Ông xã thần bí
Chương 172 : Liên quan đến dương linh sao?
“Cô đang bất mãn với tôi à?” Anh nghe vậy thì dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt không hề nhượng bộ: “Anh cảnh sát, tôi phối hợp điều tra với anh là trách nhiệm công dân tôi nên làm, còn trách nhiệm của anh là thi hành sự công bằng luật pháp.”
Anh nghe vậy thì trên mặt thoáng qua chút lúng túng.
Tình huống trước mắt không có bằng chứng trực tiếp hay gián tiếp chứng minh Tô Ánh Nguyệt đã giết người, theo lý mà nói, bọn họ không thể tùy ý giam giữ người.
Nhưng đến bây giờ, bọn họ đã truy hỏi mấy người rồi, vẫn không có manh mối gì, nên muốn giam giữ cô 48 tiếng, để xem có tiến triển gì mới không.
“Nếu sau này anh cảnh sát còn điều gì nghi vấn, có thể liên lạc với tôi, giờ tôi đi được rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ mặt anh ta thì biết, giờ bọn họ không có quyền tạm giam cô.
Anh ta nghe cô nói vậy thì lặng lẽ rời đi, coi như chấp nhận lời nói của cô.
Khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, anh ta bỗng gọi cô, có điều giọng điệu đã tốt hơn một chút.
“Cô Tô.”
“Có chuyện gì không?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta.
“Tạm thời cô đừng kể chuyện này ra ngoài, giờ chúng tôi đang trong giai đoạn điều tra bí mật.”
Cô ngẫm nghĩ một lát, đáy mắt lóe lên một tia hiểu rõ: “Tôi biết rồi.”
***
Lúc Tô Ánh Nguyệt đến, tất cả mọi người đều có mặt.
Cô vừa bước vào đã thấy Trần Minh Tân ngồi ở đó hút thuốc, mặc dù trên mặt anh không biểu hiện gì, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được sự sốt ruột toát ra từ người anh.
Tiếng mở cửa đã kinh động đến người trong phòng, Thịt Bò chạy ra đầu tiên.
Nó chạy đến bên cửa, hai chân trước nhảy lên người Tô Ánh Nguyệt.
Cô cúi người xoa đầu nó rồi mới đi vào phòng.
Trần Minh Tân thấy cô đã quay lại thì dập điếu thuốc trong tay, quay đầu phát hiện trong tay Bùi Chính Thành vẫn cầm điếu thuốc, anh cầm điếu thuốc đó dụi tắt vào gạt tàn.
Bùi Chính Thành nhìn anh vẻ khó hiểu, anh khẽ nhíu mày: “Mùi thuốc nồng quá.”
Anh ta trợn mắt, nhìn anh ý bảo ghét mùi thuốc thì sao lúc nãy còn hút?
Thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào, An Hạ chạy ra đón: “Ánh Nguyệt, cậu có sao không?”
“Không sao, chỉ hỏi mấy câu theo lệ thôi.” Cô lắc đầu, không nói ra chuyện cảnh sát muốn tạm giam cô.
Mọi người thấy cô không sao thì cùng về phòng dọn đồ quay về thành phố.
Buổi sáng có lệnh cấm không cho ai rời đi, nhưng sợ cấm quá lâu sẽ khiến mọi người sợ hãi, do đó khi Tô Ánh Nguyệt ra khỏi phòng của cảnh sát, thì mọi người được đi lại bình thường rồi.
Cô và Trần Minh Tân đã thu dọn xong đồ đạc rồi, giờ không cần làm gì nữa.
Cô đi tới ngồi cạnh anh, ghét sát vào người ngửi: “Rõ ràng em thấy anh hút thuốc mà, sao không ngửi thấy mùi thuốc nhỉ?”
“Em muốn ngửi à?” Anh vươn tay kéo cô đến trước mặt mình.
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt: “Hình như giờ ngửi được rồi.”
“Không, phải thế này…”
Vế sau đã biến mất trong sự hòa hợp giữa môi và răng.
Một lúc sau, Trần Minh Tân mới lùi về sau, véo chóp mũi cô hỏi: “Em đã ngửi được chưa? Hửm?”
Tô Ánh Nguyệt khó chịu đẩy anh ra: “Anh thật nhàm chán!”
***
Thu dọn đồ xong, mọi người cùng nhau đi xuống lầu.
Bởi vì đã là chiều chủ nhật, cho nên có rất nhiều người muốn rời đi.
Trần Minh Tân xách hành lý, tay còn lại ôm cô, thân hình cao lớn che chắn cho cô, thỉnh thoảng còn thay cô chặn dòng người vội vã đi tới đi lui.
Đến cửa chính vừa khéo gặp phải một nhóm người ở tập đoàn Tô thị.
“Ánh Nguyệt.”
Trùng hợp hơn là lần này, Dương Linh còn chủ động chào hỏi cô.
Chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Bà Tô.”
Xưng hô xa lạ này làm cho Dương Linh đang giả vờ như thân quen lộ ra chút lúng túng.
“Lúc nãy thím thấy cháu bị cảnh sát dẫn đi, trong lòng lo lắng không biết cháu có liên quan đến vụ án không? Giờ thấy cháu không sao thì thím yên tâm rồi.”
Dương Linh nói với giọng điệu thân thiết, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra bà ta đang quan sát cô.
“Ý của bà Tô là sao? Tôi chỉ bị mất một món đồ không đáng bao nhiêu, cảnh sát tìm tôi là để hiểu rõ tình huống, làm gì có vụ án nào chứ.”
Lúc cô nói câu cuối cùng thì thấy cảnh sát lúc trước thẩm vấn cô đang đi ra ngoài, cho nên câu cuối cùng cô cố ý nói to lên.
Rõ ràng anh cảnh sát đó nghe Tô Ánh Nguyệt nói thế thì nhanh chóng nhìn qua đây.
Dương Linh đưa lưng về phía cảnh sát nên không nhìn thấy bọn họ.
“Thì cũng là thím quan tâm cháu thôi. Rảnh rỗi thì về thăm gia đình nhiều hơn, cháu không sao, chúng ta mới yên tâm được.”
Bà ta vừa dứt lời đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói nghiêm túc, cứng rắn: “Bà Tô đúng không? Làm phiền bà đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cảnh sát giơ thẻ của mình lên: “Hy vọng bà có thể phối hợp làm việc với chúng tôi.”
Dương Linh không hề biết cảnh sát tới đây từ khi nào, sắc mặt bỗng tối sầm.
Nhưng thấy ở đây có nhiều người, rõ ràng không có cách nào từ chối được. Nhưng nếu không từ chối, chỉ sợ sẽ lan truyền tin đồn không hay.
Bà ta bất giác quay đầu nhìn Tô Nguyên Minh.
Ông nhíu mày, định đi qua đây.
Đương nhiên Tô Ánh Nguyệt không để ông ta đi tới, cô quay đầu cười nói với cảnh sát: “Thím tôi là người rất tốt bụng, chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp điều tra với các anh.”
Cô vừa dứt lời, anh cảnh sát đã gật đầu: “Cảm ơn bà đã phối hợp.”
“Đừng khách sáo…” Dương Linh nghẹn họng, sau đó miễn cưỡng nuốt xuống.
Tô Ánh Nguyệt khẽ hát, tâm trạng rất tốt leo lên xe, Trần Minh Tân xoa đầu cô: “Sao em nhìn ra bà ta có vấn đề thế?”
“Ai có vấn đề?” Cô nhất thời không hiểu anh có ý gì.
Anh nghe vậy thì sửng sốt, chậm rãi nói: “Là người phụ nữ ban nãy em gọi là thím đó.”
“Hả?” Tô Ánh Nguyệt trợn tròn mắt, lúc nãy cô chỉ là suy nghĩ nhất thời muốn tạo cho bà ta chút phiền phức thôi, cô đâu biết bà ta có vấn đề gì chứ?
Trần Minh Tân thấy vẻ mặt này thì biết cô đang nghĩ gì, không ngờ thực ra cô không phát hiện ra điều gì cả.
Có điều, dáng vẻ trợn tròn mắt này của cô đúng là… ngốc đến mức dễ thương.
Anh vươn ngón tay thon dài khẽ búng vào trán cô: “Em cứ đợi tin tức đi, không tới một tuần sẽ có kết quả thôi.”
Nói xong, anh nở nụ cười cao thâm khó đoán.
“Ý anh là… cái chết của Từ Du Nhiên có liên quan đến Dương Linh à?” Lần này Tô Ánh Nguyệt không trợn mắt mà nhíu chặt mày: “Nhưng động cơ của bà ta là gì?”
Trần Minh Tân để mặc cô đăm chiêu suy nghĩ, không nói cho biết cô tại sao.
Đến khi tới vịnh Vân Thượng, anh nhận được một cuộc điện thoại xong thì vội vàng đến văn phòng, còn cô vẫn đang ngẫm nghĩ về chuyện này.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
232 chương
98 chương
18 chương
89 chương
10 chương
106 chương