Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi

Chương 120 : Nghi Ngờ Của Bạn Thân

“Tớ cũng không rõ lắm, nghe cậu kể thì có vẻ như là có tình cảm đó, còn phải xem biểu hiện cụ thể mới chắc chắn được. Cứ từ từ xem tình hình thế nào đã, đừng vội vàng. Hai người sống chung một mái nhà, nếu có gì thì sớm muộn cũng sẽ biết thôi.” Có vẻ như Hồng đã nhận ra cô đang muốn nói tới ai. Trước giờ Hồng luôn ủng hộ cô đến với đàn anh của hai người, nhưng nếu như cô và Hoàng là tình cảm từ hai phía, thì chắc chắn cô ấy sẽ là người đầu tiên ủng hộ cô vô điều kiện. Chỉ vì cô ấy lkà người chị em thân thiết luôn luôn đứng phía sau cô mà thôi. “Ừm cậu nói cũng phải, tớ vội vàng quá đúng không? Nếu anh ta không thật sự thích tớ, mà tớ lại thể hiện rõ ràng quá thì ngượng chết mất.” Hồng bật cười, chỉ bảo cô bạn thân của mình nên từ từ xem xét vì sợ “vạn nhất” có gì đó bất ngờ thôi. Chứ nếu hắn thật sự thích bạn thân mình, Hồng cũng vô cùng vui mừng. Mà nhìn biểu hiện này, điều đó quá nửa là sự thật. “Ừ cậu cứ từ từ thôi, quan sát từ những chi tiết nhỏ, sẽ biết tình cảm thực sự của anh ta là như thế nào. Cậu sống tốt tớ cũng vui thay.” Hơn ai hết, Hồng hiểu rõ những khó khăn mà bạn thân mình từng trải qua, nên cũng càng hi vọng bạn thân hạnh phúc hơn tất cả mọi người. Sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã nhận được điều kiện vượt xa người khác, nhưng lại chưa từng được cha mẹ thật lòng thương yêu, quan tâm săn sóc, đến hôn nhân cũng quyết định một cách chóng vánh chẳng khác nào một trò đùa. “À mà hôm nay cậu gọi tớ có việc gì không? Đừng nói là chỉ gọi tới để hỏi xem tớ đang ở đâu đấy nhé.” Mải nói chuyện với cô, Hồng cũng quên mất mục đích chính của mình khi gọi điện cho bạn thân, đó là cầu cứu. Phải, là cầu cứu. Nếu bạn thân không giúp đỡ, cô ấy cũng không biết phải làm gì nữa cả, sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. “Đương nhiên có chuyện, chuyện quan trọng. Có lẽ hơi làm phiền cuộc sống của hai người, nhưng có thể cho tớ đến ở nhờ nhà cậu vài ngày được không?” Nếu là nhà cô, tất nhiên cô sẽ đồng ý, cà hai tay hai chân giơ lên đồng ý. Nhưng đây lại là nhà của hai người, mà trong hai người thì hắn mới có quyền quyết định, nên cô cần hỏi ý kiến của hắn trước khi trả lời. “Để tớ hỏi ý kiến anh ta một chút đã, chắc là sẽ ổn thôi, cậu đừng lo nhé.” Cô biết bạn thân sẽ không dễ dàng nói ra cô ấy đang gặp chuyện gì. Vì mọi người đều là những người kiêu ngạo từ trong xương tủy, nếu vấn đề nghiêm trọng vượt quá khả năng tự giải quyết, mới có thể kể lại cho người khác để nhờ giúp đỡ. Vừa cúp máy, quay đầu lại định chạy về bên cạnh hắn, cô bị người đàn ông đang đứng ngay phía sau dọa cho giật mình. Hắn vốn đứng ở khá xa, cũng là vì muốn tôn trong riêng tư của cô nên không lại gần. Nhưng thấy cô nói chuyện lâu, và nơi này vắng vẻ, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên hắn mới đến gần hơn, không nghĩ lại dọa cô sợ như vậy. “Không sao chứ?” Vươn tay ra đỡ, giúp cô đứng vững lại, hắn quan tâm hỏi thăm. Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Trong lúc hắn chẳng hiểu ra làm sao thì cô nói: “Tôi không sao. Nhưng có chuyện đang muốn hỏi ý kiến anh. Vừa rồi tôi nói chuyện với Hồng, anh cũng biết cô ấy đúng không, bạn thân của tôi. Cô ấy hỏi có thể tới nhà chúng ta ở nhờ một vài ngày được không?” Hắn bị ba chữ “nhà chúng ta” của cô lấy lòng, đồng ý ngay không hề do dự chút nào. Phòng khách trong biệt thự rất nhiều, đừng nói một mình Hồng, cho dù cô có mười cô bạn thân cùng đến chơi cũng đủ để ở. “Được chứ, nhà chúng ta rộng như vậy, có thêm một người cũng đỡ vắng vẻ hơn. Cô ấy thân với cô, hai người còn có thể trò chuyện nữa. Thời gian trước tôi nghe nói cô ấy giúp cô khá nhiều, chúng ta cần cảm ơn người ta cho cẩn thận.” Lời nói của hắn nghiễm nhiên đặt cô và hắn ở vị trí chủ nhà, còn Hồng ở vị trí khách quý. Cô gật đầu cười, cảm ơn ý tốt của hắn. Hiếm khi thấy hắn cũng là người thấu tình đạt lý như vậy. Đã biết sắp có khách đến thăm nhà, hai người đành phải bỏ dở chuyến đi. Hắn nắm tay cô, đỡ người xuống bậc thang mọc rêu trơn trượt. “Chúng ta đi về thôi, nơi này nếu còn muốn đi thì lần sau có thể đi tiếp. Cô gọi điện hoặc nhắn tin báo cho cô ấy đi.” Cô gật đầu, đang định lôi điện thoại ra báo tin tốt cho bạn thân, thì hắn lại giơ tay ngăn lại động tác đang làm dở. Nhìn hắn thắc mắc, cô không hiểu hành động này có ý gì, bảo cô nhắn tin cũng là hắn, ngăn cô nhắn tin cũng là hắn. Tóm lại là hắn có muốn cô nhắn hay không? “Đợi xuống chân núi rồi hãy báo, đường khó đi, chú ý dưới chân thì hơn.” Thì ra hắn cũng chỉ có ý tốt, sợ cô trượt chân ngã xuống. Cô không nói gì, nhưng cũng lần nữa nhét điện thoại vào trong túi, xuống đến chân núi mới lôi ra. Chuông điện thoại vừa reo một hồi đã có người bắt máy. “Tớ đây.” Cô bạn thân của cô hôm nay đúng là có vẻ sốt sắng và hấp tấp hơn mọi ngày, có lẽ cô ấy đang gặp chuyện gì khó giải quyết nên mới tìm đến giải pháp tạm thời là tránh mặt vài ngày. Cô cười nói: “Tớ vừa hỏi ý kiến Hoàng rồi. Hoan nghênh cậu đến nhà chơi. Cậu biết địa chỉ mà đúng không?” Hiển nhiên là Hồng biết địa chỉ nhà cô, không ít lần đưa đón bạn thân đi “hẹn hò”, không biết địa chỉ thì lại kì quái quá. Trong điện thoại vang lên một tiếng hôn rõ kêu. “Yêu cậu nhất, đúng là Thanh Tâm của tớ, xinh đẹp nhất thế giới. Tất nhiên là tớ biết địa chỉ nhà cậu rồi. Xách valy đến nhà nói với bác Hoa một tiếng thôi đúng không?” Nhiều lần tới nhà, Hồng cũng đã quen luôn cả bác Hoa. Cô gái xinh đẹp lại vui tươi như ánh nắng mặt trời, ai mà chẳng yêu quý chứ. Hoàng đợi cô nói chuyện điện thoại xong mới kéo tay người đi ra nơi xe đang đỗ. Mở cửa cho cô ngồi vào xe, vươn người vào giúp cô thắt dây an toàn, rồi hắn mới vòng sang ngồi vào ghế lái. “Mở nhạc đi.” Cô vô thức hành động theo lời hắn, tới khi nhận ra mình làm gì, thì bản nhạc Endless love phát ra từ thiết bị âm thanh trên xe đã ngập tràn khoang xe chật hẹp. Ngón tay hắn đặt trên vô lăng nhè nhẹ gõ nhịp theo giai điệu, được một lúc, hắn còn không nhịn được hát theo. Hôm nay có vẻ tâm trạng hắn không tệ, càng ngày càng không tệ. Nhất là sau cuộc điện thoại của Hồng, lại là trời quang mây tạnh một cách khá khó hiểu. Khi hai người về đến garage biệt thự, ngại có thêm một người lạ trong nhà nên hắn nắm tay cô đi vào nhà. Hai má cô đỏ bừng, nhưng cũng không rút tay ra, để mặc cho bàn tay dày rộng ấm áp của hắn bao trọn lấy tay mình. “Anh nói xem cô ấy đã tới chưa?” Để hóa giải sự ngượng ngùng, cô hắng giọng, cố tìm một chủ đề để gợi chuyện. Hắn thấy sự gượng gạo của cô, nên cũng nể mặt tiếp lời. “Chắc là tới rồi, từ chỗ cô ấy tới đây gần hơn nhiều so với quãng đường trở về của chúng ta.” Cô gật đầu, xem như đồng ý với suy đoán của hắn. Và suy đoán cũng được chứng thực khi bước chân vào nhà. Một chiếc valy nhỏ màu hồng nhạt đặt ngay bên cạnh sofa, ngồi lọt thỏm trong ghế là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn. Bác Hoa đang nhiệt tình mời cô ấy ăn bánh uống nước. Thấy bạn thân trở về, Hồng như thấy được vị cứu tinh của cuộc đời. Trước giờ cô ấy luôn là người giỏi nói chuyện với trưởng bối, nhưng cũng ngại ngùng trước sự đón tiếp quá nhiệt tình của bác Hoa. “Cậu đã về rồi à? Tớ đợi cậu mãi.” Hồng lôi kéo cô cùng ngồi xuống sofa, cô cũng thuận theo ý của bạn mình định ngồi xuống. Thì bất ngờ, một bàn tay khác giữ lấy tay cô, ngăn cản động tác cô định làm. “Vừa vận động xong, ra nhiều mồ hôi. Lên phòng tắm cái đã.” Hắn nói với cô xong, lịch sự quay sang phía Hồng. “Chào cô. Thông cảm một chút, cô ấy cần đi tắm rửa. Cô cứ tự nhiên nhé.” Hai cô gái không tự chủ được gật đầu, răm rắp làm theo lời hắn. Chính hắn cũng đi tắm rửa, thay một bộ đồ ở nhà rồi mới đi ra. Bữa tối trải qua khá bình thường, ba người không quá thân mật nhưng cũng không tính là xa lạ cùng ngồi trên một bàn ăn, chỉ có cô là người ở giữa được cả hai người hai bên nhiệt tình đối đãi nên có chút ăn không tiêu. Ngoài ra, mọi chuyện đều gói gọn trong một từ “perfect”. “Tối nay tớ ngủ ở đâu đây?” Câu chuyện tiếp diễn tới chủ đề tối nay ngủ ở đâu. Kỳ thực căn nhà này rất rộng, ngủ ở đâu là chuyện tuyệt đối không cần lo lắng, nhưng Hồng là khách, cũng nên hỏi ý kiến chủ nhà. Ngay lập tức, cô trả lời bạn thân như lẽ đương nhiên. “Ngủ cùng tớ. Phòng ngủ bên cạnh phòng khách. Anh không ý kiến gì chứ?” Câu sau là hỏi Hoàng. Dĩ nhiên hắn cũng không thấy sắp xếp này có vấn đề gì. Hắn có thể ngủ một mình trong phòng ngủ, còn cô thì ngủ cùng bạn thân lâu ngày không gặp, vì hai cô gái nhất định sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau. Đối với hắn, sắp xếp như vậy hoàn toàn hợp lý. Nhưng người khách quý được coi trọng là Hồng lại thấy có điểm bất thường. Đáng ra một người chồng như Hoàng phải muốn ở cùng phòng với vợ mình mới đúng, hoặc chí ít cũng phải tỏ ra ngạc nhiên khi nghe đề nghị của Tâm. Nhìn biểu hiện của hắn, hoàn toàn thản nhiên, chẳng hề bất ngờ một chút nào khi biết vợ không định ngủ cùng phòng với mình. Trong lòng Hồng dấy lên sự nghi ngờ. Tới khi người nào người nấy yên vị trong phòng ngủ, Hồng chốt cửa, tắt đèn. Đèn ngủ mờ mờ hắt sáng lên tường, người nằm trên giường nghiêng người nhìn cô bạn thân của mình. Hồng cũng nằm xuống chỗ trống bên cạnh, thở dài: “Cậu nói thật với tớ đi, bình thường hai người cũng ngủ riêng đúng không?”.