Buổi tối hôm đó, Thịnh Nhạc Dục vừa vào đến phòng, liền phát hiện không khí có chút không đúng lắm, trong lòng căng thẳng, sờ tới chốt mở, mở đèn lên. Trên giường, Giang tiên sinh đã thay xong áo ngủ đang ngồi ở bên giường, bưng một ly rượu đỏ đang nhìn anh. "Giang, Giang tiên sinh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục nặng nề nuốt nước miếng một cái, căng thẳn gọi. Giang tiên sinh ngẩng đầu nhìn anh một cái, tùy ý hỏi một câu: "Đã làm gì?" "Không có, không có làm gì cả, chỉ tùy tiện đi ra ngoài một chút." Thịnh Nhạc Dục đứng bên cửa, không có phân phó của Giang tiên sinh, động cũng không dám động. "Lần này nhập một lô bảo thạch rất tốt, tôi muốn tìm người thiết kế thật giỏi, cậu nói xem nên tìm ai mới tốt đây?" Giang tiên sinh uống một ngụm rượu, như có điều suy nghĩ nhìn Thịnh Nhạc Dục, nhạy bén bắt được hưng phấn chợt lóe lên trong mắt Thịnh Nhạc Dục. "Tới đây." Giang tiên sinh thuận miệng gọi. Thịnh Nhạc Dục kích động mới vừa nhấc chân lên, chỉ thấy Giang tiên sinh bịch một cái cởi áo ngủ bỏ lên bàn. Thịnh Nhạc Dục giống như bị đông cứng, thân thể run lên, vội vàng đứng lại, không biết làm sao nhìn Giang tiên sinh. "Thế nào? Quên quy tắc, nên nhớ mình cần phải làm gì?" Giang tiên sinh cười lạnh. Thịnh Nhạc Dục giống như bị người hung hăng tát một bạt tai, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám làm trái lời Giang tiên sinh, ngón tay run rẩy sờ lên nút áo của mình, cởi ra từng cái từng cái, hoàn toàn bày ra cơ thể của mình ở trước mặt Giang tiên sinh. Vẫn không thể tránh né, cứ hoàn toàn trần truồng mặc cho Giang tiên sinh nhìn như vậy, cảm nhận được ánh mắt nóng rát đang quét nhìn, lại làm thân thể của anh hơi phát run. Rốt cuộc nhìn đủ rồi, Giang tiên sinh cười gật đầu: "Đến đây đi." Sau khi Thịnh Nhạc Dục nghe xong, hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất bò qua, nhẹ nhàng kéo áo ngủ của Giang tiên sinh ra, ra sức hầu hạ. Giang tiên sinh hơi nhắm hai mắt lại, thuận miệng ra lệnh: "Trước mặt. . . . . . Ừ. . . . . . Sâu một chút. . . . . ." Hưởng thụ hầu hạ của Thịnh Nhạc Dục, Giang tiên sinh vẫn có chút luyến tiếc, thật vất vả mới tìm được đồ tốt, chỉ là, so với lợi ích lớn như vậy, người này về sau tìm lại cũng được. Nhìn Thịnh Nhạc Dục đang ra sức ở trên người mình, trong mắt Giang tiên sinh không có một chút tình cảm. Ban đầu Thịnh Nhạc Dục tìm tới ông chính là muốn làm thiết kế đá quý cho công ty ông, ông cho cậu ta cơ hội, nhưng . . . . . . Nói thật, Thịnh Nhạc Dục là người có một chút tài hoa, đáng tiếc, so với người có tài như cậu ta ông có cả khối người, lại nói, danh tiếng của cậu ta trong nghề đã sớm mất rồi. Khi đó vốn là ông không để ý, chỉ là một bạn giường mà thôi, danh tiếng xấu cũng không có quan hệ gì với ông. Nhưng xế chiều hôm nay nghe Chu Duệ Trạch nói, mới biết Thịnh Nhạc Dục đã đắc tội với ai. Thấy bản lãnh kia của cậu ta không ra hồn, trái lại bản lãnh đắc tội với người khác lại rất lớn, vậy mà đi đắc tội với Chu Duệ Trạch. Ông cũng không thể vì Thịnh Nhạc Dục mà đi đắc tội với Chu Duệ Trạch được, huống chi Chu Duệ Trạch mang đến cho ông lợi ích quá lớn, chỉ một công ty Tiếu gia đã làm cho ông không trả hết ân tình với Chu Duệ Trạch, huống chi, còn được sự giúp đỡ của Chu Duệ Trạch, ngày sau ông có thể nói với bên ngoài, ông là bạn của Chu Duệ Trạch. Như vậy, làm buôn bán gì không phải cũng thuận bườm xuôi gió sao? Người khác nể mặt mũi của Chu Duệ Trạch cũng sẽ rất dễ dàng cho ông. Về phần Thịnh Nhạc Dục, cũng chỉ là một cuộc giao dịch giữa bọn họ mà thôi, Thịnh Nhạc Dục bán mình, ông cũng cho Thịnh Nhạc Dục cơ hội. Không có cách nào, Thịnh Nhạc Dục thiết kế trang sức có chút tài ba, đáng tiếc, khó thành người có năng lực lớn. Sau hai lần phát tiết ở trên người của Thịnh Nhạc Dục, cũng không quản Thịnh Nhạc Dục đang mệt mỏi nằm ở trên giường, Giang tiên sinh đứng dậy từ từ mặc quần áo vào. Lúc ông mặc quần áo tử tế, cửa phòng vừa mở, đột nhiên tiến vào ba người đàn ông thô kệt, mỗi một người đều chỉ bọc một chiếc khăn tắm, trận thế như vậy, làm Thịnh Nhạc Dục đang nằm trên giường mệt đến chết liền tỉnh táo lại. "Giang tiên sinh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục lập tức bối rối, chỉ có thể luống cuống kêu Giang tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra? "Thịnh Nhạc Dục, cậu đã làm chuyện gì, tự cậu biết, thiếu nợ sớm muộn gì cũng phải trả." Giang tiên sinh nói xong, đầu cũng không quay lại trực tiếp đi ra ngoài. Thịnh Nhạc Dục vụt một cái liền từ trên giường đứng lên, một giây kế tiếp lại bị ba người đàn ông kia đè ép trở lại: "Cút. . . . . . Ưmh. . . . . ." Bên trong căn phòng cửa bị đóng chặt truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng khổ sở kéo dài, cứ mãi như vậy cho đến trời sáng. Lúc cửa phòng mở ra lần nữa, sắc mặt ba người đàn ông rất tốt, mùi là lạ trong phòng sớm đã bị quạt gió thổi đi. Chu Duệ Trạch thong thả từ từ bước vào, y phục trên người chỉnh tề cùng Thịnh Nhạc Dục khắp người nhếch nhác nằm trên giường tạo nên sự chênh lệch rõ ràng. "Đã làm cho đầu óc cậu ta vô cùng tỉnh táo rồi ông chủ." Một người đàn ông trong đó cung kính nói. Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu, anh chính là muốn để Thịnh Nhạc Dục thể nghiệm thật tốt, nếu như ở trên đường ngất đi thì còn ý nghĩa gì nữa? Hai người đàn ông đi qua xách Thịnh Nhạc Dục lên, mạnh bạo quăng xuống đất. Trong thoáng chốc Thịnh Nhạc Dục nghe được giọng nói giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi, đợi đến khi bị ném trên mặt đất, nhìn thấy giày da không dính một hạt bụi ở trước mặt mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, anh muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc là ai lại hành hạ anh thành cái dạng này. Từ từ ngẩng đầu, thấy được gương mặt quen thuộc lại lạnh lẽo, con ngươi của Thịnh Nhạc Dục co rúc kịch liệt, đôi môi sưng đỏ giật giật, cũng không nói ra được nửa chữ, chỉ có thể nói ra một vài chữ không có ý nghĩa gì, "A, a. . . . . .". Chu Duệ Trạch ngồi trên ghế, trên cao nhìn xuống khinh miệt hỏi: "Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao?" Tối hôm qua la hét không ngừng, cổ họng khô khan không thốt nên lời, trừ tiếng thét không ngừng, còn bị nghiền ép, bây giờ rất đau rát. Người đàn ông bên cạnh lập tức nhanh lẹ cho Thịnh Nhạc Dục uống một cốc nước, để anh thấm giọng dễ nói chuyện. Ừng ực ừng ực một cốc nước bị đổ vào, cuối cùng Thịnh Nhạc Dục cũng có thể phát ra chút âm thanh, chỉ là rất lâu không nói, giọng nói phát ra khàn khàn rất khó nghe. "Là cậu. . . . . ." Anh nhận ra, người này là chồng của Hà Quyên, tên là Chu Duệ Trạch gì đó. "Đương nhiên là tôi." Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn Thịnh Nhạc Dục toàn thân nhếch nhác, "Thế nào, không nghĩ tới sao?" "Lúc trước cậu ngầm đồng ý để Tả Phỉ Bạch đối phó với với Hà Quyên như vậy, làm sao lại không nghĩ tới kết cục này?" Chu Duệ Trạch chất vấn Thịnh Nhạc Dục, rõ ràng một chút tức giận cũng không có, lại cố tình khiến những người có mặt ở đây cảm thấy một trận lạnh lẽo, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, tận lực cách xa Chu Duệ Trạch. "Tôi không biết. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục gấp gáp biện bạch cho mình, cho đến bây giờ anh còn có thể không rõ sao? Chu Duệ Trạch này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là quản lý phụ tá như vậy. "Cậu không biết sao? Cậu không biết Tả Phỉ Bạch là người như thế nào sao? Cậu không nghĩ tới cô ta sẽ đối phó với Hà Quyên thế nào sao?" Chu Duệ Trạch cười lạnh hỏi, "Tôi thế nhưng nhớ rõ lúc Tả Phỉ Bạch gọi điện thoại cho cậu, Hà Quyên cũng có ở đó, một chút động tĩnh cậu cũng không nghe được sao?" Những chuyện này, thủ hạ của anh đều điều tra tìm hiểu rõ tất cả, anh cũng không tin Thịnh Nhạc Dục không biết. Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn biết, hơn nữa cũng biết Hà Quyên sẽ xảy ra chuyện gì. Anh đã muốn làm cho Hà Quyên ly hôn, nếu như Tả Phỉ Bạch làm ra những chuyện như vậy, một người đàn ông bình thường tuyệt đối sẽ ly hôn với Hà Quyên, nhưng mà Thịnh Nhạc Dục tuyệt đối cũng sẽ không tiếp nhận Hà Quyên. Anh làm tất cả bất quá chính là không cam lòng, không nhìn nổi người mình vứt bỏ được hạnh phúc. Ở trong suy nghĩ của Thịnh Nhạc Dục, Hà Quyên phải nên ngốc nghếch chờ đợi anh, như vậy anh mới thoải mái! Đối với loại đàn ông như Thịnh Nhạc Dục, Chu Duệ Trạch hết sức hiểu rõ, cho nên, anh mới từng bước từng bước sắp đặt. "Cậu vu khống tôi." Thịnh Nhạc Dục phản bát tố cáo. Chỉ tiếc, nơi này không có ai là thẩm phán, mà thẩm phán duy nhất cũng là kẻ địch của Thịnh Nhạc Dục. "Thịnh Nhạc Dục, cậu không phải muốn thấy Hà Quyên không hạnh phúc sao? Bây giờ tôi liền nói cho cậu biết, cậu mới chính là nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của cô ấy, rời khỏi cậu, ngày ngày trôi qua cô ấy đều rất hạnh phúc." Chu Duệ Trạch cười lạnh, nhìn bộ dáng thê thảm của Thịnh Nhạc Dục, trong lòng anh liền sảng khoái. Trước kia vô luận kiếm bao nhiêu tiền, người ngoài nhìn thấy thành tựu của anh không thể tưởng tượng nổi như thế nào, cũng không vui vẻ như bây giờ. "Nếu Hà Quyên biết cậu là người như vậy, cô ấy cũng sẽ không ở chung với cậu nữa!" Thịnh Nhạc Dục ác độc nguyền rủa, anh hận không thế xé nát nụ cười hả hê trên mặt của Chu Duệ Trạch. Đáng tiếc, anh bị dày vò một buổi tối, toàn thân mệt rã rời, cử động một cái cũng vất vả. "Yên tâm, cả đời này Quyên Tử cũng sẽ không biết, người xấu xa như cậu, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ấy, tôi mới là người ở bên cô ấy cả đời." Chu Duệ Trạch nói xong hết sức tự tin. Anh quả thật có tư cách để tự tin. Thịnh Nhạc Dục giận dữ nhìn Chu Duệ Trạch chằm chằm, không tiếng động nguyền rủa. Bây giờ anh đã biết rõ rồi, nhất định là cậu ta, nhất định là Chu Duệ Trạch. Phía sau những loạt xui xẻo này đều là Chu Duệ Trạch gây ra. "Là cậu. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục chỉ phẫn hận nghiến ra hai chữ, trong mắt cũng sắp phun ra lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng vào lúc này Chu Duệ Trạch đã sớm chết không toàn thây rồi. Chỉ là hai chữ, Chu Duệ Trạch cũng biết Thịnh Nhạc Dục nói cái gì, gật đầu hào phóng thừa nhận: "Không sai, chính là tôi." Lúc anh nhận được tin tức cũng một phen kinh ngạc, thế nhưng Giang tiên sinh lại dùng phương pháp như vậy. "Tôi không muốn cậu có mặt trong nghề này, thì khẳng định ông ta liền ra tay." Chu Duệ Trạch cười nói, chỉ là nụ cười đó hoàn toàn cũng không được gọi là cười, bảy phần lãnh khốc, ba phần châm chọc, khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục không ngừng phát run.