Ông xã thần bí

Chương 351 : uổng công cô ấy coi cô là bạn tốt nhất

Tin tập đoàn Phong Thị thu mua tập đoàn Tô Thị được xem là tin tức chấn động ở thành phố Vân Châu, chiếm trang đầu của các tờ báo lớn suốt mấy ngày mới dần lắng xuống. Tô Ánh Nguyệt đi theo Phong Hải xử lý chuyện này liên tiếp mấy ngày. Hôm nay vừa hay là buổi họp báo cuối cùng, qua hôm nay thì chuyện này coi như xong. Tô Ánh Nguyệt vào nhà vệ sinh trang điểm lại rồi mới quay lại hội trường. Cô vừa ngồi xuống bên cạnh Phong Hải thì Phong Hải đưa mắt ra hiệu với cô có thể bắt đầu rồi. Lúc đầu câu hỏi của phóng viên đều liên quan đến phương hướng phát triển của tập đoàn Tô Thị trong tương lai và cách quản lý của tập đoàn Phong Thị cùng với một số câu hỏi thông thường khác. Sau đó câu hỏi của phóng viên dần thay đổi. “Nghe nói cô Tô vốn là cô hai nhà họ Tô, vì sao lại làm việc ở tập đoàn Phong Thị? Nghe nói cô Tô rất được tổng giám đốc Phong tán thưởng.” Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì hơi nhíu mày, đến gần micro, giọng trầm tĩnh nói: “Xin lỗi, đây là vấn đề cá nhân, không nằm trong phạm vi phỏng vấn hôm nay nên tôi xin phép không trả lời.” Câu hỏi của phóng viên, nói nhẹ thì là soi mói về chuyện đời tư. Nhưng câu nói “Cô Tô rất được tổng giám đốc Phong tán thưởng” kia lại ẩn ý Tô Ánh Nguyệt và Phong Hải có quan hệ bí mật mờ ám. Suy đoán ác ý như vậy khiến sắc mặt Tô Ánh Nguyệt không tốt. Tuy rằng cô và Phong Hải là quan hệ thân thích, quả thực là chưa công bố, nhưng cô cảm thấy không cần thiết. Mà Phong Hải ngồi bên cạnh, lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô ở tòa soạn nào?” Phóng viên kia bị hỏi nên mặt hiện vẻ bối rối: “Tôi, tôi ở… Tòa soạn Vân Châu!” Lúc Phong Hải lên tiếng thì ánh mắt của mọi người cũng cùng nhìn sang phóng viên kia. Phóng viên có thể tới phỏng vấn những trường hợp trang trọng như vậy thì đều dày dặn kinh nghiệm. Bọn họ vừa nghe Phong Hải nói thì lập tức hiểu được, Phong Hải nghi ngờ phóng viên này không phải là phóng viên kinh tế tài chính. Rất nhanh có người của tòa soạn Vân Châu hỏi anh ta: “Sao tôi chưa gặp cô? Cô người mới sao?” Một tòa soạn có rất nhiều phóng viên, nhưng chuyên mục kinh tế tài chính thì không có nhiều, huống chi phóng viên có thể tới những trường hợp trang trọng như vậy thì nhất định phải có lý lịch tốt, làm chuyên mục này lâu, nếu là đồng nghiệp với nhau không thể nào không quen biết. Sắc mặt của phóng viên nọ có vẻ hoảng loạn. Phong Hải bảo trợ lý của mình qua đó. Trợ lý đi qua lịch sự nói với phóng viên kia: “Mời cô lấy thẻ phóng viên ra.” Sắc mặt phóng viên kia tái đi, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Ánh Nguyệt. “Đúng vậy, tôi không phải là phóng viên của tòa soạn Vân Châu, tôi là phóng viên giải trí của tòa soạn Đường Quả, tôi muốn hỏi cô Tô Ánh Nguyệt, có phải Cố Hàm Yên đột nhiên rút lui là do cô ép buộc hay không?” Phóng viên kia nói rất nhanh nên căn bản không kịp ngăn cản. Tô Ánh Nguyệt nghe thấy ba chữ “Cố Hàm Yên” thì sắc mặt lạnh lẽo. Không đợi cô lê n tiếng, Phong Hải đã lên tiếng: “Mời cô phóng viên này ra ngoài đi.” Sau đó có người đi tới lôi kéo phóng viên kia ra ngoài. Nhưng phóng viên kia vừa đi vừa không cam lòng la lớn: “Nhất định là có liên quan đến cô, là cô phá hoại tình cảm giữa cô ấy và Trần Minh Tân, lại khiến Trần Minh Tân ép buộc Cố Hàm Yên rời khỏi giới giải trí, Tô Ánh Nguyệt, độc nhất là lòng dạ đàn bà, uổng công cô ấy coi cô là bạn tốt nhất…” Tốc độ nói của phóng viên đều rất nhanh mà giọng cũng rất lớn, vệ sĩ kéo cô ta ra ngoài với tốc độ có thể xem như bước đi như bay, nhưng tiếng của cô ta vẫn truyền tới tai mỗi người ở đây. Phong Hải trước giờ luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, giờ cũng lộ vẻ không vui. Tô Ánh Nguyệt hơi cúi mắt, trong lòng thở dài một tiếng, sau buổi họp báo ngày hôm nay thì tin tức tập đoàn Phong Thị thu mua tập đoàn Tô Thị coi như kết thúc, nhưng không ngờ nửa đường lại xảy ra khúc cua như thế. Phong Hải làm việc rất cẩn thận, trong buổi họp báo xảy ra chuyện như vậy nên không thể nào vui vẻ được. Có lẽ bởi vì tập đoàn Tô Thị từng có địa vị lớn ở thành phố Vân Châu, mà bây giờ lại bị tập đoàn Phong Thị thu mua cũng đủ chứng minh thực lực của tập đoàn Phong Thị, cho nên những người này không dám nói thêm gì nữa. Cũng may, buổi họp báo vẫn kết thúc thuận lợi. *** Trên đường quay về công ty truyền thông Hải Nguyệt. Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt. Tô Ánh Nguyệt ngồi song song với Phong Hải. Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phong Hải, phát hiện cậu đang xem tài liệu. Vốn dĩ công việc của cậu không ít, còn muốn giúp cô xử lý chuyện của tập đoàn Tô Thị nên trong lòng Tô Ánh Nguyệt vô cùng biết ơn và áy náy. Cô cẩn thận nhìn Phong Hải một cái nói: “Cậu ơi, mấy ngày nay làm phiền cậu rồi…” “Không phiền.” Phong Hải cũng không ngẩng đầu lên nói. Sự chú ý của cậu vẫn đặt ở trên tài liệu. Nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nghe ra trong giọng nói của cậu có chút không vui. Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện xảy ra trong buổi họp báo lúc nãy. “Trong buổi họp báo lúc nãy…” Nhưng không ngờ Phong Hải hừ một tiếng nói: “Cháu không cần giải thích, là do Trần Minh Tân gây ra! Vốn dĩ cậu ta nên xử lý tốt chuyện nà.” Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì yên lặng cúi đầu. Cô nhớ trước kia… Hình như Phong Hải không chán ghét Trần Minh Tân như vậy? Lúc trước cậu chỉ không hài lòng với Trần Minh Tân, còn giọng điệu của cậu lúc này, hình như rất ghét Trần Minh Tân. Dáng vẻ của Phong Hải lúc này khiến Tô Ánh Nguyệt không tiện nói gì. Phong Hải vốn là người hướng nội, chỉ nói một câu như vậy rồi không nói gì nữa. *** Chuyện bất ngờ xảy ra trong buổi họp báo tuy đã qua ải rồi, nhưng hậu quả lại rất lớn. Không chờ đến ngày hôm sau, vào lúc nửa đêm, tin tức này đã truyền ra ngoài. Lúc Tô Ánh Nguyệt tan làm thì bị phóng viên chặn đường ở cửa công ty. “Cô Tô, xin chào, tôi là… Phóng viên, tôi muốn hỏi một chút về chuyện Cố Hàm Yên đột nhiên giải nghệ …” “Cô Tô, tôi là…” Danh tiếng của Cố Hàm Yên rất lớn, đột nhiên lại rút lui, hành tung bí ẩn, mà chuyện này vừa xảy ra không lâu, cho nên độ nóng rất cao. Trước đó cũng có tòa soạn rục rịch muốn tới tìm Tô Ánh Nguyệt, nhưng cuối cũng vẫn kiêng dè Trần Minh Tân, không ai dám tới. Mà hiện tại tập đoàn Phong Thị thu mua tập đoàn Tô Thị nên tỉ lệ lộ diện cao, là lúc cần hình tượng tích cực. Phóng viên tìm tới cửa, về tình về lý, Tô Ánh Nguyệt phải cho một câu trả lời. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của phóng viên mà thôi. Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý những chuyện này. “Xin lỗi, không thể trả lời.” Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng hất micro trước mặt ra, vẻ mặt lạnh lẽo. Sau đó cô xoay người rời đi. Những phóng viên này đuổi theo. Tô Ánh Nguyệt sắc mặt càng lạnh hơn, cất giọng gọi: “Bảo vệ.” May mắn là ở cửa công ty, trước khi phóng viên đuổi kịp Tô Ánh Nguyệt thì đã có bảo vệ chạy tới.