Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi
Chương 147 : Vừa Kịp Lúc
“Chị đi đâu vậy?”
Tối qua Huy tham gia một buổi tụ họp ở sảnh tiệc của khách sạn Melian, vì kết thúc quá muộn nên ở lại đây một đêm, sáng nay mới trở về.
Nửa buổi sáng, cậu ta tỉnh giấc trên chiếc giường ở phòng 1205, sau đó đánh thức đám bạn đang nằm ngủ la liệt trong phòng vì đêm qua chơi quá high.
Cả đám đánh răng rửa mặt, thay đồ tử tế mới đi ra ngoài, lại trở về dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của công tử nhà giàu.
“Mày gọi ai đấy? Quen à?”
Hành lang khách sạn vắng người, mọi người thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã của cô gái vừa bước ra khỏi thang máy thì không khỏi thắc mắc.
Lúc này Huy mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, lắc đầu cho qua:
“Người quen, gặp ở đây nên thấy hơi lạ thôi.”
Một người trong đám xì một tiếng bật cười:
“Có gì mà lạ, đủ thứ giao dịch, đủ thứ hẹn hò diễn ra trong cái khách sạn này.
Nhìn dáng vẻ vội vàng như thế, có khi lại là muốn nhanh chóng đến gặp ai đó.
Nếu mày không thân lắm thì kệ người ta đi.”
Huy lưỡng lự một chút rồi cũng tặc lưỡi cho qua.
Đều là người trưởng thành cả rồi, đều có những khoảng trời riêng và những bí mật không tiện cho người khác biết.
Cậu ta không thể xen vào chuyện riêng của cô được.
Cửa thang máy từ từ khép lại, bóng dáng của cô cũng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người đang đi xuống.
“Tôi đang lên đây, yên tâm đi người đẹp, mấy chuyện này tôi có thể làm được.
Không phải lo, một cô gái chân yếu tay mềm còn không xử lý được thì Ngô Văn Hiển tôi cũng không cần lăn lộn nữa.”
Một gã đàn ông tướng mạo rất tầm thường, chỉ có đôi mắt hơi lấm lét vừa đi vào sảnh khách sạn vừa nói chuyện điện thoại.
Phía sau có hai tên khác, trông có vẻ hơi nhát gan, giống như những kẻ lần đầu tiên làm chuyện xấu.
Đáng ra gã cũng không hề thu hút sự chú ý của Huy, nếu như một tên đi phía sau không bất cẩn va phải một người trong đám bạn của cậu ta.
“Đi đứng kiểu gì vậy?”
Tên va phải người khác cúi thấp đầu luôn miệng xin lỗi, gã đàn ông đi đầu vừa kết thúc cuộc gọi, quay lại quắc mắt quát:
“Mày còn không nhanh đi, người ta đang đợi.
Nếu mà hỏng việc thì ông không tha cho mày đâu.”
Hai tên đàn em mặt mũi lấm lét vội vàng vâng dạ rồi chạy theo, đi vào thang máy.
Đám công tử quần là áo lượt nhìn nhau, phát hiện còn một tên chưa xuống đến nơi, liền quyết định ngồi ở sảnh đợi.
Trong lúc chờ người, Huy vô cùng nhàm chán theo dõi con số màu đỏ nhảy lên bên cạnh thang máy, biểu thị số tầng.
Đến khi con số đó dừng lại ở 12, không tiếp tục nhảy lên nữa, cậu ta như nghĩ tới điều gì, ngay lập tức biến sắc mặt.
“Chúng mày ở đây đợi nó rồi về trước đi, không cần đợi tao.
Tao có việc cần giải quyết, xong việc sẽ tự mình về sau.”
Trong lòng cậu ta sinh ra dự cảm bất an, khi liên hệ những lời nói của gã đàn ông khi nghe điện thoại, và việc nhìn thấy Tâm vội vội vàng vàng trên hành lang tầng 12, cùng với thang máy trùng hợp dừng ở đúng tầng đó.
“Chị đừng có xảy ra chuyện gì đấy.”
Trong phòng 1204.
Dương có vẻ đã bình tĩnh lại, bớt xúc động hơn.
Chị ta không còn cao giọng chỉ trích, cũng không chất vấn em gái tại sao lại cướp vị hôn phu của chị nữa.
“Em nói thật chứ, em sẽ chia tay với anh ấy đúng không?”
Tâm gật gật đầu, mím môi thừa nhận đó chính là suy nghĩ của cô:
“Em và anh ta sẽ ly hôn, chắc chắn là phải như vậy.
Nhưng không phải chia tay, vì vốn dĩ bọn em chưa từng thực sự là vợ chồng, tất cả những chuyện này chỉ là diễn trò để che tai mắt của người khác mà thôi.”
Nghe em gái nói vậy, Dương mới mỉm cười nhặt đám ảnh lên, nhét vào túi xách, không dùng chúng để làm khó cô nữa.
“Nếu em đã khẳng định như vậy thì chị tin tưởng em một lần vậy, ai bảo em là em gái của chị chứ.
Hi vọng em sẽ không làm cho chị thất vọng. dù sao thì chị cũng đã mất đi tất cả rồi…”
Thấy chị ta như vậy, Tâm lại nghĩ rằng chị gái mình mới ra tù nên tâm trạng vẫn chưa thể cân bằng, có lẽ là chưa quen với cuộc sống bên ngoài, hay không biết phải bắt đầu lại từ đâu.
Cô đứng dậy, an ủi chị gái:
“Chỉ là bắt đầu lại một lần nữa thôi, chị có thể làm được mà.
Tương lai tốt đẹp đang ở phía trước, tất cả mọi người đều sẽ luôn ở bên chị.”
Dương cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Chị cũng mong là mọi thứ sẽ tốt hơn, càng mong rằng người củng chị đồng hành trong tương lai sẽ là anh ấy.”
Nói đi nói lại, vẫn là vì chị ta muốn khẳng định chắc chắn em gái sẽ không tranh đàn ông với mình, nên cho dù cô đã nhắc lại mấy lần điều đó, thề thốt đủ kiểu, chị ta vẫn chưa thể yên tâm.
Nhưng cô lại thấy nghi ngờ và lo sợ của chị ta hoàn toàn không cần thiết.
Người mà trái tim Hoàng hướng đến chính là chị ta, còn cô, cô muốn gì, hay định làm thế nào đâu có quan trọng đến thế.
Kể cả cô thật sự muốn tranh giành với chị ta người đàn ông đó, hắn cũng đâu có ngoan ngoãn như chó nhỏ mèo nhỏ chạy lại quấn chân cô.
“Nếu em nghĩ được như vậy thì tốt quá, em… Em làm sao vậy?”
Ngay khi tâm trạng của Dương ổn định trở lại, chị ta muốn nói chuyện với cô một cách “thân tình” hơn, thì một người lớn sống sờ sờ ngay trước mặt chị ta đột nhiên ngã xuống, mất đi ý thức.
“Tâm… Tâm… em sao vậy?”
Không hề có một dấu hiệu báo trước, cô đột nhiên ngất đi, thân thể nhẹ nhàng đổ xuống sàn gỗ.
Dương thử tát nhẹ lên mặt cô, nhưng người đã mất đi ý thức vẫn không có phản ứng gì.
“Không phải… là đã chết rồi chứ?”
Ngón tay chị ta run run đưa lên gần mũi cô, cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ, và nhìn xuống lồng ngực cô vẫn đang phập phồng, chị ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nửa ôm nửa kéo cô lên giường, chị ta trầm ngâm, chìm vào suy nghĩ.
Người đã ngất rồi, chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh lại, trong tình cảnh này thì nói chuyện tiếp là điều không thể.
Nhưng cứ thế ra về thì chị ta lại không cam tâm.
Trong hai tròng mắt tối tăm không rõ lóe lên một tia sáng, chị ta nghĩ tới bốn chữ “mượn dao giết người”.
Bàn tay run run cầm điện thoại lên, nhưng không phải run vì sợ hãi mà là vì hưng phấn.
Chị ta gọi cho một gã đàn ông bất lương tình cờ quen được.
“Alo, Ngô Văn Hiển, tôi cần sự giúp đỡ của anh.
Nếu việc này thành công, phần mà anh nhận được sẽ không ít đâu…”
“Tinh” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 12, Dương mỉm cười mở cửa phòng cho ba gã đàn ông đi vào.
Hất hàm ra hiệu với Hiển, nhìn thấy gã nhìn về phía người trên giường nở nụ cười bỉ ổi, chị ta biết chuyện lớn của mình quá nửa khả năng là thành công, nên rời đi để bọn chúng dễ dàng “hành sự”.
Dương rời đi chưa được bao lâu, thang máy lại lần nữa dừng lại ở tầng 12.
Lần này bước ra là một người đàn ông dáng người dong dỏng cao, có vẻ vội vàng gấp gáp.
Chính là Huy đang lo lắng cho an nguy của Tâm.
Bỏ qua phòng 1205 là nơi cậu ta và đám bạn vừa đi khỏi, bắt đầu gõ cửa từng phòng một.
“Có ai ở trong không?”
Phòng 1204.
Rõ ràng có tiếng động ở bên trong, khi đi qua còn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng khi gõ cửa thì tiếng động bên trong im bặt.
Linh tính mách bảo có gì đó bất thường đang diễn ra trong căn phòng này, cậu ta thử mở cửa.
Không ngờ là cửa phòng không khóa.
Khi thành công đẩy cửa nhìn vào bên trong, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị người trong phòng mắng đuổi ra ngoài.
Nhưng cảnh tượng phong phòng lại khiến máu nóng của cậu ta xông lên não.
“Các người đang làm gì? Mau dừng tay lại!”
Hiển - gã đàn ông vừa chạm mặt ở dưới sảnh khách sạn, cũng là người đang vùi đầu cởi phục trang vướng víu trên người Tâm, nghe thấy lời cậu ta thì quay sang nhếch mép cười:
“Cậu bạn nhỏ, chuyện không liên quan đến mình thì đừng xen vào.
Cậu coi như chưa từng nhìn thấy gì, đi ra ngoài đóng cửa lại, thì anh sẽ để cho cậu an toàn rời khỏi đây.
Nếu không cậu đừng có trách anh xử lý cả người vô tội.”
Đương nhiên Huy không đời nào làm theo lời gã, cậu ta lắc đầu:
“Nếu người anh đụng tới là người khác thì tôi có thể bỏ qua, nhưng là cô ấy, tôi nhất định phải xen vào.
Anh có biết cô ấy là ai không? Tôi vừa giúp cô ấy, cũng vừa là giúp anh nữa đấy.”
Gã đàn ông dừng động tác trên tay, nhíu mày nhìn cậu ta:
“Cậu em nói vậy có ý gì? Cô ta là ai? Các anh em ở đây chỉ nhận tiền hành sự, cũng không muốn chọc vào rắc rối.”
Huy thở dài, tiến tới giúp người trên giường cài lại từng cúc áo một, trả lời gã:
“Chị dâu của tôi, vợ của Lục Huy Hoàng.
Anh biết Lục Huy Hoàng chứ? Là người thừa kế chính quy của nhà họ Lục hiện tại, vừa có tiền vừa có quyền, lại vừa có thủ đoạn.
Quan trọng là, nếu anh làm gì vợ hắn, hắn có đào ba tấc đất cũng sẽ đào ra anh bằng được.”
Danh tiếng của nhà họ Lục, gã biết, nên sau một hồi suy xét, gã quyết định không gây thù chuốc oán với gia tộc lớn như vậy.
“Các người mau đi đi, Lục Huy Hoàng đang trên đường tới đây, nếu để hắn biết được chuyện các người định làm, sẽ không bỏ qua đơn giản như tôi đâu.”
Hai tên đàn em nhìn vào đại ca chờ chỉ thị, Hiển cắn răng, nói: “Đi.” Ba người nhanh chóng đi khỏi phòng.
Huy nhìn Tâm vẫn đang bất tỉnh trên giường, thở dài không biết phải làm sao.
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu ta quyết định gọi điện cho người anh trai vạn năm không nói chuyện của mình.
“Tút… tút…”
Điện thoại không ai nghe máy tự động ngắt kết nối.
Cậu ta kéo ghé ngồi xuống bên cạnh giường, lẩm bẩm, không biết nói cho người trên giường hay tự nói tự nghe:
“Chị nói xem, tại sao lần nào chị gặp chuyện xấu cũng trùng hợp để tôi bắt gặp vậy? Tôi còn tưởng mình sắp biến thành thần hộ mệnh bất đắc dĩ của chị rồi đấy.
Đã sắp làm mẹ trẻ con rồi mà không biết tự bảo vệ bản thân gì cả.
Chị cứ như vậy, sau này nếu có thành công ly hôn với anh trai tôi, thì làm sao bảo vệ được đứa nhỏ bình an lớn lên.
Mà chẳng cần nói đến tương lai xa như vậy, ngay hôm nay thôi, nếu tôi không kịp thời xuất hiện thì chị và đứa nhỏ đã gặp chuyện chẳng lành rồi.
Chị nhớ lời bác sĩ lần trước nói không? Một xác hai mạng.
Chị bây giờ phải chịu trách nhiệm cho một sinh mệnh nhỏ nữa, phải cẩn thận hơn gấp hiều lần mới phải…”
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, người đàn ông vội vàng chạy vào trong nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì quái:
“Cậu vừa nói cái gì?”.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
11 chương
90 chương
414 chương
68 chương
47 chương
73 chương