Ăn cơm tối xong, Tần Đại thiếu tự giác đi rửa chén, sau đó ba người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với nhau. Tần Đại thiếu oán trách em trai cử người quản lý nhân sự và kế toán đến thật khó tính, mỗi ngày cầm một đống văn kiện đến anh nhìn thấy mà đau đầu, dùng những từ ngữ chuyên nghiệp anh nghe khônghiểu gì để đầu độc anh, khi anh đi ngoài hóng mát cũng đến phòng điều khiển để tìm anh cho bằng được. Tần Đại thiếu buồn rầu nói “anh lập một đội bảo vệ chuyên nghiệp như vậy mà chưa bắt được tên trộm nào, chỉ tiện cho họ bắt anh thôi.” Ngô Đồng nghe thấy thế thì buồn cười đau cả bụng. Tần Đại thiếu thấy bà xã cười vui vẻ như vậy, cảm thấy cả một ngày gò bó của anh cuối cùng cũng có chút giá trị. Ngô Đồng cũng nói chuyện công ty của mình nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Chuyện cô nói nhiều nhất vẫn là chuyện của Phi Phi, nhất là việc Phi Phi hỏi sau này cậu bé có cao hay không. Tần Qua nghe xong, liếc nhìn Phi Phi vẫn đang cúi đầu ngồi bên cạnh, liền ôm Phi Phi lên, đặt lên đầu vai anh “Phi Phi, khi nào con lớn lên, sẽ cao như thế này này.” Phi Phi kích động đến nỗi hai mắt đều tỏa sáng, hận không thể ngủ một giấc ngày mai bé sẽ là người lớn. Ban ngày, mỗi người đều có công việc riêng của mình, nhưng buổi tối về nhà, Ngô Đồng và Tần Qua sẽnói hết những việc mình đã trải qua, dường như làm vậy thì người kia cũng sẽ có cảm giác được trải qua sự việc đó với mình. Dỗ Phi Phi đi ngủ, Ngô Đồng mới nói với Tần Qua chuyện của Tiểu Nguyên. “Lúc em mới đi làm về, Tiểu Nguyên có gọi điện cho em.” Ngô Đồng nói “Em ấy sắp nghỉ đông rồi. “thật hả? Vậy khi nào cậu ấy về đến Đế Đô, nói tới mới nhớ, anh còn chưa được gặp cậu ấy đâu.” Kể từ khi biết được nguyên nhân chân chính khiến Ngô Đồng phải gả cho mình, Tần Qua đã loại gia đình chú Hai khỏi vị trí người nhà của Ngô Đồng. Như thế tính ra, anh vẫn chưa được gọi là anh rể chính thức đâu. “Em ấy nói đang chuẩn bị thi cuối kỳ, thi xong sẽ trở về.” Ngô Đồng tính toán thời gian “Chắc còn khoảng hai tuần nữa.” “Vậy lúc đó anh với em đi đón cậu ấy.” Tần Qua rất mong chờ được gặp em vợ. “Khụ …” Sắc mặt Ngô Đồng hơi mất tự nhiên “anh à, … còn một vấn đề nhỏ nữa.” “Vấn đề gì?” Tần Qua khó hiểu. “Tiểu Nguyên … em ấy vẫn chưa biết nguyên nhân chân chính chúng ta kết hôn với nhau.” Ngô Đồng nói “Cho nên … có thể em ấy sẽ không thích anh đâu.” “…” Tần Qua nhìn chăm chú bà xã vài giây đồng hồ, sau đó dùng giọng nói "đập nồi dìm thuyền " (quyết tâm) nói “Nếu cậu ấy dám làm em ly hôn với anh, anh sẽ đánh cậu ấy.” “Nếu anh dám đụng đến một cọng tóc của em trai em, em liền ly hôn với anh.” Ngô Đồng nghe thấy Tần Qua muốn đánh em mình, lập tức nóng nảy. “…” Tần Đại thiếu mấp máy miệng, trong lòng khó chịu, sắc mặt xanh lét, trong đầu có một hàng chữ đang liên tục chạy ngang. Bà xã muốn ly hôn với mình. Bà xã muốn ly hôn với mình. Bà xã muốn ly hôn với mình. …. thật là muốn đem bà xã giấu đi, không, đem em vợ giấu đi cũng được, nếu cậu ấy không trở về thì bà xã sẽ không ly hôn với anh, bỗng nhiên anh cảm thấy không thích cậu em vợ này. Nhưng mà nếu em vợ không trở về, thì bà xã sẽ đau lòng, bà xã mà đau lòng thì anh cũng sẽ đau lòng … Sao lại phức tạp như vậy cơ chứ! “anh làm sao vậy?” Ngô Đồng thấy Tần Qua không nói lời nào nhưng gân xanh đã nổi đầy trên trán. “anh đi luyện bao cát một chút.” Đêm đầu đông, gió lạnh căm căm, Tần Đại thiếu cởi trần, trong sân luyện đánh quyền, đánh bao cát hai tiếng đồng hồ cho đến khi mồ hôi ướt dầm dề mới đi vào nhà. Ngô Đồng đã mặc áo ngủ, nhàn nhã nằm trên giường đọc sách, cho đến khi trong sân nhà không còn truyền đến âm thanh thình thịch nữa, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, à … vẫn chưa quá hai tiếng đồng hồ. “Bà xã.” Tần Qua chưa đi tắm rửa, một người đầy mồ hôi đến gần Ngô Đồng. Ngô Đồng ngẩng đầu, lén nhìn sắc mặt người đàn ông, ừm, … không có gì khác thường, bệnh tình vẫn nằm trong vòng khống chế. “Sao vậy anh?” Ngô Đồng thả sách xuống, chăm chú lắng nghe. “Nếu Tiểu Nguyên không thích anh, thì có phải em sẽ cùng anh chia …tay.” Tần Đại thiếu thực sự khôngmuốn nói hai chữ cuối cùng, nói ra rồi mà lòng anh đau như cắt “Em có thể không đồng ý với cậu ấy không.” “anh ở bên ngoài suy nghĩ lâu như vậy là nghĩ về cái này?” Ngô Đồng hơi buồn cười. “Bà xã, em đừng nóng.” Tần Đại thiếu có chút tủi thân “anh không nên nói là sẽ đánh Tiểu Nguyên.” Mặc dù anh thực sự muốn đánh! (Tiểu Nguyên: này, này, em có nói là muốn tách anh chị ra đâu.) “Bình thường anh suy nghĩ đều không cần dùng đến não sao? Sao hôm nay lại nhạy cảm như vậy?” Ngô Đồng hỏi “Hả???” “Sao anh lại kết luận là Tiểu Nguyên sẽ phản đối hai chúng ta ở bên nhau, sao anh lại xác định là nếu Tiểu Nguyên phản đối thì em nhất định sẽ ly hôn với anh?” Ngô Đồng khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chú người đàn ông đang ngẩn người ra. “Bởi vì …” Tần Đại thiếu xưa nay luôn kiêu ngạo, chỉ có khi đối mặt với bà xã mới trở nên không tự tin như vậy “Em là vì Tiểu Nguyên mới gả cho anh, nên …” “Cho nên anh cho rằng em cũng sẽ vì Tiểu Nguyên mà rời xa anh.” Ngô Đồng giúp Tần Qua nói nốt phần còn lại. Tần Qua nghe Ngô Đồng nói như vậy, thần sắc lại trở nên căng thẳng. “anh …” Ngô Đồng còn muốn dọa Tần Qua một chút nữa, ai bảo anh không tin cô, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, cô cũng không nỡ “Tiểu Nguyên là em trai em, còn anh là ông xã của em.” “Nếu như Tiểu Nguyên không thích anh, không chấp nhận anh, em sẽ nói chuyện với cậu ấy để cậu ấy chấp nhận anh, nếu như cậu ấy yêu cầu em chia tay anh …” Tần Đại thiếu căng thẳng nhìn chằm chằm vào bà xã nhà mình. “Em sẽ đánh cậu ấy.” Ngô Đồng nhẹ nhàng buông mấy chữ. “Bà xã??” Tần Đại thiếu không thể tin những gì anh vừa nghe được, ngây ra một lúc mới định thần được, bà xã đang biểu lộ sẽ không rời khỏi anh đây sao? Tần Đại thiếu kích động, cả người bổ nhào lên giường, ôm cả người Ngô Đồng vào lòng, cách tấm chăn ôm Ngô Đồng lăn qua lăn lại trên giường, đem cô vo lại thành cái kén tằm. “anh mau buông ra, thả em ra.” Ngô Đồng bị Tần Đại thiếu đang lâm vào trạng thái ngây ngốc đè nặng, giãy dụa. “anh không buông đâu, không thả ra đâu.” Tần Đại thiếu đưa đầu chôn vào cổ Ngô Đồng “anh còn muốn ôm cả đời.” “Người anh đầy mồ hôi nè, dính hết lên người em rồi.” Ngô Đồng quả thực là bị tức chết “Em vừa tắm sạch sẽ rồi.” “Vậy anh tắm cho em lần nữa.” Được nhắc nhở, Tần Đại thiếu nhanh chóng bỏ chăn ra, thuần thục ôm bà xã lên, đi đến phòng tắm. “anh tự tắm một mình đi.” Ngô Đồng giãy dụa một cách vô ích. Bình thường đối với Tần Đại thiếu thì bà xã nói gì thì chính là thế đó, chỉ có lúc này là đặc biệt làm theo ý mình. anh đá một phát văng cánh cửa phòng tắm, bước vào mở vòi hoa sen, rồi điều chỉnh nhiệt độ cho vừa phải. anh đem Ngô Đồng đứng ở góc phòng tắm, vừa hôn sâu bà xã vừa mạnh bạo xé rách quần áo của Ngô Đồng. Thấy quần áo ngủ của mình đã bị thanh lý, Ngô Đồng không nhịn được phản bác “Sao anh lại …” xé quần áo của em. Tần Đại thiếu thuần thục đưa đầu lưỡi vào, bàn tay thô ráp xoa nắn hai trái đào no đủ, mềm mại trước ngực Ngô Đồng, cô chỉ kịp hừ một tiếng rồi rất lâu sau đó không thể phát ra được âm thanh nào khác. ……. Khi cửa phòng tắm được mở ra một lần nữa, Tần Đại thiếu ôm bà xã đã buồn ngủ díp mắt cẩn thận bỏ vào trong chăn. Ngô Đồng mệt đến nỗi mí mắt cũng không mở lên nổi, trong lòng quyết định sáng mai sẽ làm lơ người đàn ông này. Bà xã nhà mình thực sự là quá mảnh mai, mỗi lần ân ái xong đều bị anh làm đến hôn mê bất tỉnh, Tần Đại thiếu vừa đau lòng vừa phiền muộn. Dùng khăn lau nhẹ nhàng mái tóc dài ướt nước của Ngô Đồng, sau đó mới lấy máy sấy, ngồi ở đầu giường, Tần Qua cẩn thận từng chút một sấy khô tóc cho bà xã, nếu không ngày mai thức dậy cô sẽ bị cảm đau đầu. Sau khi làm xong, Tần Qua mới bò lên giường, chui vào trong chăn, đưa tay ôm Ngô Đồng vào trong lòng, lúc này mới hài lòng thiếp đi. ---- Đế Đô Hào Đình, sau khi được bọn Đại Hữu cải tạo lại, mặc dù không thể nói là bảo vệ nước chảy khônglọt, nhưng người có ý đồ xấu thì khó có thể thực hiện được ở đây. Rất nhanh đã đến cuối năm, thời điểm này thường nổi lên nạn trộm cắp, nhưng nhắc đến Đế Đô Hào Đình thì bọn họ cũng phải lắc đầu. Mười tên thì có tám tên không vào được đến cửa, hai tên thật vất vả trà trộn được vào bên trong cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện và bắt giữ. Đồn công an cũng rất buồn rầu, lâu lâu bảo vệ Đế Đô Hào Đình đưa người đến nói là bọn trộm cắp nhưng bọn họ khai báo là người đưa thức ăn. Mặc dù đám người đó rất khả nghi, nhưng người ta đến cửa nhà cũng không vào, không ai mất trộm cái gì, không có chứng cứ thì bên công an cũng không thể bắt người được. Nhưng các chủ hộ khu chung cư thì rất vui vẻ, mỗi ngày ra vào chung cư đều chào hỏi thân thiết với các bảo vệ, thỉnh thoảng có người còn đưa trái cây đến cám ơn. Có lần một nữ chủ hộ đến vườn hoa trung tâm đi bộ làm rơi sợi dây chuyền bạn trai tặng. Hơn nửa đêm còn mò mẫm tìm kiếm trong các bãi cỏ, nóng ruột đến mức nước mắt sắp trào ra cũng không tìm thấy, cho đến khi gặp đội bảo vệ đi tuần tra đêm. Bảo vệ hỏi kĩ sự việc đã xảy ra, biết được thời điểm nữ chủ hộ này làm rơi sợi dây chuyền là khoảng ba giờ chiều nên cho người đến phòng điều khiển truy lại băng hình video, nhanh chóng xác định được địa điểm làm rơi đồ, tìm được sợi dây chuyền trở về. Nữ chủ hộ rất vui mừng, trong lòng tràn ngập sùng bái không có lời nào có thể diễn tả được, đưa sựkiện này lên diễn đàn, công khai khen ngợi một lần nữa. Thế là những người khác cũng từng bị rơi mất đồ nhao nhao tìm đến đội bảo vệ nhờ giúp đỡ. Trong thời gian nửa ngày đã tìm được hơn mười món đồ bị mất. Vì thế các hộ gia đình ở khu chung cư yên tâm hẳn, bà nội bà ngoại không phải lúc nào cũng theo sau cháu chắt nhà mình sát sao, cứ để bọn trẻ nhà mình chạy xuống lầu đi chơi, còn mình thì cùng các bà bạn già khác nói chuyện phiếm, đánh bài giải trí. Khi muốn về nhà thì gọi điện đến phòng điều khiển, mười phút sau sẽ xác định được vị trí của cháu mình. Hiệu quả như thế, các hộ gia đình sôi nổi cho điểm thưởng, hận không thể làm một lá cờ khen thưởng để trao tặng. “Tiểu Vương à, bác ra ngoài mua chút đồ ăn, cháu trai nhà bác đang ở công viên chơi cầu thang trượt, cháu giúp bác trông chừng nó nhé.” Bác Lưu mang theo cái làn đứng ở cửa nói với bảo vệ. “Vâng ạ.” Tiểu Vương bật máy bộ đàm “Chú ý, chú ý, cháu trai nhà bác Lưu đang ở công viên chơi mộtmình, bộ phận gác cổng chú ý, không cho cháu bé đi ra ngoài.” “đã rõ.” Bộ phận gác cổng phía Tây. “đã rõ.” Bộ phận gác cổng phía Bắc. Bác Lưu yên tâm xách giỏ đi chợ, khi quay về đem cho tiểu Vương một cân táo. “Lão đại, sao em cảm thấy chúng ta trở thành người trông trẻ con mất rồi?” Đại Hữu thật sự khôngquen gọi Tần Qua là Giám đốc Tần, thế là đổi sang gọi anh là Tần lão đại. “Trong chung cư này, tất cả mọi người, mọi vật đều là phạm vi bảo vệ của chúng ta.” Tần Đại thiếu nói“Siêng năng làm việc, không nên ca thán.” Lúc này, kế toán Hà Cầm mang theo bảng báo cáo thu chi tháng trước đến gặp Tần Qua “Giám đốc Tần, mỗi tháng chúng ta thu phí quản lý là 500 đồng, chung cư này có 2000 hộ, như vậy một tháng chúng ta thu được 100 vạn. Trừ đi tiền nhân công, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, tiền bảo hiểm, tiền bảo trì, tiền chăm sóc cây xanh … tiền xăng xe, công tác phí, tiền huấn luyện, tiền đồng phục, lợi nhuận cuối cùng còn 8 vạn đồng.” “Rất tốt, một tháng kiếm được tám vạn.” Tần Qua nghe thấy cho rằng lợi nhuận cũng khá đấy, Đại Hữu bên cạnh cũng liên tục gật đầu. Chỉ có Tiếu Tử dùng ngón tay xoa xoa mắt kính mới mua của mình, nói “Lão đại, tiền lương của Tổng giám sát Ngô ở tầng 33 một tháng là mười vạn đồng.” “cô ấy cũng rất giỏi kiếm tiền.” Tần Qua khen. “cô ấy chỉ có một người, chúng ta có hơn trăm người, chia theo hiệu quả và vị trí công việc thì …” Kế toán cầm máy tính bấm bấm. “không sao, không lỗ là được.” Tần Đại thiếu anh mở công ty không phải vì tiền. Kế toán cầm máy tính rất muốn đánh người, công ty có hiệu quả và lợi nhuận kém như vậy thì còn phát triển làm sao được?! Tiểu giám đốc Tần, tôi muốn quay về Tần thị cơ! Tiếu Tử liếc nhìn vẻ mặt vặn vẹo của kế toán, đang suy nghĩ làm sao mà khích lệ Tần lão đại nhà mình không chút để tâm đến phát triển sự nghiệp bây giờ, liếc nhìn màn hình quan sát thấy một chiếc xe Maserati. “Em nhớ, Tổng giám đốc Thẩm tập đoàn MK ở tầng 66 phòng 1601, chị Hà, bình thường lương của mộttổng giám đốc là bao nhiêu?” Tiếu Tử lơ đãng hỏi. Trong nháy mắt, lỗ tai Tần Đại thiếu dựng lên. “Căn cứ bảng báo cáo của thị trường chứng khoán, GDP hàng năm của tập đoàn MK đạt hơn mười mộttỷ, lợi nhuận …” “Hơn chục tỷ???” Chưa từng nghe qua con số lớn như vậy, một anh bảo vệ sợ ngây người. “Làm sao để tăng hiệu quả và lợi nhuận cho công ty?” Tần Đại thiếu vỗ bàn, nhìn kế toán Hà Cầm hỏi. Rốt cục tôi đã có đất dụng võ, Hà Cầm nâng mắt kính, bình tĩnh nói “Giám đốc Tần, cho tôi hai ngày, tôi sẽ trình kế hoạch cho anh duyệt.” Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tây Minh: một tháng mười vạn, hừ … Tần Qua: Tôi có bà xã. Thẩm Tây Minh: anh làm đến chết cũng không bằng lợi nhuận một năm của tôi. Tần Qua: Cho dù anh chết, Ngô Đồng vẫn là vợ của tôi.