“Cậu làm gì mà ngồi thừ ra thế? Bát cháo vẫn còn nguyên. Không có tớ trông coi nên lại lười ăn phải không? Nào, mau ăn đi. Cậu phải ăn vào thì mới có sức được chứ. Không ăn làm sao mà khỏe lại được.” Tâm tình không tốt đương nhiên là sẽ chán ăn. Mấy ngày vừa qua coi như Hồng đã được lĩnh giáo khả năng nhịn đói của cô rồi. Không có người ép sẽ không ăn một miếng nào, cho dù có để cao lương mĩ vị ở trước mặt cũng vậy. Nhưng hôm nay cô lại hơi khác so với mọi ngày. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hồng, cô cầm lấy bát cháo đã nguội, xúc từng thìa bỏ vào miệng. “Hồi nãy có chút việc nên không kịp ăn, cũng quên mất. Bây giờ tớ ăn đây.” Ăn được là tốt rồi. Hồng cũng không so đo “có chút việc” là có việc gì, chỉ vui vẻ vì bạn thân đã vực dậy được tinh thần sau chuỗi ngày đau khổ đến không muốn ăn không muốn ngủ. Mấy ngày nay ở bệnh viện cùng cô, Hồng đã chứng kiến cảnh cô không muốn người khác lo lắng nên miễn cưỡng tươi cười, đêm đến lại lấy nước mắt rửa mặt. Quan tâm, lo lắng cho cô nhưng không làm thế nào được. Vì nỗi đau này là quá lớn, ngoài thời gian ra chẳng có cách nào khác để nguôi ngoai. “Ăn chậm thôi không sặc.” Không biết cô đã gặp phải kích thích gì, mà lại liên tục xúc từng thìa cháo đặc bỏ vào miệng, nuốt luôn, sau đó lại ăn ngay một thìa khác. Thôi vậy, ít ra cũng chịu ăn rồi, tuy là cách ăn hơi… không giống chính cô thường ngày. Nhưng cũng đã có gì đó ở trong bụng, chứ giống như mấy ngày trước, để bụng rỗng, thì có là thần tiên cũng chẳng tài nào chịu nổi. “Thủ tục xuất viện làm xong rồi, bây giờ cậu muốn về đâu. Nếu về biệt thự bên kia thì chẳng có ai chăm sóc, lại lạnh lẽo, buồn chán nữa, còn về nhà họ Tô thì… thôi không nhắc nữa là hơn. Hay là về nhà tớ nhé. Nhà tớ cũng nhỏ thôi, có thể không thoải mái lắm, nhưng để cậu một mình tớ không yên tâm chút nào.” Biết rằng bạn thân đang thật lòng lo lắng và quan tâm đến mình, cô cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nhà họ Tô tất nhiên không phải là nơi cô có thể trở về, nhà tân hôn của cô và Hoàng, thì vừa quạnh quẽ vừa gợi lại những chuyện đau buồn. Nghĩ đi nghĩ lại, thì tới nhà Hồng đúng là sự lựa chọn tốt nhất. “Nếu cậu không chê tớ phiền phức, thì tớ đến nhà cậu ở nhờ vài hôm nhé.” Hồng vung tay một cái. “Đừng nói một đêm, cậu ở vài năm cũng được.” Nhà của Hồng trên tầng chín của một tòa chung cư, là một căn hộ điển hình của người sống một mình. Hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp thông với bếp, tạo thành không gian mở, ban công rộng, thoáng gió. Một căn phòng ngủ được chuyển thành phòng đọc sách, có giá sách và sofa mềm mại. Cô nhìn quanh căn nhà, không khó để nhận ra trên ghế sofa phòng khách có vật thể lạ. Là một chiếc áo sơmi nam. “Ấy ấy, đừng nhìn lung tung.” Thấy tầm mắt của bạn thân hướng tới áo sơmi nam trên sofa phòng khách, Hồng vội vàng luống cuống cầm lấy chiếc áo, vo viên ném vào đáy tủ đồ. “Cậu làm như vậy áo sẽ nhàu hết, chủ nhân chiếc áo sẽ buồn lắm đó. Không cần phải giấu, tớ có thể giả vờ không biết chiếc áo đó là của ai.” Lườm bạn thân một cái, Hồng mới mở cửa tủ ra, lấy chiếc áo sơmi đáng thương vừa bị vo viên ra, treo lên mắc, làm bộ vuốt vuốt cho phẳng phiu rồi mới cho lại vào tủ. “Hãy nói là cậu chưa nhìn thấy gì cả.” Tỏ vẻ nghiêm túc, cô gật đầu, nói theo bạn mình: “Ừ, tớ chưa nhìn thấy gì cả. Tớ chưa nhìn thấy trong nhà cậu có áo sơmi nam, cũng không biết chiếc áo đó là của Đức… ưm…” Lời chưa nói hết đã bị bạn thân giơ tay lên bịt miệng, không cho nói nữa. Trêu đùa nhau một trận, tâm trạng có vẻ thoải mái hơn nhiều, hai cô gái ngồi ở sofa, mỗi người làm tổ một góc đọc sách uống nước. Chỉ là thỉnh thoảng Hồng lại len lén liếc nhìn cô bạn thân đang ngồi một bên. “Cậu không cần phải như vậy đâu, tớ đã nghĩ thông rồi, sẽ không làm chuyện dại đột nữa.” Cô khép quyển sách lại, thở dài. Chốc chốc lại có một ánh mắt ném về phía mình, không muốn để ý cũng khó. Rõ ràng là cô bạn thân này vẫn chưa yên tâm sau vụ tự sát bất thành của cô hôm trước, nên giờ phải bắt cô luôn ở trong tầm mắt. Hồng cầm cốc nước lên uống một ngụm, thản nhiên: “Cho cậu thêm hai lá gan nữa cũng không dám. Cậu mà dám…” Đưa tay lên xẹt ngang cổ: “Tớ không tha cho cậu.” Trên đời có rất nhiều loại hạnh phúc, trong có có một loại gọi là “chọn được bạn tốt.” Tâm và Hồng chính là như vậy. Về bên Hoàng, thì có hai người anh em thân thiết là Đức và Thiện, cũng không khác gì. Đức lại lần nữa gõ cửa phòng bệnh của Hoàng, nhưng lần này không phải là tới pha trò giúp người anh em vui vẻ, mà là đem đến một tin tức xấu. “Hoàng, tao nói cho mày chuyện này, nhưng mày không được manh động. Hứa với tao, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, không được hành động theo cảm tính.” Không hiểu chuyện gì mà có thể khiến người anh em của mình phải rào trước đón sau như vậy, hắn gật đầu. “Mày nói đi.” Không kìm được tiếng thở dài, Đức nói ra chuyện vừa nghe ngóng được. “Là thế này… Mày có biết mấy hôm trước vợ mày cũng nhập viện ở bệnh viện này không?” Cô nhập viện? Chuyện này đúng là hắn không hề hay biết, liền lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên lo lắng: “Không, tao không biết. Cô ấy có sao không?” Đức lần nữa thở dài. “Người lớn thì không sao, nhưng đứa nhỏ thì không còn nữa rồi. Tao không biết chuyện này có liên quan gì đến mày hay không, nhưng hôm đó, cô ấy vừa rời khỏi phòng bệnh của mày thì ngất xỉu ngoài cổng bệnh viện.” Rất rõ ràng, là do xung đột ở phòng bệnh của hắn kích thích, nên cô mới gặp chuyện như vậy. Rất rõ ràng, tất cả đều là do hắn. Là tại hắn không bảo vệ được cô và con của hai người, tại hắn không dứt khoát xử lý được mối quan hệ với người khác, tại hắn không giải thích được mọi chuyện cho cô. Đứa nhỏ là sợi dây liên kết cuối cùng giữa hai người, giờ thì sợi dây ấy đã đứt đoạn. Hắn vừa đau khổ, lại tự trách, cảm thấy đứa con của hai người mất đi chính là phần trách nhiệm mà hắn không thể nào trốn tránh được. “Là lỗi của tao…” Đức không biết hắn nhận lỗi về mình là ý gì, nhưng lúc này chắc chắn hắn đang vô cùng suy sụp. Quá nhiều chuyện không may xảy ra dồn dập khiến hắn cảm thấy đay như là một giấc mơ, một cơn ác mộng không có điểm kết thúc. “Vừa mới mấy hôm trước thôi, tao vẫn còn nghỉ phép, cả ngày quấn quanh cô ấy, bọn tao đều rất vui. Lúc đó, tao nghĩ cuộc đời tao sẽ mãi mãi như vậy, vui vẻ thoải mái sống bên cạnh vợ con, đã là hạnh phúc mĩ mãn rồi, tao chẳng mong cầu gì hơn nữa. Sáng hôm đó cô ấy đuổi tao đi làm, đáng ra tao nên mặt dày hơn một chút, không đi mới phải.” Hắn đang nhắc tới sáng hôm cô bị bắt cóc. Chỉ từ một ngày hôm đó, biến cố xảy đến nghiêng trời lệch đất, khiến hắn tưởng như mình không thể chống đỡ nổi nữa. Đó là hắn còn chưa biết, một biến cố khác nghiêng trời lệch đất đang chờ đợi hắn ở phía sau. Vỗ vỗ vai người anh em của mình, Đức tìm từ ngữ an ủi hắn: “Bây giờ mày tự trách như vậy cũng chẳng thay đổi được gì. Làm người thì phải nhìn về phía trước. Cứ coi như đứa bé không có duyên với hai người đi. Việc quan trọng nhất của mày bây giờ là dưỡng thương thật tốt, rồi tìm cách hàn gắn lại với vợ… Ơ mày làm gì thế?” Đột nhiên hắn đứng dậy khỏi giường bệnh, tự mình rút kim truyền đang cắm trong da ra. “Không được, tao phải đến tìm cô ấy. Mày có biết cô ấy đang ở đâu không?” Thấy Đức có vẻ chần chừ, hắn liền biết ngay là người anh em của mình đã biết cô đang ở đâu, nhưng cố tình không muốn nói cho mình biết. “Nói đi, mày không nói tao cũng tự có cách để tìm.” Bây giờ hắn chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu để hắn tự tìm, chắc nửa cái mạng đó cũng đi luôn. Không còn cách nào khác, Đức đành miễn cưỡng nói cho hắn biết tung tích của cô. “Cô ấy đang ở nhà Hồng, địa chỉ đây, có cần tao đưa mày đến không?” Vết thương của hắn còn chưa lành lại, đương nhiên có người lái xe đưa đi sẽ tốt hơn nhiều. Hôm nay trốn viện ra ngoài chắc chắn sẽ bị bác sĩ điều trị mắng cho một trận. Nhưng hắn không quan tâm lắm, điều duy nhất hắn quan tâm hiện tại, là làm thế nào mới có thể không đánh mất cô. “Ai vậy ai vậy? Chờ một chút, ra ngay đây.” Tiếng chuông cửa vang lên, sau đó là loẹt quẹt dép đi trong nhà, Hồng ra mở cánh cửa gỗ, nhìn thấy người ngoài cửa thì đóng sập cửa lại. Người bên ngoài vẫn kiên trì bấm chuông. Ở trong phòng đọc sách, Tâm hỏi vọng ra: “Ai vậy Hồng? Sao lại bấm chuông nhiều như vậy?” Hồng bĩu môi: “Ai biết con mèo con chó nhà ai đi lạc, tớ không quen.” Sau đó vẫn là từng hồi chuông cửa. Hồng bực bội lần nữa mở cửa gỗ ra, nhìn người bên ngoài: “Anh muốn gì? Đây là nhà tôi, nhà tôi chỉ chào đón người, không tiếp nổi loại mặt người dạ thú. Mời anh đi cho.” Trước khi đến đây, hắn đã biết thái độ của hai cô gái sẽ không thể tốt đẹp nổi, cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nên cho dù bị đóng sập cửa ngay trước mặt, hay bị nói móc thế nào, hắn cũng không mảy may dao động. “Tôi muốn gặp Tâm. Cô ấy đang ở bên trong đúng không?” Vừa rồi hắn đã nghe thấy giọng cô. Không rõ ràng, nhưng chắc chắn là giọng cô, hắn không thể nào nghe nhầm được. Hồng lắc đầu. “Nghe nhầm rồi, Tâm không ở đây. Rõ ràng là vợ anh, anh đến nhà tôi tìm làm gì?” Nghe thấy tiếng tranh cãi bên ngoài, Tâm đặt quyến sách trên tay xuống, xỏ chân vào dép đi ra ngoài xem có chuyện gì. Vừa ra đến nơi đã thấy tranh cãi im bặt, Hồng đã đóng cửa lại. “Là ai vậy?” Cô bạn thân của cô vẫn cố chấp không nói thật. “Nhầm nhà, nhầm người, tóm lại là cậu không cần quan tâm. Kệ họ đi, đi vào đọc nốt sách của cậu đi. Lát nữa họ sẽ biến thôi mà.” Tiến gần đến cửa, cô kéo tay Hồng. “Cho anh ta vào đi. Tớ sẽ nói chuyện với anh ta.” Hồng đành phải theo ý cô mở cửa ra, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Giằng co hồi lâu mới được vào nhà, tiếp xúc ở khoảng cách gần với người từng là người gần gũi nhất, Hoàng có vô vàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói ra được ba chữ: “Anh xin lỗi.” Cô đáp lại hắn bằng một cái lắc đầu: “Xin lỗi thì có tác dụng gì đâu chứ? Đã không có tác dụng, anh việc gì phải hạ mình xin lỗi tôi như vậy.” Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy đau đớn và van nài: “Anh xin lỗi, xin lỗi vì không bảo vệ được em và con…” Không muốn nghe hắn dài dòng thêm nữa, cô ngắt lời: “Anh vẫn chưa hiểu à? Bây giờ thứ tôi cần không phải là lời xin lỗi của anh.” Trong lòng hắn chợt có dự cảm không lành: “Vậy em cần thứ gì?” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, cười khẩy, đưa ra phán quyết cuối cùng: “Ly hôn.”.