Tâm không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến chị gái dùng giọng điệu nghiêm trọng đến như vậy để nói với cô. “Có chuyện gì vậy chị?” Cô hỏi. Ngay lập tức, Dương trả lời lại: “Tất nhiên là có chuyện thì mới gọi em, em tới đây thì biết.” Thần thần bí bí, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng cô cũng không thể từ chối được, chung quy, giữa hai chị em thật sự có quá nhiều vấn đề cần giải quyết. Ví dụ như, cuộc hôn nhân giữa cô và vị hôn phu của chị. “Ừm… Được rồi, chị đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho em, em thay đồ rồi tới ngay.” Trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, cô lưỡng lự một chút rồi quyết định đồng ý tới chỗ hẹn. Không hiểu sao, cho dù Dương đã trở về và ở trong nhà họ Tô, cô vẫn có một loại trực giác, là chuyện chị ta định nói không thích hợp nói ở nhà. Quả nhiên, chị ta đang đợi cô ở một nơi khác. “Khách sạn Melian, em biết chứ? Chị đang đợi em ở trong phòng 1204. Mau đến đây, nếu chị đi ra ngoài quá lâu, mọi người sẽ đi tìm. Em chắc hẳn sẽ không muốn cho ai biết nội dung cuộc nói chuyện này đâu.” Vừa nghe thấy mấy chữ “khách sạn Melian”, tai cô đã ù đi, cho tới khi nghe thấy số phòng. Không phải chứ, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy. “Chị nhắc lại số phòng cho em được không? Em nghe chưa rõ.” Trên mặt Dương lộ ra nụ cười mỉm đắc thắng, chị ta nhắc lại rành rọt: “Phòng 1204 khách sạn Melian, em nghe rõ rồi chứ?” Căn phòng chứa đựng những hồi ức kinh hoàng cô không dám nhớ lại, hôm đó nếu không có Hoàng kịp thời xuất hiện, cô đã bị lão già Phan Văn Lâm làm nhục. Sự việc đã qua rất lâu, tưởng như cô cũng đã quên mất, nhưng hôm nay, khi địa điểm gặp mặt mà Dương báo lại trùng hợp là căn phòng đó, cô không tránh khỏi rùng mình, theo bản năng không muốn tới. “Em nhớ đến nhanh lên đấy, chị không có nhiều thời gian đâu.” Không để cho cô có cơ hội từ chối, chị ta nhanh tay cúp máy ngay khi vừa nói xong. Cô thở dài, đành phải đến đó vậy. Hi vọng là lần này không xảy ra chuyện gì nữa. Nghĩ vậy, cô lại tự thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Lần này là chị gái cô hẹn tới, người chị gái luôn yêu thương bảo vệ cô, có thể có chuyện gì được chứ? Có điều cô không biết, tại khách sạn Melian phòng 1204, Dương vừa cúp máy, nụ cười trên mặt không hề tắt đi. Trùng hợp sao? Đúng là trên đời này làm gì có sự trùng hợp nào tình cờ đến vậy, chị ta đã bỏ công tìm hiểu, cố tình nhắc lại ác mộng của cô. Thay đồ xong xuôi, cô chuẩn bị đi xuống nhà thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Chạy vào nhà vệ sinh liên tục nôn ọe, cô dùng nước lạnh sức miệng, rồi nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới. “Bé con ngoan một chút nhé, chịu khó một thời gian nữa, đợi mẹ xử lý xong mọi chuyện là có thể thoải mái thảnh thơi chờ đón bé con rồi.” Không biết có phải lời vỗ về của cô hiệu nghiệm hay không, mà cảm giác buồn nôn cũng không xuất hiện lại nữa. Cô thở ra một hơi, đi xuống nhà, chuẩn bị đi ra ngoài, thì tình cờ chạm mặt bác Hoa vừa đi chợ về. “Cô Tâm lại ra ngoài đấy à?” Cô hơi băn khoăn khi bác nói rằng “lại” ra ngoài, nhưng vẫn cười gật đầu với bác: “Cháu ra ngoài có chút việc, sẽ về nhà sớm thôi.” Bác cũng cười với cô, nói: “Cô nhớ về sớm một chút, tối cũng đừng qua đêm bên ngoài nữa. Đêm qua cô không về, cậu Hoàng lo lắm đấy. Cậu ấy ngồi đợi cô ở phòng khách, quá nửa đêm còn chưa đi ngủ. Mấy lần đứng lên, bác còn tưởng cậu ấy đi tìm cô rồi cơ.” Trong lòng cô như đổ một đống gia vị lẫn lộn, không rõ là chua xót hay ngọt ngào. Hắn lo lắng cho cô, đáng ra cô phải vui mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy xót xa và nặng nề hơn cả khi hắn dùng những lời lẽ quá đáng làm tổn thương cô. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Lại là Dương. “Sao em lâu vậy? Tóm lại em có tới không để chị còn biết đường. Khách sạn Melian phòng 1204, chị đợi em hai mươi phút nữa thôi, nếu không đến, sau này xảy ra hậu quả gì thì em tự mình gánh chịu, đừng có mà hối hận.” Có lẽ chờ lâu không thấy cô đến nên Dương sợ cô không muốn tới chỗ hẹn, định cho chị ta leo cây. Cô thở dài nói với chị ta: “Khách sạn Melian phòng 1204 đúng không? Em nhớ rồi, bây giờ sẽ đến ngay. Chị yên tâm, em không cho chị leo cây đâu.” Bác Hoa đứng bên cạnh thấy cô nhắc đến số phòng khách sạn thì giật mình vội hỏi: “Cô Tâm hẹn với ai mà lại hẹn ở khách sạn thế? Cô đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận nhé, đừng dễ dàng tin người quá.” Đáp lại quan tâm của bác, cô chỉ cười cười: “Bác yên tâm đi ạ, người cháu hẹn rất đáng tin, là chị gái của cháu. Không hiểu sao hôm nay chị ấy lại muốn hẹn ở ngoài khách sạn nữa.” Nhìn thấy cô ra khỏi nhà, bác Hoa vẫn còn thắc mắc nhưng không ngăn cản nữa, định bụng lát nữa không thấy cô về sẽ báo lại với Hoàng. Xe taxi dừng lại trước cổng khách sạn Melian, giống như lần trước, cô đi vào thang máy, tới tầng 12. Phòng thứ tư. Cô hít sâu một hơi, cố dằn lại cảm giác bất an trong lòng, vươn tay gõ cửa. “Cửa không khóa, mau vào đi.” Cô có ảo giác khi mình đẩy cửa ra, người xuất hiện trước mắt sẽ là lão già Phan Văn Lâm chứ không phải chị gái cô. Tình cảnh của hai lần tới đây trùng khớp đến kì lạ. Lắc đầu, cố xua tan đi những suy nghĩ mông lung trong đầu, cô đẩy cửa đi vào. “Em đến muộn quá, chị đang chuẩn bị đi về rồi.” Cô đặt túi xách lên ghế, ngồi xuống, hỏi chị ta: “Có chuyện gì vậy chị? Chuyện gì mà nghiêm trọng tới mức phải ra ngoài chứ không thể nói được trong nhà?” Chị ta cười khẩy, ném xuống chiếc bàn trước mặt cô một xấp ảnh chụp. Tất cả ảnh đều chụp cô và Hoàng, vô cùng thân mật, nắm tay, hôn môi… rất nhiều động tác mà cô có muốn cãi cũng không cãi nổi. “Uổng công chị tin tưởng em như vậy, nhưng em trả lại chị cái gì thế này? Chị đã mất hết tất cả rồi, tại sao đến người đàn ông của chị mà em cũng muốn cướp? Trên đời nhiều đàn ông như vậy, chính em từng nói đã có bạn trai rồi cơ mà. Tại sao lại vẫn muốn cướp đi anh ấy từ tay chị? Hay là chị phải thật sự mất đi tất cả thì em mới vừa lòng?” Từng lời chất vấn của chị ta mang theo những mũi đinh ghim đâm mạnh vào lòng cô. Cô giống như kẻ tội đồ làm sai quá nhiều đang đứng trước vành móng ngựa thừa nhận phán quyết từ tòa án. “Chị...!em không có ý đó… Em không cố ý muốn làm chị bị tổn thương…” Dương nhìn chằm chằm vào đống ảnh trên mặt bàn: “Không cố ý… chuyện đó quan trọng à? Cho dù em có cố ý hay không thì chị cũng đã bị tổn thương rồi. Chị đã yêu thương em biết bao nhiêu, tin tưởng em biết bao nhiêu. Hay là… có phải em chưa từng thật lòng coi chị là chị gái? Người ta vẫn nói khác máu tanh lòng, chị đã từng nghĩ đó vĩnh viễn không phải là chị em chúng ta.” Nói gì đi nữa, tất cả những bức ảnh này đều là sự thật, không hề cắt ghép ác ý, cũng không hề lợi dụng góc độ. Là sự thật, nên không thể cãi được. “Em không có ý đó, đối với em, chị vẫn là người chị gái mà em yêu thương và kính trọng nhất. Chị yên tâm, em nói được sẽ làm được, nhất định sẽ trả lại hạnh phúc cho chị.” Nụ cười của Dương lúc này còn khó coi hơn là khóc. “Trả lại hạnh phúc cho chị… em nói thì dễ nghe lắm, nhưng em định trả lại thế nào? Anh ấy và em đã là vợ chồng được pháp luật công nhân, gia đình hai bên công nhận, đến cả truyền thông, dư luận, những người không liên quan còn biết quan hệ của hai người. Em coi chị là con ngu đấy à? Em định trả lại kiểu gì?” Thở dài, đúng là dù sớm dù muộn ngày này cũng sẽ tới. Đã vô số lần cô mường tượng trong đầu về tình cảnh khi quyết định rút lui, trả lại mọi thứ cho chị gái, hoặc tệ hơn là như ngày hôm nay, Dương đã biết hết mọi chuyện. Và cũng chừng ấy lần, cô suy nghĩ xem mình nên nói với chị ta những gì. “Chuyện này… chị cũng biết Hoàng không yêu em, trong lòng anh ta luôn luôn chỉ có một mình chị thôi. Kết hôn với em chỉ là để che mắt thiên hạ, và làm vui lòng ông nội anh ta. Đối với anh ta, em chỉ là một vật thay thế lấp chỗ trống khi chị không có mặt.” Thái độ của Dương có vẻ dịu đi một chút, chị ta chần chờ liếc nhìn cô, như muốn đánh giá xem lời cô nói là đúng hay sai. “Vậy thì thế nào? Hai người đã kết hôn rồi.” Cô cụp mắt xuống, rồi rất nhanh lại nhìn thẳng vào Dương, như hạ quyết tâm nói rõ ràng từng chữ: “Kết hôn rồi thì có thể ly hôn. Em đã quyết định sẽ ly hôn với anh ta rồi. Em hứa với chị sẽ sớm giải quyết xong thủ tục ly hôn, trả anh ta lại cho chị.” Dương cũng thở dài, nói với cô: “Chị cũng biết không nên nổi nóng với em, nhưng em biết đấy, chị từng trải qua rất nhiều chuyện không hay. Từng mất đi đứa con của mình, vì giết người mà ngồi tù, khó khăn lắm mới ra ngoài được, lại biết tin chồng chưa cưới của mình và em gái đã sống hạnh phúc bên nhau. Chị rất đau khổ, cũng rất dằn vặt và nghi ngờ bản thân… Tại sao mọi chuyện đang tốt lành lại trở thành như vậy? Có phải tại chị chưa đủ tốt nên không xứng có được hạnh phúc hay không?” Những khó khăn, đau khổ mà Dương từng trải qua, mỗi lần chị ta nhắc tới, cô lại cảm thấy tự trách và áy náy. Bởi lẽ những gì chị ta nhắc đến, đều ít nhiều gì trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan đến cô. “Mọi chuyện đều đã qua rồi. Chị, em đảm bảo với chị, nhất định sẽ ly hôn với anh ta.” Thấy mắt Dương vẫn đang dán chặt vào xấp ảnh trên bàn, cô biết trong lòng chị ta vẫn còn lấn cấn, có lẽ chẳng thể hoàn toàn tin tưởng chuyện cô sẽ dễ dàng bỏ qua người đàn ông đó đến thế. Đúng là cô không muốn bỏ qua. Cô đã yêu hắn hơn mười năm, cuộc đời con người có mấy lần mười năm đâu chứ. Nhưng cho dù có không muốn đến thế nào, cô cũng phải rời xa hắn. Chỉ vì hắn thuộc về người khác, và người đó cần có hạnh phúc do hắn mang lại, hơn là cô. Dù sao cô và hắn ở bên cạnh nhau cũng chưa từng có thứ gọi là hạnh phúc..