Ông xã thần bí
Chương 357 : Anh có thể tin ở em
Trần Minh Tân mấp máy môi, giọng hơi khàn khàn: “Không phải.”
Ban đầu, chuyện mà anh lo lắng chính là Tô Chí thật sự là hung thủ đã giết hại Trần Lê.
Bởi vì có quá nhiều nỗi lo cho nên sau này anh mới không điều tra nữa.
Khi đó, anh chưa từng mảy may nghi ngờ Huỳnh Thư Triết, bởi vì Huỳnh Thư Triết không hề có động cơ.
Còn một nguyên nhân khác nữa là… Anh có một khao khát khó nói thành lời với người cha đã bỏ lỡ sự trưởng thành của bản thân.
Cho dù trong mắt mọi người anh là tổng giám đốc LK có quyền có thế nhưng không có nghĩa là anh không cần cha.
Trần Lê là một người cởi mở, tính cách thoáng nên khi còn rất nhỏ, Trần Lê đã nói cho anh biết bà và Huỳnh Thư Triết chia tay trong hòa bình, không có oán giận cũng không có căm hận, nếu như Trần Minh Tân muốn gặp Huỳnh Thư Triết, thì bà vẫn đồng ý để anh đi gặp ông ta.
Cho nên, Trần Minh Tân vẫn nuôi hy vọng mơ hồ với Huỳnh Thư Triết, anh cảm thấy người đàn ông được một người như mẹ mình yêu thì nhất định là không thua kém ai, cha ruột của anh nhất định là một người vừa đặc biệt lại vừa chính trực, vô tư.
Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã đến mức này, chân tướng càng ngày càng lộ rõ.
Thật ra sau lần gặng hỏi Tô Nguyên Minh, anh đã đoán được chuyện có liên quan đến Huỳnh Thư Triết.
Phải mất một khoảng thời gian anh mới có thể tiếp nhận được những chuyện có thể sẽ xảy ra.
Nhưng mọi chuyện sau này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Anh chưa kịp xử lý thỏa đáng mọi chuyện thì đã có người đã công khai ra.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, cô quệt mạnh nước mắt trên mặt, giọng nghèn nghẹn: “Xin lỗi, hiện tại em bối rối quá, tối nay chúng ta ngủ riêng đi, em muốn được yên tĩnh một mình.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền mở cửa xe bước xuống, đi thẳng vào biệt thự.
Trần Minh Tân nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt nằng nề.
Lúc xế chiều, anh đã điều tra mười cơ quan truyền thông chính thống đã tung tin lên đầu tiên nhưng tất cả đều là thư nặc danh đính kèm kết quả DNA.
Chính là kết quả DNA của anh và Huỳnh Thư Triết.
Các cơ quan truyền thông đều không biết rốt cuộc là ai đã gửi cho họ.
Ngay từ đầu, các cơ quan truyền thông đều rất cẩn thận và không dám tung tin vì thân phận của Trần Minh Tân đâu phải là dễ dàng chọc vào.
Nhưng không lâu sau đã có cơ quan truyền thông nào đó liên tục đưa tin rồi càng ngày càng nhiều cơ quan truyền thông bắt chước lên báo.
Hoàn toàn không thể tìm ra được dấu vết của kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc là cố ý điều tra hay chỉ là vô tình biết được?
Kẻ gửi tin nặc danh cũng không cần thù lao vậy chứng tỏ đây không phải là làm vì tiền.
Rốt cuộc kẻ đứng sau lưng là ai? Mục đích là gì?
***
Tô Ánh Nguyệt ở trong phòng dành cho khách, cả đêm không ngủ.
Dường như đây cũng là lần đầu tiên Trần Minh Tân không tới tìm Tô Ánh Nguyệt.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ánh Nguyệt vừa mới bước tới đầu cầu thang, chuẩn bị đi xuống nhà dưới thì đã thấy Trần Minh Tân đang đi đến từ một hướng khác.
Tinh thần của Trần Minh Tân thì không đến nỗi nào nhưng sắc mặt nhợt nhạt của anh chứng tỏ rằng tối qua anh cũng ngủ không được ngon giấc.
Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Tối qua anh lại thức khuya sao? Mấy giờ anh mới ngủ?”
Gần đây anh đang điều trị bệnh dạ dày, khó khăn lắm khí sắc mới đỡ hơn một chút, giờ lại thức đêm!
Không muốn sống nữa sao!
Trần Minh Tân nghe vậy, hai mắt liền lóe lên sáng rỡ, nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Anh đi ngủ sớm lắm, chỉ là hơi khó ngủ thôi.”
Ngủ một mình khó ngủ, lại không dám đi tìm Tô Ánh Nguyệt, sợ anh quấn chặt lấy cô sẽ làm phản tác dụng.
Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm không hiểu sao lại thấy xấu hổ nên đứng dậy.
Cô tối hôm qua ngoại trừ mải suy nghĩ nên ngủ không được thì cũng bởi vì thiếu hơi người nào đó nên không quen.
Hai người đứng trên đầu cầu thang mấy phút mới bước xuống lầu.
“Cùng anh đi gặp một người nhé.”
Hai người đang yên lặng ăn sáng cùng nhau thì Trần Minh Tân đột nhiên nói một câu như vậy.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm.
Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Gặp ai?”
Trần Minh Tân chỉ nói một chữ: “Ông ta.”
Tô Ánh Nguyệt thoáng cái liền hiểu ra người mà anh nói đến là Huỳnh Thư Triết.
Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng muốn gặp lại Huỳnh Thư Triết một lần.
Nên cô im lặng gật đầu.
Mặc dù bây giờ, tất cả mọi chuyện đã dần sáng tỏ rồi.
Thế nhưng vẫn chưa tìm được sự liên kết giữa chúng.
Rốt cuộc Trần Lê đã chết như thế nào? Hung thủ thật sự là ai? Huỳnh Thư Triết rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này?
Kỳ thực thì Tô Ánh Nguyệt đang rất tỉnh táo, sau một đêm cô đã đại khái hiểu được một số chuyện.
Lưu Bích và Huỳnh Thư Triết đều cùng nhắc đến Trần Lê.
Theo luật mà nói trong nhiều vụ án giết người, đa số đều là người quen phạm tội.
Nếu quả thật là như vậy.
Thì chỉ có một khả năng, Huỳnh Thư Triết mới thật sự là hung thủ sát hại Trần Lê, bởi vì ông ta từng là người yêu của bà Lê cho nên bọn họ có quen biết nhau.
Tô Ánh Nguyệt giật mình vì chính suy nghĩ ấy của mình, và quay ngoắt sang nhìn Trần Minh Tân.
Lúc này, bọn họ đã ngồi vào xe, chuẩn bị xuất phát đi gặp Huỳnh Thư Triết.
Trần Minh Tân đang lái xe, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh như thường, dường như anh không bị ảnh hưởng chút nào bởi chuyện này.
Người đàn ông này chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng đều che giấu tâm trạng của mình rất kỹ, khiến cho cô có cẩn thận, tỉ mỉ cỡ nào đi nữa cũng không thể nhìn ra được.
“Anh…”
Tô Ánh Nguyệt ngập ngừng mở miệng, cô muốn nói vài lời với anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thế nhưng đúng lúc này Trần Minh Tân lại đột nhiên cất lời: “Anh rất xin lỗi vì từ đầu đã giấu em nhiều chuyện như vậy, ban đầu anh chỉ nghĩ là không cần thiết phải nói cho em biết, nhưng càng về sau lại càng biến thành chuyện không biết nên nói thế nào, cứ do dự sợ sệt như một kẻ hèn nhát.”
Tô Ánh Nguyệt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trần Minh Tân không nhìn cô mà chỉ chăm chăm hướng ánh mắt về phía trước: “Ngay từ đầu, anh chưa một lần nghi ngờ ông ta cũng giống như em luôn tin ba em sẽ không làm những chuyện như thế vậy, mặc dù anh chưa từng được sống cùng với Huỳnh Thư Triết nhưng anh muốn tin ông ta vô tội.”
Vừa dứt lời, giọng của anh lạc đi một cách hiếm thấy: “Anh rất muốn được như em, luôn tin tưởng vào điều đó.”
Thế nhưng, đã hết cách rồi, chân tướng sự thật đang ở trước mắt.
Anh nói hết những suy nghĩ trong lòng mình cho cô nghe vì anh tin sau một đêm bình tĩnh suy nghĩ, Tô Ánh Nguyệt có thể nghe hiểu những lời này của anh.
Quả thật là Tô Ánh Nguyệt nghe hiểu.
Trần Minh Tân, anh… thật ra anh cũng rất vô tội.
Đúng lúc này hai người cũng vừa tới trước cổng Ngọc Hoàng Cung.
Nhưng hai người không xuống xe ngay lập tức.
Tô Ánh Nguyệt giữ anh lại, mỉm cười và nói: “Anh luôn có thể tin ở em.”
***
Khi hai người vào đến phòng bao thì Huỳnh Thư Triết đã đến.
Nam Sơn dẫn theo người đứng đợi ở cửa chờ Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt lai.
“Ông chủ, bà chủ.”
Trần Minh Tân không lên tiếng còn Tô Ánh Nguyệt thì gật đầu với Nam Sơn: “Chúng tôi vào đây.”
Huỳnh Thư Triết thấy Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vào liền vội vàng đứng dậy, trông dáng vẻ ông ta không được tự nhiên.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn ông chú mà mình đã biết từ nhỏ.
Còn Huỳnh Thư Triết thì chỉ nhìn Trần Minh Tân: “Minh…”
“Ông Huỳnh, chúng ta không thân đến mức đó.” Trần Minh Tân dìu Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống trước rồi mới ngẩng đầu nói với Huỳnh Thư Triết.
Giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân khiến Huỳnh Thư Triết hơi biến sắc.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
97 chương
47 chương
52 chương
3 chương
326 chương