Ông xã thần bí
Chương 359 : như dã thú lên cơn
Trong nháy mắt Huỳnh Thư Triết như già đi mười tuổi, giọng nói cũng mệt mỏi theo: “Tiến Dương…”
Huỳnh Tiến Dương không để ý Huỳnh Thư Triết, mà quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Từ nhỏ, anh đã thích Tô Ánh Nguyệt, nhưng bởi vì lúc nào ba mẹ cũng rót vào tai anh rằng sau này vợ của anh chỉ có thể là thiên kim tiểu thư như Tô Yến Nhi, tuyệt đối không bao giờ có thể là Tô Ánh Nguyệt.
Cho nên, anh đành phải chôn kín trong lòng.
Có điều anh không ngờ cha mình lại là người hãm hại Tô Chí.
Tô Ánh Nguyệt không thèm để ý đến ánh mắt của Huỳnh Tiến Dương mà chỉ lạnh lùng nhìn Huỳnh Thư Triết: “Tôi muốn ông xin lỗi công khai, làm sáng tỏ tất cả những chuyện năm xưa, và tự thú.”
Đây chính là chuyện mà ngay từ đầu cô đã nghĩ đến.
Nếu có một ngày tìm được hung thủ thật sự đã hại ba cô thì cô nhất định phải để cho cả thế giới đều biết ba của cô là người trong sạch.
Huỳnh Tiến Dương hoảng hốt, giật mình.
Huỳnh thị hiện tại đều nhờ vào Huỳnh Thư Triết chống đỡ, nếu Huỳnh Thư Triết đột nhiên đi tù thì chưa nói chuyện nhà họ Huỳnh mất hết mặt mũi mà anh cũng không vực dậy nổi Huỳnh thị, huống hồ ông vẫn luôn là người ba thương yêu anh, và dù gì ông cũng có tuổi rồi…
Anh tiến đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, chuyện cũ đã rồi, tuy ba anh đã làm sai nhưng mấy năm nay, ông ấy đối xử với em không tệ, lẽ nào em nhẫn tâm để cho một người đã có tuổi như ông ấy phải ngồi tù sao?”
Tô Ánh Nguyệt cười khẩy: “Ông ta đã lớn tuổi, chẳng lẽ hung thủ giết người có tuổi thì không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao? Ông ta đã hại chết hai người, ông ta chạy không thoát đâu.”
“Em…” Huỳnh Tiến Dương lúc này chỉ một lòng lo cho Huỳnh Thư Triết, làm sao nghe lọt những gì Tô Ánh Nguyệt nói.
Anh ta quay lại cao giọng nói với Trần Minh Tân: “Trần Minh Tân, dù gì đi chăng nữa anh cũng là con ruột của ba tôi, anh thật sự vì một người đàn bà mà đưa ba mình vào tù sao?”
Trần Minh Tân ôm Tô Ánh Nguyệt vào lòng, giữ chặt hai vai cô, lặng lẽ an ủi cô.
Sau đó, mới lạnh lùng quay sang nói với Huỳnh Tiến Dương: “Tôi không phải vì một người phụ nữ mà là vì hai người phụ nữ.”
Nói xong, anh liền quay sang Huỳnh Thư Triết, trầm giọng nói: “Trần Lê, người phụ nữ bị ông ta hại chết là mẹ ruột của tôi.”
Huỳnh Tiến Dương lảo đảo lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Huỳnh Thư Triết.
Huỳnh Thư Triết mặt mày ủ rũ nói với Trần Minh Tân: “Tôi có thể đi tự thú, nhưng tôi…”
Trần Minh Tân cắt ngang, mặc kệ không cần biết ông ta định nói gì: “Không chỉ phải tự thú, mà còn phải công khai làm sáng tỏ mọi chuyện cũng như xin lỗi, ông nghe không hiểu lời của vợ tôi sao?”
Huỳnh Thư Triết ngã quỵ xuống đất: “Coi như tôi cầu xin cậu! Xin cậu buông tha Huỳnh thị, tôi tình nguyện tự thú nhưng đừng bắt tôi phải xin lỗi công khai, hãy cho tôi chút thời gian để tôi xử lý chuyện của Huỳnh thị.”
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được bàn tay của Trần Minh Tân đặt ở trên vai cô đã siết chặt hơn rất nhiều.
Cô nghiêng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy gò má lạnh lùng của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân hờ hững nói: “Tất cả là do ông tự làm tự chịu.”
Nói xong, anh liền kéo Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Trần Minh Tân đi rất nhanh.
Tô Ánh Nguyệt phải chạy theo mới đuổi kịp anh.
Cô có thể cảm nhận được sự mất bình tĩnh của Trần Minh Tân, bởi vì cô cũng giống vậy.
Trần Lê là bị Huỳnh Thư Triết hại chết, Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích bắt tay nhau đổ tội oan cho Tô Chí, Tô Chí bị hại chết trong tù.
Còn Trần Lê là mẹ đẻ của Trần Minh Tân, Huỳnh Thư Triết là cha ruột của anh.
Chân tướng mà anh luôn điều tra lại là cha ruột anh giết chết mẹ đẻ anh.
Mặc dù anh không lớn lên bên cạnh Huỳnh Thư Triết nhưng dù gì Huỳnh Thư Triết cũng là cha ruột của anh.
Chuyện như vậy, anh nhất thời khó chấp nhận cũng là bình thường.
Đến bãi đỗ xe, Tô Ánh Nguyệt liền đứng chắn trước xe: “Để em lái xe.”
Nói xong, cô liền mở cửa xe ngồi vào.
Trần Minh Tân hiện như vậy làm sao có thể lái xe chứ.
“Trưa nay anh muốn ăn gì?” Tô Ánh Nguyệt biết trong lòng anh đang rất khó chịu nên mới muốn nói chuyện, tâm sự cùng anh.
Trần Minh Tân không nói chuyện.
Tô Ánh Nguyệt lại hỏi: “Khoảng một thời gian nữa, chúng ta đi du lịch đi, đi đây đi đó đổi gió, mấy tháng nay bận quá trời nên em cũng hơi mệt.”
Đột nhiên, Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt lại…
Tô Ánh Nguyệt hét lên một tiếng: “Xe…”
Trần Minh Tân vươn tay, nhấn hai cái, xe liền dừng lại…
Sau đó, bắt đầu cởi quần áo của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hoảng hốt: “Trần Minh Tân! Anh làm cái gì vậy!”
Ánh mắt của Trần Minh Tân lúc này vừa hung hăng vừa nham hiểm.
Ban ngày, ngay bên vệ đường…
“Trần Minh Tân, về nhà…” Tô Ánh Nguyệt vùi đầu, giọng líu ríu.
Nhưng Trần Minh Tân không hề để vào tai.
Tô Ánh Nguyệt siết chặt hai tay, che trước ngực, cô thấy vẻ mặt của Trần Minh Tân hung ác chẳng khác nào dã thú, hoàn toàn không thấy một chút dịu dàng nào…nên cô lại càng sợ hãi.
Mãi đến khi mọi chuyện kết thúc.
Cô mới hoảng hốt nhìn ra ngoài, cũng may đây đã là bên trong khu biệt lập của vịnh Vân Thượng nên rất ít người lui tới, ven đường cũng không thấy bóng dáng ai, nếu như lỡ bị người ta nhìn thấy thì cô…
Nghĩ tới đây, mặt Tô Ánh Nguyệt trắng bệch.
Hai người tự mặc quần áo rồi về nhà, Trần Minh Tân là người lái xe.
***
“Tôi là Huỳnh Thư Triết, về vụ án mạng tại buổi tiệc từ thiện mười sáu năm trước, tôi muốn làm sáng tỏ những tội lỗi của mình…”
Trong TV, Huỳnh Thư Triết mặc trên người bộ quần áo tù nhân, mái tóc đã bị cắt ngắn, nét mặt già nua.
Tô Ánh Nguyệt đặt điều khiển từ xa xuống, vẻ mặt có phần ảm đạm.
Đã mười sáu năm trôi qua, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày chân tướng được sáng tỏ.
Nhưng ba đã mất rồi.
Ba cô đã mất nhưng ba của Trần Minh Tân thì vẫn còn sống.
Nghĩ đến Trần Minh Tân, ánh mắt cô liền xẹt qua một tia mờ mịt.
Kể từ ngày đó, sau khi Trần Minh Tân làm như vậy với cô trong xe thì đã mấy ngày rồi, anh chưa về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
97 chương
47 chương
52 chương
3 chương
326 chương