Không đủ sạch, sàn phải dùng khăn lông lau."
Người làm ở một bên nhìn nhau, họ bình thường cũng không dùng khăn lông lau sàn, tiên sinh là...
Nam Sơn biết Trần Minh Tân tìm người trút giận, vội đứng dậy, hắng giọng, bộ dạng nghiêm túc nói: "Không nghe thấy sao, còn không mau đi tìm khăn lông tới, để họ lau sàn."
Lời vừa nói ra, lập tức có người làm đi lấy khăn lông.
...
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi nhà tắm, vừa nhìn đã thấy ghế đẩu đặt ở cửa, trên đó có đặt bộ quần áo.
Là Trần Minh Tân vừa đặt ở đây.
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn căn phòng hỗn loạn, vẫn là mặc bộ Trần Minh Tân cầm tới cho cô.
Cô tìm thấy hộ chiếu, cầm lên liền mở cửa xuống lầu.
Trong đại sảnh, đám người Vân Tiên Tiên đã không còn ở đó nữa.
Ngược lại Nam Sơn vẫn còn ở đó, anh ta đang nói gì đó với người làm, nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, hơi gật đầu: "mợ chủ."
Tô Ánh Nguyệt không tự nhiên gật gật đầu, đi nhanh ra ngoài.
Anh mắt lại không kiềm được nhìn bốn phía, phát hiện Trần Minh Tân không ở đây, cũng không biết là vui mừng hay thất vọng.
"Không được nhúc nhích!"
Cô đi tới sân, thì nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân.
Nhìn theo hướng giọng nói, thì thấy Trần Minh Tân đặt một cái ghế dưới bóng cây trong sân, đôi chân dài của anh ngồi trên ghế, mắt nửa híp lại, nhìn rất nhàn nhã.
Trước mặt anh không xa, là Thịt Bò vừa bị anh dạy dỗ, đang không dám nhúc nhích nắm sấp trên thảm, lông trên người đều ướt nhẹp, xem bộ dang, là vừa tắm, bị Trần Minh Tân cưỡng chế dẫn vào sân phơi nắng.
Tô Ánh Nguyệt im lặng giơ tay sờ mồ hơi thấm ra trên trán, cảm thấy Trần Minh Tân thật sự chính là có bệnh, ngày nóng thế này, bắt Thịt Bò phơi dưới mặt trời.
Cô đi nhanh tới, còn chưa lại gần, Trần Minh Tân đã phát hiện ra cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Thịt Bò, nói một câu: "Đừng để nó phơi bệnh."
Lập tức, xoay người muốn đi.
Sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.
Trần Minh Tân sao để cô đi như vậy.
"Em trước đó chỉ nói tạm thời tách ra một khoảng thời gian, bây giờ cũng nên dọn về rồi." Trần Minh Tân chậm rãi đi tới trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng.
Rõ ràng là thời tiết nóng bức, trên người Trần Minh Tân vẫn mặc tây trang, lại không đổ giọt mồ hôi nào.
Tô Ánh Nguyệt thậm chí cảm thấy hơi thở lạnh lẽo trên người anh, lúc này, cô mới phát hiện mình cách Trần Minh Tân quá gần, vội lùi về phía sau nửa bước, cách anh xa một chút, cô mới cảm thấy an toàn.
Mặt Tô Ánh Nguyệt trào phúng nhìn anh: "Anh kêu tôi dọn về?"
Anh thế nào làm được, giống như chưa từng xảy ra điều gì, nhẹ nhàng nói ra câu này.
Trần Minh Tân lại không nói nữa, xoay người nhìn thấy Thịt Bò lại muốn lén chạy, lạnh lùng nói hai chữ: "Quay lại."
Thịt Bò ngoan ngoãn quay về nằm sấp trên thảm, vươn cái lưỡi dài thở hổn hển.
Trần Minh Tân lại ngồi xuống bóng cây, nửa híp mắt, khôi phục bộ dạng nhàn nhã trước đó.
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đi thẳng ra cửa, lúc đi tới cửa, lại bị mấy vệ sĩ không biết có từ lúc nào chặn lại.
"mợ chủ!"
Thái độ của vệ sĩ rất cung kinh, cũng rất cứng rắn.
Tô Ánh Nguyệt đi về bên trái, vệ sĩ chặn trái, cô đi về bên phải, vệ sĩ chặn bên phải.
"Trần Minh Tân, anh rốt cuộc muốn làm gì! Cầm tù tôi sao? Hạn chế tự do cá nhân của tôi?" Tô Ánh Nguyệt tức giận bừng bừng xoay người đi tới trước mặt Trần Minh Tân, lớn giọng chất vấn anh.
Trần Minh Tân không nhìn cô, chỉ ung dung mở miệng: "Ở trong nhà, không tốt sao?"
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô và Trần Minh Tân hoàn toàn không có tiếng nói chung, tức giận tới mức ném mạnh hộ chiếu lên mặt anh.
Cô dùng sức không nhỏ, lúc hộ chiếu đụng vào mặt anh, phát ra tiếng "bụp" thanh thúy.
Tô Ánh Nguyệt không đau lòng chút nào, chỉ hung hăng nói hai chữ: "Có bệnh!"
Nói xong, cô bèn xoay người đi vào biệt thự.
Cho tới lúc không nghe thấy tiếng bước chân của cô, Trần Minh Tân mới đứng thẳng người, nhặt hộ chiếu Tô Ánh Nguyệt ném lên mặt anh lại rơi xuống đất lên, tiếp đó sờ sờ mặt mình, thì thào: "Có bệnh..."
Lập tức, anh không biết nhớ tới điều gì, cười lên, đứng dậy chậm rãi đi vào biệt thự.
Thịt Bò vẫy đuôi theo sau.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
97 chương
47 chương
52 chương
3 chương
326 chương