Ông xã thần bí
Chương 396 : Chồng cô rất dịu dàng đấy
Trên mặt Vân Tiên Tiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Đương nhiên là tôi biết cô."
Nói xong còn ra vẻ nhìn Tô Ánh Nguyệt với ánh mắt sâu xa.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bộ dạng này của Vân Tiên Tiên thật sự có chút buồn cười.
Nhưng cô chỉ hơi nhíu mày, nói với nhân viên phục vụ vừa mới bị cô ta gọi đến: "Rất xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi."
Nhân viên phục vụ nghe vậy liền rời đi, chỉ còn lại hai người Tô Ánh Nguyệt và Vân Tiên Tiên tiếp tục giằng co.
Nói là giằng co nhưng thật ra cũng không hẳn là vậy.
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận quan sát Vân Tiên Tiên, mặt mũi trắng như lòng trắng trứng tràn đầy nhựa sống, nhìn rất non nớt, cũng không quá hai mươi tuổi, chỉ là nhìn vẻ bề ngoài của cô ta không giống với cảm giác hôm qua của Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được.
Cũng không thuần khiết mà ngược lại còn rất ương ngạnh.
"Nhưng tôi không biết cô." Tô Ánh Nguyệt lùi ra sau dựa vào ghế, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, nhìn cả người rất lười biếng nhưng lại mang theo vài phần ưu nhã.
Quá trình trưởng thành long đong lận đận, ba mẹ chết sớm khiến cô hiểu chuyện rất sớm, gặp được Trần Minh Tân lại ở nước ngoài bồi dưỡng thêm một năm, còn đi theo Phong Hải học quản lý học làm ăn trong xí nghiệp lớn như vậy, kinh nghiệm của cô không phải người bình thường có thể so sánh được, khí chất và nội hàm cũng càng ngày càng tăng lên theo những kinh nghiệm này.
Một người phụ nữ hai mươi bốn tuổi đã trải qua biết bao sóng gió với một cô gái chưa đến hai mươi tuổi chỉ quanh quẩn trong sân trường không biết trời cao đất rộng là gì, rõ ràng sự so sánh này cũng khiến Vân Tiên Tiên nhận ra được có mấy phần chênh lệch.
Đối với sự chênh lệch này Vân Tiên Tiên có chút tức giận, giọng điệu cũng trở nên không chút khách sáo: "Cô bị điếc sao? Vừa rồi tôi đã nói tên của tôi rồi mà, tên tôi là Vân Tiên Tiên!"
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trầm xuống: "Sau đó thì sao? Cô vô lý chạy tới đây quấy rầy tôi ăn trưa chỉ vì muốn nói cho tôi tên của cô thôi à? Mỗi ngày tôi đều bộn bề nhiều việc, ở công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý nên không có thời gian rảnh đi chơi mấy trò chơi của trẻ con này như cô đâu."
Cô gái tên là Vân Tiên Tiên này không có chút văn hóa nào, Tô Ánh Nguyệt rất không muốn tiếp tục nói chuyện cùng cô ta nữa.
Một phương diện khác, cô cũng không có cách nào để phủ nhận là cô cũng có chút gọi là giận chó đánh mèo.
Trần Minh Tân cùng Vân Tiên Tiên đi ăn ở chợ đêm.
Dù cho ban đầu anh biểu hiện không được vui nhưng sau khi Vân Tiên Tiên nũng nịu thì lại thỏa hiệp.
Chỉ cần cô vừa nghĩ tới chuyện Trần Minh Tân đem sự dung túng đã từng đối với cô chia cho những người phụ nữ khác, đáy lòng liền đau xót đến nhức nhối.
Thế nhưng cô lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô muốn nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối.
Vân Tiên Tiên hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã trưởng thành rồi không cần trái một câu đứa bé phải một câu đứa bé có được không? Uổng cho cô còn là tổng thanh tra của truyền thông Hải Nguyệt mà không biết hai chữ lễ độ viết như thế nào sao?"
Cô ta ghét nhất người khác nói mình là trẻ con.
Lễ độ?
Chỉ có vài câu ngắn ngủi mà Tô Ánh Nguyệt đã nghe thấy hai lần từ "Lễ độ" từ trong miệng Vân Tiên Tiên.
Vân Tiên Tiên luôn luôn nói chuyện hùng hổ dọa người không có chút lễ độ nào nhưng hết lần này tới lần khác lại còn cùng Tô Ánh Nguyệt nói chuyện về sự lễ độ?
Nếu như bình thường đối với loại người này, Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ nhìn một cái coi như xong.
Thế nhưng Vân Tiên Tiên này rõ ràng chính là đến khiêu khích cô.
"Thì ra cô Vân đã trưởng thành rồi à? Nếu mọi người đều là người trưởng thành cả rồi vậy thì chúng ta sẽ dùng phương thức của người trưởng thành để mà trò chuyện với nhau nhé." Tô Ánh Nguyệt nói chuyện, sắc mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Trong lúc vô tình cô từng nghe thấy Lê Bách Lạc nói chuyện với mấy đồng ngiệp khác là lúc cô làm việc thì sắc mặt vô cùng nghiêm túc nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn dáng vẻ rất đáng sợ.
Quả nhiên, Vân Tiên Tiên cũng có chút bị Tô Ánh Nguyệt dọa sợ.
Ánh mắt cô ta úp mở nói: "Tôi, hôm nay tôi chỉ muốn tới nhìn qua cô một chút, dáng dấp cũng không phải quá xinh đẹp."
Cô ta còn bổ sung thêm một câu ở trong lòng, còn không phải do trang điểm nên mới được như thế sao.
Tô Ánh Nguyệt thuận theo nói: "Đúng vậy, dáng dấp của tôi cũng không phải quá xinh đẹp nhưng Trần Minh Tân lại thích tôi thế này."
Sự tức giận trong mắt Vân Tiên Tiên lộ ra không che giấu chút nào, tiếp tục lớn tiếng nói: "Thôi đi, cô lấy tự tin ở đâu ra để nói những lời này vậy? Bây giờ cô cũng không còn ở trong biệt thự của anh ấy nữa rồi cơ mà?"
Một cô gái trẻ la hét ở nơi công cộng...
Cô thật sự không tin Trần Minh Tân lại vừa ý một cô gái trẻ như thế này.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng đáp trả: "Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi không cần cô nhiều chuyện."
"Sao cô lại không hỏi tôi vì sao lại biết được chuyện này?" Vân Tiên Tiên cười vô cùng đắc ý: "Bởi vì đêm qua tôi ở trong trong biệt thự, chồng cô hóa ra là một người rất dịu dàng."
Vẻ mặt Vân Tiên Tiên cười vô cùng ngọt ngào.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt càng ngày càng lạnh, Vân Tiên Tiên này…!
"Trần Minh Tân là một thương nhân ngay thẳng thích làm từ thiện, cho một cô gái trẻ lưu lạc bên ngoài ở lại một đêm cũng là chuyện rất bình thường mà." Trần Minh Tân là người ngay thẳng chính trực mới là lạ đấy, anh vẫn luôn là gian thương chính hiệu.
"Cô..." Vân Tiên Tiên bị biểu hiện luôn luôn lý trí bên ngoài của Tô Ánh Nguyệt chọc giận.
Không phải là như thế này, cô ta đã nói đến mức như vậy thì Tô Ánh Nguyệt phải nổi giận đùng đùng sau đó chất vấn cô ta mới đúng chứ? Sao cô lại có thể bình tĩnh như thế được?
Vân Tiên Tiên lập tức bộc phát, rống to với Tô Ánh Nguyệt: "Tôi và chồng cô ở cùng nhau một đêm, chúng tôi còn lên giường với nhau nữa! Cô bị ngốc à mà chuyện như vậy cô cũng không nghe ra được?"
"Trước tiên bất luận là Trần Minh Tân chồng tôi có làm gì với cô hay không chưa nói đến, nhưng cô nghĩ thế nào mà lại có thể ở đây nói ra chuyện lên giường cùng chồng của người khác này ở nơi công cộng được vậy? Cảm thấy mình rất hợp lý sao? Hay là cảm thấy mình rất vinh quang? Đạo đức của cô Vân thật đúng là phải khiến tôi cảm thán!” Sao Tô Ánh Nguyệt lại không tức giận chứ, nếu không phải thấy Vân Tiên Tiên còn nhỏ tuổi, nếu không phải cô cảm thấy có khả năng mọi chuyện không giống với cô nhìn thấy cũng như muốn tìm chút thông tin từ Vân Tiên Tiên thì cô đã sớm đem Vân Tiên Tiên đuổi đi rồi.
Trần Minh Tân thật sự khá lắm, dám để cho loại phụ nữ như thế này chạy đến thị uy khiêu khích trước mặt cô.
Lúc này Vân Tiên Tiên mới phát hiện ra tất cả mọi người xung quanh đều hướng mắt nhìn hết về phía bên này, cô ta luôn luôn tùy hứng ương ngạnh, tính tình lại thất thường, nghĩ cái gì là nói cái đó, vừa rồi chỉ một lòng muốn xé rách vẻ bình tĩnh trên mặt Tô Ánh Nguyệt nên đã quên mất mình đang ở trong nhà hàng, ở nơi công cộng.
"Cô..." Rốt cuộc thì Vân Tiên Tiên vẫn còn nhỏ tuổi cũng không hay làm loại chuyện như thế này, lập tức liền đổi sắc mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, liền chạy mất.
Đúng vào lúc này, đồ ăn Tô Ánh Nguyệt gọi đã được mang lên.
Có thể là bởi vì vừa rồi làm cho Vân Tiên Tiên tức giận chạy mất nên khẩu vị của Tô Ánh Nguyệt cũng thay đổi tốt hơn, nhưng trong lòng cô vẫn tương đối u ám.
Tuy nhiên khẩu vị tốt cũng không duy trì được bao lâu, đôi mắt trong veo như nước trong phút chốc liền mờ đi.
Trần Minh Tân, anh...
Chuyện Lâm Mộc Tây anh còn chưa cho cô một lời giải thích thì lại chạy đến thêm một Vân Tiên Tiên.
Ngày đó cảm xúc của cô đúng là có chút kích động nhưng thực sự là cô cảm thấy anh không cần thiết để đứa bé của Tô yến Nhi một mạng đền một mạng, Trần Minh Tân ngược còn cảm thấy cô cố tình gây sự.
Đối với một người đã suýt được làm mẹ như Tô Ánh Nguyệt mà nói, cô không đành lòng đi hại chết một đứa trẻ vô tội còn chưa kịp chào đời.
Huống hồ Tô yến Nhi cũng đã biết ăn năn hối lỗi thì vì sao lại không thể cho cô ta một cơ hội làm lại cuộc đời một lần nữa chứ?
Giống như một người đã từng lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân như cô, Trần Minh Tân xuất hiện kéo cô một cái, cuộc sống của cô cũng không giống như trước kia nữa.
Cô cũng muốn cho người khác cơ hội một lần nữa làm lại cuộc đời...
Quay tới quay lui, lại giống như trở về điểm xuất phát.
Trần Minh Tân, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
97 chương
47 chương
52 chương
3 chương
326 chương