Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 121
Rất nhanh, mấy ngày sau, căn nhà của Triệu Quốc Tường liền bị bán, sau đó Phương Thục Tú lấy được một khoản bồi thường, dĩ nhiên là khoản bồi thường cho chuyện cha mẹ Hà Quyên gặp chuyện không may nhiều năm trước kia. Làm cho Phương Thục Tú không giải thích được, nhưng luật sư nói một đống điều khoản luật pháp, hoàn toàn làm Phương Thục Tú sắp hôn mê.
Dù sao bà cũng không hiểu, luật sư phải bảo đảm đi bảo đảm lại, mới ký tên, nhận lại khoản tiền kia.
Sau đó lập tức gọi điện thoại cho Hà Quyên, kể lại chuyện đó, Hà Quyên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ là điều khoản luật pháp đều ở đây, tiền cũng nhận lại, cô vừa cẩn thận hỏi Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch mờ mịt nhìn cô: "Anh cũng vậy, không hiểu mấy điều khoản về luật nhiều, vậy đi, em hỏi cố vấn pháp luật của công ty một chút xem."
Vì vậy Hà Quyên chạy xuống lầu dưới hỏi cố vấn pháp luật của tập đoàn Minh Đạt, cố vấn pháp luật nói thông suốt, Hà Quyên cũng không nhớ nổi, ý tứ đại khái cũng không sai biệt lắm với luật sư đã liên lạc với Phương Thục Tú, lúc này Hà Quyên mới tin.
Luật sư thứ nhất nói thì không chắc chắn lắm, luật sư thứ hai cũng nói như vậy, đó chính là khẳng định.
Xác định khoản tiền kia không có vấn đề, Hà Quyên mới để cho Phương Thục Tú nhận vào.
Vốn Phương Thục Tú muốn Hà Quyên nhận lấy số tiền này, nói gì Hà Quyên cũng không nhận, cô nói bà nuôi mình lâu như vậy, bà vẫn nên cầm khoản tiền kia.
Về phần ngày đó Triệu Vân Văn ra khiêu khích, vẫn là triệt triệt để để biến mất khỏi thế giới của cô, thỉnh thoảng Hà Quyên nhớ tới, còn nói với Chu Duệ Trạch một câu, Chu Duệ Trạch hời hợt nói: "Nhất định là cô ta gặp phải một người hoàn hảo hơn anh rồi, không dễ dàng quyến rũ được anh, nhất định là muốn tìm người dễ dàng quyến rũ hơn."
Hà Quyên suy nghĩ một chút cảm thấy cũng rất có đạo lý, tiếp tục vùi đầu làm việc, đương nhiên cũng không chú ý tới tia kỳ quái lóe lên trong mắt Chu Duệ Trạch.
Thật sự không biết cha con Triệu gia đang ở nước ngoài cuộc sống có tốt hay không?
Gọi Mafia bên kia "Đi làm", cũng không để họ dễ dàng như vậy, hi vọng bọn họ có thể chống đỡ hơn mấy năm.
Thật ra thì anh cũng rất nhân từ, chỉ nói cho "Cố chủ" ở bên kia, thế nào cũng phải để Triệu Quốc Tường và Triệu Vân Văn sống thêm vài chục năm, Hà Quyên được Triệu Quốc Tường nuôi dưỡng bao lâu, bọn họ sẽ phải sống bấy lâu.
Khi dễ bà xã của anh, làm sao có thể chỉ là thiếu nợ thì trả tiền?
Lãi nhiều năm như vậy, anh phải tính tính toán toán kỷ, một xu một hào cũng không thể thiếu.
"Thiếp mời đã chuẩn bị xong, cậu xem một chút như thế nào?" Nhiếp Nghiêu đưa kiểu dáng của thiếp mời cho Chu Duệ Trạch xem, gần đây Chu Duệ Trạch làm Hà Quyên không có việc gì thì xuống dưới công ty chạy qua chạy lại, ngoại trừ là để cho cô càng thêm quen thuộc với nghiệp vụ, chủ yếu là anh có một ít chuyện muốn làm sau lưng cô.
"Cũng không tệ lắm." Chu Duệ Trạch nhìn thiếp mời tinh sảo hài lòng cười, anh muốn chuẩn bị một hôn lễ, muốn bù lại thiếu sót cho hai người.
"Vậy thì đặt theo kiểu này đi, còn rượu thì cậu có yêu cầu đặc biệt gì không?" Nhiếp Nghiêu chỉ là thuận miệng mà hỏi, không đợi Chu Duệ Trạch nói chuyện, liền tự nhiên nói, "Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt."
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày: "Tôi còn chưa nói gì mà."
"Không cần nói, hôm đó cậu chỉ cần làm chú rể là được." Nhiếp Nghiêu cười nói, "À, cậu đừng quên, còn một chuyện chưa giải quyết đó."
"Cái này đương nhiên tôi biết." Chu Duệ Trạch gật đầu, còn có chuyện của Chu Kỳ Côn còn chưa giải quyết, cho là bọn họ làm xong những chuyện nhỏ này mà có thể không sao sao?
"Thật ra thì, cậu không cảm thấy chỉ cần nói thẳng chuyện của bọn họ cho chị dâu biết là được rồi sao, còn mời luật sư ra, chỉ thêm phiền toái?" Nhiếp Nghiêu tùy ý nói, "Không phải cậu luôn nói, giữa vợ chồng không cần phải giấu giếm sao?"
Lời Nhiếp Nghiêu vừa mới dứt, liền phát hiện Chu Duệ Trạch đang dùng một loại ánh mắt ngày tận thế nhìn anh, nhìn anh như vậy, toàn thân liền nổi da gà: "Cậu đổi ánh mắt khác được không?"
"Người anh em, nghe theo lời khuyên của tôi, tìm một cô gái rồi kết hôn đi." Ánh mắt ấy của Chu Duệ Trạch giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cút! Cách xa tôi một chút!" Nhiếp Nghiêu trực tiếp lật người, nhảy từ trên ghế xuống, tạo một khoảng cách xa với Chu Duệ Trạch.
Kể từ sau khi cậu ta cưới vợ, càng ngày càng không bình thường.
"Có chuyện không thể giấu giếm, nhưng loại chuyện như vậy cũng không cần công khai." Chu Duệ Trạch than nhẹ một tiếng, thu hồi nét mặt cười đùa, có tiếng cũng có miếng nói, "Nếu để cho Quyên Tử hoặc là dì nhỏ biết chuyện Triệu Quốc Tường đã làm, bọn họ sẽ rất đau lòng."
"Dì nhỏ sẽ áy náy, bởi vì bà lấy tìm nhầm người mới có thể để Quyên Tử bị khổ sở nhiều năm như vậy. Nếu như Quyên Tử biết, nhất định sẽ cảm thấy cô ấy làm liên lụy dì nhỏ, để dì ấy phải gả cho một người xấu xa." Giọng nói của Chu Duệ Trạch dừng một chút lại nói, "Hai người bọn họ đều là người tốt, vì quá yêu mà suy tính cho người khác, cho nên cái loại bầu không khí không lành mạnh đó cũng không để cho bọn họ tiếp xúc."
Về phần chuyện còn lại, anh sẽ xử lý tốt.
Đột nhiên một ngày nào đó, Chu Duệ Trạch nói với Hà Quyên, anh muốn đi công tác.
"Đi công tác?" Hà Quyên kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch, "Công ty có vấn đề gì sao?"
"Có một khác hàng cũ trước kia, anh muốn nói chuyện một chút với ông ta." Chu Duệ Trạch nói rất mịt mờ, nhưng Hà Quyên đã hiểu là ý gì.
Chu Duệ Trạch có rất nhiều chuyện không thể đem ra ngoài ánh sáng, Hà Quyên chỉ gật đầu, không yên lòng dặn dò: "Tự mình phải cẩn thận, làm xong, phải gọi điện thoại cho em."
"Được, anh biết rồi." Chu Duệ Trạch gật đầu cười.
Ngày đó về nhà, Hà Quyên sớm chuẩn bị đồ đạc cho Chu Duệ Trạch, sáng sớm hôm sau tiễn anh đi. Vốn muốn đưa Chu Duệ Trạch đến sân bay, anh ngăn cản, không để cô đưa mới thôi.
Chu Duệ Trạch đi công tác, Hà Quyên vẫn như đi làm như bình thường, chỉ là công việc cũng ít, thường nhìn chằm chằm điện thoại di động mà ngẩn người, luôn sợ bỏ lỡ tin nhắn hoặc là điện thoại của anh.
Tận đến giờ phút này, Hà Quyên mới chính thức hiểu, cô giống như đã thật sự không thể rời khỏi người kia.
Vuốt điện thoại di động, Hà Quyên lộ ra nụ cười ngọt ngào, thì ra hôn nhân và tình yêu có thể tốt đẹp như vậy, không khổ sở giống như quá khứ.
Chu Duệ Trạch thật sự đi công tác, đi thảo luận.
Chuyện này vẫn luôn phải nói chuyện một chút, nếu không anh sẽ không yên lòng.
"Chu tiên sinh thật là quá khách khí, loại chuyện nhỏ này còn cố ý chạy tới một chuyến làm cái gì?" Bên trong phòng, Giang tiên sinh khách sáo mà cười cười, "Người Tiếu gia vốn cũng là đối thủ của tôi, muốn hợp tác, một cú điện thoại là xong."
"Có một số chuyện vẫn là cùng nhau gặp mặt sẽ nói dễ hơn." Trên mặt Chu Duệ Trạch cũng là đang cười, chỉ là cái loại nụ cười đó mang theo một loại lạnh lùng xa cách, như vậy mà nói, ở trong nghề sẽ cho người ta cảm giác không quá thoải mái.
Nhưng Giang tiên sinh biết Chu Duệ Trạch là ai, làm sao có thể sẽ so đo chứ?
Chu Duệ Trạch luôn luôn là ông chủ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ tự mình tới đây nói chuyện cùng ông, đây là có bao nhiêu nể mặt chứ?
Còn muốn bắt bẻ thái độ của Chu Duệ Trạch sao?
Trừ phi đầu óc của ông bị lừa đá rồi.
"Có cần chuyện gì cứ việc nói, tôi chỉ là không hy vọng công ty Tiếu gia còn tồn tại." Chu Duệ Trạch tỏ rõ lập trường.
Giang tiên sinh lập tức hiểu rõ, Chu Duệ Trạch ra tay, không cần ích lợi.
Công ty Tiếu gia có thể hoàn toàn nhập vào dưới trướng ông, một phần Chu Duệ Trạch cũng không cần, còn vô điều kiện cung cấp trợ giúp cho ông.
"Chu tiên sinh, thứ cho tôi lắm lời, cậu làm như vậy là bởi vì. . . . . ."
Cái bánh bao lớn này quả thật rất tốt, nhưng mà, từ trên trời rơi xuống ông có ăn hay không là một vấn đề.
Chu Duệ Trạch đương nhiên sẽ không hãm hại, bởi vì Chu Duệ Trạch khinh thường mấy thủ đoạn chơi sau lưng này, chơi cũng phải chơi trước mặt.
Điểm này đã nói lên thực lực của Chu Duệ Trạch có bao nhiêu mạnh mẽ.
Thấy người chướng mắt lập tức giải quyết, chính là nói cho người đời biết, là do anh làm đó, thì thế nào?
Thấy khó chịu à?
Khó chịu thì cũng chỉ có thể nhìn.
Một người phách lối thành cái bộ dáng này, thật sự là làm cho người ta hâm mộ lại ghen tỵ.
Thử hỏi người đàn ông nào lại không muốn trở thành một người quyền lực như vậy chứ?
"Tiếu gia đã đắc tội với tôi, muốn chia rẽ tôi với vợ tôi, Giang tiên sinh cảm thấy tôi làm như vậy là quá đáng sao?" Chu Duệ Trạch cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra ngoài.
Giang tiên sinh vừa nghe xong, trong lòng đột nhiên cả kinh, không ngờ Chu Duệ Trạch thế nhưng đã kết hôn rồi.
"Chúc mừng chúc mừng, thật không biết Chu tiên sinh đã kết hôn rồi, cũng không thể đến uống một ly rượu mừng." Giang tiên sinh vội vàng khách sáo nói.
"Giang tiên sinh khách khí rồi." Chu Duệ Trạch lấy ra một tờ thiếp mời, đưa tới trước mặt Giang tiên sinh, "Đến lúc đó mong rằng ông sẽ đến."
"Nhất định Giang mỗ tôi sẽ đến." Giang tiên sinh thật sự là thụ sủng nhược kinh, thế nhưng khiến Chu Duệ Trạch tự mình đến đưa thiếp mời cho ông, chuyện này, chuyện này. . . . . . Cũng quá kinh khủng phải không?
Không phải ông nghĩ nhiều, nhưng thật sự là chuyện không hợp với lẽ thường.
Giúp đỡ cậu ta đối phó với công ty Tiếu gia, bây giờ lại được cậu ta tự mình đưa thiếp mời. . . . . .
Giang tiên sinh còn không có tự đại đến nổi cho là mình có thể có thân phận gì khiến Chu Duệ Trạch lại cho ông mặt mũi lớn như vậy, phải biết rằng Chu Duệ Trạch hoàn toàn là một người điên, cho tới bây giờ cũng không nể mặt ai bao giờ, muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hôm nay đây là thế nào?
Ông không thể không cẩn thận.
"Nghe nói, Giang tiên sinh buôn bán đá quý cũng không tệ." Chu Duệ Trạch đột nhiên đổi đề tài, khiến trong lòng Giang tiên sinh lập tức cảnh giác, quả nhiên, vẫn có vấn đề.
"Đúng vậy. Chỉ là ở nước ngoài có một ít mỏ khoáng sản, thử thăm dò mà thôi." Giang tiên sinh khiêm tốn nói.
"Giang tiên sinh thật là quá khiêm nhường." Chu Duệ Trạch cười nói, "Những mỏ khoáng sản kia thế nhưng rất có tiền đồ, lôi kéo không ít nhà cung cấp, hàng tiêu thụ đều là thị trường cao cấp, sản phẩm đều là cao cấp trong cao cấp, độc nhất vô nhị. . . . . . Rất có tầm phát triển."
Chu Duệ Trạch khen ngợi, khiến Giang tiên sinh không biết trả lời thế nào.
Ông bây giờ hoàn toàn không rõ Chu Duệ Trạch có ý gì.
"Nghe nói gần đây Giang tiên sinh tìm được một người bạn giường thật không tệ." Chu Duệ Trạch cũng không vòng vo trực tiếp nói.
Bị Chu Duệ Trạch cười như không cười liếc mắt nhìn như vậy, trong lòng Giang tiên sinh cả kinh, đã mơ hồ đoán được có phải là vấn đề bạn giường hay không.
"Chu tiên sinh, ý của cậu là. . . . . ." Giang tiên sinh thận trọng hỏi.
"Dùng sự nghiệp Tiếu gia còn có tình hữu nghĩ của Chu Duệ Trạch tôi để đổi lấy một bạn giường của Giang tiên sinh, không biết ý của Giang tiên sinh như thế nào?" Chu Duệ Trạch trầm giọng hỏi, cái loại khí thế nghiêm túc đó đã bức bách Giang tiên sinh, làm tim ông đập loạn.
Giang tiên sinh lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, đương nhiên không phải là cho không , bên nào nặng bên nào nhẹ ông hiểu rõ ràng: "Chu tiên sinh đã xem trọng, chỉ là một bạn giường mà thôi, thật không đáng giá để Chu tiên sinh phải như vậy. . . . . ."
"Không. . . . . ." Đôi mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, tàn nhẫn nói một câu nói, "Còn cần Giang tiên sinh nữa. . . . . ."
Giang tiên sinh nghe xong, ánh mắt lóe lên hạ xuống, gật đầu đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
59 chương
139 chương
10 chương
11 chương